Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dưới cơn mưa Lạc Ân xinh đẹp như một đoá quỳnh không thể nào cưỡng lại, cô nhìn thấy người đàn ông sắc mặt đang lo lắng kia đi ra còn chẳng kịp mang theo ô.
-------------------
Một hồi sau, Lạc Ân được Phó Thiên Hàm đưa vào nhà ngồi ngoan ngoãn trên giường sau khi tắm thay quần áo xong.
Phó Thiên Hàm chủ động mang máy sấy đến làm khô tóc cho cô, cảm giác này thật sự là hạnh phúc có lẻ cả đời cô cũng sẽ không quên tình cảm này.
"Giờ thì nói anh nghe đi"
"Gì chứ...em chỉ nhớ anh nên đến gặp thôi"
"Chỉ vậy thôi sao, hành động không giống em chút nào"
Cô nhìn Phó Thiên Hàm thật lâu, cũng chẳng biết ra sao nói thế nào với hắn.
Cô không muốn mất đi càng không muốn rời xa thứ hạnh phúc thấp thoáng này.
Khuôn mặt của Phó Thiên Hàm đúng thật rất đẹp cứ như tranh hoạ ra vậy, cô đưa tay sờ lên gương mặt hắn một lúc rồi chủ động hôn lên đôi môi khô khan kia một nụ hôn ngọt ngào khiến hắn bất ngờ.
"Ân Nhi..em đang khiêu khích anh sao"
"Ai bảo bạn trai em đẹp trai như vậy"
Phó Thiên Hàm bật cười ôm cô vào lòng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô rồi lượn xuống cổ thấm thiết ngọt ngào, Lạc Ân cũng không từ chối mà còn phối hợp ôm lấy hắn, cả hai nằm xuống ôm ấp nhau trên chiếc giường trắng xoá trãi rộng rãi...Phó Thiên Hàm lại có thứ trực giác kì lạ đột nhiên ngừng lại.
"Hứa với anh sẽ ở mãi bên anh được không ?"
"Sao đột nhiên anh lại nói vậy"
"Đột nhiên anh có cảm giác rất lạ..giống như em sắp rời khỏi anh vậy"
Nụ cười gượng gạo hơi nhợt nhạt trên môi cô khựng lại trước lời nói của hắn, bàn tay cô bắt đầu run rẫy không biết phải nói làm sao.
Trực giác sao ? Xem ra không tệ nhỉ...
"Thiên Hàm...nếu sau này, em không thể ở cạnh anh nữa thì anh sẽ quên em chứ"
"Đồ ngốc, cả đời này anh chỉ có thể dính chặt vào cô gái xấu xa như em và em cũng vậy.."
Lạc Ân mỉm cười, cô gật gật đầu nhìn hắn...liếc qua hành lí đang được chuẩn bị ở kia bất ngờ hỏi.
"Anh định đi đâu sao ?"
"À..ừ, anh sẽ sang Anh công tác một chuyến định là ngày mai nói với em, sẽ về sớm thôi"
"Anh đi bao lâu ?"
"Hơn ba ngày..."
....
Trong đầu cô bất chợt nảy ra một kế hoạch, cô nhìn hắn mỉm cười rồi tiếp tục trao nhau những nụ hôn thấm thiết, cho đến khi bên ngoài một tiếng xoảng in ỏi của đồ đạc vỡ vụng.
Hà Thái Hiên nhìn thấy Lạc Ân và Phó Thiên Hàm ở trong phòng nên không cẩn thận làm bể mâm trà in ỏi dưới sảnh khiến Phó phu nhân cũng thức giấc.
"Chuyện gì vậy ?" - Lạc Ân đi xuống cố ý mặc chiếc áo somi trắng của Phó Thiên Hàm trên người còn in rõ vết hôn.
"Cô đúng là vô liêm sĩ, trên đời sao có loại phụ nữ đê tiện như cô chứ" - Hà Thái Hiên tức giận chỉ vào Lạc Ân quát lên, Phó phu nhân đồng thời đi ra vô tình nghe thấy những câu chửi rủa này.
