Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi chụp lại
những dấu vết này, nhân viên kỹ thuật nhanh chóng vào nhà kho để bắt đầu lấy chứng cứ, nếu may mắn có thể một số nơi vẫn còn trích xuất được DNA của nạn nhân, như thế có thể xác định được chỗ này chính là hiện trường gây án đầu tiên.
Tô Ngôn và Giang Ly ra
khỏi căn phòng kho, ông chủ Tôn đứng ngoài chỉ nghe được loáng thoáng
tiếng họ nói chuyện, lúc này đã hơi bừng tỉnh lại, không ngừng hỏi Tạ Đồ đứng bên cạnh: “Chuyện gì… Chuyện gì thế này? Lúc nãy tôi hỏi nhưng cậu vẫn chưa nói cho tôi biết trong đó có chuyện gì?”
Tạ Đồ xoa mũi: “Là thế này ông chủ Tôn, chủ trước của cửa hàng này là hai
vợ chồng Hồng Trân Mai và Khuông Thành đã được xác nhận tử vong, hiện
tại chúng tôi đang điều tra chuyện này.”
“Chết người hả?!!!” Ông chủ Tôn trợn trừng mắt, đứng hình vài giây sau đó hai chân lập tức mềm nhũn, ngồi bệch xuống đất, vỗ đùi hối hận: “Thảo nào,
thảo nào lúc bán tiệm lại hời đến thế, hóa ra là dởm mà! Tôi cứ nghĩ đã
vớ được mối hời, ai ngờ đâu thằng con nhà tôi nói đúng, của rẻ là của
ôi, tiền nào của nấy mà!” Ông ta kêu rên mấy câu sau đó nhanh chóng đứng dậy: “Cảnh sát Tạ, anh nói xem đây có phải là lừa đảo không? Lúc trước
vì tôi thương hại hoàn cảnh trong nhà họ, nhìn cái chân bị gãy của cậu
con trai kia tôi cũng không thèm trả giá thêm, anh nói xem sao họ lại
đành tâm lừa tôi thế này? Đúng là không có lương tâm mà!”
“Ừm…” Tạ Đồ bị ông ta làm cho bối rối, tùy ý đáp lại: “Nghiêm túc mà nói thì
lúc ông mua lại cửa hàng này cũng không có ai biết họ đã chết, vì vậy
không thể tính là lừa đảo được…”
Ông chủ
Tôn nghe vậy liền méo miệng, xuýt nữa bật khóc: “Chẳng trách cửa hàng
này kinh doanh kém đến thế, hóa ra là có người chết làm hỏng phong
thủy.”
“Nói chính xác thì trong cửa hàng
này không có người chết đâu.” Tô Ngôn nghiêng đầu sang giải thích: “Hai
nạn nhân đó chỉ bị đánh trong đây thôi, quá lắm cũng chỉ bất tỉnh. Chúng tôi có chứng cứ chứng minh họ chết ở một nơi khác nên ông không cần quá lo lắng. Sau khi cảnh sát lấy chứng cứ xong thì ông có thể cạo sàn và
tường ra, lát gạch lại là được rồi.”
Ông chủ Tôn: … Cảm ơn, nhưng tôi không thấy có sự an ủi nào ở đây hết. QAQ
Giang Ly đợi cô nói xong liền nháy mắt, Tô Ngôn hiểu ý, hai người lần lượt đi ra khỏi cửa hàng kim khí. Tạ Đồ ở sau thấy thế cũng chào ông chủ Tôn
qua loa vài câu rồi vội vàng chạy theo ra ngoài.
“Vậy là hung thủ đã đánh gục Hồng Trân Mai và Khuông Thành trong này, theo
kết quả khám nghiệm thì trên người hai nạn nhân có nhiều chỗ gãy xương,
thậm chí có chỗ còn vỡ nát, như thế rất có thể là vì trút giận. Sau khi
hai người họ mất đi khả năng hoạt động, thậm chí là mất đi ý thức, hung
thủ mang họ tới thành phố Nam Thành rồi chôn sống.” Giang Ly tựa vào bức tường bên cạnh cửa sổ, sắp xếp lại logic mọi chuyện: “Tại sao lại phải
di chuyển, tại sao lại là thành phố Nam Thành?”
