Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai anh em đang tán gẫu, Thẩm Điệp nghe thấy động tĩnh từ trong phòng đi ra.
Nhìn thấy hai người, cô ấy nhướng mày, “Giang Trục, đêm hôm khuya khoắt cậu tìm chồng tôi làm gì?”
“...”
Giang Trục uống hết rượu trong ly, giọng điệu lãnh đạm nói: “Không làm gì, trả lại cậu đấy.”
Chân dài của anh nhấc lên chuẩn bị đi.
Thẩm Điệp liếc nhìn Giang Du Bạch.
Tình huống như thế nào.
Giang Du Bạch lắc đầu với cô ấy.
Giang Trục không để ý đến ánh mắt trao đổi của hai vợ chồng, nói một câu “Em về đây” rồi rời đi.
Sau khi người rời đi, Thẩm Điệp đi đến bên cạnh Giang Du Bạch.
“Anh không đi tiễn em trai mình sao?”
Giang Du Bạch cụp mắt nhìn cô ấy, “Nhà ở bên cạnh cũng cần tiễn sao?”
Thẩm Điệp bĩu môi, “Xem anh kìa.”
Giang Du Bạch cười nói, “Em xuống dưới làm gì?”
“Em xuống xem có phải Giang Trục đã uống trộm rượu quý của em hay không.” Cô ấy nói thật lòng.
Giang Du Bạch: “Không có.”
Anh ấy vừa dứt lời, Thẩm Điệp vừa vặn nhìn thấy rượu cách đó không xa, ngạc nhiên nói, “Thế mà cậy ấy không có mở nó.”
Thấy vẻ mặt bất ngờ của cô ấy, Giang Du Bạch hắng giọng: “Anh không cho.”
“...” Thẩm Điệp quay đầu nhìn anh ấy, mặt mày khẽ cong, “Anh làm rất tốt.”
Nghe nói như thế, một tay Giang Du Bạch kéo cô vào vòng tay của mình.
Thẩm Điệp mất cảnh giác, đụng vào bả vai anh ấy.
“Anh...”
Cô ấy còn chưa nói ra lời uy hiếp, Giang Du Bạch đã cúi người tới gần cô ấy, giọng nói khàn khàn, “Em có muốn uống một chút hay không.”
Thẩm Điệp ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt nặng nề của anh ấy.
Đôi mắt anh ấy hẹp dài, có loại cảm giác mê hoặc không nói ra thành lời được. Thường xuyên vô tình khiến Thẩm Điệp trầm luân trong đó.
Môi cô ấy khẽ mấp máy, “Có.”
Giang Du Bạch nghiêng đầu, “Muốn uống cái nào?”
“Nếm thử cái hai người bọn anh vừa uống là được.”
Giang Du Bạch rót cho cô ấy một chén.
Thẩm Điệp đang muốn đưa tay ra, Giang Du Bạch lại né tránh. Nhìn tư thế của anh, lỗ tai của cô ấy có chút nóng lên, mơ hồ hiểu được vì sao anh ấy lại cho cô ấy uống rượu.
Trước khi Giang Du Bạch chặn miệng cô ấy, cô ấy duy trì chút ý chí cuối cùng hỏi: “Lúc nãy Giang Trục tìm anh làm cái gì thế?”
Giang Du Bạch không có trả lời, cúi đầu hôn cô ấy, “Tối nay nói cho em biết.”
...
-
Sáng hôm sau, khi Giang Trục vừa thức dậy, anh nghênh đón một vị “khách không mời mà đến”.
Anh mở cửa, hơi nhíu mày nhìn Thẩm Điệp, “Có việc gì à?”
“...”
Thẩm Điệp nghẹn họng, liếc anh một cái, “Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?”
Giang Trục không trả lời, quay người đi vào phòng khách.
Thẩm Điệp khẽ sách, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Với tính tình này của cậu, cậu nói xem sao cậu có thể theo đuổi được Linh Linh đây.”
Bước chân của Giang Trục dừng lại, đi vào phòng bếp: “Cậu uống nước không.”
“Không uống.” Thẩm Điệp rất kiêu ngạo, “Tôi đâu phải qua nhà cậu để uống nước.”
Giang Trục không nói gì, rót cho mình một chén rồi ra khỏi phòng bếp.
Anh đang xem một đoạn phim đã được biên tập, không có nhiều thời gian để trò chuyện với Thẩm Điệp.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, Thẩm Điệp ho nhẹ một tiếng, thu hút sự chú ý của anh, “Sao cậu không hỏi tôi đến tìm cậu làm gì?”
Ngay cả một ánh mắt Giang Trục cũng không cho cô ấy một cái, “Tôi hỏi rồi.”
Thẩm Điệp ngây người, nghĩ đến đoạn đối thoại lúc hai người vào cửa.
Cô ấy cứng họng, uể oài dựa vào ghế sô pha nhìn anh, “Tôi nghe anh cậu đã nói —— ”
Giang Trục ngước mắt lên.
Thẩm Điệp nói hết phần còn lại của câu nói, “Cậu nhờ anh ấy giúp cậu cứu vớt mối tình bấp bênh của cậu.”
Giang Trục liếc nhìn cô ấy, muốn nói anh không có ý đó.
Nhưng nghĩ lại, cô ấy lại cảm thấy nói như vậy cũng không quá khác là mấy, nên cũng không hề giải thích cho mình.
Thấy dáng vẻ im lặng của Giang Trục, Thẩm Điệp biết mình đoán đúng.
Cô từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn làm việc của anh, tò mò hỏi: “Hay là cậu nói cho tôi nghe một chút đi, biết đâu tôi có thể cho cậu một vài lời khuyên.”
Giang Trục nghiêng mắt nhìn cô ấy một cái, từ chối: “Không nhé.”
Thẩm Điệp trợn mắt nhìn anh, “Ngay cả một tên chuyên gia không đáng tin cậy như anh cậu cậu còn tìm hỏi được mà, nói một chút cho tôi xem thế nào?”
