Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi mấy người đang nghe ngóng nghe thấy lời này, họ vô thức nhìn sang Tống Linh Linh.
Nhận được ánh nhìn của mọi người, Tống Linh Linh hơi khựng lại, cô nuốt miếng bánh trong miệng rồi nhìn Giang Trục: “Lát nữa thầy Chu diễn.”
Giang Trục cụp mắt: “Em muốn xem cậu ấy diễn xong rồi mới đi hả?”
Tống Linh Linh thành thật gật đầu.
Cô có thể học được nhiều điều khi xem tiền bối diễn xuất.
Hơn nữa, Thịnh Vân Miểu và Kiều Diệc Dao đều đang ở đây, nếu cô bỏ hai người họ ở đây để đi cùng Giang Trục thì không hay lắm nhỉ?
Giang Trục nhìn dáng vẻ kiên quyết của cô, anh ừ một tiếng: “Vậy xem xong mình đi.”
Tống Linh Linh ồ một tiếng, không khỏi nhìn anh: “Chiều nay anh không bận gì à?”
Giang Trục: “Có chứ.”
“?”
Tống Linh Linh ù ù cạc cạc nhìn anh bằng ánh mắt thắc mắc - Bận mà còn đến đây với cô được hả?
Giang Trục hiểu nghi vấn trong mắt cô, ánh mắt anh ánh lên ý cười: “Bận ở bên bạn gái.”
“...”
Đối diện với cặp mắt ngập tràn ý cười của anh, tai cô bỗng nóng ran.
Cô cúi đầu, khẽ ồ một tiếng: “Em biết rồi.”
Vì đang ở đoàn phim nên hai người chỉ trao đổi vài ba câu ngắn gọn thôi.
Nhưng như thế cũng đã khiến nhân viên đoàn phim ăn khá nhiều “đường”.
Trông Giang Trục và Tống Linh Linh ở cạnh nhau khá nhạt nhẽo.
Song khi quan sát tỉ mỉ, bạn sẽ ngốn cực nhiều “đường” trong từng hành động của họ.
Ai bảo Giang Trục kiệm lời và lạnh lùng?
Ở bên cạnh Tống Linh Linh, anh khéo nói và biết chăm sóc người khác dữ lắm!
Tống Linh Linh không biết các nhân viên đang bàn tán gì, cô chỉ không chịu nổi cách Giang Trục nhìn cô khi mọi người đang quan sát hai người. Cô kiếm cớ đuổi anh đi rồi đi tìm Thịnh Vân Miểu và Kiều Diệc Dao.
Giang Trục biết cô đang lo lắng điều gì nên anh không cản.
Một hồi sau, đoàn phim được chia thành hai phe.
Chu Đình Thâm diễn, ba người Tống Linh Linh, Thịnh Vân Miểu và Kiều Diệc Dao ngồi xem. Còn bên chỗ màn hình máy quay của Dư Gia Mộc có hai vị Phật đang ngồi một trái một phải, đó là Giang Trục và Ôn Trì Cẩn.
Dư Gia Mộc không phải kiểu người tự gây áp lực cho mình, nhưng khí thế của hai ông thần bên cạnh này mạnh quá.
Anh ấy điều chỉnh thiết bị, ngó trái ngó phải rồi che miệng, ho nhẹ mấy tiếng: “Này hai vị.”
Giang Trục nhìn anh ấy, Ôn Trì Cẩn cũng ngước mắt lên.
Dư Gia Mộc đau đầu, uyển chuyển nói: “Chiều nay hai người không có việc gì khác hả?”
Giang Trục: “Chiều nay tôi ở bên bạn gái.”
Dư Gia Mộc cứng họng, không thể phản bác. Anh ấy lại lặng lẽ nhìn sang Ôn Trì Cẩn.
Ôn Trì Cẩn không thèm nhìn anh ấy, mà chỉ bình thản đáp: “Chiều nay tôi nghỉ ngơi.”
Dư Gia Mộc vốn định bảo vậy cậu ra chỗ khác nghỉ ngơi đi, đừng ngồi ở phim trường nữa. Nhưng lời ra đến miệng, anh ấy phải nuốt lại ngay.
Không được.
Anh ấy thà đắc tội với Giang Trục chứ không muốn đắc tội với Ôn Trì Cẩn.
Không có lý do nào khác.
Chỉ vì Ôn Trì Cẩn là một trong những nhà đầu tư cho bộ phim của họ.
Từ giai đoạn chuẩn bị, bộ phim này không được ai đánh gia cao cả.
