Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Trà Xanh
Khi Chu Lễ thức dậy đã hơn 8 giờ, cửa sổ nhỏ trên gác xép mở ra, gió thổi mưa bay vào nhà, mát lạnh khiến người ta sảng khoái.
Anh đóng cửa sổ rồi xuống lầu, trong phòng yên lặng, người đã đi làm.
Trên bàn ăn có một nồi hấp điện, mở nắp ra, bên trong có bắp nóng, xíu mại, bánh bao và cháo kê, bên cạnh nồi còn có dưa chua và sữa bò.
Sức ăn của anh không nhỏ, nhưng tổng lượng carbohydrate trong bữa ăn này vẫn vượt quá sức chứa của dạ dày. Chu Lễ mỉm cười, rút phích cắm ra, đặt nắp bên cạnh, để đồ ăn nguội trước.
Đi vào bếp, anh mở tủ lạnh. Nhìn một vòng, không có nước đá trong tủ lạnh. Chu Lễ bật vòi lọc nước, uống một ly nước lạnh, sau đó vào phòng tắm để tắm rửa.
Tắm xong rồi ra ăn sáng, sau đó sửa soạn tóc, thay quần áo, bắt taxi đến đài truyền hình.
Bận rộn đến hơn 6 giờ tối, Chu Lễ mới tan sở về nhà, còn tiếp tục tăng ca với một đống tài liệu.
Sau khi tắm xong, thay áo thun và quần dài rộng rãi thoải mái, Chu Lễ đeo kính, ngồi vào bàn làm việc để tập trung cho công việc.
Di động vang lên, Chu Lễ thong thả đọc xong một đoạn tư liệu mới cầm di động đọc tin nhắn.
Tin nhắn do bà cụ Trịnh gửi, mời anh vào app để chơi kịch bản giết người, Lâm Ôn cũng ở đó.
Chu Lễ từ chối, trả lời rằng anh đang làm việc.
Sau khi trả lời, anh nhấp vào APP, xem trò chơi một chút.
Hôm nay Lâm Ôn tan việc rất sớm. Trên đường về nhà cô mua một hộp việt quất, về đến nhà cô nhìn bàn ăn trước, ngoại trừ cái nồi hấp còn ở trên bàn, những thứ khác đều sạch sẽ.
Lâm Ôn đi vào bếp, trong bếp không có chén dơ, chén rửa sạch được đặt trong rổ thoát nước màu trắng cạnh bồn rửa, tủ lạnh chứa bánh bao chưa ăn lúc sáng.
Sau khi rửa tay, Lâm Ôn cầm chén đĩa và đũa nhìn thử, đều rất sạch.
Nhưng người rửa chén hình như sử dụng sai dụng cụ rửa chén.
Cô dùng miếng cọ rửa để rửa chén, dùng giẻ lau để rửa sạch dầu mỡ dơ bẩn, bây giờ miếng cọ rửa vẫn ở vị trí cũ rất sạch sẽ, còn giẻ lau treo trên giá của rổ thoát nước.
Lâm Ôn cũng không chắc chắn 100%, cô bỏ qua cái này, nấu bữa tối trước.
Vào thời điểm ăn cơm tối, cô nhận được lời mời chơi game của bà cụ Trịnh, Lâm Ôn đã đồng ý.
Bà cụ cảm thấy hứng thú đối với kịch bản giết người, vừa chơi vừa nói chuyện: “Nếu có một địa điểm thật, chẳng hạn như công viên giải trí giống Disney, chơi kịch bản giết người sẽ nhập vai hơn.”
Lâm Ôn nói: “Có một địa điểm ngoài đời thật như vậy, nhưng không lớn như Disney.”
Hai người chơi một trận, lúc chuẩn bị chơi trận thứ hai thì Trương Lực Uy tới, vừa xuất hiện đã ồn ào: “Hội ngộ bạn học!”
Lâm Ôn đau đầu: “Dạo này tớ bận rộn, không đi được.”
Trương Lực Uy nhiệt tình: “Vậy khi nào cậu sẽ rảnh? Bọn tớ có thể quyết định tùy theo thời gian của cậu!”
Lâm Ôn viện cớ, nói với bà cụ rằng cô có việc, lập tức rời khỏi phòng trò chơi.
Vừa rời khỏi, cô nhận được tin nhắn từ Chu Lễ.
“Em ăn tối chưa?” Chu Lễ hỏi.
“Em ăn rồi.” Cô đã ăn việt quất sau khi ăn cơm.
“Vào phòng đi.” Chu Lễ nói.
Chu Lễ mở một phòng bí mật | riêng, Lâm Ôn tưởng anh muốn chơi trò chơi nên theo vào, nhưng Chu Lễ lại không bắt đầu.
Chu Lễ nói: “Để đó đi, em cứ làm chuyện của em.”