Cô ấy lẩm bẩm, “Tôi và Linh Linh thân quen với nhau hơn anh trai của cậu đó, có lẽ tôi thực sự có thể giúp cậu.”
“Không cần.” Giang Trục dừng một chút, nói: “Tôi biết xử lý như thế nào.”
Thẩm Điệp nhíu mày, “Nói cho tôi nghe một chút đi?”
Giang Trục im lặng.
Thẩm Điệp chế nhạo anh, “Xem cậu như này chắc là chưa nghĩ ra, cậu mà nghĩ kỹ rồi mà còn ở nhà buồn bực?”
“...”
“Tôi nghe anh cậu nói.” Thẩm Điệp lắc đầu than thở, “Cậu vậy mà so sánh Linh Linh với những nữ diễn viên khác, cậu đúng là muốn bị cô ấy cho vào danh sách đen à?”
Giang Trục nhìn cô ấy, không muốn nói.
Thẩm Điệp cười, “Tôi cho cậu lời khuyên nè.”
Cô ấy nói một cách chân thành: “Mặc dù thời gian tôi quen biết Linh Linh không dài, nhưng cũng coi như hiểu rõ cô ấy. Cô ấy thật ra không phải là người so đo vấn đề nhỏ nhặt, nhưng chuyện này cậu có thể đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy, cậu nên chân thành nói xin lỗi với cô ấy, chắc là sẽ không sao.”
Nhiều lúc Thẩm Điệp không đáng tin cậy, cũng rất biết hố Giang Trục.
Nhưng hôm nay, cô ấy không có.
Cô ấy đang rất chân thành đưa ra ý kiến cho Giang Trục.
Cô ấy biết, tính cách của Giang Trục như thế nào. Anh không phải là một đạo diễn sẽ cố ý so sánh Tống Linh Linh với người khác, nhưng đôi khi anh lại xúc động vô tình nói những lời làm tổn thương người khác.
Cô ấy cũng hiểu Tống Linh Linh.
Có lẽ chính sự so sánh vô tình của Giang Trục, đã đâm vào lòng cô một cái gai. Mà cái gai này, cần phải được Giang Trục nhổ ra thì cô mới không cảm thấy đau.
Nói xong, Giang Trục không có trả lời.
Thẩm Điệp cũng không chờ mong anh có phản ứng gì, đưa tay vỗ vai anh, “Tôi đi đây, cậu nghĩ xem nên xin lỗi Linh Linh thế nào đi.”
Giang Trục “Ừm” một tiếng.
Phòng khách lần nữa trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt Giang Trục nặng nề nhìn chằm chằm vào máy tính một lúc, sau đó nhấn phát.
Video chiếu trên màn hình, là đoạn phim biên tập ngắn của phim “Hẻm Nhỏ”.
Chỉ với một cái liếc mắt, anh đã nhìn thấy Tống Linh Linh.
Trong bộ phim này, biểu hiện của Tống Linh Linh rất xuất sắc. Cô cũng không thua kém những người khác, chỉ là cô không phải là chính quy, thời gian gia nhập vào nghề cũng không lâu, nên việc nhập vai diễn và hiểu biết cảm xúc của nhân vật chậm hơn.
Nhưng cô không kém bất kỳ ai.
Điểm này, Giang Trục rất rõ.
Mà ngày hôm đó, bất kể trong hoàn cảnh nào, những lời anh nói thực sự đã khiến Tống Linh Linh đã buồn rất lâu.
Đây là việc anh đang hối hận nhất.
Càng làm cho anh hối hận chính là, trước khi Tống Linh Linh nói cho anh, căn bản là anh cũng không nhận ra.
Trí nhớ của Giang Trục không tệ lắm, chỉ là ngay lúc đó, anh càng chú ý đến tiến độ của bộ phim.
Mãi đến tối hôm qua, anh mới nhớ ra lúc đó mình đã nói gì với Tống Linh Linh.
Nghĩ đến đây, yết hầu Giang Trục dâng lên vị đắng chát.
Anh không có cách nào tưởng tượng ra lúc đó Tống Linh Linh, khó chịu như thế nào.
Anh nhìn chằm chằm Tống Linh Linh trên màn hình, mở điện thoại muốn tâm sự với cô, nhưng nhất thời lại không tìm được lý do để tìm cô.
Hình như anh không có tư cách gì để đi tìm cô.
-
Một bên khác, Tống Linh Linh bay đến Ninh Thành ngay trong đêm.
Buổi sáng cùng Thịnh Vân Miểu ngủ đến tự nhiên tỉnh, tỉnh lại ăn cơm trưa, Lâm Hạ đã đến.
Thịnh Vân Miểu thấy cô thường xuyên xem điện thoại di động, nhướng mày, “Chờ tin nhắn của Giang Trục sao?”
Tống Linh Linh hắng giọng.
Thịnh Vân Miểu hỏi: “Từ tối hôm qua anh ấy không có gửi tin nhắn cho cậu à?”
“Cậu về nhà thì nói với tớ một tiếng.”
Thịnh Vân Miểu “À” một tiếng, suy nghĩ một chút, lẩm bầm nói: “Anh ấy thật sự sẽ không vì chuyện này cảm thấy mình không xứng mà từ bỏ việc theo đuổi cậu đấy chứ?”
Tống Linh Linh: “...”
Cô không nói gì, cúi đầu xem Wechat, bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Hai người đang thì thầm với nhau, Lâm Hạ từ bên khác đi ra, “Chị Linh Linh, chúng ta phải chuẩn bị đi rồi.”
Tống Linh Linh giương mắt, “Được.”
Cô nhìn Thịnh Vân Miểu, “Ngày kia tớ sẽ về.”
Thịnh Vân Miểu: “Ngày kia chắc là tớ vẫn còn ở đây.”
Tống Linh Linh liếc cô ấy một cái, “Tớ không tin, tớ cảm thấy chậm nhất ngày mai, tổng giám đốc Ôn sẽ đích thân đến bắt cậu về nhà.”
Thịnh Vân Miểu: “.”
