Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời điểm Diệu Tổ ra khỏi phòng, Niệm Đệ không chịu được lăn lộn, đã ngủ như chết.
Trong phòng cố ý để lại một ngọn đèn dầu tối tăm.
Tóc hắn ướt đẫm, mỗi vừa hồng vừa ướt, thân trên trần trụi đang có mồ hôi nhỏ giọt, quần nhăn bèo nhèo, trên người có mùi tanh nồng đậm.
Lão Tôn đã từ chỗ quả phụ trở về, cười đến thấy răng không thấy mắt, xoa xoa tay: “Thành rồi? Bắn bên trong?”
Diệu Tổ không muốn nói tỉ mỉ, có chút khó chịu nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Hắn ừ một tiếng không nóng không lạnh: “Thành.”
Lão Tôn tưởng tượng mười tháng sau là có thể bế cháu trai, mừng đến mức tự xoay tròn ở trong sân.
Có cháu trai, Tôn gia nhà lão liền thực sự có Căn Nhi.
Đến lúc đó chỉ cần nắm chặt con trai và đàn bà của Diệu Tổ, Diệu Tổ lại có tiền đồ, có thể chạy đi đâu chứ? Khi đó, ông ta có thể đi theo cùng nhau hưởng phúc!
Lão Tôn càng nghĩ càng cảm thấy chính mình suy nghĩ thật chu toàn, nhìn dáng vẻ lạnh lẽo kia của Diệu Tổ, cũng hoàn toàn không buồn bực.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều là cái bộ dáng này, lão Tôn đã sớm quen rồi.
Thời điểm lúc trước hắn được đưa tới, đám buôn người kia nói đứa nhỏ này được sinh trong thành phố, lại thông minh hiểu chuyện như vậy, là con trai quá tốt, có hơi kiêu ngạo thì tính là cái gì, này là đương nhiên.
Ông ta vui mừng mà thúc giục Diệu Tổ: “Mệt mỏi thì mau nghỉ ngơi đi, chờ đến ngày mai nấu trứng gà cho mày bồi bổ, mau khỏe chút!”
Diệu Tổ không nói chuyện, gật gật đầu đi vào nhà.
Lão Tôn lẩm bẩm đi tắt đèn dầu.
Diệu Tổ vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi vị ngập trong phòng.
Hỗn hợp tinh dịch của hắn cùng dâm thủy của cô, có một loại mùi hương vẩn đục lừa tình.
Ván giường được làm tạm thời khá chật hẹp, tuy rằng Niệm Đệ đã cố gắng trải đệm chăn mềm mại thoải mái cho hắn, nhưng hai ngươi ngủ ở phía trên vẫn vô cùng miễn cưỡng.
Diệu Tổ sờ soạng chạm chạm, phát hiện Niệm Đệ nằm rúc ở bên cạnh, vô cùng thành thật, bó tay bó chân, vừa động là có thể ngã xuống, còn để lại cho hắn một khoảng trống lớn.
Cô vẫn luôn nhu thuận săn sóc như vậy.
Diệu Tổ ngồi vào chỗ có thể miễn cưỡng gọi là mép giường, cảm giác Niệm Đệ tồn tại, nghe tiếng hít thở đều đều của cô, đột nhiên cảm thấy một trận vui sướng mãnh liệt cùng sự an bình.
Cô thuộc về hắn.
Hắn không biết làm thế nào mới tốt, lại sợ đánh thức cô, chỉ có thể đặt tay ở trên đùi trần trụi của Niệm Đệ, vuốt ve chậm rãi một trận.
Hắn nghĩ đến vừa rồi, lại sờ vào giữa hai chân cô, đụng phải một đoàn ẩm ướt, dính nhớp nháp.
Như này chắc chắn không thoải mái, nhưng cô vẫn là quá mệt mỏi mà ngủ rồi.
Hắn đứng dậy lấy nước ấm, sấp ướt khăn lông, chà lau hạ thể cho cô.
Niệm Đệ hừ một tiếng, tỉnh lại.
Cô giật mình, cảm giác được khăn lông ướt đang chà lau giữa hai chân cô, duỗi tay đặt ở trên cổ tay hắn, mở miệng phát ra thanh âm khàn khàn: “Diệu Tổ?”
Diệu Tổ nắm tay cô, cho vào trong miệng cắn một cái, tay kia vẫn không ngừng, lôi kéo chân cô, lau khô cho cô.
Niệm Đệ giật tay một chút, không rút về được.
Diệu Tổ lại liếm lần lượt từng ngón tay của cô một lần, mới buông tay cô đi giặt khăn lông.
Cô cảm thấy ngón tay tê dại, không được tự nhiên mà nắm tay lại.
