Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tiểu Cẩn, cậu có biết không? Dù vừa mới thức dậy, nhưng mình đã chiến đấu với fan của Mạnh Hòa đến mấy trăm hiệp rồi. Có người thần tượng ra mặt đến thế mà còn giả vờ không phải. Thừa nhận là fan của Mạnh Hòa thì xấu hổ lắm sao?"
"Mình vốn không theo đuổi bất kỳ ngôi sao nào, chẳng ngờ lại có ngày phải ra mặt bảo vệ cậu khỏi bị bôi nhọ."
Tư Cẩn ngồi trong xe, nghe Trình Hân lẩm bẩm, không nhịn được mà bật cười.
Hôm Nghiêm Cẩm đến tìm cô là thứ Bảy, hôm nay đã là thứ Hai, cô đã từ chối ý tốt của Lục Phóng Tranh khi đề nghị cô đi công tác ở Anh.
Cô còn công việc phải làm, và "BELLA" trả lương cho cô không phải để cô đi chơi ở Anh hay trốn ở nhà.
Cô cũng cần công việc này.
Cô vốn là người quen ngẩng cao đầu nhìn người khác, chính công việc này đã mang lại sự tự tin cho cô.
Giọng của Trình Hân mang chút lo lắng, "Tiểu Cẩn, có ai chặn cậu ở gần công ty không?"
Tư Cẩn bất đắc dĩ mà cười, bước xuống xe rồi đóng cửa lại.
"Mình đâu phải ngôi sao, cũng đâu có làm tổn thương cha mẹ họ, có cần ghét mình đến độ chặn đường ở công ty không?"
"Cậu yên tâm đi, an ninh của "BELLA" không phải để làm cảnh..."
Cô đặt điện thoại xuống vì đã nhìn thấy Thiệu Xuyên đang tiến đến.
Tư Cẩn nhanh chóng bình tĩnh lại, nói thêm một câu, "Không nói nữa, mình phải lên làm việc đây. Hiếm khi cậu có ngày nghỉ, đừng lo về việc người khác bôi nhọ mình nữa."
"Nhưng nếu cậu muốn cãi nhau thì cứ tự nhiên."
Cô cúp điện thoại, nhấn nút trên điện thoại rồi lấy từ túi ra một điếu thuốc, châm lửa chờ Thiệu Xuyên đến trước mặt.
"Tư Cẩn."
Anh ta đứng lại trước mặt cô, "Trước giờ cô chưa từng hút thuốc trước mặt tôi. Sao rồi, tâm trạng không vui à?"
Anh ta đến để chế giễu.
Tư Cẩn phả một làn khói, gương mặt Thiệu Xuyên trước mặt cô trở nên mờ ảo.
"Đừng tưởng bở, tôi muốn hút thì hút, không muốn thì thôi, liên quan gì đến anh?"
Thiệu Xuyên phẩy tay xua làn khói, tiến lại gần cô hơn, nụ cười đầy ẩn ý.
"Sao rồi, bị người ta công kích trên mạng khó chịu lắm phải không?"
Thiệu Xuyên vô tình thú nhận, dù rằng cô cũng đã đoán ra, chuyện này không ai khác ngoài anh ta làm.
Mẹ của anh ta đã thông qua trung gian bất động sản tìm ra địa chỉ của cô, nên việc anh ta biết cũng chẳng khó khăn gì.
Ngày xưa, cô đã từng dẫn anh ta về Đồng An gặp Từ An Bình một lần, họ cũng đã trao đổi thông tin liên lạc.
Lần này, anh ta và Từ An Bình hợp tác, mỗi người đều đạt được mục đích, đẩy cô vào hố sâu.
"Anh trả cho ông ta bao nhiêu?"
Thiệu Xuyên nhanh chóng trả lời cô, "Năm mươi nghìn."
Câu trả lời này chắc chắn làm tổn thương Tư Cẩn, cô lại rít một hơi thuốc, cúi đầu phủi tàn thuốc xuống đất.
"Chỉ vì năm mươi nghìn mà ông ta lại bán đứng tôi một lần nữa."
Anh ta cười nhạo, "Tiểu Cẩn, cô cậu không bỏ ra năm mươi nghìn? Số tiền cô giữ lấy để mua mấy thứ hào nhoáng đó sao? Đúng là hư vinh."
Anh ta và Hải Nhan đều nghĩ cô không xứng với chiếc nhẫn Graff này.
Đúng là nông cạn.
Số tiền lấy từ Thiệu Xuyên, sau khi bà ngoại qua đời, Tư Cẩn đã tìm thời gian để quyên góp hết cho các nữ sinh viên ở vùng núi khó khăn, cô hy vọng nhiều cô gái có thể nhận được giáo dục tốt.
Lúc này, cô quay đầu nhìn Thiệu Xuyên với ánh mắt kiên định.