Sau khi trêu chọc Thịnh Vân Miểu, Tống Linh Linh xuất phát đến sân bay.
Lần đi quay quảng cáo này, Đường Vân Anh cũng đi cùng cô.
Lên máy bay, Đường Vân Anh trò chuyện với cô về kịch bản.
Trò chuyện một chút, cô ấy liếc nhìn dáng vẻ bồn chồn không yên của Tống Linh Linh, nhỏ giọng hỏi: “Em đang suy nghĩ gì thế?”
Tống Linh Linh hoàn hồn, “Không có.”
Đường Vân Anh mỉm cười, “Biểu cảm của em đã tiết lộ tất cả.” Cô ấy tò mò, “Có thuận tiện để nói với chị Anh không?”
Tống Linh Linh nhìn cô ấy, cũng không biết phải nói như thế nào.
Chẳng lẽ lại muốn cô nói rằng, cô đã suy sụp mấy tháng nay vì một lần Giang Trục vô tình so sánh cô với một nữ diễn viên rất tài năng khác, cô vẫn luôn giữ chuyện đó trong lòng.
Đường Vân Anh đoán nhìn biểu cảm liên tục thay đổi trên mặt cô, đoán: “Có liên quan đến Giang Trục à?”
“... Dạ.” Tống Linh Linh ngượng ngùng trả lời.
Đường Vân Anh mỉm cười, “Hai người đến với nhau rồi à?”
“Vẫn chưa ạ.” Tống Linh Linh nói với cô ấy, “Nếu đã đến với nhau em có thể không nói cho chị à.”
“Cũng đúng.” Đường Vân Anh suy nghĩ, “Chị còn phải chuẩn bị trước kế hoạch quan hệ công chúng.”
Tống Linh Linh vẻ mặt trân trối cứng họng xuất hiện trên mặt cô.
Đường Vân Anh nhìn cô, “Thế nào, chị nói cái gì sai sao?”
Tống Linh Linh suy nghĩ một chút, “Em còn chưa đạt tới độ nổi tiếng đó.”
“Em đúng là chưa đạt tới.” Đường Vân Anh thành thật nói, “Nhưng Giang Trục thì đã đạt tới rồi.”
“...”
Lần này, Tống Linh Linh đúng là hoàn toàn không muốn nói chuyện tiếp nữa.
Đường Vân Anh tự mình vui vẻ một hồi lâu, hỏi cô, “Em vẫn không muốn nói với chị một chút về tình huống hiện tại à?”
“Em không biết nói thế nào.”
Tống Linh Linh tựa lưng vào ghế ngồi.
Thấy bộ dạng xấu hổ của cô, Đường Vân Anh cũng không ép.
Cô ấy an ủi cô, “Chuyện tình cảm, người ngoài cuộc có nói cái gì cũng vô ích, chỉ cần bản thân suy nghĩ kỹ càng là được.”
Tống Linh Linh gật đầu.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết ở Bắc Thành rất tốt, lúc gần tối bầu trời cũng đẹp lạ thường, như được nước mưa gột rửa, trong trẻo sáng sủa.
Thật ra tối hôm qua Giang Trục xin lỗi cô, sau khi anh nói xin lỗi Tống Linh Linh cũng không còn tức giận như vậy nữa.
Cô vốn cũng không phải là người hay giận, rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết bằng một lời xin lỗi.
Chỉ là, lời xin lỗi này của Giang Trục đến hơi muộn, cộng thêm mối quan hệ bây giờ của hai người mập mờ, khiến sự việc trở nên phức tạp.
Đang nghĩ ngợi, một tin nhắn gửi đến điện thoại của Tống Linh Linh.
Là Giang Trục.
Cô nhìn xuống, anh hỏi cô đã lên máy bay chưa.
Tống Linh Linh đang định trả lời, sau khi nghĩ lại, cô lại đặt điện thoại xuống.
Cô cảm thấy trả lời một chữ thôi hình như cũng không có ý nghĩa gì.
Bỗng dưng, Giang Trục lại gửi cho cô một tin nhắn.
“Chờ em quay quảng cáo trở về, cho anh chút thời gian? Anh nói với em chút chuyện.”
Lần này Tống Linh Linh trả lời tin nhắn: “Được.”
Chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, Tống Linh Linh muốn ngủ một giấc nhưng lại sợ buổi tối không ngủ được, dứt khoát mở kịch bản ra đọc.
Bộ phim truyền hình mà cô sắp đóng chung với Kiều Diệc Dao, nói về câu chuyện ở nơi làm việc của nữ chính. Tống Linh Linh đóng vai em gái của Kiều Diệc Dao. Một nhân vật trưởng thành nhưng lại tỉnh tỉnh mê mê.
Phần diễn của cô không nhiều, nhưng lại là nhân vật chủ chốt không thể thiếu.
Bản thân Tống Linh Linh không xem nhiều chính kịch, nhưng cô có hứng thú với bộ phim này.
Cô rất thích cô bé ngây thơ vừa mới vào trường đại học này, rất thích sự thay đổi của cô ấy năm này qua năm khác. Mặc dù đã trưởng thành, nhưng cô ấy vẫn giữ được vẻ trong sáng của thuở ban đầu.
Tống Linh Linh đang đọc, Đường Vân Anh đột nhiên quay đầu nói với cô: “Đúng rồi, hôm qua chị mới nhận được cái kịch bản. Chị cảm thấy cũng khá tốt.”
“Thể loại gì thế ạ?” Tống Linh Linh nhìn cô ấy, “Năm nay chắc em không còn thời gian trống đâu nhỉ?”
“Nói là mùa xuân sang năm mới khởi động máy.” Đường Vân Anh nói với cô, “Đề tài cổ trang.”
Cô ấy nhìn Tống Linh Linh: “Đến lúc đó chị sẽ hỏi lại tình hình cụ thể, gửi kịch bản cho em xem qua một chút.”
Tống Linh Linh gật đầu: “Vâng.”
Thời gian bay từ Bắc Thành đến Ninh Thành không lâu.
