Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tư Cẩn nghe thấy tiếng chuông cửa thì đóng laptop lại.
Cô tràn đầy kỳ vọng mở cửa ra, nhưng lần này người đứng trước cửa là Celine.
Ngoài bộ trang phục công sở đen tuyền, Celine trông không có nhiều thay đổi so với lần gặp ở London. Bà hơi nhấc tay đang khoác túi Hermès lên.
"Liệu tôi có thể vào ngồi một chút không?"
Tư Cẩn mỉm cười, hơi nghiêng đầu.
"Nếu là Hải Nhan đến, chắc chắn tôi sẽ không cho cô ấy vào."
Mắt cá chân của cô đã gần như hồi phục hẳn, lúc này cô đang bận rộn trong phòng khách và rót cho Celine một ly trà.
"Tổng biên tập không uống trà xanh, nhà tôi cũng không có cà phê, đây là trà ô long."
Trong lúc cô quay người bận rộn, Celine đã kín đáo quan sát khắp căn nhà.
"Bao nhiêu tiền?"
Bà đang nói về ngôi nhà này.
Tư Cẩn nhạy cảm nhất với kiểu ngạo mạn ấy. Cô ngồi xuống đối diện Celine, không chút khách sáo đáp: "Cô có thể tự tra cứu giá trên mạng."
Celine hít sâu một hơi. Tư Cẩn là người do chính bà đào tạo, bà dĩ nhiên hiểu rõ cô.
"Annie, chúng ta không nhất thiết phải làm kẻ thù của nhau."
Celine nhạy bén nhận ra sự thù địch của Tư Cẩn, nhưng lại không bao giờ nhận ra sự kiêu ngạo của chính mình.
Tư Cẩn không chịu thua, "Từ lúc cô quyết định phớt lờ hành động của Hải Nhan, để cô ấy sao chép tác phẩm của tôi và thăng tiến lên tổng biên tập, chúng ta đã là kẻ thù rồi."
Huống chi cô ta từng vì sự nghiệp của mình mà bày mưu hãm hại cô, cùng với sự việc ở London lần này.
Celine nhìn chén trà ô long bên cạnh, thoáng chốc có vẻ như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngừng.
"Đã qua lâu rồi, tại sao cô vẫn còn chấp nhất chuyện này?"
Tư Cẩn khoanh tay mỉm cười điềm tĩnh, "Kẻ gây hại không có quyền yêu cầu người bị hại phải quên đi."
Celine ngẩng đầu lên, đối diện với Tư Cẩn một lúc, "Chúng ta hãy vào thẳng vấn đề."
Bà lấy ra một xấp ảnh từ chiếc túi da cá sấu đặt trước mặt Tư Cẩn.
Đúng như dự đoán, bà có vài bức ảnh khác – hôm đó, trong show ở London, cô và Lục Phóng Tranh đã có lúc ở riêng.
Hai người họ tay trong tay rời khỏi đông đảo người qua đường, anh dùng áo khoác để che chắn cho cô. Thậm chí còn có ảnh họ cùng bước xuống từ taxi tối hôm đó, cùng nhau đi dạo trên bãi biển.
Tư Cẩn xem xong toàn bộ ảnh, vẻ mặt của Celine lúc này đầy vẻ tự tin.
Không làm paparazzi thì thật là tiếc.
"Thực ra hôm đó, cậu thanh niên đã cứu cô khỏi đám phóng viên cũng không tệ, tại sao cô phải nhắm vào Lục Phóng Tranh?"
Bà nghĩ mình đã nắm được nhịp điệu câu chuyện.
"Những bức ảnh này tôi chưa cho Hải Nhan xem qua, cô ấy cũng không biết sự tồn tại của chúng. Tôi thực sự đã khuyên cô ấy đừng gây thù với cô, nhưng cô biết đấy, đầu óc cô ấy..."