“Phỏng đoán sơ bộ theo vết màu thì hung thủ rất có thể chỉ có một mình, nếu
nhân viên kỹ thuật dựa vào chuyện này để mô phỏng lại cảnh tượng lúc ấy
thì hung thủ hẳn là một người đàn ông rất cường tráng?” Tô Ngôn nói
tiếp.
“Cường tráng cỡ nào chứ!” Tạ Đồ
không khỏi cảm khái: “Chúng ta đều đã thấy tình hình trong phòng kho
rồi, diện tích nhỏ như thế, hai người ở trong, còn thêm đồ vật linh tinh nữa, chắc chắn đi thôi cũng khó khăn rồi. Nếu hung thủ thật sự ra tay
với hai nạn nhân thì cũng không thể khống chế họ được đúng không? Đánh
nhau trong đó chắc chắn sẽ bị bất lợi.”
“Bởi vậy nên hắn nhất định phải cường tráng, và được hai vợ chồng Hồng Trân Mai, Khuông Thành tin tưởng.”
Giang Ly từ chối cho ý kiến, tháo găng tay ra đi về phía chiếc SUV đang đậu
ven đường, cô lập tức đi theo. Tạ Đồ sốt ruột không hiểu chuyện gì cả,
nhưng anh ta cũng không thể ném nhân viên kỹ thuật lại được nên chỉ biết dậm chân tại chỗ, rướn cổ hỏi: “Sao thế? Hai người định đi đâu?”
“Viện dưỡng lão.” Tô Ngôn ghé vào cửa sổ ghế lái phụ, đáp lại anh ta.
Lời nói vừa dứt, chiếc SUV đã lăn bánh làm dậy lên một trận bụi đất, nhanh như chớp lao ra bên ngoài.
Sau hơn 40 phút, chiếc xe từ từ dừng lại trước cửa viện dưỡng lão nơi
Khuông Hoành Bình làm việc, vẫn là người bảo vệ đó, không cần hai người
xuất trình thẻ ngành đã lập tức cho họ vào, còn nhiệt tình mở ô cửa nhỏ
ra ngó đầu ra ngoài thông báo: “Giờ chắc Tiểu Khuông đang ở phòng sinh
hoạt phía Đông tầng 2 ấy, sáng nay có tình nguyện viên từ thành phố đến
để dạy các cụ khiêu vũ.”
Tô Ngôn cười nói cảm ơn, hai người ngay lập tức đi lên cầu thang để đến tầng 2. Đúng là
vừa đi lên đã nghe loáng thoáng tiếng nhạc du dương, họ đi theo chỉ dẫn
của bảo vệ đến cửa một căn phòng có trên 3 chữ “Phòng sinh hoạt” lớn ở
phía Đông, nhìn xuyên qua cánh cửa kính.
Có vài cô gái mặc quần áo khiêu vũ đang vui vẻ hướng dẫn các cụ gì, tất
nhiên chỉ là những động tác nhảy đơn giản, các cụ được chia thành 2 tổ,
nói là khiêu vũ nhưng quá lắm cũng chỉ là cố gắng vận động tay chân cho
họ một chút, nhưng ít ra mọi người đều rất vui vẻ.
Bên cạnh cửa sổ phòng sinh hoạt có một cái bàn nhỏ, trên đó có một cái máy
phát nhạc, còn người đang ngồi bên cạnh mỉm cười quan sát tình hình
chính là Khuông Hoành Bình. Anh ta đang ngồi cạnh một cụ bà khoảng 50
tuổi, hai người thỉnh thoảng nói với nhau vài câu rồi gật đầu, hoặc là
đưa tay ra hiệu nhau. Sau khi nói chuyện xong, Khuông Hoành Bình lại
tiếp tục nhìn những cụ già đang nhảy múa, lúc vô tình nhìn qua cửa ra
vào thì hơi sững sờ, lập tức quay sang nói với người bên cạnh một câu
rồi đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
“Hai vị
cảnh sát? Hai người tới thông báo chuyện gì sao? Hay là tìm ra được manh mối gì trong đống đồ ở nhà tôi?” Anh ta đi ra, nhìn người đang đứng
trên hành lang hỏi: “Đừng bận tâm, dù cho thế nào tôi cũng có thể chịu
đựng được.”