Cảm giác không lâu lắm, máy bay đã hạ cánh.
Bên thương hiệu sắp xếp tài xế đến đón, mọi người lên xe, Tống Linh Linh quay đầu nhìn cảnh đêm của thành phố ven biển Ninh Thành này.
Bóng đêm dày đặc, trên đường người đi bộ rất nhiều. Gió đêm thổi qua, vừa mát mẻ vừa dễ chịu.
Chăm chú nhìn một chút Tống Linh Linh nhận được tin nhắn của Thẩm Điệp.
Thẩm Điệp: “Em hạ cánh xuống Ninh Thành chưa?”
Tống Linh Linh cười một tiếng: “Em đến rồi ạ.”
Thẩm Điệp: “Được rồi.”
Tống Linh Linh: “?”
Thẩm Điệp: “Bí mật nói cho em biết, chị hỏi giúp người nào đó.”
Tống Linh Linh khẽ giật mình, cô đang muốn nói người nào đó vì sao không tự mình hỏi, Thẩm Điệp lại nói cho cô trước.
Thẩm Điệp: “Mặc dù không biết tình huống cụ thể giữa hai người các em như thế nào, nhưng chị là người ngoài cuộc vẫn muốn nói thêm một câu, Giang Trục có lẽ không cố ý nói em như vậy. Nhưng nếu em muốn so đo với cậu ấy, chị rất đồng ý.”
Thẩm Điệp nhấn mạnh: “Chỉ có so đo, mới có thể cho cậu ấy biết tính nghiêm trọng của chuyện này, về sau sẽ không tái phạm.”
Tống Linh Linh cong môi: “Ừm, em cảm thấy chị Thẩm Điệp nói rất đúng.”
Thẩm Điệp: “Chị cũng cảm thấy lời mình nói rất đúng, em nên ngược Giang Trục nhiều vào, đừng để cậu ấy luôn kiêu ngạo như vậy.”
Tống Linh Linh: “...Chị là chị dâu của anh ấy sao?”
Thẩm Điệp: “Đó là điều tất nhiên rồi, đây là chị muốn tốt cho cậu ấy, không để cậu ấy cô đơn cả đời, không theo đuổi được vợ mình.”
Tống Linh Linh: “.”
Hai người trò chuyện một lúc, Thẩm Điệp còn bí mật gửi cho cô một bức ảnh chụp Gian Trục ở nhà cô ấy, phàn nàn: “Lại chiếm lấy chồng chị. Khi tâm trạng cậu ấy không tốt, lại rủ Giang Du Bạch uống rượu, chị cũng không biết nên nói cái gì mới được.”
Tống Linh Linh cũng không biết nên nói cái gì mới được.
Cô trả lời bằng một cái emoji.
Trả lời xong, cô mở tấm ảnh Thẩm Điệp gửi cho cô.
Thẩm Điệp lén lút chụp, góc nhìn cũng không tốt lắm, ảnh chụp thậm chí chỉ còn bóng mờ. Nhưng dù như vậy cũng khó thể che giấu được khí chất của Giang Trục và Giang Du Bạch khi ngồi cùng nhau.
Cô cụp mắt nhìn người cách đó không xa, góc nghiêng gương mặt góc cạnh mạnh mẽ của anh, trên tay đang kẹp một điếu thuốc, vẻ mặt mơ hồ không rõ, giống như đang mê man.
Trên bàn còn bày hai ly rượu đã vơi đi rất nhiều, cũng không biết đây là ly thứ nhất hay là ly thứ hai.
Nhưng mà, Tống Linh Linh không cảm thấy Giang Trục đang mượn rượu giải sầu.
Cô luôn cho rằng mâu thuẫn nhỏ này giữa hai người, còn chưa đến mức phải khiến anh mượn rượu giải sầu.
Đúng là Giang Trục không cần.
Tối hôm qua anh đúng là có chút cần mượn rượu giải sầu thật, nhưng hôm nay thì anh đã không còn cần chúng nữa.
Anh biết nên xử lý các vấn đề giữa mình và Tống Linh Linh như thế nào, uống với Giang Du Bạch một ly chỉ vì uống sẽ khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.
Đang nghĩ ngợi, Thẩm Điệp bỗng nhiên lên tiếng: “Linh Linh hạ cánh đến Ninh Thành rồi.”
Giang Trục giương mắt, “Em ấy đến khách sạn rồi à?”
“... Đang trên đường.” Thẩm Điệp liếc anh một cái,, “Cậu muốn biết thì trực tiếp mà hỏi đi.”
Sắc mặt Giang Trục hơi thu lại, cổ họng đắng chát, “Tôi sợ cô ấy khó xử.”
Thẩm Điệp khó hiểu, “Khó xử cái gì?”
Giang Trục không nói.
Anh sợ Tống Linh Linh không muốn trả lời tin nhắn của mình, nhưng lại cảm thấy không trả lời tin nhắn thì không lễ phép nên cô mới miễn cưỡng trả lời mình. Đối với chuyện như thế này, anh không muốn làm cô khó xử một chút nào.
Nhìn anh không nói lời nào, Thẩm Điệp cũng không ép buộc.
Cô ấy lắc đầu thở dài, “Cậu tự giải quyết cho tốt đi.”
Giang Trục: “...”
-
Ban đầu, thời gian Tống Linh Linh quay quảng cáo là một ngày.
Cô không ngờ tới là, Ninh Thành sẽ đột nhiên mưa to.
Cơn mưa to vừa ập đến, bọn họ cũng không thể hoàn thành việc quay quảng cáo ngoài trời. Cô còn chưa đến lúc vào đoàn làm phim, sắp xếp công việc khác cũng chưa chặt chẽ, sau khi quản lý thương hiệu thương lượng với bọn họ, Đường Vân Anh quyết định ở lại Ninh Thành thêm hai ngày.
Đúng lúc để Tống Linh Linh thư giãn một chút.
