Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trường Cao đẳng Kỹ
thuật nghề Thành phố Nam Thành nằm trong khu mới khai thác, là hướng
khác của làng đại học, thậm chí đường tới trường đều không có đèn đường, cả con đường lớn lại tối đen như mực dễ gợi lên cảm giác không an toàn.
Sau khi qua đoạn đường này, vào được khu đang phát triển sẽ tốt hơn, tuy
trên đường không có người xe, tỷ lệ dân cư cũng không nhiều nhưng dù sao cũng có hơi người. Xe cảnh sát dừng ngoài cổng trường Cao đẳng Kỹ thuật nghề, Tô Ngôn hạ kính xe ở chỗ ghế lái xuống nói chuyện với bảo vệ đang gác.
Bảo vệ trong bốt đều là đàn ông hơn 50 tuổi, có lẽ chưa từng thấy trận chiến như thế này, lại thêm một
chiếc xe cảnh sát rất doạ người nên cũng chỉ nhìn sơ qua giấy tờ rồi giơ cán cho họ đi qua.
Diện tích của trường
cũng không lớn, có thể là trước khi xây trường không chọn kỹ địa điểm
nên sau khi xây xong phòng học thì mới phát hiện không đủ chỗ xây ký túc xá, vì vậy sau này mới phê duyệt để xây ký túc xá ở đối diện bên kia
đường. Cứ như thế, khu dạy học và khu sinh hoạt hoàn toàn tách ra, lúc
này trời đã nhá nhem tối, sinh viên chắc chắn đều đã về ký túc xá bên
kia, toàn bộ khuôn viên trường đều vắng hoe, chỉ có đèn đường âm u cách
nhau vài chục mét để có thể nhìn thấy con đường khúc khuỷu.
“Cứ lái xe đi tiếp.” Giang Ly ngồi ở ghế phụ lái chỉ huy: “Mấy tháng trước, phía sau trường có một nhà máy phá sản, trường Cao đẳng Kỹ thuật nghề
đã mua lại mảnh đất đó để tiến hành xây dựng mở rộng, nghe nói là sân
mới xây là sân thể dục lớn nhất Nam Thành.”
“Hình như trường Cao đẳng này muốn thăng lên thành trường Đại học, hiệu
trưởng thậm chí còn đến 2 trường Đại học khác trong nước để giao lưu
kinh nghiệm. Nhưng tôi thấy cũng không dễ đâu.” Hạng Dương ở phía sau
giải thích.
Họ biết những việc này cũng
là vì trước đây không lâu, sân thể dục xây phía sau kia xảy ra chuyện,
nghe nói là do không tuân thủ biện pháp an toàn nên khiến một công nhân
trong quá trình thi công rơi từ trên cao xuống, bị liệt nửa người, bây
giờ đang đâm đơn kiện nhà thầu. Bộ Xây dưng đã tiến hành xử phạt sau đó, công trình cũng bị đình chỉ vài ngày. Vì vậy, tính đi tính lại thì Lưu
Chu đã chọn nơi này thay vì khu sinh hoạt có mấy toà ký túc xá bên kia.
Sân thể dục này cũng cách khu dạy học khá xa, ở giữa còn có một sườn núi nhỏ, cộng thêm đang bị đình chỉ nên ban ngày không có người đi qua, là
một địa điểm gây án hoàn hảo.
Kít —
Lốp xe bị phanh lại phát ra âm thanh có chút chói tai, Tô Ngôn dừng xe dưới sườn núi, mọi người đều xuống xe. Vì sân thể dục vẫn chưa xây xong nên
con đường dẫn vào cũng chưa có, chỉ có một lối mòn được đi qua nhiều lần tạo thành thông đến công trường đối diện.
“Đó là xe của Diêm Phi.” Tô Ngôn vừa bước xuống liền thấy một chiếc xe hơi
màu đen đầu cách đó khoảng 100 mét, vì Diêm Phi luôn lái chiếc xe này
nên cô liếc mắt đã nhận ra biển số xe.
