Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Pussycat
Chỉnh dịch: Mon
***
Nho An Đường không hề được báo trước bị cúp điện toàn diện, trong tầm mắt của Dư Y không nhìn thấy được gì cả. Ở thành phố khó mà gặp được cảnh tối đen như thế này. Chỉ có ở nơi cổ xưa đến nỗi dường như đất đá ở dưới chân cũng mốc meo thì mới có thể tối mù tối mịt đến như vậy. Cho đến khi một tia chớp xẹt qua bầu trời, trong nháy mắt Dư Y thấy rõ con đường phía trước trống trải không một bóng người. Cô chán nản cắn chặt răng, tay cầm cà mèn và dù che mưa, tay kia thì thò vào túi lấy điện thoại cầm tay ra, điện thoại di động không có chức năng đèn pin, toả ra ánh sáng yếu ớt, vẫn như cũ, cái gì cũng không thấy rõ.
Đường dây điện ở đây là cùng một mạng, Dư Y nghe rõ những lời này, cô không rãnh vuốt đi nước mưa ở trên mặt, khó khăn nhấc bước chạy trong mưa to, miệng hé ra, gió lạnh và nước mưa liền tràn vào. Cô vừa chạy vừa hét: “Cứu tôi với!” Không ngừng quay đầu lại nhìn xung quanh, hy vọng có thể có người nghe thấy, nhưng nửa bóng ma cũng không có. Trong lúc cô đang vô cùng hoảng sợ thì đột nhiên trong làn mưa tầm tã sáng lên đèn xe chói mắt, cô nhìn tới biển số xe. Trong sân ngôi nhà cổ đậu ba chiếc xe có rèm che, sân nhỏ hẹp chật ních xe, không muốn người để ý cũng khó, Dư Y mỗi ngày đưa cơm hai chuyến đã nhớ kỹ biển số xe, giờ phút này, một chiếc xe trong đó đang dừng ở nơi này!
Dư Y cũng đã từng gặp qua cúp điện toàn diện lúc mới tới Nho An Đường. Lúc ấy là vì tu sửa lại đường bộ, không bao lâu thì có điện lại. Đêm nay có sấm sét, có thể là vô tình đánh vào dây điện. Dư Y chỉ có thể đổ thừa tại bản thân xui xẻo, nhớ tới hôm nay nhận được điện thoại từ ngôi nhà cổ, kêu cô đưa cơm đến trễ hơn một giờ, nếu thời gian giống như ngày thường thì bây giờ cô đã ở nhà từ sớm. Dư Y vừa đi vừa oán giận, chỉ mong là nhanh chóng thấy ánh sáng.
Đang ngóng trông, cách đó không xa lại xuất hiện một điểm sáng, ở trong mưa to nhìn thấy có chút biến dạng mơ hồ, nhưng Dư Y thấy rất rõ ràng, đó là vài ánh đèn pin, thậm chí xung quanh cô tràn ngập tiếng mưa to ầm ĩ nhưng cô vẫn có thể mơ hồ nghe thấy được phía trước có người đang nói. Dư Y hết sức vui mừng, vội bước nhanh về phía trước. Đèn pin phía trước đột nhiên chiếu vào mặt của cô, Dư Y nghiêng đầu tránh đi ánh sáng làm chói mắt, chờ khi cô nhìn thấy lại, bất thình lình nghe được mấy người phía trước kêu la phấn khởi, bước chân chạy tới phía này, Dư Y chăm chú nhìn, chỉ loáng thoáng thấy phía bên kia hiện ra ba khuôn mặt đàn ông, trực giác của cô thấy không ổn, nhớ tới bốn người khí thế ào ạt tối hôm mùng một đầu năm, Dư Y lập tức xoay người, không chút do dự chạy về phía trước. Lập tức nghe thấy tiếng chửi rủa truyền đến, rốt cuộc cô khẳng định kẻ đến không có ý tốt, càng liều mạng chạy hơn nữa.
Mưa to gió lớn, dù che mưa trở nên vướng víu, Dư Y nghĩ rằng mình không thể chạy thoát khỏi ba người đàn ông kia. Mưa như đánh vào trên mặt và trên người, Dư Y dứt khoát ném đi cà mèn và dù, mặc kệ tầm nhìn mơ hồ, chỉ không ngừng suy nghĩ còn bao lâu mới có thể chạy đến chỗ có người. Ba người đàn ông đuổi theo Dư Y vừa kêu gào đe doạ vừa tăng tốc độ, bọn họ bất đắc dĩ tay vừa muốn cầm dù tay vừa muốn soi đèn, nhất thời không thể đuổi kịp Dư Y. Bọn họ nhìn thấy Dư Y ném đồ đi thì dứt khoát vứt đi cái dù vướng víu, giơ đèn pin tức giận hét: “Con kia, đứng lại cho tao, không thì tao giết chết mày!”