Giang Ly nghe vậy không đáp
lại mà bước lên vòng ra sau lưng anh ta, hai tay đặt trên tay nắm của xe lăn: “Có chỗ nào yên tĩnh một chút không?”
Khuông Hoành Bình hơi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn một chút, sau đó vươn tay ra chỉ về phía trước: “Bên kia có một phòng đọc sách, hiện giờ sẽ không có ai đi qua đâu.”
Giang Ly đẩy anh ta vào
phòng đọc sách, bên trong như một thư viện mini, có 4 cái giá sách kê
sát tường bày rất nhiều sách. Trong phòng có 6 7 cái bàn dài bình
thường, bên cạnh có vài giá để báo, trên đó cũng bày rất nhiều báo và
tạp chí.
Sau khi Tô Ngôn bước vào thuận tay đóng cửa ra vào, đồng thời cũng vặn khóa lại.
Khuông Hoành Bình bị đẩy tới cạnh một cái bàn đã chú ý tới động tác nhỏ này
của cô, vẻ mặt tối sầm lại, rũ mắt xuống không biết đang nghĩ gì. Giang
Ly và Tô Ngôn ngồi ở đối diện, hai người không mở miệng bắt chuyện trước mà chỉ im lặng nhìn chằm chằm anh ta.
“Vậy là hôm nay hai người tới không phải là để thông báo chuyện của cha mẹ
tôi.” Anh ta chờ vài phút, cuối cùng không nhịn được bầu không khí này
nữa nên đành phải mở lời.
“Chúng tôi chỉ
muốn hỏi anh một chút về chuyện cha mẹ anh đã nhận nuôi anh như thế nào? Nhận tại cô nhi viện hay là ở trong thành phố? Lúc đó anh đã 5 tuổi
rồi, hẳn có thể nhớ được.” Sau khi anh ta nói xong, Giang Ly lập tức
hỏi.
“Ha ha…” Khuông Hoành Bình nghe được vấn đề này liền lắc đầu bật cười: “Thật ra tôi là con của bác cả, sau
đó ba mẹ tôi không chịu đăng kí kết hôn, người lớn trong nhà mới đứng ra làm chủ, nhận tôi về làm con nuôi, thủ tục nhận nuôi tôi cũng là hợp
pháp, tôi tin cảnh sát chỉ cần điều tra một chút thì có thể tìm được.”
Giang Ly nghe vậy thì gật đầu: “Chuyện này cảnh sát chắc chắn sẽ xác minh
lại, thật ra chúng tôi vừa mới từ cửa hàng của cha mẹ anh trở về, ở đó
tìm được vài manh mối quan trọng. Những manh mối này đã xác nhận cha mẹ
anh đã bị tấn công ở đó, phòng kho chính là nơi đầu tiên phát sinh vụ
án.”
“Sau khi nhân viên kỹ thuật giám
định thì trong phòng kho đều là vết máu, tất nhiên chúng tôi cũng đã tìm được dấu chân rõ ràng, vì lúc sự việc phát sinh cha mẹ anh đã chảy rất
nhiều máu nên đó đều là những dấu chân máu. Dù hung thủ sau khi gây án
có cẩn thận lau rửa phòng kho thì chúng tôi vẫn có thể thông qua kỹ
thuật đặc biệt mà lấy được bằng chứng, hiện tại cảnh sát đang tiến hành
so sánh với giày trong nhà của Hồng Trân Mai và Khuông Thành, hy vọng
anh có thể cung cấp thêm giày của mình để chúng tôi giám chứng vết
tích.” Tô Ngôn cũng nói.
“Giày?” Khuông
Hoành Bình như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, chỉ vào ống quần
trống rỗng của mình: “Tôi giống người cần thứ đồ đó sao?”
“Trước khi xảy ra tai nạn thì sao?”