Tống Linh Linh ở một khách sạn hướng ra biển, nếu như không phải vì trời mưa, cô rất muốn đến bờ biển giẫm lên cát mịn mềm mại, đi dạo trên bờ biển, muốn ra bờ biển ngắm bình minh và hoàng hôn bên bờ biển.
Nhưng mưa vừa đến, cái gì cô cũng không làm được.
Ở trong khách sạn ngày thứ ba, Tống Linh Linh tạm thời quay xong quảng cáo trong studio.
Quay xong, Đường Vân Anh cùng cô trở về khách sạn.
“Khi nào trận mưa này mới tạnh đây?” Tống Linh Linh nhìn mưa to thở dài, “Em muốn ra ngoài chơi.”
Đường Vân Anh: “Em muốn đi đâu?”
Tống Linh Linh chỉ, “Em ra đi bờ biển.”
Đường Vân Anh liếc mắt một cái, “Em vẫn là đừng có suy nghĩ này nữa.” Cô ấy nói, “Chị sợ thủy triều cuốn trôi em.”
Tống Linh Linh nghẹn họng.
Cô thở dài, “Vậy em vất vả mới đến Ninh Thành một chuyến, chẳng lẽ chỉ có thể ở trong khách sạn đi ngủ thôi sao?”
Đường Vân Anh nghiêm túc nói với cô, “Em có thể ở trong khách sạn đọc kịch bản.”
Tống Linh Linh: “.”
Trở lại phòng, Tống Linh Linh ngủ bù trước.
Cô mong lúc thức dậy trời đã tạnh.
Không ngờ cơn mưa này lại như là chống đối với cô. Trong hai tiếng cô ngủ mưa tạnh, khi cô thức dậy trời lại bắt đầu mưa.
Biết được tin tức này, Tống Linh Linh thở dài, có lẽ cô thật sự không có duyên với bờ biển.
Cô cầm điện thoại lên xem giờ, đã hơn sáu giờ.
Tống Linh Linh sờ lên bụng, nhìn thấy lời nhắn Đường Vân Anh và Lâm Hạ để lại cho cô.
Đường Vân Anh hẹn gặp mặt với ai đó, ra ngoài đi ăn cơm, Lâm Hạ có người bạn ở Ninh Thành, cô ấy đã đi tìm bạn của mình.
Lập tức, Tống Linh Linh cảm thấy mình thành một đứa trẻ lớn bị bỏ lại phía sau.
Cô quay đầu nhìn mưa nhỏ ngoài cửa sổ, suy nghĩ một hồi, thay quần áo, cầm thẻ phòng đi ra ngoài.
Không hiểu sao, cô rất muốn ra ngoài đi dạo.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Tống Linh Linh lên mạng tìm kiếm những món ăn ngon ở gần đó.
Cửa hàng hải sản ở Ninh Thành có rất nhiều, nếu muốn hải sản tươi ngon nhất, có thể tự đi chợ hải sản mua, rồi đến cửa hàng chế biến.
Điều này đối với Tống Linh Linh có chút phiền phức.
Cô suy nghĩ một chút, dứt khoát đăng một bài trên vòng bạn bè hỏi Ninh Thành chỗ nào có đồ ăn ngon.
Ngay khi vừa đăng lên, rất nhiều bạn bè quen và không quen giới thiệu cho cô.
Tống Linh Linh chọn một cái gần cô nhất, đi đến đó.
Trên đường đến đó, cô còn nhận được cuộc gọi từ Đường Vân Anh.
“Một mình ra ngoài?”
Tống Linh Linh: “Ừm, em muốn ra ngoài đi dạo một chút, hóng gió.”
Đường Vân Anh không nói nhiều, “Chú ý an toàn là được.”
“Em biết rồi.”
Cúp điện thoại, Tống Linh Linh lại nhận được một cuộc gọi khác từ bà Tống.
“Bảo bối ăn cơm chưa?”
Tống Linh Linh cong môi, “Con vẫn chưa, mẹ và bố ăn cơm chưa?”
Tống phu nhân: “Ăn rồi. Tối nay bố mẹ ăn lẩu dưỡng sinh.”
Lẩu dưỡng sinh (1): Lẩu dưỡng sinh là loại lẩu với các nguyên liệu đặc trưng bí truyền, được chọn lọc kỹ càng, mang đến hương vị beo béo,thanh đạm nhẹ nhàng, k1ch thích vị giác.
Tống Linh Linh nhướng mày, “Đi đâu ăn lẩu dưỡng sinh vậy ạ?”
“Nhà chúng ta.”
Tống Linh Linh đã hiểu, “Bố con làm sao?”
“Ừm.”
Nghe nói như thế, Tống Linh Linh không chịu được mà nũng nịu với bà, “Con cũng muốn ăn.”
Dứt lời, cô nghe thấy giọng nói của Tống Minh Viễn, “Muốn ăn thì về nhà.”
Khóe môi Tống Linh Linh cong lên, tâm trạng cảm thấy vui vẻ, “Chờ con trở về lập tức về nhà ăn cơm.”
Tống phu nhân vội vàng đồng ý: “Được. Ở Ninh Thành con cảm thấy như thế nào?”
“Không có việc gì.”Tống Linh Linh nói, “Con ở bên ngoài một mình.”
Bà Tống sững sờ, “Trợ lý đâu?”
“Cô ấy có một người bạn ở Ninh Thành, đi gặp bạn rồi.” Cô cười, “Con muốn ra ngoài đi dạo một mình.”
Nghe vậy, bà Tống trầm mặc một hồi, “Có chuyện gì sao?”
Tống Linh Linh giật mình, “Mẹ, sao ngài lại hỏi như vậy?”
“Con thấy thế nào.” Bà Tống nói, “Nếu không phải là con có chuyện gì, con sẽ muốn ra ngoài đi dạo một mình sao?”
Tống Linh Linh muốn nói chắc cô cũng sẽ đi.
Nhưng tối nay đi ra ngoài, đúng là cô có ý muốn thư giãn. Đúng lúc như vậy cô lại muốn ra ngoài hóng gió, hít thở không khí bên ngoài.
