Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Lê Gia tỉnh ngủ, trong nhà đã sáng ngời, cách bức màn, như cũ có thể cảm nhận được ánh nắng chiếu cao bên ngoài. Nàng vẫn bị Viêm Cam Đường ôm vào trong ngực với tư thế như cũ, hai người vẫn toàn thân trần trụi dán sát nhau. Mà hắn cũng vì động tác rất nhỏ của nàng chậm rãi mở mắt.
Lúc mới bắt đầu Lê Gia có chút ngốc, tối hôm qua hai người ở phòng tắm làm một lần kia quá mức hăng say, cuối cùng nàng trực tiếp hôn mê. Cho nên vừa mới tỉnh dậy, đầu óc Lê Gia vẫn có chút không thanh tỉnh.
Sau đó, nàng mới nhớ tới, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ. Nàng đẩy Viêm Cam Đường:
“Mấy giờ rồi?”
Viêm Cam Đường xoa xoa đôi mắt, ngữ khí không khẩn trương giống Lê Gia, hắn chậm rì rì trả lời Lê Gia:
“Chắc đã là buổi chiều rồi.” Lê Gia có chút kích động:
“Vậy sao em đi học bây giờ!” Viêm Cam Đường an ủi Lê Gia:
“Buổi sáng em đã xin nghỉ rồi.” Nói xong, lại hướng Lê Gia nói:
“Em cũng đã nhờ chị Nam xin nghỉ giúp chị, nói người chị không được khỏe.”
Lê Gia không hé răng, nhưng dáng vẻ vẫn có chút tức giận. Viêm Cam Đường nhìn dáng vẻ của Lê Gia, cẩn thận giải thích:
“Em… thấy chị tối hôm qua quá mệt mỏi… Muốn để chị ngủ nhiều thêm một chút.”
Giọng điệu Lê Gia hận rèn sắt không thành thép:
“Vậy vì sao em không đi học?” Viêm Cam Đường cúi đầu:
“Em không muốn đi”
Lê Gia đứng dậy xốc chăn lên, chuẩn bị ngồi dậy dạy dỗ đứa nhỏ này thật tốt. Nhưng vừa mới đứng dậy, đã bị Viêm Cam Đường ôm chặt, hắn buồn buồn nói:
“Chị, chị đừng nóng giận… Em chỉ là không muốn rời xa chị… Muốn ở bên chị trong chốc lát.”
“Em bảo đảm, ngày mai em sẽ đi học, em sẽ không chậm trễ học tập” Lê Gia nháy mắt không còn tức giận. Nàng chạm chạm Viêm Cam Đường, giọng điệu bất đắc dĩ:
“Vậy em buông ra đi, ôm chị làm gì, chị đi nấu chút đồ ăn, chết đói đến nơi rồi.”
Viêm Cam Đường không buông tay, ngược lại giống như làm nũng ôm Lê Gia lên, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Em ôm chị đi.”
Nói xong cứ như vậy ôm Lê Gia trần trụi đi vào phòng bếp.
Lê Gia vốn không phải người thẹn thùng câu nệ gì, nàng ngược lại có loại cảm giác kích thích hưng phấn, đơn giản cứ như vậy mặc Viêm Cam Đường.
Viêm Cam Đường ôm Lê Gia đi vào phòng bếp, Lê Gia hỏi hắn: “Muốn ăn gì?”
Viêm Cam Đường:
“Ăn cháo là được, đơn giản chút.”
Viêm Cam Đường đặt Lê Gia ngồi trên bệ bếp xong, tự mình giơ tay lấy gạo ra rửa sạch rồi bỏ vào nồi cơm điện.
Lê Gia nhìn Viêm Cam Đường trần truồng đang bận rộn bên cạnh bồn nước, luôn có cảm giác như xem một bức điêu khắc.
Sau khi vo sạch gạo bỏ vào nồi cơm điện, Viêm Cam Đường ôm Lê Gia đi phòng tắm rửa mặt. Nàng được hắn ôm thật thoải mái, giờ phút này bị đặt ngồi xuống bên bồn rửa tay cũng không muốn buông cổ tay của Viêm Cam Đường ra. Nàng cứ vậy ôm Viêm Cam Đường, để hắn bóp kem ra bàn chải đánh răng giúp mình.
Sau khi hai người rửa mặt xong, Viêm Cam Đường lại ôm Lê Gia ngồi trên sô pha ở phòng khách. Nàng dựa lưng vào ngực hắn, ngồi trên người hắn. Mông đè nặng vật vẫn đang trong trạng thái mềm ở phía dưới.Lê Gia đã động tình, nàng đột nhiên có ý tưởng, sau đó nàng lấy di động được đặt ở một bên, click mở một cái video, cứ như vậy dựa vào trên người Viêm Cam Đường nhìn lên.
Viêm Cam Đường vốn dĩ không thấy Lê Gia đang xem gì, nhưng Lê Gia
mở loa quá lớn, giờ phút này điện thoại truyền ra tiếng rên rỉ, làm Viêm Cam Đường không thể không thăm dò nhìn qua.
Quả nhiên, trên màn hình lại là hai người đàn ông Âu Mỹ cả người trần trụi đang hôn môi. Viêm Cam Đường cái gì cũng không nói cứ như vậy lại lần nữa ôm lấy Lê Gia.
Mà Lê Gia cũng bắt đầu vừa xem điện thoại, cơ thể vừa tự lui ra sau, tách kẽ hở khép chặt nơi riêng tư giữa hai chân, thả côn th*t của Viêm Cam Đường ra, kẹp nó ở nơi riêng tư của nàng. Từ phía dưới duỗi lên, kề sát nơi riêng tư của nàng, sau đó phần đầu lộ giữa hai chân Lê Gia.
Một bàn tay Lê Gia giơ điện thoại, một bàn tay với qua, cầm phần đầu côn th*t lộ ra miết, nhẹ nhàng xoa bóp. Xem đến chỗ kích thích, nàng còn nhẹ nhàng cọ cọ.
Lê Gia tự mình chơi nhưng rất cao hứng, nhưng ăn khổ là Viêm Cam Đường phía sau.
Cho đến khi không nhịn nổi, Viêm Cam Đường mới ôm Lê Gia nhích nhích người, mang theo chút tủi thân ủy khuất mở miệng nói:
“Chị …Em muốn đi vào”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");