Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lê Gia tỉ mỉ trang điểm, lại ngắm mình thật kĩ trong gương mới gửi tin nhắn cho bạn thân nói rằng chuẩn bị ra cửa.
Từ khi Viêm Cam Đường nếm trái cấm, giống như bị nghiện, mỗi đêm đều chuồn êm đến phòng Lê Gia, hôn hôn sờ sờ ôm một cái quấn quít đến nửa đêm mới có thể ngừng lại. Lê Gia không biết Viêm Cam Đường có vừa lòng không, nhưng dựa theo mức độ bẽn lẽn này của hắn, dù không đi vào, nhưng chắc chắn cũng cảm thấy thích thú. Nhưng gần đây có lẽ do Lê Gia bị cọ chay mãi mà không được cắm vào trêu chọc đến mức nôn nóng, hiện tại mỗi ngày tình dục tràn đầy vô cùng, thế nên hiện tại nàng gấp gáp không chịu nổi mà muốn phá tấm màng kia. Lê Gia ngầm chọn lựa đã lâu, rốt cuộc tìm được một người thích hợp.
Sau lưng kéo cô bạn thân để thử tăng vận may, mới chậm rãi cùng người nọ liên lạc. Trải qua nhiều lần trêu chọc, hai người đều có hơi mập mờ thích nhau, chỉ còn chưa đâm thủng tấm giấy cửa sổ kia. Đêm nay Lê Gia cố ý tìm bạn thân sắp xếp một chút, nghĩ rằng chờ rót say người kia, sau đó lặng lẽ thuê phòng, đến lúc đó như thế nào cũng nước chảy thành sông. Đầy mặt Lê Gia xuân tâm nhộn nhạo đổi giày ra cửa.
Cầm túi xách lên, vừa mở cửa ra liền thấy Viêm Cam Đường vừa tan học trở về. Viêm Cam Đường mặc đồng phục, đeo ba lô trên vai đứng dưới cầu thang ngẩng đầu nhìn về phía Lê Gia ăn vận xinh đẹp. Lê Gia chủ động chào hỏi, cả người đều lộ ra tinh thần hưng phấn.
“Tiểu Đường về rồi sao, đêm nay em tự gọi cơm hộp ăn nhé, chị đi ăn ngoài với bạn.”
Viêm Cam Đường rũ mắt xuống, ngoan ngoãn như bình thường đáp: “Vâng.”
Lê Gia yêu thích không buông tay đối với bộ dáng ngoan ngoãn này của Viêm Cam Đường, khi đi xuống thang tâm tình còn rất tốt thuận tay xao xoa đầu Viêm Cam Đường, trước khi đi dặn dò hắn:
“Ăn xong rồi đi ngủ sớm một chút, đừng chờ chị.”
Bóng dáng nhảy nhót rời đi, cuối cùng vẫy tay với Viêm Cam Đường. “Chị đi đây, bye bye”
Khi Lê Gia đến địa điểm hẹn, vừa vào cửa đã thấy Cố Thanh Bình ngồi đợi trên ghế sofa ở sảnh lớn.
Một thân tây trang chỉn chu, giơ tay nhấc chân đều có loại khí chất tự phụ. Bất đồng với Viêm Cam Đường ngoan ngoãn ngây ngô, toàn thân Cố Thanh Bình đều tản ra lực hấp dẫn của người đàn ông thành thục.
Thấy Lê Gia tới, anh ta không nhanh không chậm đứng dậy đi đến cạnh Lê Gia, giỏi gãi đúng chỗ ngứa thân mật gọi nàng một tiếng:“Lê Gia” Lê Gia vẫn duy trì tươi cười nhẹ nhàng, khách khí nói:
“Đợi lâu rồi”
“Anh cũng vừa đến”
Hai người vừa đi vào phòng riêng tụ hội, nháy mắt liền biến thành tiêu điểm trong một đám người, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra bắt đầu trêu chọc hai người. Lê Gia vẫn luôn mang biểu tình hơi ngượng ngùng Mà Cố Thanh Bình cũng khẽ mỉm cười, một dạng cam chịu, bộ dáng mọi người vui là được. Bạn thân Lê Gia cũng đặc biệt giúp đỡ, giống như giao kèo trước đó, tìm một đám người đủ loại tên tuổi mời rượu Cố Thanh Bình. Trong bầu không khí như vậy, Cố Thanh Bình vẫn giữ được thái độ trầm ổn như cũ, làm người ta cảm thấy người này đặc biệt có kiên định.
Khi bị người khác quấn lấy uống rượu, cũng không quên quan tâm Lê Gia ngồi bên cạnh. Mặt ngoài Lê Gia an tĩnh ngồi, kỳ thật nội tâm mênh mông vô cùng. Sống lớn như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội hiến “đêm đầu” của mình ra ngoài. Lê Gia nhắm Cố Thanh Bình để phá thân, thứ nhất trừ bỏ hắn lớn lên trông đẹp trai, còn vì Lê Gia có hảo cảm với hắn. Lần này có thể cùng hắn đi đến một bước này, cũng do Lê Gia làm ra vẻ rất bạo dạn mới có thể thành. Vốn dĩ Lê Gia đối với tình yêu cũng chưa có cảm giác gì lớn, độc thân lâu lắm, cũng không biết nói chuyện yêu đương như thế nào. Hơn nữa tình dục của bản thân cũng vẫn luôn có chỗ thỏa mãn, con đường thỏa mãn cũng chính là khẽ meo meo bò lên giường Viêm Cam Đường.
Nhưng từ khi Viêm Cam Đường cũng bắt đầu trộm bò lên giường nàng, Lê Gia không chỉ có cảm giác không thỏa mãn, nội tâm cũng có chút khủng hoảng, nàng sợ nếu vẫn cứ như vậy, tình huống sẽ càng ngày càng phức tạp, thậm chí hướng tới phương hướng phát triển không tốt. Tửu lượng Cố Thanh Bình dù tốt, cũng không chịu được bị rót rượu liên tục như vậy. Đến cuối cùng cả người đã có chút say.
Lúc này mọi người mới buông tha hắn, cũng kêu Lê Gia đỡ hắn đi nghỉ ngơi, tỉnh rượu. Cố Thanh Bình chưa say chết hoàn toàn, ý thức nhìn còn rất bình thường, khi Lê Gia dìu hắn đi lên, hắn còn có thể khách khí nói tiếng cảm ơn với Lê Gia.
Trên cả đoạn đường, việc bước chân cũng có chút không vững, nhưng cũng tận lực ổn định bản thân, không để toàn bộ trọng lượng chính mình đè Lê Gia đỡ hắn.
Trên lầu có phòng nghỉ. Lê Gia đỡ cố thanh bình đi lên, vào phòng, đỡ người đến trên giường nằm. Khi đỡ hắn nằm xuống, Lê Gia lảo đảo,
không đứng vững, theo tư thế của Cố Thanh Tình nằm xuống, Lê Gia cũng đi theo ghé vào trên người Cố Thanh Bình. Môi cắn một chút trên cằm của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang theo ánh sáng. Cố thanh bình mang theo mùi rượu dễ ngửi quanh quẩn chóp mũi Lê Gia
Hết thảy đều vừa vặn tốt đẹp như vậy.
Cố Thanh Bình đúng như mong đợi của Lê Gia, giơ tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, miệng cũng bắt đầu chậm rãi hôn xuống
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");