Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôn lễ Tô Ngôn và
Giang Ly tổ chức ở bãi biển mùa hè, tất nhiên đội chuyên án đều có mặt,
còn về phần những người phải ở lại làm nhiệm vụ thì cũng chỉ có thể gửi
lời chúc phúc chân thành của mình đến. Mặc dù cho tới bây giờ tất cả vẫn còn hơi hoang mang, vì từ lúc Giang Ly và Tô Ngôn thông báo thì quả
thật tiến triển của hai người như tên lửa vậy, chớp mắt một cái đã bước
vào lễ đường rồi.
Trong phòng nghỉ rộng
rãi của một quán rượu nằm cạnh bãi cát, Tô Ngôn vừa trang điểm vừa nhìn
Tịch Huyên và vài cô đồng nghiệp khác bên cạnh ríu rít nói chuyện phiếm. Tịch Huyên quay lại nhìn cô dâu trong gương một cái, nâng cằm thốt lên: “Chị Tô thật đẹp, đội trưởng Giang chắn chắc không thể nghĩ được chị có thể xinh đẹp thế này đâu!”
Mấy người
đồng nghiệp nữ kia cũng cười cười, một trong số đó nói: “Tiểu Huyên em
cũng đừng xem thường đội trưởng Giang nhé, nghe nói lúc đội trưởng Giang mới được bổ nhiệm vào Cục thành phố cũng rất nổi tiếng!”
Mọi người bàn tán rôm rả vài câu, thấy vẫn còn sớm không cũng rảnh rỗi nên
bèn chạy sang chỗ tổ chức hôn lễ xem có gì cần giúp không. Hai người vừa đi ra thì mấy người Thái Thành Tể và Hạng Dương đã gõ cửa bước vào, mấy người đàn ông cao to đều mặc âu phục hoặc sơ mi chỉnh tề, trông rất gò
bó.
Thấy Tô Ngôn vẫn ngồi đó để cho thợ
trang điểm tùy ý nghịch tóc, họ càng thêm bối rối, nhưng cũng lần lượt
chúc phúc, sau khi hàn huyên vài câu thì cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Thái Thành Tể đi đến bên cửa sổ, loáng thoáng nhìn thấy những bông hoa trên
cánh đồng các đó không xa bị gió biển thổi gợn nhẹ, “chậc” một tiếng.
Hạng Dương cười cười: “Anh Thái của em chắc chắn đang định nói gì mà chủ
nghĩa tư bản độc ác.” Sau khi nói xong câu đó, anh ta tiếp: “Hôm qua bọn tôi đến phiên tòa của Ngụy Nhiễm, cô ta bị phán tử hình.”
“Còn nữa, còn nữa.” Đinh Khải Nhạc vội vàng nói: “Bùi Toa Toa không phải đã
kháng cáo lại bản án tử hình sau phiên tòa sơ thẩm sao? Kết quả phiên
toàn phúc thẩm cũng có rồi, giữ nguyên phán quyết.”
“Tin tốt đó…” Tô Ngôn cười.
Thái Thành Tể từ bên cửa sổ trở về: “Nhưng chuyện này tạm thời xem là quà cho em và đội trưởng Giang nhé, ha ha!”
Trong lúc mọi người đang náo nhiệt thì lại có tiếng gõ cửa vang lên, Đinh
Khải Nhạc ở gần cửa nhất nên vươn tay mở cửa ra. Cho đến khi thấy rõ
người ngoài cửa, sắc mặt anh ta lại trở nên cứng đờ.
Tô Ngôn nhận ra chuyện này, nhìn theo qua tấm gương thấy Quách Lâm Duyệt
mặc váy màu xanh lam nhạt đi đến. Sắc mặt có vẻ tốt, có lẽ đã bình phục
lại sau chuyện ngoài ý muốn kia, nhưng từ lúc hành động kết thúc hai
người vẫn không liên lạc với nhau.
Bọn
người Thái Thành Tể không rõ tình hình, cũng chưa từng gặp qua Quách Lâm Duyệt nên sau đó liền đi ra ngoài. Chỉ có Đinh Khải Nhạc lề mề đứng ở
cửa ra vào không muốn đi, sau khi bị bọn Thái Thành Tể gọi nhiều lần mới không tình nguyện liếc Quách Lâm Duyệt một cái rồi mở cửa đi ra.