Anh ta từng là người cô chọn làm người chồng hoàn hảo cho mình. Học thức cao, gia đình hòa thuận, các mối quan hệ đơn giản. Tướng mạo không quá xuất sắc, nhưng có sự cầu tiến vừa phải và tham vọng khiến cô cảm thấy an toàn.
Nhưng sau đó cô nhận ra mình đã sai, khi có cơ hội, khi có người mở cửa cho anh ta...
Điếu thuốc đã cháy hết, "Tôi phải lên làm việc rồi. Còn anh, bị cấm làm việc trong ngành, chưa tìm được việc sao?"
""BELLA" đang tuyển bảo vệ, tôi có thể giới thiệu anh thử xem."
Tư Cẩn quay người định đi, Thiệu Xuyên tức giận nắm chặt tay cô.
"Tiểu Cẩn, đừng đi! Chỉ cần em chịu nhận lỗi, chúng ta vẫn có cơ hội! So với Hải Nhan, thật ra anh thích em hơn!"
Lời của Thiệu Xuyên kỳ lạ đến mức cô tưởng mình nghe nhầm.
Còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên có người từ bên cạnh lao ra, đấm một cú vào mặt Thiệu Xuyên, khiến anh ta ngã sầm xuống đất.
Thiệu Xuyên là kẻ đê tiện văn vẻ, yếu đuối không đủ sức trói gà, giờ đột nhiên bị đánh nên có phần sững sờ.
Tư Cẩn nhìn Thiệu Xuyên đầy chán ghét, ánh mắt chuyển sang lo lắng khi nhìn Trình Gia Thiệu, "Cậu đến đây làm gì?"
"Tôi hơi lo lắng cho cậu, nên đến xem thử."
Trong khi họ đang lo lắng cho nhau, cuối cùng Thiệu Xuyên cố gắng chịu đau đứng dậy.
"Đây là người tặng em nhẫn sao? Nhìn cũng chỉ có vậy."
Anh ta lau vết máu nơi khóe miệng, giận dữ nói, "Tôi sẽ kiện các người tội cố ý gây thương tích."
Tư Cẩn gật đầu, "Cũng đúng, anh có vẻ quen đến sở cảnh sát hơn. Tôi chưa hỏi anh, bị tạm giam hành chính cảm giác thế nào?"
"Từ Tư Cẩn, cô..."
Mỗi lần bị dồn ép, anh ta đều gọi tên cũ của Tư Cẩn, không rõ ai mới là người thất bại hơn.
Tư Cẩn giơ điện thoại lên, đưa trước mặt anh ta.
"Anh vừa nói gì, tôi đã ghi âm hết rồi. Tôi sẽ đưa cho luật sư, xem có thể cấu thành tội gì."
"Nếu anh còn tiếp tục dây dưa, tôi cũng sẽ gửi đoạn ghi âm này cho Hải Nhan. Dù sao anh cũng không thật lòng thích cô ta, đúng không?"
Cô hơi ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy ghê tởm, "Cút đi, đừng làm tôi buồn nôn nữa."
Đôi mắt Thiệu Xuyên đầy phẫn nộ, cuối cùng cũng chẳng làm gì được, bất đắc dĩ mà bỏ đi.
Trình Gia Thiệu nhìn Tư Cẩn, ánh mắt đầy lo lắng, "Tiểu Cẩn, tôi đến trễ, cậu không sao chứ?"
Cô lắc đầu cười chua xót, thật ra cô không muốn Trình Gia Thiệu nhúng tay vào những chuyện này. Sự tự tin mà cô khó khăn lắm mới xây dựng được trước mặt anh, lúc này lại có phần bị tan vỡ.
"Hôm nay cậu nghỉ sao?"
Anh hít một hơi thật sâu rồi lại thở dài.
"Bản thiết kế cho dự án bãi biển tôi đã hoàn thành rồi, bên Đồng An vẫn chưa lên kế hoạch đầy đủ, nên tạm thời không cần làm quá nhiều việc."
Anh luôn thấu hiểu như thế, sự quan tâm cũng hết sức chân thành.
"Cậu không cần lo cho tôi, mau lên lầu đi. Tôi sẽ ở đây đợi cậu tan làm, vì họ đã biết địa chỉ nhà cậu rồi, nếu không đưa cậu về, tôi thực sự không thể yên tâm được."
Tư Cẩn không cố chấp nữa, vì cô đã đến trễ.
"Cậu không cần chờ mãi ở đây đâu, phải bảy giờ tôi mới tan làm."
Trình Gia Thiệu khẽ gật đầu rồi mỉm cười, sau đó nhìn cô dần đi xa.
Sự việc này gây ảnh hưởng không nhỏ trên mạng, nói không có thay đổi gì là không thể.
Tư Cẩn bước từ cửa công ty về phòng làm việc, không còn nhiều người niềm nở chào hỏi như trước.
Phần lớn đều lặng lẽ cúi đầu, tránh nhìn vào mắt cô.