Celine khẽ cười khẩy, "Điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi biết cô có bằng chứng về việc Hải Nhan sao chép tác phẩm của cô. Cô hãy xóa chúng đi, chúng ta có qua có lại."
"Điều kiện của cô rất đơn giản, nhưng tôi không đồng ý."
Tư Cẩn đẩy trả lại những bức ảnh, "Cơ hội Hải Nhan sao chép đề án của tôi chỉ có lần đó, xóa rồi sẽ không còn nữa."
"Nhưng tôi và Lục Phóng Tranh vẫn sẽ tiếp tục bên nhau. Nếu cô chịu khó, có thể sẽ chụp được nhiều bức ảnh mới."
Cô lắc đầu, "Thật không công bằng chút nào, tổng biên tập."
Ngay khi Tư Cẩn nói rằng cô và Lục Phóng Tranh sẽ tiếp tục ở bên nhau, sắc mặt của Celine lập tức thay đổi rõ rệt.
Nhưng bà nhanh chóng trấn tĩnh lại, "Chẳng lẽ cô không thấy tin tức mấy ngày trước sao? Lục Phóng Tranh là tổng giám đốc của tập đoàn Hillsborough."
"Dù đã hủy hôn ước, vợ của anh ta ít nhất cũng phải là người thừa kế của tập đoàn Garcia. Còn cô là ai chứ?"
"Celine, những lời cô vừa nói khiến tôi có cảm giác không biết mình đang sống ở thời đại nào nữa." Tư Cẩn châm một điếu thuốc, đã rất lâu rồi cô không hút. "Bỏ đi cái tư tưởng phong kiến vô dụng đó đi. Trung Quốc đã thành lập hơn bảy mươi năm rồi."
Không có gạt tàn bên cạnh, cô thản nhiên gạt tàn thuốc vào trong tách trà.
Tàn thuốc nổi lên trong làn nước trà, cô lại hút một hơi, "Nếu cô muốn thì cứ việc bán những bức ảnh này cho những tờ báo quen thuộc của cô."
"Cứ giúp tôi một tay đi, để tôi có thể trở thành phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Hillsborough vào thời điểm mà tình cảm giữa tôi và anh ấy đang mặn nồng nhất."
"À, đừng nói tôi không nhắc nhở cô, nhớ bán giá cao một chút, vì có lẽ đây sẽ là khoản tiền cuối cùng mà cô kiếm được trong ngành này."
Cô gay gắt nhìn Celine, "Celine, thật ra tôi luôn thấy rất lạ, tại sao cô lại dám chống lại tập đoàn Hillsborough, chống lại Lục Phóng Tranh?"
Chuyện của Tư Cẩn và Lục Phóng Tranh đã được báo chí đưa tin từ lâu, nhưng dường như không gây ảnh hưởng quá lớn đến cô. Nhưng nếu dư luận thực sự bùng nổ đến mức không thể kiểm soát, dưới áp lực từ tập đoàn Hillsborough, cô cũng sẽ không tránh khỏi kết cục tồi tệ. Lưỡi dao của Lục Phóng Tranh chắc chắn sẽ nhắm vào Hải Nhan và Celine; nếu mọi thứ tan vỡ, họ mới là những người chịu thảm họa lớn hơn cả.
"Về đoạn video của Hải Nhan, tôi không thích tự biến mình thành kẻ phản diện công khai, nhưng tôi cũng chẳng ngại việc đánh kẻ đã ngã."
"Tôi sẽ chọn một thời điểm thích hợp để đăng video đó lên mạng, giao cô ấy cho sự phán xét của ngành và của công chúng—chẳng phải các người rất thích thao túng dư luận sao?"
Celine nắm chặt cốc trà, kiềm chế cơn giận muốn hất cả nước trà vào người Tư Cẩn.
Dĩ nhiên Tư Cẩn đã để ý đến hành động nhỏ đó, cô nheo mắt lại, vẻ mặt lười nhác.
"Nếu hôm nay tôi bị ướt, tôi đảm bảo cô sẽ thê thảm hơn nhiều đấy, Celine."
