Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Người Anh mà lại nói đi làm ở Trung Quốc là "về", có hơi không thích hợp nhỉ?"
Tư Cẩn tay cầm dao nĩa, chăm chú đối phó với miếng bít tết trên đĩa.
Lục Phóng Tranh ngồi đối diện chỉ cười, "Không phải về nước mà là về bên em, thế được chưa?"
"Cũng nhiệt tình quá nhỉ."
Tư Cẩn nếm một miếng, gió biển thổi tung tấm khăn bàn trắng tinh, cũng làm mái tóc dài của cô rối tung. Lục Phóng Tranh đưa tay ra mỉm cười giúp cô lau đi vết sốt dính bên môi.
Cô cúi đầu mỉm cười, tiếp tục tập trung vào món ăn.
"Đôi lúc nhớ món bít tết 4.5 bảng ở siêu thị Marks & Spencer."
Lục Phóng Tranh lau tay bằng khăn ăn, mắng nhẹ, "Không biết điều gì cả."
Tư Cẩn đã quen với sự trách móc anh dành cho sự "vô tâm" của cô, cô chỉ vào miếng bít tết trên đĩa.
"Đây là phần tốt đẹp trong cuộc sống, nhưng không phải chuyện thường ngày. Nếu anh ngoan ngoãn nghe lời thì lần sau em sẽ mời."
Nghe giọng cô, anh vô thức dừng tay.
"Đã tìm được nhà chưa?"
Căn hộ với Thiệu Xuyên cô chắc chắn sẽ không ở lại, căn nhà cũ mà Từ An Bình đã cho cô từ lâu cũng đã xuống cấp nên không ở được.
Cô nhanh chóng quyết định bán căn cũ.
Ngôi nhà mà cô đã chọn lọc kỹ lưỡng lúc bấy giờ quả thật rất hút khách, chỉ đăng bán vài ngày đã có người mua.
"Dù bị lỗ một chút, giá căn mới mua cũng không phải tốt, nhưng nói chung là ổn. Cần sửa sang lại, khoảng một tháng nữa là có thể ở. Lần này anh sẽ ở lại bao lâu?"
"Sẽ ở lâu hơn một chút."
Lục Phóng Tranh đặt dao nĩa ngay ngắn giữa đĩa, người phục vụ dọn món chính đi.
Món tráng miệng là quả bánh mâm xôi được tạo hình thành con bướm.
"Anh mới mua một căn nhà ở đường Hòa Bình, tháng này em có thể ở tạm đó."
Sự chú ý của Tư Cẩn ban đầu đều dồn vào con bướm, nghe thấy vậy, cô ngước lên, trong lòng có chút thắc mắc.
Theo truyền thống gia đình anh, hầu như họ không mua nhà ngoài nước Anh.
Đường Hòa Bình...là trung tâm Hạ Thành.
Lục Phóng Tranh không thích ăn đồ ngọt, nên hai con bướm đó đều để lại cho Tư Cẩn, anh lịch sự cảm ơn người phục vụ, rồi đặt con bướm của mình trước mặt Tư Cẩn.
"Vậy dự án sau đó thế nào rồi, cứ để cô ta ăn cắp à?"
Tư Cẩn xếp hai con bướm lại gần nhau, "Em không quan tâm người khác trong công ty coi mình là kẻ yếu, trong thời điểm tranh chức tổng biên tập này, dư luận như vậy có lợi cho em hơn."
"Còn về phương án, nước mình có nền văn hóa truyền thống năm nghìn năm, có biết bao thứ độc đáo và quý giá. Đổi phương án thôi, đâu phải nhảy xuống biển."
Lục Phóng Tranh bật cười, "Xem ra em đã có định hướng, mà hướng đi này khiến em rất tự tin."
Tư Cẩn nâng ly nếm một ngụm rượu vang đỏ.
"Có lẽ vậy, vì em nhất định phải đánh bại Hải Nhan."
Anh cũng nâng ly, khẽ chạm ly với Tư Cẩn, "Vậy em có biết lần này Hải Nhan mời ai làm người mẫu cho các thiết kế và trang phục không?"
"Em đã thử hỏi thăm vài lần mà không có kết quả —"
Ly rượu của Lục Phóng Tranh vẫn giơ lên giữa không trung, Tư Cẩn nâng ly của mình lên, liên tục chạm vào ly của anh, âm hưởng của kính khi va vào nhau.
"Không thể nào anh lại biết rõ hơn em."
Các bàn ăn cách nhau khá xa, không làm phiền đến người khác, anh để mặc cô nghịch ngợm như vậy.
"Nếu anh nói "biết", em có thấy thất vọng không?"
Tư Cẩn cuối cùng dừng lại, uống cạn ly rượu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lục Phóng Tranh.
"Thế thì em sẽ rất cảm kích vì anh đã do thám đối thủ giúp em, cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng để phản công ngay trong đêm nay."