Dư Y nghe rõ những lời này, cô không rãnh vuốt đi nước mưa ở trên mặt, khó khăn nhấc bước chạy trong mưa to, miệng hé ra, gió lạnh và nước mưa liền tràn vào. Cô vừa chạy vừa hét: “Cứu tôi với!” Không ngừng quay đầu lại nhìn xung quanh, hy vọng có thể có người nghe thấy, nhưng nửa bóng ma cũng không có. Trong lúc cô đang vô cùng hoảng sợ thì đột nhiên trong làn mưa tầm tã sáng lên đèn xe chói mắt, cô nhìn tới biển số xe. Trong sân ngôi nhà cổ đậu ba chiếc xe có rèm che, sân nhỏ hẹp chật ních xe, không muốn người để ý cũng khó, Dư Y mỗi ngày đưa cơm hai chuyến đã nhớ kỹ biển số xe, giờ phút này, một chiếc xe trong đó đang dừng ở nơi này!
Dư Y như vớ được phao cứu mạng, mừng rỡ như điên tăng tốc độ, thậm chí không nhận ra là đèn xe đột nhiên phát sáng, mà không phải từ xa tiến tới gần. Cô rốt cuộc chạy tới bên cạnh xe, thở phì phò lau mặt một cái, nhìn người đàn ông đang ngồi lái.
Nguỵ Tông Thao theo con đường này tới đây, chờ đợi đã lâu.
Hôm qua Nguỵ Tông Thao nghe được ba tin tức từ người đàn ông mang mắt kính: Thứ nhất, đêm nay sẽ cúp điện vào lúc 6 giờ rưỡi; thứ hai, đối phương đã triệu tập hơn ba mươi người, chuẩn bị chu đáo làm việc; thứ ba, Khỉ còi cùng với một số cửa hàng ở Nho An Đường sắp bị rủi ro, bao gồm người phụ nữ của Khỉ còi.
Khỉ còi cho rằng lần trước đàm phán đã khiến cho đối phương khoan nhượng, nhưng Nguỵ Thông Tao không cho là như vậy. Bọn họ có can đảm tới bắt Dư Y, sau khi bị thê thảm như thế sao có thể nén giận được, chỉ là không nghĩ rằng đối phương rất có đầu óc, cố ý chờ đêm mưa như thế này để hành động, lại còn dùng cách làm cho nơi này bị cúp điện. Cảnh tối lửa tắt đèn lại trời mưa, thấy không rõ mặt lại tìm không ra chứng cớ, công ty dịch vụ này có muốn làm cái gì cũng được!
Nguỵ Tông Thao nhìn Dư Y đang gõ vào cửa kính xe, cô gái nhỏ xinh đẹp lúc này đã ướt sũng, cả gương mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mưa, ngay cả đôi môi nhỏ nhắn hé ra khép lại cũng đầy ướt át, chật vật như thế.
“Anh Nguỵ!” Cô kêu lên một tiếng rồi kéo cửa sau xe, thấy mở không ra, lại quay qua gõ cửa trước, gấp gáp nói: “Có người đang rượt theo tôi, anh để cho tôi lên xe đi!”
Dư Y nhìn lại phía sau đầu, có thể là vì nhìn thấy nơi này có xe nên ba người kia đã dừng chân nhưng cũng không có bỏ đi, nói không chừng là đang bàn bạc. Cô nghe thấy Nguỵ Tông Thao nói: “Tại sao?”
Dư Y đang căng thẳng, lúc đầu vẫn chưa nghe rõ, chỉ nói: “Anh Nguỵ, anh mở cửa đi, để cho tôi lên xe với!”
Thấy Nguỵ Tông Thao nghiêng đầu liếc nhìn cô, ánh mắt ngờ vực, vẻ mặt “khoanh tay đứng nhìn”, Dư Y rốt cuộc hoàn hồn, ngập ngừng nói: “Anh Nguỵ?”
Nguỵ Tông Thao nhìn cô, bên ngoài xe mưa càng lúc càng lớn, trong mắt cô hiện lên một tia mờ mịt, so với ngày thường càng lộ vẻ tinh khiết, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay tái nhợt, trong suốt, tựa như một đứa bé, ngây thơ lại đáng thương. Nguỵ Tông Thao cười, mặt lại không có biểu cảm: “Tại sao tôi phải giúp cô?” Dừng một chút, anh lạnh lùng nói: “Tôi rất ghét hai loại người, một là loại người tính kế tôi, một loại khác là làm trái ý tôi!”
Anh nhìn về phía trước, hài lòng khẽ nhịp tay lái: “Cô nói đi?”