Quách Lâm Duyệt có vẻ hơi chật vật, nhưng cuối cùng vẫn bước lên, giống như
đã lấy hết dũng khí: “À thì… Chúc mừng cô.” Sau khi nói xong nét mặt cô
ta rất lolắng, không biết Tô Ngôn sẽ dùng thái độ thế nào để đối mặt với mình, giờ nhớ lại chính mình đã từng hung hăng nói bậy bạ thế nào trước mặt cô, chỉ hận không thể quay trở về quá khứ bóp chết bản thân. Giờ
nghĩ lại, không chừng lúc đó người ta đã có ý và xác nhận quan hệ, Tô
Ngôn không tát đầu cô vỡ như quả dưa hấu kia cũng xem như rất tử tế rồi.
“Cảm ơn.” Tô Ngôn cười, thái độ rất thân thiện: “Nhìn trạng thái hiện tại của cô có vẻ hồi phục tốt rồi nhỉ.”
Quách Lâm Duyệt ngượng ngùng sờ mặt: “Dù sao tôi cũng học tâm lý, có thể tự
khuyên bảo mình một chút. Đúng rồi, tôi hùng biện luận văn rất thuận
lợi, nhưng vẫn là đề tài lúc đầu chọn kia.” Cô ta nói ngắt quãng, như
một học trò đang báo cáo với cô giáo vậy: “Lần này tôi đến đây với mẹ,
còn ba tôi… chắc cô cũng nghe hình phạt kia rồi, nhưng Cục thành phố Lâm Sơn đã giúp chúng tôi rất nhiều, luật sư cũng tranh thủ dựa vào tình
trạng tinh thần của ba tôi lúc đó để biện hộ, cố gắng để được hoãn thi
hành án phạt. Vẫn phải cảm ơn mọi người, giúp sai lầm của ông ấy không
tiến triển tới mức không thể nào cứu vãn được.”
Tô Ngôn chỉ cười cười.
Quách Lâm Duyệt liên tục cảm ơn rồi rời đi. Ngay sau đó Trịnh Tuệ và Tô Thế
Minh lại đến, nét mặt hai vợ chồng rất hạnh phúc, dù xét từ góc độ nào
đi nữa thì hai người cũng xem như đã đạt được mục đích. Từ lúc Tô Ngôn
thành đôi với Giang Ly, không khí từ trên xuống dưới trong nhà họ Tô đã
đạt đến đỉnh cao hài hòa, tất cả mọi người đều vui vẻ. Họ cũng không ở
lại quá lâu, dù hôn lễ không mời quá nhiều khách nhưng vẫn có những
người cần hai người xuống tiếp đón.
Từng
đợt người đến rồi đi, cuối cùng Tô Ngôn cũng trang điểm xong, thợ trang
điểm thấy cô hơi mệt nên cũng biết ý đi sang một căn phòng nhỏ bên cạnh
nghỉ ngơi, để cô ở lại một mình.
Chưa tới vài phút, lại một tiếng lách cách vang lên, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, cô ngẩng đầu lên đã thấy Giang Ly trong gương.
Hôm nay anh rất khác với bộ dạng bận rộn hơi suy sút lúc trước, mặc âu phục màu đen, cạo sạch râu, tóc còn đặc biệt tạo kiểu, nhìn khá mới lạ. Cô
ngước mắt cười nhìn anh từ phía sau vòng tay ôm lấy mình, hôn nhẹ lên
trán cô: “Mệt à?”
“Sao mệt bằng lúc tra án chứ? Chỉ là cười đến mỏi cả hàm thôi.” Tô Ngôn bất lực lắc đầu: “Ba mẹ em vừa đến đây.”
Giang Ly cẩn thận quan sát nét mặt cô một chút, sau đó bật cười: “Lại hối sinh à?”
Từ trước khi sắp xếp hôn lễ thì Trịnh Tuệ đã bắt đầu kế hoạch vĩ đại này
rồi, lí do được dùng thường xuyên nhất là: Tiểu Ly cũng không còn nhỏ
nữa rồi, con không nôn nóng cũng không có nghĩa là cậu ấy không nôn nóng đúng không? Ba mẹ của người ta cũng không nôn nóng à? Còn nữa, con
không nhân lúc còn trẻ sinh con có thể hồi phục nhanh đi, nhà chúng ta
cũng đâu phải không thuê nổi bảo mẫu, sinh xong để ở nhà cũng được.
