Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phố đi bộ nằm ở trung tâm thương mại của Thành phố Nam Thành, bốn phía đều là nhà cao tầng, cũng gần khu kinh doanh tài chính nên lưu lượng người qua lại khá lớn. Nơi này thuộc loại dù cho sáng, trưa hay giờ cao điểm, dù cho có cho thêm tiền tips taxi thì cũng không ai muốn đến.
Lúc người của Cục thành phố đến thì tại hiện trường vụ án đã giăng dây xung quanh, 3 nạn nhân cách nhau khoảng 50 mét nên có đến hàng chục tuần cảnh được điều động đến để giữ trật tự. Phố đi bộ trần đầy các loại cửa hàng mua sắm này cũng không tính là quá rộng, nhưng bây giờ xuất hiện một vòng phong toả lớn như vậy trong hiện trường nên cũng có chút hỗn loạn.
Xung quanh vẫn có không ít người giơ điện thoại lên quay video.
Người phụ trách ở đồn cảnh sát nhanh chóng chào đón và báo cáo tình huống với Giang Ly: “Vụ việc xảy ra là lúc nghỉ trưa nên nên lượng người qua lại rất đông, mọi thứ lại diễn ra quá nhanh. Chúng tôi mới hỏi qua một vòng người chứng kiến ở hiện trường, cũng không ai nhìn thấy được diện mạo chính xác của kẻ tập kích kia. Có 3 người bị hại, 2 nam 1 nữ, trong đó 1 người chết và 2 người bị thương nặng.”
Vị cảnh sát vừa nói vừa chỉ vào 1 thi thể cách đó không xa: “Người chết là người bị tấn công thứ 2, giới tính nam, bị đâm một dao vào động mạch chủ ở phần bụng, lúc xe cứu thương đến thì đã… Hai người còn lại hình như cũng bị thương ở bụng, đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi.” Vừa nói anh ta vừa chìa ra 3 tấm chứng minh thư: “Đây là chứng minh thư tìm được trên người 3 nạn nhân, xem ra khả năng gây án ngẫu nhiên là tương đối lớn.”
Giang Ly quay lại ra hiệu cho pháp y Trương Khải Sơn bước tới nghiệm thi, Phương Giai Mậu đội kỹ thuật cũng dẫn người tới thu thập các chứng cứ có liên quan.
Sau đó anh mới cúi đầu nhìn 3 tấm chứng minh thư kia một chút, địa chỉ nhà, tuổi tác, giới tính hoàn toàn không có quy luật gì, có vẻ là những mục tiêu được lựa chọn ngẫu nhiên để gây án, động cơ gây án cũng thiên về hướng trả thù xã hội.
“Đội trưởng Giang, kế tiếp chúng ta làm gì?” Thái Thành Tể hỏi.
Giang Ly ngẩng đầu quan sát xung quanh, phát hiện nơi có lưu lượng người mỗi ngày lớn nhưng thế này cũng không nhiều, có lẽ ở các cửa hàng mua sắm xung quanh sẽ có trang bị camera giám sát. Vì vậy việc giám sát an ninh bên đầu này của phố đi bộ thật sự ít đến thảm thương.
Tuy nhiên, cũng rất khó để nói các góc quay giám sát từ những cửa hàng kia không giúp ích được gì cho vụ án.
“Lát nữa tôi dẫn người đến lấy video giám sát của 4, 5 cửa hàng gần đây, Thái Thành Tể và Tô Ngôn, hai người mang người đến đám đông tìm nhân chứng, có lẽ trong số họ có rất nhiều người có quay video lại để đăng lên mạng…”
“Giống như trên vòng bạn bè của tôi ấy à?” Hạng Dương nói tiếp.
Giang Ly gật đầu: “Ừm, những video được quay từ nhiều góc độ, cố gắng lấy về càng nhiều càng tốt…” Nói tới đây, vẻ mặt anh có chút phức tạp: “Tôi đã nhận được chỉ thị từ cấp trên về vụ án này. Phải cố gắng tìm những người đã đăng video lên mạng và yêu cầu họ xoá đi để không gây hoảng loạn xã hội.”
Giết người ngay trên đường phố, lại còn một phát 3 mạng, chắc chắn sẽ tạo nên một làn sóng xúc phạm chính phủ và cơ quan an ninh trên mạng. Điều này không quan trọng, quan trọng là người ta thường sợ hãi những gì mình không biết rõ, trong trường hợp này không ai nói trước được dư luận sẽ bị bóp méo đến cỡ nào.