Sau đó Chu Đình Thâm tham gia diễn và đầu tư nên mới thu hút kha khá nhà đầu tư. Chỉ tiếc là đa số họ đều không có hứng thú với những bộ phim thế này, bọn họ cho rằng đầu tư vào những bộ phim thương mại còn tốt hơn thể loại này.
Sau đó nữa, Dư Gia Mộc tình cờ quen biết Ôn Trì Cẩn.
Vị giám đốc dưới trướng Ôn Trì Cẩn cũng không coi trọng bộ phim này, cuối cùng, chính Ôn Trì Cẩn ra mặt đảm bảo nên bộ phim này mới kiếm được khoản đầu tư nho nhỏ.
Ôn Trì Cẩn là thương nhân.
Nếu không phải vì Thịnh Vân Miểu thì với góc nhìn của một người kinh doanh, Ôn Trì Cẩn sẽ không đầu tư vào bộ phim thế này.
Lỗ thì có thể không nhiều.
Nhưng lời thì chắc chắn không nhiều bằng mấy bộ phim thương mại.
Bộ phim “Dư Duy” này đã cắt giảm khá nhiều chi phí, nhưng thật ra vẫn tốn khá nhiều tiền.
Bây giờ khoản đầu tư cho việc chuẩn bị phim tưởng như không tốn, nhưng thực tế là tiền chi ra phải tính bằng hàng trăm triệu.
Dư Gia Mộc suy tư một hồi, không đuổi người để tự chuốc họa vào thân nữa.
Anh ấy nhìn sang ba người ngồi bên kia, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Tống Linh Linh và Thịnh Vân Miểu có thể đề nghị rời đi sớm sớm chút.
…
Ba người Tống Linh Linh không biết chuyện gì xảy ra bên này.
Khi Chu Đình Thâm diễn, ba người còn trò chuyện ríu rít.
Tống Linh Linh vừa uống nước, vừa nhìn Thịnh Vân Miểu và ghẹo: “Chẳng phải tổng giám đốc Ôn đến đây họp à? Sao anh ấy chưa chịu đi nữa? Có phải là đang đợi cậu không?”
“...”
Thịnh Vân Miểu lườm cô: “Ôn Trì Cẩn có đang đợi tớ không thì tớ không rõ, nhưng tớ biết rằng…”
Cô ấy cố tình dừng lại: “Đạo diễn Giang đang đợi cậu.”
Tống Linh Linh: “Chẳng phải đó là sự thật sao?”
Cô chả thấy chột dạ tý nào.
Mọi người trong đoàn phim đều biết chuyện cô và Giang Trục yêu nhau.
Nhắc đến chuyện này, Kiều Diệc Dao tò mò hỏi cô: “Em và đạo diễn Giang chuẩn bị công khai hả?”
Tống Linh Linh ngơ ngác một hồi rồi đáp: “Trước đó em có bảo anh ấy là khi bộ phim này đóng máy, tụi em sẽ công khai.”
Thịnh Vân Miểu nhướng mày: “Sau đó thì sao?”
“Thì lần trước anh ấy đến Cam Thành thăm em bị mọi người nhìn thấy.” Tống Linh Linh thật thà nói: “Nhưng trước mắt, trên mạng không có bất cứ tin tức gì về quan hệ của hai tụi em.”
Kiều Diệc Dao cười: “Chuyện này chị biết.”
Cô ấy nói với hai người: “Dư Gia Mộc từng dặn dò nhân viên đoàn phim rằng không ai được tiết lộ trước khi em và Giang Trục công khai.”
Nếu là ở đoàn phim khác thì thông tin đã rò rỉ ra ngoài từ lâu rồi.
Nhưng ở đoàn phim “Dư Duy”, mọi người đều đồng cam cộng khổ. Lúc Tống Linh Linh ở đoàn phim, cô đối xử với họ tốt như với bạn mình, có lẽ vì thế mà họ cũng xem Tống Linh Linh như một người bạn.
Bí mật của bạn bè, tất nhiên họ sẽ cố gắng giữ kín.
Thịnh Vân Miểu nhướng mày, nhìn xung quanh một lượt và nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Dư cũng tốt bụng ghê ha.”
Tống Linh Linh buồn cười nhìn cô nàng: “Ai làm trong đoàn phim này cũng tốt hết á.”
“Thế cậu thì sao?” Thịnh Vân Miểu nhìn cô: “Cậu định thế nào? Đóng máy rồi công khai luôn hả?”
Trước đây Tống Linh Linh từng nghĩ vậy.