Cảm nhận được sự im lặng của cô, giọng điệu của bà Tống trở nên dịu dàng, “Công việc gặp được khó khăn gì sao?”
“Không phải ạ.” Tống Linh Linh nói, “Công việc của con vẫn rất thuận lợi.”
“Ừm.” Bà Tống hiểu rất rõ, “Nghĩa là tình cảm có vấn đề, thầm thích người nào rồi?”
Tống Linh Linh im lặng, “Mẹ, con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, sao lại thầm thích người nào.”
“Làm sao không thể?” Bà Tống lật tẩy cô, “Hộp kẹo trong phòng con không phải là vật chứng sao?”
Bà lẩm bẩm, “Nếu không phải người mình thích tặng, sao mà thế nào cũng không cho chúng ta chạm vào.”
Nghe những gì bà ấy nói, Tống Linh Linh sững sờ.
Cô mím môi, giải thích cho mình, “Con đó là...” Sắp xếp hồi lâu, cô cũng không sắp xếp được lời nói, “Dù sao cũng không phải là thầm thích.”
Bà Tống hừ, “Đó nghĩa là thích, con có người yêu rồi à?”
“...Vẫn chưa có.” Tống Linh Linh không giỏi nói dối, chuyện gì cô cũng sẽ chia sẻ với bố mẹ.
Tống phu nhân cười một tiếng, “Tức là có người con thích, đó là ai? Mẹ có biết cậu ấy không, có phải là cậu đóng chung phim với con không?”
Nghe nói như thế, Tống Linh Linh sặc, “Không phải!”
Người cô thích sao có thể là Từ Mãn.
Bà Tống nhướng mày, “Không phải cậu ấy, vậy thì là ai nhỉ?”
Tống Linh Linh: “Mẹ đừng hỏi. Đến lúc đó thật sự tìm người yêu, con nhất định sẽ đưa về nhà cho mẹ và bố xem.”
Bà Tống: “Được thôi.”
Bà miễn cưỡng đồng ý, “Đừng ở bên ngoài lâu quá, về khách sạn sớm một chút. Về đến nơi thì nói với mẹ.”
“Dạ vâng.”
Trước khi cúp điện thoại, Tống Linh Linh đột nhiên gọi bà lại, “Mẹ.”
“Sao thế?” Bà Tống hiếm khi kiên nhẫn, “Con muốn hỏi cái gì?”
Tống Linh Linh căng thẳng li3m môi, ví dụ nói, “Nếu một ngày nào đó bố làm gì khiến mẹ buồn, mẹ sẽ tức giận không?”
Bà Tống không chút nghĩ ngợi nói, “Bố con không dám.”
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Tống Linh Linh cảm thấy mình bị nhét đầy miệng thức ăn cho chó.
Phút chốc, bà Tống còn nói: “Nếu như ông ấy thật sự làm, chuyện không vượt quá giới hạn của mẹ, sau khi xin lỗi mẹ chắc là sẽ tha thứ cho ông ấy.”
Tống Linh Linh im lặng một lát, nói ra: “Con biết rồi, con cảm ơn mẹ.”
Bà Tống hiểu ra, “Chuyện này tùy con, nếu con không muốn tha thứ cho người đã làm chuyện khiến con buồn, con có thể hành hạ cậu ấy một phen, cũng khiến cậu ấy khổ sở một chút.”
Tống Linh Linh bật cười, “Vâng ạ.”
-
Hai mẹ con nói những lời ấm áp một lúc, Tống Linh Linh cũng đến nhà hàng hải sản.
Vì trời mưa, người trong nhà hàng cũng không nhiều lắm.
Tống Linh Linh tìm một góc ngồi xuống, nhìn thực đơn gọi một phần cháo hải sản, lại gọi một phần tôm tích và một phần cua.
Gọi xong, cô cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Trò chuyện mấy câu với Thẩm Điệp và Thịnh Vân Miểu trong nhóm, cháo hải sản được mang lên trước.
Chờ sau khi tôm tích và cua được đưa lên bàn, Tống Linh Linh thuận tay gửi một bức ảnh cho nhóm ba người họ, lôi kéo thù hận.
Gửi xong, Tống Linh Linh uống một hớp cháo.
Cháo vẫn còn hơi nóng, nhưng vị hải sản rất ngon, cũng không có mùi tanh gì, là điểm cô thích nhất.
Uống hai ngụm, cô đeo chiếc găng tay trong suốt nàng đeo đặt ở một bên, chuẩn bị bóc tôm.
Tống Linh Linh thích tôm tích nhất, nhưng cô không giỏi bóc chúng lắm.
Lúc ở nhà, Tống Minh Viễn và bà Tống sẽ bóc cho cô, ở bên ngoài không có ai bóc vỏ cô căn bản sẽ không ăn. Nhưng nếu không ăn ở Ninh Thành thì cô lại cảm thấy có chút thiệt thòi.
Vừa bóc được nửa con, ngón tay của Tống Linh Linh đã bị gai của con tôm đâm hai lần.
Cô hít vào một hơi, có chút tức giận.
Nếu sớm biết thì đã không gọi rồi.
Bỗng dưng, một bóng người hạ xuống.
Nửa con tôm còn chưa bóc xong trong tay cô bị một ngón tay mảnh khảnh thon dài cầm lấy.
Tống Linh Linh sửng sốt một chút, chậm rãi ngẩng đầu.
Vừa ngước mắt lên, trong con ngươi của cô lập tức xuất hiện một gương mặt quen thuộc, mái tóc đen nhánh gọn gàng, trên tóc còn vương vài giọt nước. Khuôn mặt anh tuấn tú, màu da hơi trắng.
Dưới ánh đèn rực rỡ, anh trở nên rõ ràng hơn trong mắt Tống Linh Linh.
Tay Giang Trục rất đẹp.
Cho dù là bóc tôm, cũng đẹp mắt.
Ang gọn gàng bóc xong con tôm đó cho Tống Linh Linh, bỏ vào bát của cô.
“Ăn đi.” Anh nói, “Vẫn nóng.”