Bàn tay Celine đột ngột buông lỏng, "Annie, là do trước đây tôi đã nhìn nhầm cô, cô vốn dĩ luôn như vậy, hay bây giờ cô nghĩ mình có chỗ dựa nên tự cao?"
Tư Cẩn không nhượng bộ, "Là cô đã luôn nhìn nhầm tôi. Từ trước đến giờ."
Celine nên nghĩ liệu khi bà bị một người không xứng đáng cướp mất vị trí tổng biên tập thì có thể nhẫn nhịn hay không.
Cô mỉm cười nhẹ.
"Lục Phóng Tranh sắp về rồi, cô còn chưa đi à? Hay muốn tôi giới thiệu giúp cô?"
Celine cầm lấy túi xách, giận dữ đứng dậy rời khỏi nhà của Tư Cẩn.
Bà thậm chí còn quên mang theo những bức ảnh đó.
Tư Cẩn lấy chúng ra xem lại từng tấm một.
Khi còn ở trong buổi trình diễn, ngay cả lúc đối diện với Lục Phóng Tranh, ánh mắt cô vẫn đầy ưu tư.
Trong đêm mưa họ trốn chạy khỏi sự soi mói của mọi người, trong bức ảnh ấy, cô hạnh phúc giống như khi ở Rome.
Nhưng những người khác khi nhìn thấy những bức ảnh thì sao? Họ chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy.
Họ sẽ giống như Celine, cho rằng Lục Phóng Tranh là một người xa vời không thể với tới, còn cô thì thấp hèn như bùn đất.
Tất cả đều cho rằng đây là ảo tưởng của cô, rằng Lục Phóng Tranh chỉ coi cô là niềm vui nhất thời, sau đó họ sẽ chờ đợi giây phút anh rũ bỏ cô.
Tại sao?
Tại sao luôn là cô thấp kém, tại sao cô mãi không xứng với anh?
Vừa rồi Tư Cẩn có thể bình thản phản bác lời của Celine, nhưng cuối cùng, chính cô lại là người vẫn nặng lòng với tư tưởng môn đăng hộ đối, vẫn bận tâm đến ánh nhìn của người ngoài.
Cửa chính mở ra, Lục Phóng Tranh bước vào với vài món đồ trong tay, còn Tư Cẩn thì đang thẫn thờ quay lưng về phía anh.
Anh tiến lại gần cô, nhẹ nhàng vỗ vào vai phải cô rồi ngồi xuống bên trái cô.
"Vừa rồi anh gặp Celine, chào bà ta mà bà ta trông cứ như thấy ma vậy..."
Ánh mắt anh dừng lại ở những bức ảnh trên tay Tư Cẩn, sau đó anh cũng không nói tiếp.
"Bà ta dùng những bức ảnh này để đe dọa em à?"
Tư Cẩn như bừng tỉnh, xoa đầu mình, sau đó nhìn anh như khoe khoang, "Có lẽ anh sẽ không tin, cô ta đưa mấy bức ảnh này cho em, nhưng cuối cùng lại bị em đe dọa ngược."
Lục Phóng Tranh cười hiền, nhẹ nhàng vuốt lưng cô, "Ồ? Nói cho anh nghe xem nào."
Tư Cẩn kể lại cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Celine, Lục Phóng Tranh vẫn chăm chú lắng nghe, không rời mắt khỏi cô.
"Anh nghĩ đã đến lúc công khai mối quan hệ của chúng ta rồi."
"Mối quan hệ gì?" Trong lòng Tư Cẩn tự hỏi.
Cô mỉm cười rồi nói, "Anh vừa khiến tập đoàn Garcia mất mặt, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục như vậy sao?"
"Dù không có mối quan hệ thương mại, hai gia đình các anh chắc chắn vẫn là bạn cũ, đừng làm khó em."
Cô phải khiến Lục Phóng Tranh từ bỏ ý định này.
