Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Cố Thanh Bình chạm tới khóe miệng, Lê Gia đè trên người Cố Thanh Bình cũng cảm giác được côn th*t dưới háng hắn chậm rãi dựng lên đâm đâm nàng.
Di động Lê Gia để trong túi đặt một bên đúng lúc vang lên.
Động tác Cố Thanh Bình ngừng lại, hơi thở đã thực trầm, nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế, ra vẻ thân sĩ ý bảo Lê Gia đứng lên trước nghe điện thoại. Dục vọng của Lê Gia vừa khơi mào, hiện tại một chút cũng không nghĩ dừng lại. Đôi tay nàng mở ra ôm Cố Thanh Bình, vùi đầu vào ngực Cố Thanh Bình. Dáng vẻ tỏ ra không cần lo chiếc điện thoại kia.
Cố Thanh Bình ngầm hiểu lại lần nữa ôm eo Lê Gia thật chặt. Đôi tay duỗi ra sau lưng Lê Gia, sờ lên khóa kéo váy … Kéo được một nửa, tiếng chuông quấy nhiễu rốt cuộc ngừng. Chờ kéo toàn bộ khóa xuống, khi Cố Thanh Bình giơ tay chuẩn bị cởi váy Lê Gia thì tiếng chuông kia lại kiên trì không ngừng vang lên.
Này, dù thú tính có lớn cỡ nào cũng bị tiếng ồn đánh bay. Lê Gia không quản khóa kéo váy tản ra phía sau, trực tiếp đứng dậy đi đến bên cạnh, móc di động từ trong túi ra, xem cũng chưa xem trực tiếp click mở lên nghe, ngữ khí mang theo áp lực táo bạo:
“Nói”
Bên kia có trong chốc lát không có âm thanh, an tĩnh phảng phất như không có người đang nghe, vào lúc Lê Gia bực bội chuẩn bị cắt đứt, bên kia có âm thanh rất nhỏ mở miệng, trong giọng nói không kìm được mang theo ủy khuất.
“Chị, tay em chảy thật nhiều máu”
Giây tiếp theo, Lê Gia giơ di động tới trước mắt nhìn, người gọi điện thoại tới hóa ra là Viêm Cam Đường. Lúc ấy Lê Gia đành phải nghiêm túc, sốt ruột hỏi đầu dây bên kia:
“Tiểu Đường, em bị làm sao, sao lại chảy nhiều máu” Bên kia lại mang theo tiếng khóc nức nở kêu một tiếng. “Chị, em đau quá”
Lê Gia lập tức cấm lấy túi xách chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa nói với người trong di động.
“Tiểu Đường, em ở đâu? Có phải ở nhà hay không? Em ngoan ngoãn chờ, chị lập tức liền về”
Vừa chuẩn bị kéo cửa ra, lại bị người từ phía sau túm chặt tay, một phen kéo trở về, Lê Gia quay đầu lại chuẩn bị nổi lửa, nhưng lại thấy biểu tình Cố Thanh Bình rất đạm mạc giơ tay giúp Lê Gia kéo lại khóa váy. Nhất thời, Lê Gia có chút đuối lý, nhưng hiện tại tình hình này cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể cúi đầu nói câu “Xin lỗi”, nhấc chân ra cửa.
Lê Gia gấp đến độ xe mình trong gara cũng không lấy, trực tiếp gọi một chiếc xe, chạy nhanh về nhà. Vừa mở cửa nhà Viêm Cam Đường ra, Lê Gia đến giày cũng không kịp đổi gấp rút chạy đến phòng Viêm Cam Đường.Vào phòng, Lê Gia đã thấy Viêm Cam Đường ngồi trên sô pha trong phòng.
Trên tay bọc một tầng vải bố trắng, mặt trên đã bị máu nhuộm thành một tảng lớn màu đỏ, dưới ánh đèn màu máu đỏ tươi làm người nhìn giật mình.
Lê Gia chạy nhanh qua, ngồi xổm bên người Viêm Cam Đường, nàng nâng tay hắn lên.
“Sao lại như thế này?”
Viêm Cam Đường cúi thấp đầu, bộ dáng cô đơn, âm thanh của hắn rất thấp.
“Không cẩn thận đập nát cửa kính”
“Em không có việc gì đụng vào cửa sổ kính làm gì?” “Mới vừa lúc đập muỗi không cẩn thận vỗ vào cửa sổ”
Lê Gia hoàn toàn chưa xử lý qua tình huống như vậy, nàng càng sợ tay Viêm Cam Đường bị thương quá nặng, lập tức lôi kéo Viêm Cam Đường ra cửa, cùng hắn đi bệnh viện.