"Chi bằng nghĩ xem đêm nay cảm ơn như thế nào."
Anh cũng uống cạn ly rượu, "Cô ấy mời được Mạnh Hòa. Hillsborough chuẩn bị thay đổi đại sứ thương hiệu khu vực Trung Quốc nên đã từng liên hệ với cô ấy."
"Khi đàm phán giá cả, người quản lý của cô ấy cố ý tung ra tin Mạnh Hòa sẽ tham gia chụp hình cho kỷ niệm 20 năm của "TREADs". Nếu không phải em mời cô ấy thì chắc chắn là Hải Nhan."
Mạnh Hòa hiện đang là một nữ diễn viên đạt hai giải Kim Mã nên rất khó mời, ngay cả Hải Nhan cũng chưa chắc xứng tầm. Là Celine.
Trong lòng Tư Cẩn có chút không vui, nhưng cảm xúc này không hợp với buổi tối hôm nay.
Cô có chút lâng lâng, "Mời được Mạnh Hòa, tỷ lệ em thắng cô ta lại giảm đi chút nữa."
Nhưng lúc này cô chưa thua, không sao cả.
Ngón tay thon dài của Lục Phóng Tranh khẽ gõ lên bàn, "Hillsborough cuối cùng không chọn Mạnh Hòa làm đại diện."
"Tại sao?" Tư Cẩn vô thức hỏi.
"Theo em thấy, thành tựu của Mạnh Hòa và lối sống không tì vết của cô ấy có thể mang lại hiệu quả rất tốt cho Hillsborough."
"Nếu không chọn cô ấy, chắc chắn có người thích hợp hơn."
Vẻ mặt Lục Phóng Tranh thoải mái, cuối cùng quyết định nói cho cô biết, "Người đại diện mà Hillsborough chọn cuối cùng là An Nghi."
"An Nghi?"
Lục Phóng Tranh mỉm cười, "Em nên hiểu rõ cô ấy hơn anh."
Nếu nói Mạnh Hòa là nữ diễn viên hàng đầu trong làng giải trí hiện tại, thì An Nghi phải được coi là ngôi sao tuyến một.
Năm 16 tuổi, một bộ phim "Hoàng Hậu Cuối Cùng" đưa cả hai diễn viên chính An Nghi và Hắc Vi trở thành Ảnh hậu và Ảnh đế.
Sau đó An Nghi tiếp tục đóng các phim nghệ thuật như "Quang Ảnh", "Giấc Mơ Của Cô Ấy", giành giải thưởng ở nhiều liên hoan phim quốc tế lớn.
Đáng sợ hơn nữa, hiện tại cô ấy mới chỉ 23 tuổi.
"Không hổ danh Hillsborough, ngôi sao hiếm có trăm năm mà nói ký là ký." Tư Cẩn cảm thán xong thì bắt đầu chú tâm vào hai con bướm.
Lục Phóng Tranh trở nên nghiêm túc, "Đã hai năm rồi cô ấy không đóng phim, cũng hiếm khi xuất hiện. Trước khi bắt đầu công việc đại diện thì muốn chọn một tạp chí để tái xuất."
"Tiểu Cẩn, đây là cơ hội rất tốt."
Cô tất nhiên biết đây là cơ hội tốt cho mình, nhưng với Hillsborough thì không nhất thiết vậy.
"So với các tạp chí thời trang khác như "BELLA" hay "Crush", thì "TREADs" thật ra không quá nổi bật và đỉnh cao."
"Hillsborough đã chọn An Nghi làm đại diện, từng bước đều rất quan trọng. Anh có chắc chắn khi giao cô ấy cho em không?"
Anh thậm chí còn chưa biết chủ đề phương án của cô là gì.
"Thay vì tin tưởng những biên tập viên ở tạp chí khác mà anh không hiểu rõ, cũng đối mặt với rủi ro, anh thà tin tưởng em."
Anh lại đưa tay ra, giúp cô vuốt lại tóc rối sau tai.
"Đây không phải là thử thách, hay một lời mời, Tiểu Cẩn, chỉ là một lần hợp tác mà thôi."
"Tư Cẩn?"
Cô chưa kịp đáp lời Lục Phóng Tranh thì nghe thấy tiếng sóng đập vào đá và có ai đó gọi tên cô.
Tư Cẩn ngẩng đầu lên, thấy Trình Gia Thiệu đang bước tới thì nở một nụ cười từ xa.
Khoảnh khắc đó, cô có cảm giác như mình đã trở về mùa hè rực rỡ ở Đồng An, và như bị nhốt chặt trong ký ức ấy.
Trình Gia Thiệu nhanh chóng tiến lại gần, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cởi một nút ở trên cùng.
Mái tóc dài vừa đủ bị gió biển thổi tung, ánh mắt anh vẫn sáng ngời nét thanh xuân không hề phai nhạt.
Anh vẫn là ngọn hải đăng trên biển, kiên trì soi sáng, chỉ dẫn cho người đi đường.