“Ném, đốt, cắt bỏ hết rồi.” Anh ta rất bình tĩnh đáp lại: “Tôi cũng là người
bình thường, lúc vừa bị tai nạn giao thông cũng không bình tĩnh được như bây giờ. Tôi cũng có một khoảng thời gian điên cuồng không thể chấp
nhận được sự thật, những chuyện làm ra cũng không thể bình thường. Nếu
không phải vì Nhạc Nhạc không thể tự chăm sóc mình được thì tôi đã sớm
tự sát rồi.”
Tô Ngôn và Giang Ly liếc nhìn nhau, vẻ mặt không thể giải thích được.
Khuông Hoành Bình thấy thế thì mỉm cười: “Hai vị cảnh sát đang nghĩ tôi tiêu
hủy chứng cứ, nghĩ rằng tôi đã giết cha mẹ mình đúng không? Nhưng tôi đã nói với các người rồi, hôm họ mất tích tôi luôn ở cùng với Nhạc Nhạc.
Ngày hôm đó chúng tôi vừa thức dậy thì họ đã đi mất rồi.”
“Căn cứ theo phán đoán vết tích sơ bộ thì hiện trường lúc ấy có 3 người,
trong đó 2 người là cha mẹ anh, cũng chính là nạn nhân, vì vậy người còn lại chắc chắn là hung thủ.” Giang Ly vẫn ngồi ở đó, dựa vào lưng ghế
phía sau: “Hung khí chính là cái xẻng sắt trong phòng kho, chắc anh
Khuông cũng nhớ gian phòng đó nhỉ, rất chật hẹp, một khi có người đi vào thì họ không thể không phát hiện ra được, trừ khi đó là người quen.”
“Hẳn là Hồng Trân Mai và Khuông Thành rất quen thuộc với người đó, thậm chí
là tin tưởng. Dùng xẻng trong không gian nhỏ như vậy cũng không phải là
chuyện dễ dàng, còn chưa nói tới việc dùng sức để tạo ra vết thương trên đầu Khuông Thành, để ông ta nhất thời ngất đi rồi ngay sau đó lại ra
tay với Hồng Trân Mai, tạo nên rất nhiều chỗ gãy xương trên người hai
nạn nhân.” Tô Ngôn nói thêm: “Có thể khiến họ tin tưởng đến mức này, anh Khuông, anh có thể cung cấp cho chúng tôi một ít manh mối không?”
“…” Khuông Hoành Bình lại tiếp tục cúi thấp đầu, sau một lúc lâu cũng không đáp lại, trong phòng lúc này yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả một tiếng
cười khẽ cũng có thể nghe thấy được. Hơn nửa ngày sau anh ta mới từ từ
ngẩng đầu lên, trên mặt treo một nụ cười: “Là tôi làm.”
Vẻ mặt của Tô Ngôn và Giang Ly giống y hệt nhau, đều hơi hất cằm, giữa lông mày từ từ hiện ra nếp gấp.
“Không phải hai người nói muốn tìm hung thủ sát hại cha mẹ tôi sao? Là tôi
giết đấy.” Anh ta mím môi, trên mặt có chút nhẹ nhõm, có vẻ như hơn 1
năm nay không giờ phút nào anh ta thôi áy náy, cố gắng hết sức để che
giấu hành vi của mình, nhưng sau khi bị bại lộ lại bình tĩnh đến kỳ lạ:
“Dùng một cái xẻng sắt đánh cha tôi bất tỉnh trong phòng kho, sau đó ra
tay với họ, đều là tôi làm.”
“Anh đang định tự thú à?” Giang Ly ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen hơi nheo lại.
Khuông Hoành Bình gật đầu.
Tô Ngôn mở chế độ ghi âm trên điện thoại rồi để sang một bên, sau đó mở miệng nói: “Vậy mời anh nói rõ lại quá trình gây án.”
“Hôm đó trời còn chưa sáng tôi đã nghe thấy họ ra ngoài, vì vậy đến thẳng
cửa hàng. Họ rất ngạc nhiên vì tôi tới, tôi nói là tới đưa đồ, lúc họ ra cửa đợi đã làm rơi cuốn sổ thường mang theo bên người. Thật ra làm sao
mà họ quên được, là tôi lén giấu đi để họ nghĩ cuốn sổ bị bỏ lại trong
tiệm.” Nói tới đây, anh ta cười tự giễu: “Tôi chủ động đề nghị họ vào
phòng kho chuyển hàng, quả nhiên hai người đã đồng ý, sau đó… Chuyện sau đó chắc các người cũng đoán ra được rồi, sau khi đánh ngất hai người,
tôi nhân lúc trời còn chưa sáng đã lôi họ vào thùng xe, chở đến thành
phố Nam Thành rồi đem họ đi chôn sống.”