Sắc mặt của đám người Thái Thành Tể nhất thời có chút không đúng, chuyện khiến họ thiếu kiên nhẫn nhất chính là chuyện này, bị người dân chỉ trỏ và chửi bới, làm như họ muốn bao che cho ai, thật sự là tốn công mà không có kết quả. Mà chuyện này lại do phía trên chỉ đạo xuống, khó tránh khỏi làm người ta thấy có chút phản cảm.
Sau khi Tô Ngôn nghe mệnh lệnh này thì nlại chấp nhận, quân nhân vốn phải phục tùng mệnh lệnh, chưa kể lãnh đạo còn phải xem xét vấn đề một cách toàn diện và phức tạp hơn cấp dưới rất nhiều. Bọn Thái Thành Tể có lẽ đang cảm thấy lãnh đạo làm khó mình, nhưng nếu không có nỗ lực phối hợp từ cấp trên thì họ cũng sẽ gặp khó khăn trong quá trình xử lý vụ án. Không có chuyện gì là hoàn hảo cả, cấp trên tham gia vào chính trị, bọn họ thì phụ trách bắt tội phạm, mỗi người một nhiệm vụ thôi.
“Bây giờ chúng ta vẫn chưa xác định được hồ sơ và thông tin của nghi phạm, việc lan truyền những video này ở quy mô lớn đúng là không tốt lắm. Lỡ như trong trường hợp điều hung thủ mong muốn chính là thu hút sự chú ý thì không phải đang cổ vũ cho sự kiêu ngạo của hắn và kích thích hắn tiếp tục ra tay sao?”
Nhớ ngày đó lúc còn ở trong tiểu đội, một đám đàn ông xấu tính nhưng từng người lại có một kỹ năng riêng, không tránh khỏi việc vỗ bàn trừng mắt với cấp trên. Tô Ngôn cũng đã quen với việc hoà hoãn giữa hai bên, không tốn sức chút nào. Những lời cô nói ra đã đánh thẳng vào tim Thái Thành Tể và những người khác, là một cảnh sát tốt, vì bắt được hung thủ thì cái gì cũng có thể nhẫn nhịn được.
Mọi người nghe xong những lời này đều thấy rất có lý, bèn xua tay tản ra bắt đầu đi hỏi thăm người dân xung quanh. Khuôn mặt lạnh lùng ban đầu của Giang Ly cũng trở nên nhu hoà hơn một chút, nhưng lúc anh định nói gì đó thì Tô Ngôn đã xoay người đi theo sau Thái Thành Tể.
Hạng Dương thấy thế đưa tay chọt vào lưng anh: “Đội trưởng Giang, chúng ta cũng làm việc đi?”
Giang Ly thu ánh mắt rồi trầm giọng đáp, gọi thêm 2 người, chia nhau đi đến các cửa hàng xung quanh để truy xuất camera giám sát.
…
“A… ssig*…” Sau khi Thái Thành Tể mặt dày yêu cầu một người chứng kiến xóa video trên mạng xã hội, bị vài người trừng mắt và mắng chửi, cuối cùng cũng có thể xoay người thả lỏng khuôn mặt “đạo đức giả” của mình một chút. Sau đó anh ta trở lại xe lấy mấy chai nước, đưa một vòng thì đến chỗ Tô Ngôn, đúng lúc cô vừa thương lượng xong với một người dân, anh ta liền đưa nước tới: “Nghỉ một lát đi.”
(*) Nguyên văn là 阿西吧 – là xuất xứ từ một câu chửi cửa miệng trong tiếng Hàn 아…씩, mà khi xem phim Hàn Quốc ta có thể nghe thấy họ phát âm là “A…Ssig”! Nó tương tự như ý nghĩa của “Đm”, thể hiện sự ngạc nhiên, sốc, tức giận, v.v. đối với một sự kiện hoặc một cái gì đó, mộtthuật ngữ để phát tiết cảm xúc.