Nhưng đề nghị này bị Giang Trục từ chối.
Kiều Diệc Dao ngạc nhiên: “Tại sao? Đạo diễn Giang không muốn công khai hả?”
“Không phải.”
Trong chuyện này, Tống Linh Linh hiểu Giang Trục.
Đương nhiên là Giang Trục muốn công khai, song anh không muốn trao bất cứ áp lực nào cho Tống Linh Linh.
Suốt một năm qua, Tống Linh Linh luôn thuận lợi gia nhập đoàn phim.
Nhưng phải cần khá nhiều thời gian để diễn viên có một tác phẩm. Năm trước cô vừa mới quay một bộ phim điện ảnh, làm một bộ phim truyền hình, rồi lại vào đoàn phim “Dư Duy”, bất kể là vai diễn nào cũng cực kỳ giá trị, cũng khiến người ta ước ao.
Cũng vậy, trên mạng sẽ có nhiều người tò mò.
Tại sao cô có được vai diễn này? Thật sự chỉ vì xinh đẹp và có kỹ năng diễn xuất là được ư?
Trên mạng có vô số loại người.
Có rất nhiều bài đăng vu khống và lời đồn bôi xấu Tống Linh Linh.
Việc công khai tình yêu trước khi Tống Linh Linh đạt được thành quả không có nhiều tác động đến Giang Trục, nhưng lại ảnh hưởng đến Tống Linh Linh nhiều hơn cô tưởng tượng.
Đến lúc đó, cư dân mạng sẽ cho rằng những vai diễn mà Tống Linh Linh có được đều nhờ công lại của bạn trai Giang Trục.
Tuy nhiên, những vai diễn đó đều do Tống Linh Linh giành được bằng chính bản lĩnh và năng lực của mình.
Giang Trục biết, có thể Tống Linh Linh không quan tâm đ ến chuyện này.
Nhưng anh không thể không để ý, hay là không cân nhắc.
Anh không thể để Tống Linh Linh gánh nỗi tủi thân này chỉ vì sự ích kỷ của mình được.
Còn việc tại sao anh lại táo bạo như thế khi ở trong đoàn phim của Dư Gia Mộc, tất cả là vì Giang Trục tin rằng nhân viên đoàn phim sẽ không tiết lộ chuyện này.
Dù có tiết lộ thì anh vẫn có cách đối phó.
Chuyện chủ động công khai và bị động vẫn có sự khác biệt nhất định.
Nghe Tống Linh Linh nói thế, Kiều Diệc Dao và Thịnh Vân Miểu hiểu ngay.
Hai người im lặng một lát rồi nghiêm túc nói: “Lời Giang Trục nói là sự thật.”
Tống Linh Linh gật đầu.
Thịnh Vân Miểu nhìn cô: “Chắc chị Anh cũng đồng ý với hành động của Giang Trục.”
Tống Linh Linh không nói gì, tiếp tục gật đầu.
Đúng là vậy.
Khi nghe Tống Linh Linh muốn công khai yêu đương sau khi đóng máy, Đường Vân Anh rất sầu não, mấy ngày liền không ngủ ngon.
Mấy cái tin đồn này, cho dù bạn có đứng ra làm rõ thì vẫn có khả năng nghiêm trọng hơn.
Hơn nữa nhiều cư dân mạng không nghe, không xem lời thanh minh của nghệ sĩ. Bọn họ đã cho là như vậy thì dù bạn có nói đi nói lại, giải thích bao nhiêu lần cũng vô dụng.
Dưới góc nhìn của người đại diện, Đường Vân Anh vẫn mong sau khi sự nghiệp ổn định và đạt thành quả cao, Tống Linh Linh mới công khai quan hệ yêu đương với Giang Trục.
Đến lúc đó, cô cũng sẽ tự tin hơn.
Kiều Diệc Dao quan sát biểu cảm của Tống Linh Linh, cười nói: “Thật ra chị cũng ủng hộ ý tưởng của Giang Trục.”
Kiều Diệc Dao tò mò: “Nhưng mà đạo diễn Giang có nói khi nào “Hẻm Nhỏ” công chiếu không?”
Tống Linh Linh mỉm cười: “Vốn định chiếu vào năm mới ạ, nhưng hình như cạnh tranh hơi gay gắt, mà bộ phim của tụi em cũng hơi buồn nên phải dời ra sau.”
Thịnh Vân Miểu chớp mắt, thuận miệng hỏi: “Dời đến Lễ tình nhân phải không?”
Tống Linh Linh ra vẻ cậu thông minh thật.