“Thái Bao và Tiểu Đinh, hai người qua đó xem trong xe có gì không.” Giang Ly
hất cằm về phía đó: “Những người còn lại theo tôi vào trong công trường
tìm người.”
“Được!” Thái Thành Tể đáp,
vừa cùng Đinh Khải Nhạc đi tới chiếc xe vừa lẩm bẩm: “Con mẹ nó, chẳng
phải anh ta nói mình không biết Lưu Chu sao? Không biết mà còn tự lái xe tới chỗ thế này? Rõ ràng là đang lừa gạt chúng ta mà!”
Nhìn hai người đi về phía chiếc xe, Giang Ly cũng dẫn những người còn lại đi dọc theo đường mòn qua núi. Công trường này đã đến giai đoạn gần hoàn
thiện, sườn chung đều đã dựng xong, chỉ còn những việc lặt vặt như sơn
tường. Anh chia năm người còn lại ra thành 2 tổ, bảo Hạng Dương đứng lại đợi hai người Thái Thành Tể. Hai nhóm người lần lượt vào sân thể dục từ hai lối, trong nháy mất đã mất hút.
Hạng Dương đợi không lâu thì Thái Thành Tể và Đinh Khải Nhạc đã quay lại,
trong chiếc xe kia không có ai, về phần có manh mối gì không thì phải
đợi đội kỹ thuật đến lấy kiểm tra.
Khi cả ba đi vòng quanh và tiến vào cửa phía Bắc thì liền sững sờ lại chỗ. Vốn dĩ lúc bước vào họ còn đang bàn luận không biết tìm người từ đâu, ai
ngờ thấy được cảnh tượng này.
Vì căn
phòng này là một khán phòng nên bốn phía đều có các khán đài rất cao,
cũng không biết định phân chia thế nào sau khi hoàn thiện. Những gì họ
biết bây giờ là có rất nhiều rác thải xây dựng, ván gỗ, đất đá, túi
vải,… la liệt trên nền xi măng, chỉ cần dẫm lên sẽ phát ra tiếng động
bất thường và tro bụi bay đầy trời. Tất nhiên đó không phải là trọng
điểm, trọng điểm là có một người đang trong tư thế quỳ bị buộc chặt trên một thanh sắt to được dựng giữa phòng, anh ta cúi đầu, không phát ra
một âm thanh nào.
Tô Ngôn và Giang Ly bước lên trước, cẩn thận xác định chắc chắn xung quanh và trên người anh ta không có bom.
Ba người Thái Thành Tể vội vàng chạy tới gần, họ đứng cách vài mét có thể miệng cưỡng nhìn thấy mặt đối phương, là Diêm Phi!
“Xe cứu thương tới chưa?” Sau khi xác nhận xung quanh không có nguy hiểm,
Giang Ly là người đầu tiên bước tới, thăm dò hơi thở của anh ta, phát
hiện ra dù rất yếu nhưng vẫn còn sống.
Hạng Dương vội đáp lại: “Tôi đã liên hệ rồi, họ nói sẽ gửi xe cứu thương từ bệnh viện gần nhất, chắc là nhanh thôi!”
Sau khi xác nhận người đang quỳ ở đó không bị gãy xương, tất cả mọi người
hợp sức tháo anh ta ra khỏi thanh sắt bị đóng chặt vào nền xi măng, sau
đó đặt anh ta nằm xuống nền đất bằng phẳng bên cạnh. Lúc này Diêm Phi
hoàn toàn không còn dáng vẻ cao quý như lúc trước nữa, bộ âu phục cao
cấp đã rách nát và thấm đẫm máu, cả người đều tràn ngập hơi thở hấp hối.
Khoảng nền nhỏ chỗ anh ta quỳ có một mảng lớn là vết máu đã khô lại, có lẽ đều từ người anh ta chảy ra.