Tô Ngôn cũng không phản đối, đi sau lưng anh ta tới một cây đèn đường cách đó không xa. Thật ra ai cũng hiểu những gì họ làm hiện tại chỉ có thể khống chế tốc độ lan truyền của vụ việc chậm một chút thôi. Trước khi cảnh sát tới không biết có bao nhiều người bỏ đi rồi, chờ đến khi đội An ninh mạng phát hiện và liên lạc lại thì chẳng biết đến bao giờ.
“Tình hình này khiến tôi nhớ đến vụ quay lén ở thôn Đại An.” Thái Thành Tể một hơi uống hết chai nước khoáng, sau đó tiện tay quăng đi, cái chai dễ dàng rơi vào thùng rác gần đó: “Lần đó vì hành động tuỳ tiện mà đội trưởng Giang đã bị cấp trên chỉ trích, nghe nói còn ảnh hưởng đến việc thăng tiến 6 tháng cuối năm nữa. Em cũng biết năng lực của đội trưởng Giang rồi, đáng lẽ anh ấy từ lâu đã phải được hơn cái chức đội trưởng này.” Chuyện anh ta nói mọi người trong đội đều hiểu rõ, Giang Ly không phải là người thích hợp để làm chính trị, có lúc họ còn nghĩ anh ấy cố ý không làm theo ý của lãnh đạo để nhận được những “khiển trách” đó.
Nhớ lại vụ án quay lén ở thôn Đại An ngày đó bỗng nhiên bùng nổ và gây bão trên mạng, nhiều phương tiện truyền thông có ảnh hưởng cũng đưa tin lên trang nhất, trực tiếp đưa chính quyền thành phố Nam Thành, Cục Du lịch và các ban ngành có liên quan lên đầu ngọn lửa. Cuộc náo loạn này khiến sự uy tín của chính phủ trong lòng nhân dân quần chúng giảm xuống đáng kể, ở một mức độ nào đó đã tạo thành một tổn thất không thể bù đắp được cho Thành phố Nam Thành.
Nhưng nếu để họ lựa chọn lần nữa, chắc chắn mọi người vẫn sẽ làm như vậy.
Hơn nữa, hành động của chính quyền thành phố Nam Thành cũng được xem là kịp thời. Sau khi vụ việc xảy ra, Sở Công an và Cục Du lịch đã thành lập một đội điều tra để thu thập chứng cứ, cuối cùng còn phát trực tiếp phiên toà xét xử vụ án, xử phạt nghiêm khắc từng người có liên quan, xoa dịu sự tức giận của quần chúng.
Mà vụ án này nếu không chú ý cũng sẽ dẫn tới kết cục như vụ đó, vì vậy phía trên đương nhiên phải khẩn trương.
“…” Tô Ngôn không nói gì, chỉ ngẩng đầu uống nước.
Hai người nghỉ ngơi thêm vài phút rồi lại tiếp tục làm việc, cho đến khi video của những người chứng kiến được thu thập gần hết thì công việc bên pháp y và đội kỹ thuật cũng đã gần xong.
Lúc này Thái Thành Tể nhận được điện thoại Giang Ly, anh ta đáp lại vài tiếng, cúp điện thoại xong thì nhìn Tô Ngôn: “Đội trưởng Giang nói có tin từ bên bệnh viện, 1 nạn nhân đã phẫu thuật thành công, vết thương cũng không có gì nghiêm trọng. Anh ấy bảo hai chúng ta đến bệnh viện chờ, tranh thủ lúc nạn nhân tỉnh lại thì hỏi thăm một chút.”
Nghe thì rất khó xử, nhưng cảnh sát cũng là bất đắc dĩ. Giờ đang là chạy đua từng phút với hung thủ, nếu không chạy kịp thì hậu quả khó mà lường được.
Tô Ngôn đương nhiên không có gì phản đối, hai người nhanh chóng lái xe tới Bệnh viện Nhân dân số 1 Thành phố Nam Thành, sau đó gặp một người nhà của nạn nhân nữ ở ngoài phòng bệnh, nạn nhân nam vẫn còn đang trong phòng cấp cứu. Sau khi hai người thông báo danh tính, người nhà đúng như dự đoán túm lấy tay áo khóc lóc kêu gào họ nhanh chóng phá án, cũng may Thái Thành Tể có chút kinh nghiệm xử lý loại tình huống này, cuối cùng hơn 20 phút sau cũng trấn an được cảm xúc của người nhà, đồng thời được cho phép gặp nạn nhân một lát.