Qua một lúc, Diệu Tổ quay trở lại, cầm khăn lông ướt ấm áp lau toàn thân cô một lần, lúc này mới làm cô hoàn toàn tỉnh táo.
Đây vẫn là lần đầu tiên Niệm Đệ bị hắn đùa nghịch hầu hạ như vậy, trốn rất nhiều lần vẫn bị hắn không kiên nhẫn mà ấn ở trên giường, ngay cả ngón chân cũng được lau sạch sẽ.
Sau khi lau người cô xong, mặt Niệm Đệ còn đỏ hơn so với lúc trước, xấu hổ đến không muốn nhúc nhích.
Diệu Tổ buông chân cô ra, phát hiện cô không động đậy, trong lòng toát ra một chút khí nóng.
Hắn bò lên, dùng môi bao lấy một miếng thịt nhỏ trên mông mượt mà no đù của cô, nặng nề mà gặm một ngụm.
Vừa trơn vừa mềm, bị hắn mút đến sóng thịt rung động, vô cùng mê người.
Niệm Đệ run run một chút, chống mặt hắn, đẩy hắn ra xa.
Diệu Tổ cười nhẹ một tiếng, từ trên giường xuống dưới.
Nước ấm có không nhiều, là Niệm Đệ đun cho đại bảo bối trong nhà là hắn dùng.
Diệu Tổ lại dùng hết cho Niệm Đệ, chính mình dùng nước lạnh còn thừa, nhanh tay nhanh chân mà lau người.
Hắn lại lên giường một lần nữa, làn da lạnh băng, kề sát người cô không chút khách khí.
Niệm Đệ bị lạnh cả kinh, nhỏ giọng nói: “Sao lại lạnh như vậy? --- đều do chị...!Ngô!”
Diệu Tổ không có kiên nhẫn nghe hết, ấn sau đầu cô, dùng đầu lưỡi ngăn chặn miệng cô, liếm hàm trên của cô, khảy đầu lưỡi của cô, làm cô nói không nên lời.
Hắn mút nước miếng trong miệng cô nuốt xuống, cánh tay duỗi đến phía dưới đầu cô, làm gối cho cô, cánh tay kia vòng trở về, đem cô khóa chặt ở trong lòng ngực, ôm lấy cô.
Hắn càng hôn càng sâu, đầu lưỡi đều liếm đến cổ họng cô, vì thuận tiện hành động, hắn trở mình, gắt gao đè nặng cô, bàn tay sờ tới sờ lui trên người cô.
Niệm Đệ ngô một tiếng, thở hổn hển.
Diệu Tổ vừa véo vừa xoa đùi cô, thở dốc nặng nhọc, đồ vật dưới thân lại đứng dậy.
Cứng rắn đâm ở trên đùi cô, độ ấm nóng bỏng.
Niệm Đệ cũng nâng chân, bị hắn bắt lấy đùi bẻ ra.
Hắn chọc hai cái lên trên cánh hoa thịt của cô, gắt gao ôm cô vào trong ngực.
Niệm Đệ nghĩ thầm, hẳn là hắn muốn cắm vào đi.
Nhưng Diệu Tổ rời khỏi môi cô, vang lên một tiếng ướt át.
Hắn chôn đầu ở vai cô, nuốt một chút, lại sờ soạng mút sạch sẽ nước miếng chảy ra bên miệng cô.
Hắn buông đùi cô ra, nằm trên người cô thở dốc.
Niệm Đệ bị hắn phun khí phát ngứa, giật giật đầu vai.
Diệu Tổ lập tức nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hắn vừa tắm qua nước lạnh, làn da lạnh lẽo, chỉ có dương vật dưới thân vừa cứng vừa nóng.
Hắn ngừng một lúc, xoay người xuống khỏi người Niệm Đệ, nằm thẳng thở dốc, không quá một phút đồng hồ lại nghiêng người ôm lấy Niệm Đệ, kéo cô từ mép giường vào đến giữa giường, dính sát vào người cô, thân thể trần trụi, tứ chi quấn quít bên nhau, không có chút khe hở.
Niệm Đệ hơi mờ mịt mà để cho hắn ôm, cảm giác dương vật của hắn đâm ở trên bụng cô, càng ngày càng nóng, càng ngày càng cứng.
Làn da hắn tiếp xúc với làn da ấm áp của cô, cũng dần dần trở nên nóng bỏng.
Những mà hắn dựa vào đầu vai cô, nhỏ giọng hỏi: “Có đau không?”
Trong đầu Niệm Đệ nhớ tới thời điểm hắn vừa mới được đưa đến nhà cô.
Khi đó hắn mới bảy tuổi.