“Đm, nhìn lượng máu đã chảy này, chúng ta mà đến chậm 2 tiếng thì có lẽ anh
ta đã đi chầu Diêm Vương rồi!” Thái Thành Tễ không khỏi chậc lưỡi, đồng
thời cũng sâu sắc cảm kích giác quan của Tô Ngôn, nếu không đợi đến khi
Lưu Chu chủ động khai ra thì Diêm Phi lúc đó đã đi bán muối mất rồi.
Bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh của xe cứu thương, Đinh Khải Nhạc và
Hạng Dương vội vàng chạy ra ngoài đón. Phải đến 6, 7 phút sau, Diêm Phi
mới được mang lên xe cứu thương.
Bọn
người Tô Ngôn cũng đi theo ra ngoài, Giang Ly bước sang một bên liên hệ
với đội kỹ thuật để họ đến tiến hành thu thập chứng cứ, lúc quay lại đã
nhìn thấy Tô Ngôn đang nhìn chằm chằm vào bóng xe cứu thương đang dần đi xa.
“Lên xe đi, hôm nay cô làm rất tốt.” Giang Ly nhẹ nhàng vỗ vai phải cô, hiếm khi khen ngợi: “Lát nữa Phương
Giai Mậu sẽ dẫn người tới, tôi nghĩ hay là mọi người quay về Cục trước
đi, nhân lúc còn chốc nữa mới sáng thì về ký túc xá nghỉ ngơi một chút.
Thái Bao và Hạng Dương, còn có tôi, sẽ ở lại chờ người của đội kỹ
thuật.”
“Vì sao hắn lại đột nhiên thay đổi phương thức gây án?” Tô Ngôn bỗng hỏi.
Giang Ly đứng đó, nghe vậy thì nhíu mày nhưng không đáp lại.
“Vì sao?” Tô Ngôn xoay người lại đối mặt với anh, vì người đối diện quá cao nên cô hơi ngẩng đầu lên: “Dựa theo suy đoán ban đầu của chúng ta, Lưu
Chu hẳn là bắt chước theo vụ án giết người trong công trường 2 năm
trước, sẽ đem Diêm Phi treo lên đến chết mới phải, nhưng vì sao? Vì sao
bỗng nhiên lại thay đổi quy luật gây án cố định, chọn một thủ đoạn không hề liên quan?”
Hạng Dương cách đó không
xa nghe được câu hỏi của cô, nghiêng người tới nói: “Cái gọi là quy luật gây án cũng chỉ là một loại căn cứ để phá án của cảnh sát chúng ta
thôi, chúng ta đang cố gắng sử dụng phương pháp này để tìm cơ hội bắt
kịp với nghi phạm. Dù sao thì em cũng không thể nói lần này chúng ta đã
thất bại được, chí ít thì cũng suy đoán được chính xác địa điểm rồi đúng không? Về phần thay đổi hay không thì không phải chuyện quan trọng, dự
đoán cũng có tỉ lệ sai lệch nhất định, có lẽ chúng ta đã sai rồi. Giờ
kết quả cuối cùng cũng xem như là tốt đẹp rồi, Diêm Phi vẫn còn sống,
đây chẳng phải là chuyện đáng mừng sao?”
“Về nghỉ trước đi.” Giang Ly đẩy cô lên xe, ra hiệu cô ngồi vào vị trí lái
sau đó chở bọn Đinh Khải Nhạc về. Tô Ngôn mặt lạnh bước lên xe, nhưng
trong lúc nổ máy xe Giang Ly ghé người vào cửa kính đã được hạ xuống ở
ghế lái, thò đầu vào: “Hiện tại đã cứu được Diêm Phi, Lưu Chu cũng đã bị bắt về, những chuyện khác ngày mai nghĩ.”