Thịnh Vân Miểu cạn lời, xoa mi tâm và hỏi: “Bộ chiếu phim có kết thúc cả hai cùng qua đời trong Lễ tình nhân là không buồn hả?”
Kiều Diệc Dao ngồi bên cạnh cười khì.
Tống Linh Linh xòe tay bất đắc dĩ: “Gần đây chỉ có hai thời điểm này là thích hợp thôi.”
Thịnh Vân Miểu thở dài, chống cằm nói: “Xem ra tớ phải đến rạp chiếu phim, khóc cạn nước mắt trong Valentine rồi.”
Tống Linh Linh nhướng mày, cười ha hả: “Để tớ đi với cậu cũng được.”
“Đừng nha!” Thịnh Vân Miểu vô cùng cẩn trọng: “Tớ không dám cướp bạn gái của đạo diễn Giang vào ngày Lễ tình nhân đâu!”
Tống Linh Linh: “...”
Kiều Diệc Dao ngồi bên cạnh cười vui vẻ, sau đó khẽ cất lời: “Dù em muốn cướp cũng không cướp nổi đâu.”
Kiều Diệc Dao nhìn Tống Linh Linh: “Nếu đã quyết định công chiếu vào ngày Valentine thì chắc em ấy và Giang Trục sẽ phải đến rạp chiếu phim để quảng bá vào hôm đó.”
Tống Linh Linh ngẫm nghĩ một lát, thấy cũng đúng.
Dù cô có lòng đi chung với Thịnh Vân Miểu thì cũng không có thời gian.
Ba người tán gẫu một hồi.
Sau khi Chu Đình Thâm chính thức bắt đầu quay, mọi người đều tự giác im lặng.
Xem xong hai phân cảnh của Chu Đình Thâm, Tống Linh Linh tự động đi tìm Giang Trục.
Nhân lúc mọi người không để ý, hai người rời khỏi trường quay.
…
Ra khỏi phim trường, Tống Linh Linh được Giang Trục đưa vào xe.
Trước khi lên xe, Tống Linh Linh ngắm nghía: “Đây là xe của anh à?”
Sao cô thấy chiếc xe này quen quen, nhưng không giống xe của Giang Trục.
Giang Trục đóng cửa xe cho cô rồi vòng qua ghế lái.
“Không phải.” Anh trả lời: “Là của Ôn Trì Cẩn.”
Tống Linh Linh ngạc nhiên: “Anh không lái xe tới ư?”
Giang Trục ừ một tiếng.
Sáng nay anh tìm Ôn Trì Cẩn bàn chuyện phim ảnh, sau đó tiện đường đến đây luôn.
Giang Trục nghiêng đầu: “Sao thế em?”
Tống Linh Linh chớp mắt, lắc đầu: “Không có gì ạ, em chỉ thấy quan hệ giữa anh và tổng giám đốc Ôn thân thiết hơn em nghĩ.”
Thậm chí còn cho mượn xe nữa, chắc chắn mối quan hệ này không tầm thường.
Giang Trục cười khì, buồn cười nhìn cô: “Thân thiết cỡ nào?”
Tống Linh Linh nhướng mày: “Tự anh biết.”
Cô liếc nhìn anh rồi tò mò hỏi: “Anh lái xe của tổng giám đốc Ôn đi rồi anh ấy và Miểu Miểu phải làm sao đây?”
Giang Trục: “Họ không phải người của công chúng nên không cần lo đâu.”
Anh bảo Tống Linh Linh: “Ôn Trì Cần sẽ có cách thôi.”
Tống Linh Linh ngẫm nghĩ, thấy Giang Trục nói cũng có lý.
Cô mím môi, ngồi nghiêm chỉnh: “Vậy giờ tụi mình đi đâu?”
Giang Trục cụp mắt: “Em muốn về khách sạn nghỉ ngơi hay muốn ra ngoài đi dạo?”
“...”
Nghe thấy năm chữ “về khách sạn nghỉ ngơi”, Tống Linh Linh lập tức nuốt câu trả lời sắp bật ra khỏi miệng lại. Cô nhìn Giang Trục với vẻ mặt ngây ngô, đề nghị: “Tụi mình ra ngoài đi dạo đi, tối nay em muốn ăn sukiyaki.”
Nhìn dáng vẻ chột dạ của cô, mắt Giang Trục ánh lên ý cười.
Anh gật đầu: “Được thôi.”
Bắc Thành có rất nhiều nơi để đi dạo.