Sau khi Thái Thành Tể ứng phó xong người nhà thì mệt mỏi ngồi xuống ghế, Tô Ngôn nhìn hơi buồn cười, nhưng lúc này điện thoại trong túi quần lại vang lên, cô lấy ra nhìn thoáng qua tên người gọi, ý cười trên khóe môi cũng thu lại.
“Sao em không bắt máy?” Thái Thành Tể vô tình quay đầu thấy chữ ‘Mẹ’ trên màn hình, có chút kỳ quái gãi đầu, sau đó như nhớ ra gì đó vỗ vai cô: “Từ khi bắt đầu vụ trước em còn chưa về nhà à? Người trong nhà đang lo lắng đấy.”
Tô Ngôn tỉnh táo lại, nhìn Thái Thành Tể cười xin lỗi sau đó xoay người đi ra ngoài nhận điện thoại: “A lô?”
Giọng nói Trịnh Tuệ ngay lập tức xuyên thủng màng nhĩ của cô: “Con còn sống đấy à? Nghĩ rằng đi làm rồi thì cánh mình cũng cứng cáp đúng không? Thế nào, ba mẹ quở trách con vài câu thì con đã học người ta bỏ nhà đi rồi? Con muốn chọc mẹ tức chết đúng không!!!”
Cô hơi nhíu mày, kéo điện thoại ra xa tai một chút, đợi đến khi tiếng quở trách bên đầu dây kết thúc cô mới giải thích: “Trong đội có việc nên con ở ký túc xá để tiện hơn.”
Thật ra Tô Ngôn cũng không thấy tức giận vì chuyện lần trước, trên đời này có hàng ngàn hàng vạn bậc ba mẹ tuyệt vời, Trịnh Tuệ và Tô Thế Minh cũng chưa phải là người tồi tệ nhất, huống gì việc làm của hai người cũng không gây phiền phức gì to tát cho cô. Cô không về một mặt vì không có nhiều tình cảm với hai người đó, một mặt cũng là vì suy nghĩ cho họ. Cô sợ mình dùng sức quá độ, lỡ như đem bọn họ vào bệnh viện thì đúng thật là tạo nghiệp.
“…” Trịnh Tuệ ở đầu dây bên kia tất nhiên là bị câu trả lời của cô chọc giận, một lúc lâu cũng không nói được lời nào, sau mười mấy giây mới cất tiếng khó chịu nói: “Một đứa con gái mà tới nhà cũng không về thì thành ra cái gì nữa hả? Người ta không biết còn nói con gái tôi chẳng ra làm sao, ban ngày hay ban đêm đều ở cùng chỗ với một bọn đàn ông, có dễ nghe không? Buổi tối xong việc thì mau quay về đây! Nếu con không về…”
Tô Ngôn nghe thấy có tiếng ho khan nhè nhẹ trong một tràng thao thao bất tuyệt, cô nhíu mày, mở miệng cắt lời: “Mẹ, có khách tới nhà à?”
“Cái gì…” Trịnh Tuệ không ngờ cô sẽ hỏi vậy, ngữ khí nhất thời có chút kích động, bà ta hắng giọng giấu diếm nói: “Nói gì vậy? Hôm nay ba con ra ngoài xã giao, trong nhà chỉ có mẹ và dì thôi.”
“Hôm nay đội bọn con lại có một vụ án mạng lớn, giờ đang rất bận, con không thể về ngay được đâu.” Tô Ngôn cũng không hỏi tiếp, dứt khoát cự tuyệt: “Còn nữa, mẹ, con khuyên mẹ nên thường xuyên ra ngoài làm đẹp, đi dạo phố, nếu không thì đi đánh mạt chược hay ngâm suối nước nóng gì đó đều được. Đừng có cả ngày quản chuyện của người khác nữa, nếu mẹ muốn giúp nhà họ Diêm thăm dò chuyện con trai út của họ từ con thì hiện tại bằng chứng truy tố đã đầy đủ hết rồi, muốn thay đổi cũng không được đâu.”
“Con nói cái gì vậy?” Trịnh Tuệ tức đến thở hổn hển.