“A… Ha ha… Ha ha ha ha…” Anh ta càng cười lớn hơn, đến nỗi phải gập người
lại, khóe mắt cũng đầy nước mắt: “Còn sống đó, các người đã từng thấy
biểu cảm của người khác trước khi chết chưa? Tôi thấy rồi, sợ hãi, tất
cả đều chỉ có sợ hãi!”
“Không phải anh
nói hôm đó luôn ở cùng với Khuông Nhạc Nhạc sao?” Giang Ly bình tĩnh
hỏi, không hề giật mình trước thái độ của anh ta.
“Tôi đã nói dối về thời gian cha mẹ tôi ra ngoài. Họ ra ngoài là 6 giờ tối
hôm trước, tôi lái xe từ thành phố Nam Thành về là khoảng 6 giờ sáng hôm sau. Lúc đó Nhạc Nhạc còn chưa tỉnh giấc, tất nhiên em ấy không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Các người cả đêm không về mà Khuông Nhạc Nhạc không cảm thấy lạ à?”
“Vì bận việc kinh doanh nên chuyện hai người họ về nhà sau nửa đêm là rất
bình thường, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ đến tiệm để giúp, Nhạc Nhạc đã
quen rồi.” Khuông Hoành Bình giải thích.
Tô Ngôn cẩn thận ghi nhớ lời khai của anh ta, dường như chuỗi sự kiện này
rất logic, cô hỏi tiếp: “Nói về địa điểm cụ thể lúc chôn họ đi.”
“Bãi đất hoang cạnh đường Vĩnh Lạc, khu Hà Tân.” Anh ta rất nhanh đáp lại, câu trả lời hoàn toàn chính xác.
“Sao lại chọn chôn xác ở thành phố Nam Thành?”
“Vì tôi không muốn thi thể của họ bị phát hiện, sau khi tính toán thời gian thì chỗ hôm đó tôi có thể đi xa nhất chính là thành phố Nam Thành.”
Khuông Hoành Bình nói tới đây, im lặng thở dài một hơi: “Nhưng người
tính không bằng trời tính, cuối cùng vẫn bị các người tìm ra.”
“Sao anh phải giết bọn họ? Là vì cha mẹ nuôi đã ngược đãi anh trong thời gian dài sao?” Tô Ngôn nhíu mày.
“Cứ xem là thế đi, nhưng tôi quyết định giết họ là vì Khuông Thành bắt đầu
ra tay với Nhạc Nhạc!” Lúc này cảm xúc của Khuông Hoành Bình cuối cùng
cũng xuất hiện một tia dao động, vành mắt anh ta hơi đỏ lên, hai tay nắm chặt viền xe lăn: “Là nghĩa đen đấy, ông ta thật sự có ý đồ với Nhạc
Nhạc!”
Nghe qua thì có vẻ như đây là một
vụ án con giết cha mẹ nuôi đơn giản, vì muốn bảo vệ em gái mình yêu
thương nên cuối cùng không nhịn được nữa. Nhưng không biết tại sao Tô
Ngôn vẫn luôn cảm thấy kì lạ, logic rất hoàn hảo, địa điểm chi tiết cũng nói ra được, nhưng chỉ là có gì đó không đúng, nhất định là cô đã bỏ
qua điều gì đó…
“Có lẽ các người sẽ nghĩ
tôi máu lạnh, tôi không biết điều chút nào, dù sao cũng là họ đã cưu
mang tôi.” Anh ta bật cười, lập tức giang tay ra: “Tôi đã vì chuyện đó
mà làm gãy chân mình rồi, còn muốn tôi thế nào nữa đây?” Nét mặt anh ta
đầy sự điên cuồng: “Còn muốn tôi phải làm sao nữa?!!!”