Cũng may chỉ là bị mảnh pha lê cứa, không động đến gân cốt, băng bó xong sẽ không có việc gì. Từ bệnh viện ra, Lê Gia mới hoàn toàn yên lòng, nhưng vẫn không nhịn được bắt đầu nói Viêm Cam Đường, ngữ khí trách cứ:
“Em đã lớn thế này, còn không cẩn thận như vậy, may mắn lần này không có chuyện gì lớn, bằng không chị thật không biết nên giải thích thế nào với mẹ nuôi..”
Viêm Cam Đường vẫn luôn bảo trì bộ dáng ngoan ngoãn trầm mặc. Giờ phút này cũng chỉ có thể lẳng lặng mà nghe Lê Gia răn dạy. Nhìn tay bị thương của Viêm Cam Đường, Lê Gia cũng không đành lòng nói thêm nữa, trực tiếp đưa Viêm Cam Đường về nhà.
Sau khi vào cửa, nhìn bàn ăn trống rỗng, nàng hỏi Viêm Cam Đường. “Có phải còn chưa ăn cơm tối?”
Viêm Cam Đường gật gật đầu.
Lê Gia thở dài, đứa nhỏ này sao lại không biết chăm sóc bản thân mình như vậy! Đầu tiên lôi kéo Viêm Cam Đường ra bồn rửa tay giúp hắn rửa sạch sẽ vết máu còn dính trên tay. Tay Viêm Cam Đường đặc biệt đẹp, mười ngón nhỏ dài, trắng nõn lại cân xứng.
Lê Gia lôi kéo tay hắn đặt dưới vòi nước rửa kĩ. Bộ dáng nghiêm túc, từng ngón tay đều cẩn thận xoa rửa sạch sẽ, cuối cùng lấy khăn lông giúp Viêm Cam Đường chà khô. Chờ Lê Gia xuống phòng bếp giúp Viêm Cam Đường chuẩn bị ăn, Viêm Cam Đường mới dám lộ ra cảm xúc áp lực vẫn luôn theo hắn. Vừa nãy, khi đang nhìn Lê Gia giúp mình xoa rửa tay, Viêm Cam Đường không thể ức chế mà cứng.
Rất đột nhiên, phản ứng không cách nào khống chế.
……
Thời gian có chút muộn, Lê Gia cũng không làm đồ ăn gì quá phức tạp, nấu một chén mì đơn giản bưng ra.
Viêm Cam Đường vẫn luôn thành thật ngồi trước bàn cơm chờ, có chút biết mình sai rồi nhận sai tự trách. Chờ Lê Gia bưng đồ ăn tới, mới bắt đầu có chút chậm chạp, động tác không thuần thục nâng tay trái không bị thương lên kẹp mì sợi bắt đầu đưa vào miệng. Tay phải thường dùng bị thương, Viêm Cam Đường dùng tay trái không thuần thục nửa ngày mới có thể kẹp một chiếc đũa lên đưa vào trong miệng.
Cuối cùng Lê Gia thật sự không nhìn nổi, kéo Viêm Cam Đường sang
một bên ghế dựa, ngồi xuống, bưng chén mì kia lên, gắp một gắp mì, thổi thổi, sau đó đút cho Viêm Cam Đường. Viêm Cam Đường tựa như đưá nhỏ ngoan, ngoan ngoãn hé miệng, nuốt mì sợi xuống, lông mi thật dài buông xuống, lay động tâm Lê Gia.
Khi ăn xong một ngụm cuối cùng, Lê Gia thuận tay rút tờ giấy, giúp Viêm Cam Đường xoa xoa miệng. Con ngươi Viêm Cam Đường trong suốt lẳng lặng nhìn chăm chú ngắm gương mặt Lê Gia, đáy mắt có chút giấu không được dục vọng xâm chiếm, nhưng này đó, Lê Gia tất cả đều không nhìn thấy.
Chờ Lê Gia giúp Viêm Cam Đường lau xong miệng, Viêm Cam Đường cứ như vậy trợn tròn mắt, chuyên chú nhìn Lê Gia, ngữ khí hắn khác thường nghiêm túc, hắn hỏi Lê Gia.
“Chị, có phải chị vĩnh viễn sẽ không rời em đi phải không” Lê Gia cười, giọng điệu không để ý trả lời hắn.
“Đương nhiên, sao chị có thể rời em đi”
Viêm Cam Đường vẫn bộ dáng nghiêm túc như cũ, hắn nói: “Vậy chị chờ em lớn được không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");