Hòn đá đã bị biển cuốn đi nay quyết định không còn trôi dạt theo dòng nước mà muốn mọc ra một đôi tay để gỡ bỏ những sợi rong biển trên người cô.
"Trình Gia Thiệu." Cô vô thức đứng lên, "Sao cậu lại ở đây?"
Nụ cười của anh càng sâu hơn, mang theo nét hồn nhiên vô tư lự.
"Có một người bạn muốn mở một quán bar trên bãi biển này, nhờ tôi thiết kế, nên dạo gần đây tôi ở đây để tìm cảm hứng."
Giờ đây anh là một kiến trúc sư có tiếng tăm trong nước.
Câu chuyện tưởng chừng như dừng lại ở đó. Trình Gia Thiệu liếc nhìn Lục Phóng Tranh đang ngồi đối diện Tư Cẩn, rồi hỏi, "Đây là?"
"Một người bạn." Tư Cẩn dứt khoát trả lời, như thể câu này đã được diễn tập hàng trăm lần.
Đây là lần đầu tiên khi cô ở bên Lục Phóng Tranh mà có người làm phiền.
Tư Cẩn ngồi xuống lại, đợi đến khi Trình Gia Thiệu rời đi, Lục Phóng Tranh mới lên tiếng.
"Đó là bạn của em?"
"Bạn học cấp ba."
Chiếc bánh hình bướm đã mất đi hình dáng, nhưng hương vị của quả mâm xôi vẫn lưu lại trên đầu lưỡi. Cô không thích vị chua tự nhiên, cũng không thích vị ngọt nhân tạo.
"Bạn học cấp ba?" Lục Phóng Tranh nhướng mày, "Là chàng trai đá bóng năm đó sao?"
Dưới bóng cây ở Hillsborough, cô đã kể cho anh nghe rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Cô nhắc lại một lần nữa, "Lover chỉ phụ trách phần yêu, không cần phải lo những chuyện khác."
Tư Cẩn quyết định bỏ qua chiếc bánh bướm còn lại.
"Em sẽ gửi đề án cho anh xem, nếu có thể, cũng nhờ anh tìm người đánh giá giúp em. Đây là một thách thức lớn, cũng là một cơ hội ngàn năm có một."
Lục Phóng Tranh có vẻ muốn tiếp tục truy hỏi, nhưng vì Tư Cẩn vẫn chưa hề ngẩng đầu lên nên anh đành im lặng, một tia hụt hẫng lướt qua.
"Sau khi xử lý xong vụ ký hợp đồng của An Nghi và buổi chụp hình tạp chí, anh có một dự án mua lại mới, có thể sẽ không đến Trung Quốc trong một khoảng thời gian dài."
Từ "về" bỗng chuyển thành "đến", khiến lòng Tư Cẩn hơi hụt hẫng. "Vậy cũng tốt, thời gian gần đây anh cứ phải đi lại nhiều lần, ít nhất sẽ đỡ mệt mỏi vì chênh lệch múi giờ."
Lục Phóng Tranh bất ngờ lấy ra một chiếc hộp nhẫn màu đen, đẩy về phía Tư Cẩn.
Từng đốt ngón rõ ràng dần rút về trong sự chăm chú của cô.
Ánh trăng im lặng trong chốc lát, sóng biển vẫn không ngừng vỗ vào bờ.
Tư Cẩn không nói gì, cuối cùng Lục Phóng Tranh lên tiếng, "Gần đây anh có dịp qua London, tình cờ nhìn thấy chiếc nhẫn của Graff này, nghĩ rằng em sẽ thích."
Anh nói thêm, "Chỉ là món quà trung thu thôi, em không cần thấy áp lực gì cả. Mở ra xem đi."
Cô hiểu lý do vì sao mình thở phào nhẹ nhõm, để Lục Phóng Tranh cũng cảm thấy thoải mái, cô mở chiếc hộp nhẫn ra.
Bên trong là một chiếc nơ bướm bất đối xứng, thiết kế thanh thoát nằm yên trên lớp nhung đen.
Bên dưới chiếc nơ bướm là một viên kim cương hình giọt nước, dù dưới ánh trăng nhạt nhòa vẫn sáng rực lấp lánh.
"Tilda"s bow." Đây là bộ sưu tập mà cô thích nhất, "Anh chắc hẳn đã xem hai số trước của "TREADs"."
Trong hai số tạp chí trước, cô đã giới thiệu bộ trang sức này đến độc giả với tất cả sự nhiệt thành.
"Tặng quà cho ai thì cũng phải chọn thứ phù hợp với sở thích người đó."
Họ không uống cà phê sau bữa tráng miệng, cuối cùng phục vụ đã mang rượu lên sau bữa ăn. Tiếng ly rượu chạm nhau giữa tiếng sóng và gió biển. Lục Phóng Tranh đứng dậy, đưa tay về phía Tư Cẩn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");