Dư Y ngưng lại một chút, tỉ mỉ quan sát ngừơi trước mặt, cứng rắn lạnh lùng, cô tựa như thấy lại cảnh tượng mặt mũi hung tợn, khác với khi ở dưới ánh mặt trời, trong bóng đêm này ma quỷ không cần phải ẩn núp nữa. Dư Y nghĩ lại từ đầu đến cuối, lòng nặng trĩu, trong lòng thầm mắng anh một tiếng “ấu trĩ”, ngoài miệng lại nhanh trí nói: “Anh Nguỵ, chuyện lần trước là tôi không phải, hôm đó tôi đã không suy nghĩ kỹ, tôi xin lỗi. Bắt đầu ngày mai, tôi sẽ đến nhà anh đúng giờ để nấu cơm, một ngày ba bữa cũng được, anh Nguỵ…” Dư Y nhìn động tĩnh của ba người ở xa xa, xiết chặt cửa kính xe, khẩn cầu: “Anh Nguỵ, anh giúp tôi đi, để cho tôi lên xe, anh Nguỵ!”
Tay Nguỵ Tông Thao đột nhiên rời tay lái. Dư Y đang nhìn với vẻ mặt mong đợi, nhưng bỗng nhiên thấy bàn tay ấy lại lướt qua đồng hồ xe, hướng về phía dưới bên phải, cầm lấy phanh tay.
Nguỵ Tông Thao không thèm nhìn Dư Y, trầm giọng nói: “Tôi còn chán ghét loại người thứ ba, cho rằng tôi là người tốt!” Nói xong, động cơ “rầm rầm” khởi động, xe nhanh chóng chạy đi, Dư Y bị kéo ngã xuống đất, sửng sốt hai giây không dám tin, còn ba người kia đang chạy về phía cô!
*3 loại anh ghét đều có Dư Y, ghét của nào trời trao của nấy, các nàng cẩn thận đó
Cần gạt nước cần mẫn gạt qua gạt lại, mưa rơi như trút nước, Nguỵ Tông Thao vẫn lái về phía trước, đường cái tối mịt mù chỉ có ánh sáng đèn xe của anh. Chốc lát sau anh đã thấy ngôi nhà cổ, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh lúc nãy, mưa gió mãnh liệt, Dư Y ném đi dù và cà mèn, thân hình nhỏ đáng thương ở trong làn mưa, chạy lâu như thế cũng chỉ mới chạy được khoảng cách ngắn như vậy. Nguỵ Tông Thao gấp gáp đánh một vòng, chạy về hướng lúc nãy.
Dư Y bị ba người kia bắt được, cô ra sức gào thét giãy dụa, quần áo ngoài ướt sũng nước mưa khiến cho động tác của cô trở nên chậm chạp. Một người trong bọn họ ôm lấy cô, cách áo khoát mạnh mẽ sờ soạng cô, Dư Y thét chói tai, nhưng lại không còn chút sức nào. Mặt khác, hai người ở đàng kia ồn ào: “Muốn làm nó thì trước tiên phải tìm một chỗ, ở đây mưa lớn quá!”
Người ôm Dư Y có chút gấp gáp: “Từ lâu đã thấy con này đẹp!” Nói xong thì kề miệng vào, Dư Y gắng sức đẩy hắn ta, liều mình xoay đầu qua, chửi ầm lên. Người nọ hết sửng sốt thì dùng sức mạnh hơn, không ngờ rằng một cô em nhỏ yểu điệu lại mạnh bạo như vậy, càng thêm kích thích. Ba người đang định rời đi, đột nhiên phát hiện tiếng động lạ ở phía sau, một chiếc xe có rèm che giống như là bị mất khống chế vọt về phía bọn họ. Ba người sợ hãi nhảy dựng lên, nhanh nhẹn chạy sang bên để tránh, người đang ôm Dư Y đẩy cô ra nhưng lại đẩy Dư Y thẳng vào hướng đầu xe đang lao nhanh tới.
Tiếng thắng xe chói tai chìm trong cơn mưa, bánh xe khéo léo chính xác dừng lại ở vị trí đã dự định, nhưng Dư Y bị sức mạnh từ sau đẩy về phía trước, nên đụng mạnh vào đầu xe một cái, kêu đau một tiếng rồi ngã xuống đất. Nguỵ Tông Thao sa sầm ánh mắt, mở cửa xe đứng ở giữa trời mưa, thong thả đi về phía trước.
Ba người kia phải chật vật tránh né, nổi giận đùng đùng. Ban đầu bọn họ còn lo lắng trong xe có nhiều người, có thể sẽ đánh không lại, bởi vậy lúc trước khi Dư Y chạy đến bên cạnh xe thì bọn họ đã do dự một vài phút đồng hồ. Bây giờ khoảng cách xe thật gần, bọn họ rốt cuộc thấy rõ chỉ có một người đàn ông, không khỏi tăng thêm can đảm, hung dữ kêu gào: “Con mẹ mày! Bớt xen vào chuyện của người khác đi!”