“Con nói mẹ hợp với người ngoài để lừa gạt chính con gái ruột của mình vui thật đấy. Sau này phải tiếp tục truyền thống tốt đẹp này, nỗ lực đem con ra khỏi ngành cảnh sát này nữa, như vậy chẳng phải mẹ càng vui vẻ sao?” Giọng Tô Ngôn đầy mỉa mai, sau đó lại kéo điện thoại ra xa tai mình, quả nhiên 1 giây sau giọng Trịnh Tuệ thét lên cuồng loạn lại truyền đến.
Cuối hành lang có một nhóm bác sĩ và y tá bỗng đi đến, họ đi qua người cô, đẩy cửa bước vào phòng bệnh của nạn nhân. Thái Thành Tể cũng đứng lên nhìn tình hình một chút, ngay sau đó quay lại vẫy tay ra hiệu với cô.
“Được rồi, khi nào con về sẽ cho mẹ chửi sướng miệng.” Tô Ngôn nhanh chóng cúp điện thoại của Trịnh Tuệ, chạy đến bên Thái Thành Tể.
Một lát sau, bác sĩ bước ra thông báo trạng thái tinh thần nạn nhân có thể tiếp nhận hỏi thăm đơn giản. Hai người Tô Ngôn nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh, trên giường là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, vì mất máu quá nhiều mà khuôn mặt tái nhợt, thấy bọn họ đến cũng chỉ có thể chớp mắt rồi thở dài một tiếng.
Sau khi xuất trình danh tính, hai người Tô Ngôn bắt đầu hỏi một vài vấn đề đơn giản.
Nữ nạn nhân này tên là Tạ Thư Tuệ, 34 tuổi, đang làm việc cho một công ty có trụ sở ở phố đi bộ, lúc phát sinh vụ án là lúc cô ấy nghỉ trưa nên có hẹn ăn cơm và dạo phố với đồng nghiệp, không ngờ gặp phải chuyện này. Cô ấy là người đầu tiên bị tập kích, hoàn toàn chưa kịp phản ứng gì đã cảm thấy phần bụng đau dữ dội, ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng thét chói tai của đồng nghiệp, cô ấy thấy chân mình mềm nhũn, mất hết sức lực lập tức ngã quỵ xuống.
“Cô có nhìn rõ hung thủ trông như thế nào không?” Thái Thành Tể hỏi tiếp.
Tạ Thư Tuệ dồn dập thở dốc mấy lần, dường như vì nói nhiều mà miệng vết thương ở bụng lại đau quặn lên. Cô ấy hít hai ngụm khi lạnh mới chậm rãi lắc đầu, dùng âm thanh không thể nhỏ hơn đáp: “Đến khi tôi ngã xuống cũng không thấy được hung thủ, tôi không biết hắn xuất hiện từ đâu, cũng không biết hắn ở trước mặt hay bên cạnh mình, càng không biết sau khi hắn đâm tôi thì chạy đi đâu… Thật xin lỗi, thật sự là tôi không thể giúp các anh.”
Thái Thành Tể tỏ ý đã hiểu, ngay lập tức kết thúc buổi hỏi ý lần này. Sau khi Tô Ngôn và anh ta ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt của anh ta không tốt lắm: “Không biết người trong phòng cấp cứu kia có nhìn thấy gì không. Anh ấy là nạn nhân thứ 3, có lẽ anh ấy đã nhìn thấy diện mạo của hung thủ cũng như những gì hắn đã làm với 2 nạn nhân trước.”
“Ừm, nghe phía bệnh viện nói thì đối phương hẳn có thể sống sót.”
“Hành hung 3 người, nhưng người thứ 2 đã chết, tên hung thủ này này xuống tay đúng là ngẫu nhiên, có vẻ như không có kiến thức chuyên môn.” Thái Thành Tể thấy hắn chỉ trùng hợp đâm trúng động mạch chủ ở bụng của nạn nhân thứ 2, người này đúng thật là xui xẻo.
Tô Ngôn mím môi không trả lời, hai người lần lượt ra khỏi bệnh viện, thấy có một bóng người bên cạnh xe cảnh sát.
Thái Thành Tể dừng lại, nhìn người đàn ông đang đứng cạnh xe một chút rồi lại nhìn Tô Ngôn phía sau, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Diêm Phi vứt điếu thuốc lá trên tay đi, tiến lên một bước, vẻ mặt vẫn ôn hoà như trước: “Cô Tô, không biết có thể xin cô 2 phút để nói chuyện không? Cô yên tâm, không liên quan gì đến chuyện của Tiểu Hạo cả.”