Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lê Gia có chút trầm mặc nhìn Viêm Cam Đường, đôi mắt hắn đỏ bừng như cũ, quật cường nhìn chằm chằm nàng. Lê Gia chậm rãi kéo ngón tay cắm trong cơ thể mình của hắn ra, tiếp theo, giọng điệu nàng không giống nói đùa.
“Tiểu Đường, nói thật, nếu hiện tại chị và em cứ như vậy ở bên nhau, chị không làm được”
Vành mắt Viêm Cam Đường giống như càng đỏ:
“Vậy chị từ từ đón nhận em được không?” Âm thanh như cầu xin.
Nói xong, giống như cảm thấy lời như vậy không giống của mình, nhìn mặt Lê Gia trầm mặc, hắn chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, cứ như vậy nhìn Lê Gia đang nằm trên giường, giống như chỉ có như thế, bản thân mới có thể có nhiều dũng khí hơn một chút.
Cảm xúc hắn đã dần dần mất đi sự vững vàng, hắn cắn răng chất vấn Lê Gia:
“Vậy vì sao lúc trước chị muốn trêu chọc em?” “Vậy vì sao lúc trước chị muốn bò lên giường em?”
Nghe được lời này, Lê Gia cũng không nhiều cảm giác lắm, ngược lại cảm thấy thoải mái.
Kỳ thật khi Lê Gia vẫn luôn bò lên giường hắn, nàng mơ hồ có loại cảm giác kỳ thật Viêm Cam Đường vẫn luôn giả bộ ngủ. Nhưng bởi vì bản thân ích kỷ hưởng thụ dục vọng đồng thời không muốn đối mặt với chuyện phải xử lý, cho nên nàng vẫn luôn trốn tránh thôi miên chính mình, hắn kỳ thật ngủ say như chết, hoàn toàn không biết gì.
Hiện tại nghe Viêm Cam Đường nói như vậy, Lê Gia ngược lại không quá nhiều cảm xúc.
Hiện tại hết thảy, tất cả đều mở ra nói
Đối mặt với tình hình như vậy, kỳ thật Lê Gia cũng có loại cảm giác bất lực, bởi vì nàng phát hiện, nàng giống như không thể lại tùy tính đi theo hướng mình thích, nàng cũng bắt đầu có băn khoăn, có vướng bận.
Lê Gia cũng chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, đối mặt Viêm Cam Đường, nàng gọi hắn:
“Tiểu Đường”
“Chúng ta mỗi người bình tĩnh một chút được không?”
Con ngươi đen của Viêm Cam Đường nặng nề nhìn chằm chằm Lê Gia, nhưng hắn vẫn trả lời: “ Được”
Ngày hôm sau, Lê Gia thu dọn xong xuôi đi làm bình thường.
Sau khi tan tầm, nhìn thấy Cố Thanh Bình đứng chờ ở cửa, lần này Lê Gia vẫn tươi cười như cũ, ngược lại biểu tình có chút nghiêm túc. Lê Gia để Cố Thanh bình lái xe đi ăn, sau đó sắc mặt nghiêm túc đưa ra lời chia tay với hắn. Vốn tưởng rằng Cố Thanh Bình lại một lần nữa đối mặt với tình huống như vậy, khẳng định sẽ tức giận, nhưng hắn vẫn bình tĩnh như cũ, hắn gật đầu, đứng dậy rời đi.
Sau khi nói xong, cả người Lê Gia cũng có chút mỏi mệt, mấy ngày nay, có lẽ đây là khoảng thời gian Lê Gia thấy phiền muộn nhất. Lúc trước dù nàng có buồn hay phiền não, luôn sẽ bước qua hoặc là xem nhẹ nó,
nhưng lúc này đây, Lê Gia cần phải đối diện trực tiếp với nó.
Từ sau khi trở về đêm đó, Lê Gia lập tức xin công ty nghỉ phép nửa tháng. Lê Gia chuẩn bị đi ra ngoài thả lỏng bản thân, hơn nữa xem xét kỹ một chút, tình cảm của nàng đối với Viêm Cam Đường rốt cuộc đã đạt đến ngưỡng nào, sau đó mới ra quyết định.
ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
“ Tôi cảm thấy việc nữ chính làm như này là hoàn toàn thỏa đáng, việc rời đi một khoảng thời gian để thả lỏng bản thân cũng như nhìn nhận lại tình cảm của mình bằng cách bình tĩnh và tỉnh táo.” _ Bùi Bùi
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");