Một người đàn ông nhanh chóng ôm Dư Y còn đau đến chưa hoàn hồn đứng dậy, cơn háo sắc còn chưa bỏ, cánh tay vòng qua trên ngực của cô. Nguỵ Tông Thao không để ý đến tiếng kêu gọi đầu hàng của người này, trái lại liếc nhìn về phía Dư Y, mỉa mai hừ một tiếng, tràn đầy châm biếm, lập tức đi về phía bọn họ. Hai người kia lập tức nhắm vào anh, hét lớn một tiếng rồi vung nắm đấm lên.
Nguỵ Tông Thao một chọi hai, sau vài động tác thì phát hiện những người lần này có tập võ, không giống bốn người lần trước không chịu nổi một đấm, chắc rằng công ty dịch vụ gây chuyện kia đã khôn ra. Động tác của Nguỵ Tông Thao nhanh nhẹn mạnh mẽ, nắm đấm như trời giáng, chẳng qua là trên người bị thương, thời gian gần đây thân thể ít nhiều có chút suy yếu. Hơn nữa, hôm mùng một đầu năm bị Dư Y làm hại miệng vết thương nứt ra, lúc này không thể nhanh chóng giải quyết bọn họ được, ngược lại còn bị mấy quả đấm đáng nhớ. Anh lợi dụng thời gian đối phương ngừng chiến, cởi áo khoát ra, cuộn tay áo sơ mi lên, khoé miệng hơi cong, lần nữa vọt tới.
Dư Y tuy rằng bị xe đâm đến đau bụng, suýt nữa không thở được, nhưng cô còn ý thức, yếu ớt gọi một tiếng “Anh Nguỵ” rồi giãy dụa thoát ra. Nhưng người kia căn bản là coi thường chút sức lực này, khi thấy tình hình chiến đấu nghiêng về một phía, hắn ta hung ác cảnh cáo: “Mày ngoan ngoãn một chút cho tao!” Hắn kéo Dư Y, muốn im lặng rút lui trước.
Nguỵ Tông Thao liếc nhìn Dư Y một cái, nắm đấm được phát ra mạnh mẽ, nhưng hai người đang vùng vẫy, chết cũng không cho anh đi qua. Nguỵ Tông Thao điên lên, chợt nghe một tiếng thét đau đớn chói tai truyền đến, động tác của hai người kia dừng lại một chút, quay đầu nhìn. Nguỵ Tông Thao lợi dùng thời cơ, lập tức kẹp chặt cổ một người, dùng sức vặn, đầu gối thúc vào bụng người này, tiếng kêu đau truyền đến, thuận tay ném người này qua một bên, tiếp tục dùng phương pháp này đối phó với người kia, nhanh chóng giải quyết xong. Nguỵ Tông Thao rốt cuộc nhìn về phía tiếng thét chói tai đã truyền đến, chỉ thấy người kềm kẹp Dư Y lúc trước, giờ đây một tay đang bụm con mắt, tay kia lắc lắc cánh tay Dư Y, hung dữ giống như muốn giết người. Nguỵ Tông Thao bước nhanh tới, đá hắn ta văng ra ngoài mấy thước, “bịch” một tiếng, người nọ không còn sức lực bò dậy nữa.
Dư Y lại té xuống đất, chống lên mặt đất lầy lội cố gắng muốn đứng lên, ngón tay bị dính nước bùn đen thui, có thể lờ mờ thấy được vết máu loang lổ, giống với màu trong mắt người ngã xuống đất nọ. Nguỵ Tông Thao đứng ở một bên, vẫn không nhúc nhích, còn đang nhìn Dư Y vừa rồi từ ướt sũng lập tức biến thành lôi thôi lếch thếch, ướt như chuột lột. Sau một lúc lâu, anh đi đến một bên, cởi ra quần áo của ba người kia, trói tay chân bọn chúng lại, rồi đi trở về. Nhìn thấy Dư Y đã đứng dậy, ôm bụng, khó khăn bước đi, nhưng không nhìn về phía Nguỵ Tông Thao mà là nghiến răng nghiến lợi trừng mắt về phía người bị cô chọt vào mắt, nâng chân lên, nghiền mạnh vào bàn tay bị trói chặt ở sau lưng của hắn ta.
Nguỵ Tông Thao nghe thấy tiếng rên đau yếu ớt, liếc về phía Dư Y, bỗng nhiên cười cười. Sau khi người kia đã ngất đi, anh mạnh mẽ bồng Dư Y lên. Mưa như trút nước, xoá sạch vết bánh xe cùng dấu chân, Nguỵ Tông Thao giẫm lên nước bùn, đi về phía xe ở xa xa.