Lâm Ôn: “……”
Lâm Ôn chưa rửa chén, cô mang theo di động, đem chén dơ vào bếp. Bật vòi nước, cột nước lào xào chảy ra, âm thanh hơi lớn, microphone trong phòng trò chơi vẫn luôn bật.
Lâm Ôn tắt vòi nước: “Có làm phiền công việc của anh không?”
“Không đâu.” Chu Lễ hỏi, “Em đang rửa chén hả?”
“Dạ.”
“Rửa đi, sẽ không ảnh hưởng đến anh.”
Lâm Ôn lại vặn vòi nước, vừa rửa chén vừa hỏi: “Hôm nay anh dùng miếng cọ rửa hay giẻ lau để rửa chén?”
Chu Lễ cúi đầu đọc tài liệu, thản nhiên trả lời: “Giẻ lau.”
“……”
Lâm Ôn lặng lẽ lấy chén trên rổ thoát nước bỏ vào bồn rửa, rửa lại lần nữa.
Dọn dẹp trong bếp xong, Lâm Ôn rót nước uống.
Microphone có hiệu ứng âm thanh tốt, Chu Lễ có thể nghe thấy mọi động tĩnh rất nhỏ.
Lâm Ôn đang uống nước, khi nuốt xuống phát ra âm thanh rất nhỏ.
Chu Lễ cầm tách cà phê bên cạnh uống một ngụm.
Ly nước được đặt trên bàn, phát ra một tiếng “bùm”, đó là ly thủy tinh.
Chu Lễ đặt tách cà phê xuống, tách cà phê đụng bàn, phát ra tiếng “cạch”, đây là tách bằng gốm.
“Lạch cạch” tắt đèn, cô đi ra khỏi bếp;
“Lạch cạch”, Chu Lễ bật đèn đọc sách trên bàn.
Tiếng bước chân rất nhẹ, hầu như không nghe thấy, đi được nửa đường, hình như Lâm Ôn đụng vào cái gì đó.
Chu Lễ dựa vào lưng ghế, trượt nhẹ một chút, vòng lăn của ghế gần như im lặng. Anh hỏi: “Đụng đồ à em?”
“Dạ, đụng vào ghế.”
“Không bị thương chứ?”
“Không có, chỉ đụng một chút.”
“Bây giờ muốn đi đâu?”
“Đi toilet.”
Chu Lễ nghe vậy nên nhắc: “Đừng động vào đồ của anh.”
Từ lúc về nhà đến giờ, Lâm Ôn chưa vào WC, cô bước vào toilet, bật đèn, thấy một đống đồ của nam giới trên mặt bàn của bồn rửa.
Sữa rửa mặt, mỹ phẩm dưỡng da, mỹ phẩm, dao cạo râu, tất cả đều là những đồ trong túi buổi sáng, Chu Lễ không mang về.
Lâm Ôn đứng xem một đỗi, nghe Chu Lễ nói: “Em cũng có thể dùng mấy thứ đó.”
“…… Cảm ơn, em có rồi.”
Chu Lễ bật cười.
Lâm Ôn chậm rì rì nhưng vẫn bắt đầu.
Cô rửa mặt sẽ làm ướt mặt bàn, vì vậy cô thường chỉ đặt ly đựng bàn chải đánh răng trên mặt bàn.
Lâm Ôn dọn tất cả đồ dùng của đàn ông vào xe đẩy nho nhỏ cạnh bồn rửa mặt.
Lâm Ôn tắt microphone khi đang tắm, Chu Lễ không nghe thấy động tĩnh bên phía cô, nhưng Lâm Ôn vẫn có thể nghe thấy bên phía anh như bình thường.
Chu Lễ đang gõ bàn phím;
Lâm Ôn mở dầu gội đầu, khi nắp chai được mở ra kêu một tiếng “cạch”, hơi giống như gõ bàn phím.
Chu Lễ đang lật xem tài liệu;
Lâm Ôn vặn vòi nước ấm để xả tóc, lao xao, át tiếng lật giấy.
Chu Lễ đang đổ nước đá, đá va vào nhau, nghe lạnh cả người;
Lâm Ôn đánh răng, kem đánh răng là vị bạc hà mát lạnh.
Chu Lễ lúc này mới hỏi: “Em còn chưa tắm xong à?”
Lâm Ôn lại bật microphone, miệng có kem đánh răng nên nói không rõ: “Tắm xong rồi.”
Chu Lễ mỉm cười, uống nước đá, ngồi trở lại trước máy tính.
Tối nay Chu Lễ bận rộn đến gần 12 giờ, Lâm Ôn đã ngủ, nhưng microphone trên đầu vẫn phát ra sóng âm.
Đó là tiếng gió, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, hay là tiếng hít thở nhè nhẹ của cô.