Tư Cẩn đẩy cửa văn phòng, thấy Alice, giám đốc PR, đang ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc của cô. Khi thấy cô bước vào, Alice đứng lên: "Annie."
"Alice."
Tư Cẩn gật đầu chào rồi quay lại chỗ của mình, ra hiệu cho Alice ngồi xuống.
Alice đến, tất nhiên chỉ có thể vì chuyện này.
Alice vào thẳng vấn đề: "Do trên mạng xuất hiện một số bình luận bất lợi cho cô và "BELLA", nên trụ sở chính quyết định tạm dừng chức vụ Tổng biên tập của cô. Chờ khi dư luận lắng xuống, hoặc đánh giá về cô thay đổi tích cực, chúng tôi sẽ cân nhắc lại."
"Vì vậy, Annie, thời gian này cô có thể nghỉ ngơi ở nhà trước."
Càng là công ty lớn, họ càng quan tâm đến hình ảnh và dễ dàng loại bỏ những gì gây bất lợi. Việc này không khiến Tư Cẩn bất ngờ.
Cô nghiêm túc xem xét bản kế hoạch mà Sheila và Linda vừa giao.
"Tôi hiểu và tôn trọng quyết định của công ty, nhưng đã đến rồi, tôi muốn hoàn thành nốt một số công việc."
Cô tỏ ý mời khách ra về, Alice hiểu ý, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Tư Cẩn kéo rèm cửa sổ, định làm việc, nhưng thực tế cô chỉ ngồi yên lặng một mình suốt cả ngày.
Đợi đến khi gần như tất cả đèn trong tòa nhà đều tắt, cô mới tắt đèn văn phòng, lấy đi một số tài liệu.
Vô thức bước đến bãi đậu xe, cô chợt nhớ ra Trình Gia Thiệu vẫn đang đợi mình.
Anh nhanh chóng bước ra từ xe, "Tiểu Cẩn, hôm nay làm thêm giờ à?"
Tư Cẩn cảm thấy đầy áy náy, cúi đầu nói dối.
"Một vài việc chưa xử lý xong. Ngày mai cậu không cần lo cho tôi nữa, cấp trên quyết định cho tôi nghỉ một thời gian."
Cô cười nhẹ, "Thật ra tôi không sao."
Chỉ một câu của cô đã chặn mọi lời anh định nói.
Trình Gia Thiệu vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, "Vậy hôm nay để tôi đưa cậu về nhà."
Tư Cẩn gật đầu, mỗi người lên một xe. Qua gương chiếu hậu, cô thấy Trình Gia Thiệu đang theo sau, rồi nhấn ga.
Họ nhanh chóng đến bãi đậu xe dưới căn hộ của Tư Cẩn. Buổi trưa, Trình Hân nhắn cho cô rằng hôm nay có một ca phẫu thuật quan trọng tại bệnh viện Hạ Thành mà cô ấy muốn tham gia, nên tối nay có lẽ không về.
Tư Cẩn và Trình Gia Thiệu lần lượt xuống xe, cô chợt nghĩ và nói, "Lên nhà uống nước đi."
Bầu không khí có chút ngượng ngập, Trình Gia Thiệu nhìn cô một lúc. Trong khoảnh khắc ấy, cô đã tưởng mình nói sai gì đó.
"Được." Cuối cùng anh cũng đồng ý, "Vậy tôi uống một cốc nước rồi sẽ xuống."
Thật ra cô không có ý đó. Nhưng đã mời rồi, giải thích thêm chỉ càng ngại ngùng hơn, nên cô không thay đổi.
Cô quay lại khóa xe, bước nhanh về phía thang máy.
Cô luôn cảm thấy giữa họ lại trở về như hồi còn trung học, khi cả hai đều dè dặt. Khi đó, thời gian ở riêng với nhau rất ít, đến tận mười năm sau, họ đã là những người trưởng thành điềm tĩnh và thành công trong lĩnh vực của mình, nhưng không khí ấy vẫn chẳng thay đổi.
Tư Cẩn dừng lại trước cửa nhà, tiện tay xé tấm poster "chống đối" dán trên cửa.
"Chỉ có chút trò vặt vãnh này thôi, không cần để tâm."
Cô vò tờ giấy vứt vào thùng rác.
"Tiểu Cẩn, dạo này cậu có muốn chuyển ra nơi khác ở không? Tôi vẫn thấy ở đây không an toàn."
Tư Cẩn rót hai cốc nước, đưa cho Trình Gia Thiệu một cốc.
"Tấm poster này chắc là fan của Mạnh Hòa dán, vì cô ấy không được xuất hiện trên "BELLA". Yên tâm, họ không dám làm gì quá đáng đâu."
"Vả lại mấy hôm nữa Trình Hân về nước rồi, cô ấy sẽ ở cùng tôi, cậu không cần lo lắng."
Giọng cô có chút xa cách, như muốn anh đừng bận tâm quá. Trình Gia Thiệu cảm nhận được điều đó.
Anh chỉ uống hết cốc nước.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");