Tống Linh Linh khẽ chớp mắt, “Sao anh lại đến đây?”
Giang Trục cụp mắt, nhìn cô nói: “Tìm em.”
“Không phải.” Tống Linh Linh không nói nên lời, nhỏ giọng nói: “Anh tới vào hôm nay sao?”
Giang Trục gật đầu.
Tống Linh Linh: “Là có việc gì khác sao?”
Nghe nói như thế, Giang Trục đột nhiên cười, “Anh nói rồi.”
Tống Linh Linh sững sờ.
Giang Trục vừa cởi bao tay, vừa nhỏ giọng nói: “Tìm em.”
Tống Linh Linh sửa sang, kịp phản ứng.
Cô có chút không dám tin tưởng, môi khẽ giật giật, “Nhưng không phải anh nói, chờ em trở về sao?”
Giang Trục tiếp tục bóc tôm cho cô, vừa thả vào bát cô vừa nói: “Ừm.”
Anh dừng một chút, bắt gặp khuôn mặt của cô, “Nhưng anh không đợi được nữa.”
Bởi vì không đợi được, cho nên anh đến.
Tống Linh Linh ngây người.
“Cái gì không đợi được?”
Giang Trục cụp mi, thanh âm hơi trầm, “Không đợi được mà muốn tự mình nói xin lỗi với em.”
Tống Linh Linh hô hấp trì trệ, nhịp tim không hiểu sao có chút nhanh, “Đêm đó anh đã nói rồi.”
“Anh muốn chính thức nói với em một lần nữa.” Anh nghiêm túc nói: “Mặc dù là vô tình, nhưng anh vẫn muốn chính thức nói xin lỗi em vì đã nói lời tổn thương em.”
Anh nhìn Tống Linh Linh, không có một chút né tránh, “Thật xin lỗi, đã làm em buồn như vậy.”
Hầu kết anh khẽ chuyển, giọng hơi khàn khàn, “Đây là lỗi của anh.”
Lông mi Tống Linh Linh run lên, muốn nói cái gì, nhưng lại không nói nên lời.
Đột nhiên, cô nghe thấy Giang Trục nói: “Anh biết những gì anh đã nói và đã làm có thể không được em tha thứ nhanh như vậy, nhưng anh cũng không muốn từ bỏ như vậy.”
Tống Linh Linh khẽ giật mình.
Cô hình như cũng không muốn anh bỏ cuộc.
Môi cô mấp máy, nhưng không nói gì.
Giang Trục nhìn cô, thái độ khẩn cầu, “Có thể cho anh thêm một cơ hội không?”
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Thật ra, Tống Linh Linh vẫn luôn ngưỡng mộ một điểm của Giang Trục, anh không phải là người sẽ kìm nén không nói gì. Bất kể đó là gì, anh đều rất bình tĩnh và thẳng thắn.
Hơn nữa, thật ra chuyện này đối với cô, nếu Giang Trục xin lỗi mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tống Linh Linh cũng không đến mức cứ níu lấy chuyện này không buông.
Hai người im lặng.
Giang Trục thấy cô im lặng, cũng không vội giục cô.
Anh nói, “Em từ từ suy nghĩ, đừng vội đưa ra câu trả lời cho anh.”
“Để em từ từ suy nghĩ lại?” Tống Linh Linh không biết vì sao, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Giang Trục con ngươi co rụt lại, “Em không muốn nghĩ cũng không sao.”
Anh khó khăn nói, “Thật xin lỗi.”
“...”
Tống Linh Linh không biết tại sao anh lại hiểu như vậy, cho rằng cô không muốn nghĩ về việc này nữa bởi vì cô không cho anh cơ hội.
Cô nhất thời không nói nên lời, cúi đầu cắn một miếng tôm tích mà anh bóc cho cô, cảm thấy hương vị còn ngon hơn món vừa ăn.
“Anh giúp em bóc cả cua và tôm đi.” Cô nhìn Giang Trục, “Em sẽ nói câu trả lời cho anh biết.”
Không hiểu sao Giang Trục thở phào nhẹ nhõm.
Anh không trả lời, nhưng lại làm theo.
Bữa ăn này của hai người, càng ăn càng lâu.
Ăn xong, Giang Trục tính tiền rồi cùng cô rời đi.
Đi ra nhà hàng hải sản, Tống Linh Linh cầm ô đi về phía trước.
Đi vài bước, cô quay đầu nhìn Giang Trục, “Anh không mang dù sao?”
Giang Trục gật đầu.
Tống Linh Linh dừng lại, đưa ô cho anh, “Ô cửa em nhỏ, tạm thời che chung đi.”
Giang Trục nhận lấy, cùng cô bước vào màn mưa.
Không hiểu sao cơn mưa trở nên nặng hạt hơn, ô nghiêng qua Tống Linh Linh không bị ướt chút nào.
Khi cô vô tình quay đầu lại, thấy toàn thân Giang Trục gần như đã ướt sũng.
Nghĩ đến đây, cô nắm lấy tay Giang Trục, dẫn anh đến một bến xe buýt bên cạnh để trốn mưa.
Vì trời mưa nên chỉ có hai người họ ở bến xe buýt.
Xe cộ qua lại không ngừng, đèn neon phản chiếu lại dáng vẻ của bọn họ vào lúc này.
Tống Linh Linh nhìn mưa không ngừng rơi, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Chỉ khi cô nhìn anh, cô mới nhận ra rằng anh vẫn luôn nhìn cô.
Không khí đêm mưa, có loại mập mờ không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Ánh mắt hai người giống như mưa rơi không ngừng, quấn lấy nhau.
Tống Linh Linh bị ánh mắt của anh đốt nóng, hai gò má cũng hơi nóng.
Cô khó khăn dời tầm mắt, nhìn dòng xe qua lại, nói: “Giang Trục.”
Giang Trục: “Em muốn nói gì?”
Tống Linh Linh mím môi, “Anh có từng nghĩ đến, em sẽ luôn giữ lấy chuyện này không buông không.”