Tô Ngôn: “…”
“Trở về ký túc xá tắm rửa rồi ngủ một giấc, đây là mệnh lệnh.” Ngữ khí của
anh hoàn toàn nghiêm túc, trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì: “Tô Ngôn,
cô phải hiểu rằng con người sống trên đời không chỉ có công việc, vì
công việc không bao giờ làm hết được.” Như nghề của họ, phá xong một vụ
án thì lại có vô số vụ khác đang chờ phía sau. Tỷ lệ đột tử hàng năm của cảnh sát hình sự cả nước cao như vậy cũng không phải không có lí do,
việc thiếu cảnh lực đã dẫn đến cường độ làm việc quá lớn, phía trên cũng gây áp lực về việc phá án, nhân dân không nhìn thấy được họ làm việc
mệt mỏi thế nào, chỉ biết nhìn vào nói họ làm việc quá chậm chạp… Nói
cho cùng thì vẫn phải tự thương lấy mình, dù thật sự không mấy ai làm
được việc này.
Tô Ngôn rụt cổ nhìn cái
đầu đang thò vào, chớp chớp mắt, vì ngẩn người ra sau nên để lộ ra cái
nọng cằm. Trong mũi cô đều là một mùi hương độc đáo và nho nhã, có xen
lẫn chút mùi nicotin, cảm giác không tự được tự nhiên lại một lần nữa
len lỏi trong lòng. Cô vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu rồi đội trưởng Giang, tôi sẽ về ngay.”
Quả thật là sau khi
trải qua quá trình sinh tử cô mới hiểu ra rằng người sống mới là quan
trọng nhất, nếu chết đi thì không còn gì cả.
“Ừm.” Giang Ly lộ ra vẻ hài lòng, lui ra sau hai bước rồi vẫy tay ra hiệu cô
đi nhanh lên. Tô Ngôn đạp ga, mang theo mấy người trong xe trở về Cục
thành phố trước.
Thái Thành Tể và Hạng
Dương không biết từ khi nào lặng lẽ đứng sau lưng anh, nhìn chiếc xe
cảnh sát đã đi xa, Thái Thành Tể nhéo mũi mình giả giọng: “Cô cần nghỉ
ngơi, đây là mệnh lệnh!”
Hạng Dương theo sau kỳ dị mở miệng: “Công việc, không bao giờ làm hết được!”
Nói xong hai người không nhịn được cười ha ha ha ha, Thái Thành Tể bước lên choàng cổ Giang Ly, vỗ vào ngực anh: “Đội trưởng Giang, tôi ở cùng anh
bao nhiều năm rồi, vậy mà chưa thấy anh nói với tôi mấy câu súp gà cho
tâm hồn* này đấy?”
(*) Súp gà cho tâm
hồn (Chicken soup for the soul) là tên một quyển sách nổi tiếng của Jack Canfield, trong đó kể những câu chuyện giúp người đọc có thêm niềm tin
trong cuộc sống cũng như động lực tích cực. Sách hay lắm nên mọi người
rảnh có thể tìm đọc nha~
“Đúng đúng,
cũng không thấy anh quan tâm tới giấc ngủ của tôi nha! Chẳng lẽ đến
chuyện này cũng “nam nữ khác biệt” sao?” Hạng Dương cũng ồn ào theo.
Giang Ly liếc nhìn hai người cười nhạt, hất cánh tay trên vai mình ra rồi đi
về phía xe hơi của Diêm Phi. Không khí ban đêm tĩnh lặng, giọng anh nhẹ
nhàng đáp lại: “Nam nữ vốn không có bình đẳng.”
Thái Thành Tể và Hạng Dương liếc nhau một cái: Ý của đội trưởng Giang là sao đây? Tự đi mà hiểu!
…
Sáng sớm hôm sau, Tô Ngôn xách hai túi đồ ăn sáng lớn bước vào văn phòng đội chuyên án, quả nhiên lại thấy một dáng người ngổn ngang trong phòng.
