Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tề Thấm Khải tự mình lái xe đưa Diệp Vũ Trung đến trước cổng trường đại học, sau khi xe dừng lại, ''Tôi sẽ không vào.'' Trước giờ Tề Thấm Khải vẫn không thích những chỗ đông người. Điều này Vũ Trung cầu còn không được, nàng mà đi vào cùng cô thì gương mặt yêu nghiệt kia không biết sẽ hớp hồn bao nhiêu người vây lại xem nữa.
''Tôi đi đây, hẹn gặp lại!''
Vũ Trung dù sao cũng đã lớn rồi mà ngay cả chuyện quan tâm chú ý cảm xúc của người khác cũng không biết, nói trở mặt thì liền trở mặt, quả nhiên như lời Trầm Ngôn nói...Nàng không còn cách nào đành nói ra hết những lời muốn nói.
''Cô làm tôi thật đau lòng, thật sự muốn nhanh chóng trốn thoát khỏi tôi đến vậy?'' Trên mặt Tề Thấm Khải vẫn còn vương vấn một nụ cười nhạt nhưng giọng nói lại pha lẫn vài phần thất vọng.
Lúc này Diệp Vũ Trung mới cảm thấy bản thân cô cũng có chỗ không phải, không quan tâm đến cảm xúc của Tề Thấm Khải , kỳ thật trừ bỏ lần đó cô làm vỡ cái cúp rồi bị nàng trừng phạt thì sau đó nàng vẫn luôn đối với cô rất tốt. Bây giờ cô cứ bỏ đi như vậy thật là vô đạo đức.
''Tôi không phải có ý đó!'' Vũ Trung vốn chỉ định phủ nhận nhưng sau đó lại không biết nên làm sao cho phải, vặn ngón tay, thì thầm, ''Cũng đâu thể hôn tạm biệt cô được?''
Giọng nói vô cùng nhỏ nhưng vẫn bị Tề Thấm Khải nghe thấy được, nàng vươn tay nâng cằm Vũ Trung lên, kéo lại gần mặt nàng, ''Hôn tạm biệt cũng được.'' Tề Thấm Khải không chút do dự hôn lên má của Vũ Trung. Vũ Trung mê man, cô chưa từng nghĩ tới Tề Thấm Khải sẽ làm vậy, trong khoảng khắc không hề phản kháng để mặc Tề Thấm Khải chiếm trọn cô. Nàng không chỉ hôn lên má cô mà còn di chuyển tới mang tai và cổ. Nàng không ngờ Vũ Trung lại dùng gương mặt say mê đó tiếp tục dẫn dụ nàng, khiến nàng nhịn không được ham muốn càng ngày càng tăng.
Tề Thấm Khải bá đạo ngậm lấy vành tai Vũ Trung, không ngừng dùng lưỡi trêu đùa, rồi từ từ di chuyển nụ hôn xuống cần cổ trắng noãn của Vũ Trung, nàng vừa cắn vừa mút, hơi thở dồn dập, không chịu buông tha một tấc da thịt nào của Vũ Trung, tất cả đều thuộc về nàng!
Vũ Trung rốt cục cũng kịp thời phản ứng, cô cơ hồ phải dùng hết sức mạnh cơ thể mới có thể đẩy Tề Thấm Khải ra, sau đó vội vàng mở cửa xe chạy trối chết. Tề Thấm Khải vẫn còn đắm chìm trong hương vị của Vũ Trung, hồi lâu sau nàng mới kiềm chế được dục vọng đang xâm chiếm tâm hồn nàng. Nàng nhìn bóng lưng Vũ Trung đang dần xa, mỉm cười thầm nghĩ, 'quả nhiên đã cấm dục quá lâu, vừa rồi thiếu chút nữa đã không được kiềm chế được.'
Bất quá, nàng cũng không ngờ rằng lực hấp dẫn của Diệp Vũ Trung đối với nàng thật sự quá lớn, chỉ nhẹ nhàng hôn má của Vũ Trung cũng đủ khiến dục vọng trong lòng của nàng bừng cháy như liệt hỏa. May mắn thay nàng chưa thật sự hôn môi tạm biệt Vũ Trung, không biết lúc đó cô bé kia sẽ bị dọa thành cái dạng gì đây?
Tề Thấm Khải khởi động xe, nhìn thoáng qua bóng lưng gầy ốm kia lần cuối cùng.
'Diệp Vũ Trung, chúng ta không cần vội vàng, cứ từ từ chắc chắn điều tôi muốn sẽ đến mau thôi.'
Chiếc siêu xe quay đầu chạy mất dạng, cũng vào lúc này có một cô gái khoác trên mình chiếc áo khoác dày màu đen đang đứng cách cổng trường không xa.
Doãn Diệc nhìn cổng trường đại học thầm nghĩ, 'vẫn là trường học cũ thân thiết hơn so với bất kỳ nơi nào khác.'
Editor: chợi! *đập bàn* H hụt mấy chế ơi!