Nhưng bộ phim của Tống Linh Linh lại lấy cảnh quay ở vùng ngoại ô, mà dân cư ở ngoại ô thưa thớt hơn trong thành phố nên địa điểm vui chơi cũng ít hẳn.
Cuối cùng, Tống Linh Linh chọn một quán bán sukiyaki được đánh giá khá tốt ở gần họ nhất.
Khi hai người tới nơi cũng là giờ ăn tối.
Cửa hàng được thiết kế theo phong cách Nhật Bản, đa số là dùng gỗ.
Tống Linh Linh khá thích hai ngọn đèn có tông màu ấm trước cửa tiệm.
Sau khi bước vào, Giang Trục đặt một phòng riêng.
Số lượng người đến đây ăn cơm nhiều hơn Tống Linh Linh và Giang Trục nghĩ.
Sau khi ngồi xuống, Tống Linh Linh giao nhiệm vụ gọi món cho Giang Trục.
Cô nhấp ngụm nước ấm, nhìn người đối diện: “Em đi vệ sinh chút nhé.”
Giang Trục nhìn cô: “Có cần anh dẫn đi không?”
“... Không cần đâu.” Tống Linh Linh dở khóc dở cười: “Em biết đường mà.”
Chỉ là Tống Linh Linh không ngờ cô có thể gặp người quen khi đến đây ăn tối. Cô cúi đầu rửa tay sau khi ra khỏi toilet, vừa mở vòi nước ra, một giọng nữ vừa xa lạ vừa quen thuộc cất lên bên cạnh.
“Tống Linh Linh?”
Tống Linh Linh nghiêng đầu sang theo bản năng, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Gia Hủy.
“Sao cô lại ở đây?”
Nghe thấy lời này, Tống Linh Linh hơi khó chịu.
Nhưng cô không muốn so đo với Thẩm Gia Hủy.
Cô thờ ơ cất lời: “Trùng hợp quá.”
Thẩm Gia Hủy đưa mắt nhìn về phía khác: “Cô đi một mình à?”
“... Không phải.” Tống Linh Linh rút một tờ giấy bên cạnh, lau khô rồi chuẩn bị rời đi.
Cô không muốn nói nhiều với Thẩm Gia Hủy.
Bỗng nhiên, Thẩm Gia Hủy lại gọi cô.
Tống Linh Linh bất đắc dĩ dừng bước, quay lại nhìn cô ta.
“Tôi nghe nói cô đang qua lại với Chu Đình Thâm?”
Nghe thấy câu này, Tống Linh Linh chẳng muốn trả lời nữa.
Thẩm Gia Hủy thấy biểu cảm của cô bèn bĩu môi: “Cô cũng giỏi đấy.”
Tống Linh Linh mỉm cười: “Cảm ơn cô đã khen.”
Thẩm Gia Hủy cứng họng, trợn mắt nhìn cô một cách dữ tợn.
Cô ta đang khen à?
Cô ta đang chế giễu Tống Linh Linh, chẳng lẽ cô không hiểu ư?
“Sao nào?” Thẩm Gia Hủy tự mình nói tiếp: “Giờ không đu bám Giang Trục nữa hả?”
Cô ta bước đến gần Tống Linh Linh, thấp giọng bảo: “Cô có biết là do cô mà tôi và Trương Viên Hinh mất bao nhiêu cơ hội không?”
Nghe thế, Tống Linh Linh muốn bật cười.
“Cô Thẩm này.” Cô ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô và Trương Viên Hinh mất bao nhiêu cơ hội thì liên quan gì đến tôi?”
Giọng cô vô cùng bình tĩnh: “Chi bằng cô tự hỏi bản thân xem mình đã làm gì để đánh mất cơ hội thì hơn.”
Thẩm Gia Hủy nhìn gương mặt bình thản của cô mà giận sôi máu.
“Cô…” Cô ta nghiến răng: “Cô đừng tưởng giờ mình đã trèo lên được cành cao rồi ha, mấy người như Giang Trục cũng chỉ chơi đùa cô thôi.”
Lời này vừa dứt câu, không đợi Tống Linh Linh đáp lời, một giọng nói quen thuộc cất lên.
“Vậy hả?”
Không biết Giang Trục đã đứng ở hành lang bên ngoài nhà vệ sinh từ khi nào, anh lạnh lùng nhìn Thẩm Gia Hủy, thản nhiên hỏi: “Sao tôi không biết tôi có thái độ đùa bỡn với bạn gái của mình nhỉ?”
“...”
***
Lời tác giả:
Đạo diễn Giang: Em hiểu anh hơn cả bản thân anh nữa.
Linh Linh: …