Nghe thấy tiếng động, Giang Ly dụi mắt nhìn lên, trên cằm loáng thoáng
hiện ra vài sợi râu lởm chởm chưa kịp cạo, mắt hiện đầy tơ đỏ nhưng lại
khiến người ta nhìn vào thấy một nét đẹp hư hỏng.
Cô đặt bữa sáng lên trên bàn hội nghị, lấy ra 4 cái bánh bao hấp và một ly sữa đậu nành, sau đó bước tới bên cạnh bàn làm việc của Giang Ly, nhẹ
nhàng đặt lên: “Công việc không bao giờ làm hết được.”
Giang Ly vươn tay sờ lên ly sữa đậu nành vẫn còn ấm, khóe miệng giương lên một vòng cung không rõ ràng.
Lúc đám người Thái Thành Tể tỉnh lại đã là nửa tiếng sau, bọn họ mở mắt ra
đã thấy Tô Ngôn và Giang Ly đứng trước bảng trắng không biết đang nghiên cứu gì. Sau khi duỗi lưng đầy mệt mỏi, họ đều bị mùi hương bánh bao dụ
đến bên cạnh bàn hội nghị, ngồi ở đó ăn như hổ đói.
“Đội trưởng Giang, tình hình bên Lưu Chu kia thế nào rồi?” Hạng Dương vừa nhai hơn nửa cái bánh bao vừa hỏi.
Giang Ly quay lại, ánh mắt lãnh đạm: “Vẫn thế, không có tiến triển gì, không
nói bất cứ thứ gì liên quan đến nguyên nhân gây án, lựa chọn địa điểm,
thủ đoạn và chi tiết gây án.” Mặc dù cảnh sát có 2 người may mắn sống
sót là Lương Nhiên và Diêm Phi sau này có thể làm nhân chứng, nhưng giai đoạn trước việc bằng chứng có đầy đủ hay không cũng sẽ ảnh hưởng trực
tiếp đến việc cân nhắc mức hình phạt, nên bọn họ vẫn không thể buông tha cho hắn, phải làm cho đối phương mở miệng.
“Ồ.” Hạng Dương uống một ngụm sữa đậu nành lớn, không ngừng nhìn về phía Tô
Ngôn và Giang Ly, sau khi nuốt đồ ăn trong miệng xuống lại hỏi: “Hai
người các người vừa mới tổng kết được gì vậy? Nếu còn chưa nắm rõ thì có thể nói ra cho mọi người hỗ trợ tham mưu một chút!”
“Chỉ là chuyện Lưu Chu đột nhiên thay đổi thủ đoạn gây án thôi, cũng không
phải điều gì quan trọng.” Giang Ly thản nhiên nói, với chuyện Lưu Chu
phạm tội mà nói, sự thật rõ ràng đã sáng tỏ, Diêm Phi thực sự là người
bị hại, điều này không thể nghi ngờ. Về phần đối phương và Lưu Chu trước đó có ân oán gì hay không, vì nguyên nhân gì mà anh ta lại đến trường
Cao đẳng Kỹ thuật nghề tìm Lưu Chu, cuối cùng Lưu Chu dùng thủ đoạn khác biệt như thế nào, tất cả đều chỉ là thứ yếu trong toàn bộ vụ án.
“Tôi định dùng Diêm Phi làm điểm đột phá cho cuộc thẩm vấn lần này, chắc
chắn Lưu Chu sẽ có phản ứng đối với tin anh ta chưa chết.” Anh nói lại
đây lại dừng một chút: “Bên bệnh viện báo tin Diêm Phi đã thoát khỏi
nguy hiểm tính mạng, sau khi được truyền máu thì đã khôi phục được ý
thức. Thái Bao, lát nữa anh và Tô Ngôn đi làm báo cáo.”
“Được.” Thái Thành Tể nhanh chóng đáp.
Tô Ngôn cụp mắt che giấu cảm xúc trong đáy mắt, chẳng biết tại sao cô luôn cảm thấy sự tình không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.