"Hơn nữa, một khi người ta biết mối quan hệ của chúng ta, ai ai cũng sẽ nhìn em bằng con mắt khác."
"Những thành tựu trước đây của em sẽ bị đồn đại là do anh ban cho." Cô nhấn mạnh với anh: "Công việc rất quan trọng với em."
Lục Phóng Tranh vòng tay qua vai cô, để cô tựa vào ngực anh.
"Tiểu Cẩn, em có ghét Celine không?"
Trong lòng Tư Cẩn có chút dao động, cô biết mình phải trả lời câu hỏi này một cách thận trọng.
"Chẳng thể gọi là ghét. Thực ra những điều xấu xa của cô ta cũng xuất phát từ các anh – những nhà tư bản."
"Thực ra cô ta cũng giống như Nghiêm Cẩm, vì xung quanh có những người như Hải Nhan hay Từ An Bình tồn tại, cũng vì trong lòng có chút khúc mắc, nên họ luôn thờ ơ với mọi chuyện, với chuyện của em cũng vậy."
"Nếu anh hỏi cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không nghĩ mình là kẻ xấu. Nhưng thờ ơ cũng là sai, là đồng phạm. Những khúc mắc và đáng thương trong lòng cô ta không đủ để cô ta được tha thứ."
Từ nhỏ đến lớn, cô không nhớ nổi đã bao lần mình bị ánh mắt lạnh lùng và sự thờ ơ của Nghiêm Cẩm làm tổn thương.
Khi bước vào "TREADs", cô cũng nhiều lần bị ánh mắt và thái độ của Celine làm tổn thương.
Làm tốt là chuyện đương nhiên, chỉ cần làm gì đó không đúng, bà ấy sẽ lập tức điều chỉnh điểm số của cô trong lòng mình, sẵn sàng yêu cầu cô rời khỏi "TREADs" bất cứ lúc nào.
Nhưng may là tất cả những điều đó đã qua.
Ghét là một việc rất hao tổn tâm sức.
Cô có rất nhiều việc phải làm mỗi ngày, bên cạnh cũng có người xứng đáng để yêu thương, Celine thực sự không đáng để bận tâm. Nghĩ đến đây, Tư Cẩn nghiêng người hôn nhẹ lên tai Lục Phóng Tranh.
"Việc của em vẫn chưa xong, anh đừng làm ồn."
Cô mở lại chiếc máy tính, sau khi mở khóa màn hình là đoạn video cô quay ở Rome.
Cô đang xem lại từng khung hình, chụp lại những hình ảnh mình thích và lưu thành ảnh tĩnh.
Lục Phóng Tranh nằm cạnh, vì không có gì làm mà nghịch tóc cô.
"Em thử cắt tóc ngắn đi?"
"Không đâu."
Cô vừa xem vừa đáp lại lời anh một cách lơ đễnh.
Anh thấy cô xem đi xem lại đoạn video này cả chục lần, cuối cùng cảm thấy có chút mệt mỏi.
"Tiểu Cẩn, em không thấy mệt sao?"
Cô vẫn chăm chú nhìn màn hình, "Phụ nữ vì muốn lưu giữ khoảnh khắc xinh đẹp của mình sẽ không bao giờ thấy mệt."
Hoàng hôn buông xuống, màn đêm dần bao phủ. Không ai đi bật đèn, dưới ánh sáng của màn hình máy tính, đôi mắt của Lục Phóng Tranh vẫn sáng rực.
Tư Cẩn nhìn thấy vẻ chán chường của anh thì đưa tay xoa xoa tóc anh.
Trong lòng yêu anh, cô không nhịn được hôn nhẹ lên trán anh.
"Gần xong rồi, lần cuối cùng."
Lục Phóng Tranh đặt tay lên con chuột của cô, cô cúi xuống ôm anh một cái, rồi thì thầm vào tai anh.
"Xem xong lần này, chúng ta xem "Fifty Shades of Grey" nhé."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");