Chu Lễ tắt đèn trên bàn làm việc, xoay ghế, nhìn quang cảnh đường phố rạng rỡ ngoài cửa sổ cao từ trần đến sàn, nghe âm thanh mềm mại như bông, cũng cảm thấy buồn ngủ.
Ngày hôm sau là thứ bảy, lúc 8 giờ sáng, Chu Lễ lái xe tới đón Lâm Ôn.
Mưa quá lớn, Lâm Ôn không mang giày thích hợp, đi vài bước đã làm đôi giày vải ướt đẫm.
Chu Lễ rút vài tờ khăn giấy cho cô, Lâm Ôn không lấy ngay, cô mở túi nilon đem theo, bỏ cái dù ướt nhẹp vào trong túi.
Chu Lễ buồn cười: “Em làm gì vậy?”
Lâm Ôn ân cần nói: “Đỡ phải làm ướt xe.”
Chu Lễ không chịu nổi, chồm qua hôn cô, nụ hôn rất dịu dàng, chỉ chạm môi hai lần.
Xe lên đường, tốc độ rất chậm, ngày mưa nên đường trơn trượt, tầm nhìn cũng không tốt. Tắc đường đến tận giao lộ đường cao tốc, xếp hàng một lúc ở giao lộ mới chạy tiếp được.
Qua khỏi trạm thu phí chưa được bao lâu thì lại gặp một vụ kẹt xe.
Lần này bị kẹt ở đường cao tốc, một hàng dài không thấy phía đầu. Lâm Ôn nhìn vào ước tính thời gian tắc đường hiển thị trên điều hướng và nói: “Sẽ kẹt nửa tiếng.”
Chu Lễ lấy di động của cô xem rồi nói: “Thời tiết kiểu này, có thể lâu hơn.”
Điều hòa hơi lạnh, Lâm Ôn nhìn bảng điều khiển, không biết nên bấm nút nào, cô hỏi Chu Lễ: “Điều hòa là nút nào?”
Chu Lễ chỉ cho cô, sẵn tay điều chỉnh nhiệt độ.
“Anh nhớ em có bằng lái phải không?”
“Dạ, em thi hôm mùa hè năm thứ hai đại học.”
“Thi đậu nhưng không lái xe à?”
“Không có.”
Kẹt xe rất nhàm chán, Chu Lễ nhân tiện dạy Lâm Ôn các chức năng chính trên xe, đồng thời giúp cô nhớ lại cách lái xe.
Hai người, một người vui vẻ dạy, một người chăm chú học, thời gian trôi nhoáng qua, đoạn đường kẹt xe cuối cùng đã được giải tỏa.
Sau một thời gian dài trì hoãn, bọn họ vòng vào khu vực dịch vụ ở nửa chặng đường.
Một người vào WC nam, một người vào WC nữ.
Đi vệ sinh xong, Lâm Ôn đứng trước bồn rửa tay để rửa tay, vòi cảm ứng không hoạt động, cô bước sang bên cạnh định đổi vòi khác, đưa tay ra cùng lúc với người khác.
Lâm Ôn ngẩng đầu, người nọ cũng nhìn cô.
“Cô là bạn của Chu Lễ?”
“…… Dạ, chào chị.”
“Chào cô, không ngờ trùng hợp như vậy.” Đàm Giang Vưu cười nói.
Lâm Ôn cũng ngạc nhiên, càng ngạc nhiên hơn nữa là Đàm Giang Vưu vẫn còn nhớ rõ cô.
Đàm Giang Vưu mặc một chiếc váy liền áo bằng lụa cổ chữ V, ngoại hình nổi bật, khí chất tuyệt trần, đứng trước vòi nước không dời vị trí, Lâm Ôn phải đổi vòi khác.
Hai người đồng thời rửa tay, Đàm Giang Vưu soi gương hỏi: “Cô đang đi đâu?”
Lâm Ôn nói tên huyện.
“Tự mình lái xe hay sao?”
“Không phải.”
“Đi với bạn à?”
“Dạ.”
Dù sao hai người cũng không quen biết, không có gì để nói, ra khỏi toilet, Chu Lễ đã chờ ở cách đó không xa.
Chu Lễ nhướng mày khi nhìn thấy hai người cùng bước ra khỏi WC.
Đàm Giang Vưu quay lại nói với Lâm Ôn: “Bạn cô là Chu Lễ à?”
Lâm Ôn hơi xấu hổ, gật đầu.
Đàm Giang Vưu mỉm cười.
Chu Lễ đi tới: “Sao chị ở đây?”
Đàm Giang Vưu trả lời: “Chị đi công tác, còn em thì sao?”
Chu Lễ nói: “Xử lý chút việc.”
Người trợ lý đang chờ ở phía trước, Đàm Giang Vưu nói: “Không biết em bận chuyện gì cả ngày.”