“Ừm.” Tô Ngôn thấp giọng đáp, bàn tay nhỏ nhắn sờ soạng bàn tay to của anh:
“Hai chúng ta sẽ rất bận.” Bận đến mức không thể tham gia vào quá trình
trưởng thành của đứa trẻ, như thế không công bằng.
“Anh sẽ là một người cha tốt.” Giang Ly nắm lấy tay cô: “Em sẽ càng là một
người mẹ tốt.” Anh không vội chuyện trở thành một nhà ba người, nhưng ít ra cũng cần phải xoa dịu cảm xúc của vợ mình một chút.
Anh nắm tay cô đưa lên miệng, nhẹ nhàng hôn xuống: “Hơn nữa, con chúng ta nhất định sẽ tự hào về ba mẹ chúng.”
…
Hôn lễ của hai người tiến hành rất thuận lợi, khách đến dự cũng không nhiều nhưng bầu không khí rất tốt đẹp.
Lúc Tô Ngôn đang khoác tay Tô Thế Minh từng bước đi vào lễ đường, trong mắt cô tràn ngập hình ảnh của người đàn ông phía trước, cảnh tượng này vô
tình trùng với một ký ức phủ bụi đã lâu…
Cô chỉ nhớ lúc nhỏ khi xem TV ở cô nhi viện, mình cũng từng tưởng tượng ra cảnh một ngày nào đó bản thân lấy chồng: Trời xanh, mây trắng, gió biển nhẹ nhàng lướt qua mặt, người yêu mình và người mình yêu.
Sau đêm tiệc tối đó, lúc trở về phòng ở tầng cao nhất trong khách sạn thì
trên người Giang Ly đã có chút mùi rượu. Hai người vừa vào cửa, anh đã
áp Tô Ngôn vào bức tường lạnh ngắt, nụ hôn vừa mãnh liệt vừa lưu luyến.
Bỗng, một tiếng chuông dồn dập vang lên.
Tô Ngôn đẩy anh ra, cả hai hơi hổn hển miễn cưỡng tách nhau.
Giang Ly nhíu mày, lấy điện thoại trong túi quần ra, lúc nhìn tên người gọi
thì sắc mặt hơi thay đổi. Sau khi nhìn cô áy náy, anh bèn xoay người đi
đến cửa sổ để nhận điện thoại. Có vẻ như anh đang cố gắng hạ thấp giọng
nói, Tô Ngôn cũng không quan tâm, quay người vào phòng vệ sinh tẩy đi
lớp trang điểm trên mặt.
Đến khi cô đi ra, thấy anh đã cúp điện thoại nhìn cô với ánh mắt phức tạp, sự áy náy nhiều hơn là bất an và đau lòng.
“Sao vậy?” Tô Ngôn nhíu mày.
“Điện thoại trong Cục, nước H gần đây đã tiến hành tấn công Tinh Võng, nghe
nói nước ta có bước đột phá trong hành động chống phá Tinh Võng nên đã
xin viện trợ xuyên quốc gia.” Anh bất đắc dĩ xoa trán, vốn dĩ họ có 1
tuần nghỉ kết hôn, vốn đã lên kế hoạch đi du lịch rồi.
“Khi nào thì xuất phát?”
“Hai ngày nữa.” Giang Ly định nói gì đó, nhưng lại cảm thấy vô cùng bất lực.
Tô Ngôn lấy áo choàng tắm rồi đi tới cạnh Giang Ly, hơi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh sợ em giận à?”
Anh đang định mở miệng thì dưới cằm đã truyền đến một cảm giác đau nhói,
hóa ra là Tô Ngôn đã nhón chân lên cắn anh một cái. Bên tai lập tức
truyền đến tiếng cười khúc khích của cô: “Đi đi, còn chuyến du lịch kia… Anh có thể bù cho em sau. Nếu anh lập công trở về thì chắc chắn họ cũng không tiếc 1 tuần ngày nghỉ cho anh đâu…”
Lời của cô còn chưa dứt thì đã bị Giang Ly ôm vào lòng, cảm giác được anh
đang tận lực đè nén sức lực, hai tay cô cũng vươn lên lưng anh.
Khóe môi cong lên, cô ghé sát tai anh, giọng nói hòa với tiếng sóng biển ngoài cửa sổ: “Này… Anh trung nước, em trung với anh…”