Phó phu nhân tuy không ưa Lạc Ân vì nghĩ cô là loại phụ nữ xấu xa muốn tiếp cận con trai bà ấy vì tiền nhưng nhìn thấy bộ dạng hung tợn của Hà Thái Hiên khi nãy bà lại có chút không vui chán ghét.
"Gì chứ..Phó Thiên Hàm chưa bao giờ nói với cô biết rằng anh ấy không hề để ý đến cô sao, kẻ thứ ba là người không được yêu..cô không hiểu sao"
"Tôi sẽ đánh chết phụ nữ xấu xa như cô" - Hà Thái Hiên bị Lạc Ân khiêu khích thành công, cô cố ý đến gần cô ta ngay khi cô ả vừa ra tay chuẩn bị đánh thì đã bị Phó phu nhân chặn lại.
Hà Thái Hiên như hoảng loạn lùi lại nhìn, phu nhân từ khi nào lại ra đây.
Bà ấy chứng kiến cảnh tượng hỗn độn này và cả con người thật của cô ta...
"Đủ rồi..dừng lại hết đi" - Phó phu nhân nhíu mày lại hất tay cô ả ra một bên.
Lúc này, Phó Thiên Hàm từ trên lầu đi xuống cả áo quần cũng chỉ mới mặc.
Trông thật mờ ám cả bà ấy cũng thấy có chút ngại, bộ dạng này quá rõ ràng hai cái đứa này lại cố ý ăn mặc như vậy.
"Cô đang xem thường lời nói của tôi sao ?" - Câu nói lạnh lùng của Phó Thiên Hàm doạ cô ta sợ đến xanh cả mặt, cứ nghĩ hắn và Lạc Ân là mối quan hệ hứng thú nhất thời nhưng không ngờ cô ta đánh giá quá thấp Lạc Ân.
"Thiên Hàm..em..em xin lỗi, do cô ta không tôn trọng nói mấy lời khiêu khích em còn nói em là kẻ thứ ba vì anh không yêu em.."
"Cô mặt dày thật"
"Sao..sao..anh lại.." - Hà Thái Hiên chết lặng nhìn lại phu nhân ở kia cũng chẳng lên tiếng nói thêm một lời nào giúp cô ta nữa.
Xem ra phu nhân đã hoàn toàn loại trừ cô ta.
"Đưa cô Hà ra ngoài đi..chỗ này ồn ào chết mất"
Phó phu nhân đau đầu nhìn qua quản gia ra lệnh rồi nhanh chóng một nhóm người cảnh vệ kéo cô ta ra ngoài dù cô ta gào hét lên xin lỗi.
__________________
Phó Thiên Hàm nhìn sang Lạc Ân, trên môi không hề có một nụ cười ngược lại là sự thờ ơ mệt mõi bất lực.
Phó phu nhân cũng nhận ra cô có gì đó không đúng sao nét mặt lại bình thản như thế chẳng phải nên vui mừng sao.
"Cô..sao lại ở đây ?" - Phu nhân nhìn cô, ánh mắt dò xét hỏi.
"Mẹ à..con đưa cô ấy vào" - Phó Thiên Hàm biết mẹ mình không thích cô nên nhanh chóng chen vào cắt ngang khoảng cách giữa hai người.
Lạc Ân không hề chán ghét ngược lại rất tôn trọng kéo hắn ra sau trả lời bà, cô mỉm cười cả áo cũng vội chỉnh lại tử tế nói - "anh ra ngoài một chút, em nói chuyện với phu nhân một lát".
...
"Xin lỗi vì làm phu nhân thức giấc..cháu chỉ đến xem vết thương của Thiên Hàm, không nghĩ lại gặp cô Hà đó ở đây"
"Vậy sao..xem ra Thiên Hàm rất xem trọng cô, tôi là mẹ nó nhưng chưa bao giờ thấy nó nghiêm túc bảo vệ một cô gái như vậy"
"Cháu thật sự rất yêu anh ấy..chỉ là, cháu và anh ấy có lẻ không thể cùng nhau"
"Này, cô nói thế là sao..hai đưa gây nhau à"
"Không..không có, ý cháu là bọn cháu sẽ rất hạnh phúc trong thời gian này" - Lạc Ân mỉm cười, cô vội che lấp đi sự yếu đuối của bản thân bằng một nụ cười lạnh lùng giả tạo..