Giang Trục giật mình, “Có nghĩ đến.”
“Vậy anh còn ——” Cô nhìn anh, “Không từ bỏ.”
Giang Trục cười khổ nói, “Cũng từng nghĩ đến.”
Tống Linh Linh mấp máy môi, còn chưa kịp mở miệng, Giang Trục đã nói với cô, “Nhưng anh không bỏ được.”
Anh nói: “Anh rất chắc chắn rằng anh thích em.”
Đã thích, vậy thì sẽ không bỏ cuộc vì những thất bại trên con đường phía trước.
Tống Linh Linh tim đập thình thịch, cô bình tĩnh lại, “Vậy nếu như sau khi chúng ta ở bên nhau, em còn thỉnh thoảng cùng anh cãi nhau về chuyện này thì sao?”
“Đó nhất định là do anh làm không tốt.” Giang Trục nhìn cô, trong mắt phản chiếu dáng vẻ bây giờ của cô, “Là vấn đề của anh.”
Tống Linh Linh: “Anh không cảm thấy em quá tính toán chi li rồi sao?”
“Không cảm thấy.” Giang Trục chưa từng nghĩ như vậy.
Lý trí của Tống Linh Linh vẫn còn, cũng không hề bị những lời ngon ngọt của anh làm rung động.
Cô lẩm bẩm, “Bây giờ anh nói chắc chắn như vậy, sau này thì không nhất định.”
Giang Trục cong môi, nói: “Anh ghi âm cho em vậy?”
“...”
Tống Linh Linh không nói gì, nhìn vào mắt anh, sau đó lại rời đi.
Bên tai cô hơi nóng lên, cô nhỏ giọng nói: “Vậy thật chán.”
Giang Trục hắng giọng, nói nhỏ: “Anh không biết.”
Tống Linh Linh mím môi, muốn nói cô biết, nhưng thật khó nói ra.
Yên lặng.
Giang Trục nói: “Về khách sạn đi.”
Tống Linh Linh: “Anh không muốn nghe câu trả lời của em sao?”
Giang Trục nhíu mày, “Em chưa nghĩ ra mà.”
Anh không hy vọng cô bị ép phải trả lời.
Tống Linh Linh nghẹn lời, “Ai nói như vậy?”
Cô đưa mắt đi chỗ khác, nhìn màn mưa vẫn đang rơi, “Như vậy đi.”
Tống Linh Linh nói, “Hãy để ông trời quyết định thì như thế nào?” Cô nhìn Giang Trục, “Nếu mưa tạnh sau năm phút nữa, em sẽ đến với anh.”
Giang Trục: “Chẳng ra sao cả.”
Tống Linh Linh nghẹn lại, không thể tin được nhìn anh chằm chằm.
Cơ hội tốt như vậy anh cũng không cần?
Giang Trục chuyển ô lên che đỉnh đầu cô, ngăn mưa bên ngoài rơi vào người cô.
Anh trầm giọng chậm rãi nói: “Anh hi vọng em làm bất kỳ quyết định gì, đều là sau khi cẩn thận suy tính.”
Mà không phải giao cho ông trời quyết định.
Tống Linh Linh hết chỗ nói rồi, nhìn anh, “Đạo diễn không phải rất lãng mạn sao?”
Giang Trục nhíu mày, hơi không hiểu ý của cô.
Tống Linh Linh cũng không muốn giải thích với anh.
Cô nhìn mưa rơi không ngừng, cúi đầu nhìn điện thoại, “Bây giờ em tính giờ.”
Mặc dù Giang Trục cảm thấy không có ý nghĩa gì, nhưng cũng không ngăn cản cô.
Không ngạc nhiên chút nào, năm phút sau, mưa vẫn không ngớt.
Khi Tống Linh Linh vô tình quay đầu lại, nhìn thấy một tia thất vọng trên khuôn mặt của Giang Trục.
Không hiểu sao, sự tức giận trong lòng cô biến mất.
Cô nhịn một chút, nhịn không được mà nghiêng đầu cười.
“Đưa ô cho em đi.” Tống Linh Linh nhận ô, “Về khách sạn.”
Giang Trục đưa ô cho cô.
Vừa đưa tới, Tống Linh Linh đã kéo anh trốn vào trời mưa.
Chiếc ô được ấn rất thấp, thấp đến mức hai người chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của nhau, không thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài. Mưa, xe và người đi đường đều biến mất khỏi tầm nhìn của họ vào giờ phút này.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Giang Trục có thể gửi thấy mùi cam chua ngọt từ trên người của Tống Linh Linh.
Là mùi nước hoa cô thường dùng.
Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, hô hấp không tự giác nặng hơn một chút.
“Muốn làm gì?” Anh hỏi.
Tống Linh Linh nhìn anh, “Bây giờ anh bị mắc mưa sao?”
Giang Trục cụp mắt, “Không có.”
“Ồ.” Tống Linh Linh lừa mình dối người nói: “Vậy mưa nhất định là tạnh rồi.”
Giang Trục sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được, bất động thanh sắc nhìn cô chằm chằm: “Em nói cái gì?”
Có lẽ là quá khẩn trương, thanh âm của anh có chút khàn khàn.
Tống Linh Linh chớp mắt, “Nghe không hiểu thì thôi vậy.”
Cô giả vờ muốn giơ ô lên, nhưng tay lại bị Giang Trục nắm lấy.
“Không hối hận?” Anh dùng lòng bàn tay nóng hổi phủ lên mu bàn tay cô, khiến ô hạ thấp xuống, dưới ô, khoảng cách của hai người gần đến mức chóp mũi có thể chạm vào chóp mũi.
Tống Linh Linh kiêu ngạo nói, “Anh không hối hận là được, dù sao thỉnh thoảng em sẽ nhắc nhở anh đã từng đối xử với em —— ”
Còn chưa kịp nói ra hai chữ “không tốt”, chóp mũi anh hơi nghiêng, dùng tay còn lại ôm đỡ lấy gáy cô, thuận thế hôn xuống.