Nói xong, cô nhìn Lâm Ôn, rồi nói với Chu Lễ, “Có thời gian thì đưa người ta về ăn bữa cơm.”
Chu Lễ cười, không đáp lại.
Đàm Giang Vưu vỗ cánh tay anh, sau đó quay nhìn Lâm Ôn, mỉm cười nói: “Không quấy rầy hai người nữa, hẹn gặp lại lần sau.”
Trợ lý bung dù, Đàm Giang Vưu chậm rãi đi về phía bãi đậu xe.
Lâm Ôn nhìn theo bóng dáng của cô, Chu Lễ ấn vào ót cô: “Nhìn gì ngẩn người luôn hửm?”
Lâm Ôn nói: “Chị họ của anh thật là có khí chất.”
“Em thích kiểu vậy?” Chu Lễ hỏi.
Lâm Ôn nói: “Có người nào mà không thích vậy, ngoại hình đẹp, lại giỏi nữa.”
Khóe miệng Chu Lễ giật giật, nhìn Lâm Ôn nói: “Con nít.” Ngây thơ.
“Cái gì?”
Chu Lễ bung dù: “Nói em đó, con nít.” Kéo Lâm Ôn qua, cô không cần cầm dù đi đoạn đường ngắn này.
Lâm Ôn núp dưới dù của Chu Lễ, ngửa đầu nhìn anh, không hiểu anh muốn nói gì.
Chu Lễ ôm cô, vừa đi vừa nói: “Sự giỏi giang của chị ấy không giống như em nghĩ đâu.”
“Ý anh là gì?”
“Hiện tại ngoài ông ngoại của anh, nhà họ Đàm chỉ còn mình chị ấy. Ba chị ấy và người em trai cùng cha khác mẹ với chị ấy đều bị chị đưa ra ngoại quốc.”
Năm Đàm Giang Vưu đưa người ra ngoại quốc, cô mới 21 tuổi, thủ đoạn không thông minh, thậm chí được coi là bỉ ổi, nhưng lại có hiệu quả.
Chu Lễ không muốn nói nhiều về chuyện này, trời lại mưa to, anh ôm chặt Lâm Ôn, nhanh chóng đưa cô lên xe.
Nửa đoạn đường còn lại không bị kẹt xe, tốc độ xe cũng nhanh hơn nhiều. Nhưng khi tới gần thị trấn Ninh Bình, xe giảm tốc độ, mưa quá to, không thấy rõ đường phía trước.
Hai bên đường có rất ít nhà, chỉ thấy vài căn nhà trệt thấp bé, không biết vùng này được coi là thị trấn hay là nông thôn. Chu Lễ mơ hồ nhìn thấy bên đường có một khách sạn nhỏ hai tầng, anh bàn bạc với Lâm Ôn: “Đi vào đó ăn chút gì trước nhé em?”
Đã hơn mười một giờ, lại nhìn không rõ đường, lái xe quá nguy hiểm, Lâm Ôn đương nhiên đồng ý.
Chu Lễ tấp xe vào lề đường. Sau khi rời quốc lộ, còn lại toàn là đường đất, đoạn đường trước khách sạn có chướng ngại vật, xe không qua được.
Chu Lễ ngừng một bên, cởi dây an toàn đang định xuống xe, nhìn thấy mặt đất bên ngoài, anh quay đầu nói với Lâm Ôn: “Em đợi chút.”
“Hở?” Lâm Ôn nghe lời không nhúc nhích.
Chu Lễ mở cửa xe, bung dù, giày da dẫm xuống mặt đất lầy lội.
Cơn mưa lớn đã rửa con đường đất này thành bùn.
Chu Lễ đi vòng qua ghế phụ, mở cửa xe.
“Em cầm dù đi.” Chu Lễ nói với Lâm Ôn.
Tiếng mưa rơi ào ạt, nói chuyện phải lên cao giọng, Lâm Ôn cầm dù, hỏi anh: “Anh định làm gì?”
Chu Lễ lặp lại câu nói của Lâm Ôn khi lên xe sáng nay.
“Đỡ phải làm dơ giày của em.”
Chu Lễ vừa nói vừa cúi người, trực tiếp ôm Lâm Ôn ra khỏi xe.
Trời đang mưa, ôm ngang không tiện, sẽ bị mưa làm ướt chân, Chu Lễ ôm mông cô nâng lên.
Lâm Ôn một tay cầm dù, một tay ôm cổ Chu Lễ, mặt đỏ như cà chua.
Đoạn đường mấy chục mét, Chu Lễ ôm người đi nhanh, giày da dẫm lên bùn, giày vải vẫn trắng tinh như mới.
Lâm Ôn trốn trong vòng tay vững vàng của anh, hạ dù xuống, sau đó lại hạ thấp hơn, che cho mình, cũng che mưa gió sau lưng Chu Lễ.