Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 01: Đòi nợ
Giang hồ không phải là nơi đánh đánh giết giết, giang hồ là nơi đối nhân xử thế.
Chốn quan trường càng hơn vậy, đôi khi nếu mắc nợ một ân huệ nào đó có thể phải trả một cái giá rất đắt mới có thể hoàn trả được.
Ngày chủ nhật khi Trần Quang Huy đang nghỉ ngơi thì bị anh họ gọi tới văn phòng.
Anh họ Diệp Ngọc Sơn là Cục trưởng Cục Tài chính của thành phố Đông Cảng, vị trí không cao nhưng quyền hạn lớn, việc sắp xếp công việc cho Trần Quang Huy đều nhờ một tay anh ta do đó nhà họ Trần vẫn luôn mang ơn đối với người anh họ hàng xa này.
“Anh, cuối tuần mà anh còn làm việc à?”, Trần Quang Huy đến sớm, đứng đợi ở cửa Cục Tài Chính đã một hồi.
“Đến rồi đấy à, đi, vào trong văn phòng uống tách trà, đợi lâu rồi hả?”
“Không, em vừa mới tới thôi”.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần nên tầng này chỉ có hai người họ, vừa vào cửa, Diệp Ngọc Sơn liền không dấu tích hỏi: “Quang Huy à, chú cũng đi làm hai năm rồi nhỉ, thế nào, đã có bạn gái chưa?”
Trần Quang Huy cười khổ: “Anh, không phải là anh không biết, em đi làm cũng không khác gì ngồi tù, cả ngày chỉ nhìn bọn họ đạp máy khâu, nào có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ, đơn vị chúng ta kết hôn về cơ bản đều là thúc đẩy nội bộ, em không nhà không xe, không biết lúc nào mới đến lượt mình đây”.
Trần Quang Huy là một giám ngục, công việc này là do anh họ thu xếp, có biên chế, lúc mới nhậm chức quả thực cảm thấy không tồi, lương và phúc lợi đãi ngộ đều rất tốt, chỉ là bị bó buộc, thực sự không khác biệt gì so với những người ngồi trong tù kia, rất khó tiếp cận với nữ giới.
Diệp Ngọc Sơn nghe vậy thì hai mắt sáng lên, càng thêm nhiệt tình chào mời anh ngồi xuống uống trà.
Từ khi bước vào văn phòng sang trọng của anh họ, Trần Quang Huy vẫn luôn quan sát vẻ mặt của anh ta, bởi anh hiểu rất rõ, từ khi giúp mình tìm được công việc anh cũng từng thử trèo lên gốc cây lớn là người anh họ này, hy vọng có cơ hội leo lên một tầng cao mới.
Kết quả từ đó về sau, anh họ tránh mặt anh giống như né tà, căn bản không cho anh cơ hội gặp mặt, cho dù anh muốn tặng quà đến nhà anh ta cũng bị chị dâu từ chối ngoài cửa.
Cho nên bây giờ anh họ lại nhiệt tình gọi mời bản thân tới cơ quan như vậy, nếu không có việc gì cần anh làm vậy mới là lạ.
Nhưng anh họ không nói, Trần Quang Huy cũng không chủ động dò hỏi, anh muốn nhìn xem người anh họ thân mang chức vụ quan trọng này rốt cuộc có tính toán gì?
Diệp Ngọc Sơn lan man một hồi, ngay cả tình hình hiện tại trong nhà của Trần Quang Huy cũng hỏi qua một lượt, tiếp đó anh ta mới mở két sắt, lấy ra một chiếc túi đựng hồ sơ giấy dai căng phồng đặt xuống trước mặt anh.
"Anh, đây là..."
“Em họ, trong này có một triệu tệ, anh gặp phải khó khăn, muốn chú giúp anh làm một việc”.
Trần Quang Huy không nhìn xem bên trong túi hồ sơ có thực sự nhét một triệu tệ hay không, nhưng anh đang nghĩ đây phải là vấn đề nan giải lớn cỡ nào, anh họ sẽ không kêu bản thân làm chuyện gì phạm pháp đó chứ, Trần Quang Huy do dự không lên tiếng, anh hiểu, bản thân nếu đã tới thì cho dù anh ta nhờ anh làm gì cũng là một cơ hội, một cơ hội giúp anh rời khỏi nhà tù.
Tiền đề là làm chuyện này mà không bị tống vào tù đạp máy khâu.
Lúc đầu Diệp Ngọc Sơn cũng có chút ngại ngùng, thấy Trần Quang Huy không hỏi là chuyện gì thì lại vòng vo một hồi, cuối cùng vẫn kể lại cho anh nghe về khó khăn của mình khiến anh phải giật mình kinh ngạc tại chỗ.
Diệp Ngọc Sơn có một nhân tình bên ngoài, vô tình gieo xuống một ‘hạt mầm’ không thu dọn nổi, rơi xuống đất kết quả bén rễ đâm chồi, bây giờ người chủ của mảnh đất đó không thuận lòng nữa muốn anh ta phải ly hôn, nếu không sẽ tới cơ quan làm ầm ĩ một trận, đến lúc đó bên sứt càng bên gãy gọng, ai cũng đừng mong có kết cục tốt.
Diệp Ngọc Sơn hao phí rất nhiều công sức cuối cùng mới vỗ về được người phụ nữ đó, về phần đưa ra bao nhiêu lợi ích, Trần Quang Huy không biết, nhưng việc Diệp Ngọc Sơn muốn anh làm thật sự đã vượt quá sức tưởng tượng của anh..
“Anh, như vậy không ổn đâu, cô ta có thể đồng ý sao?”
“Anh và cô ta đã thỏa thuận xong rồi, cô ta chỉ muốn tìm một người để kết hôn, không muốn đứa con này sinh ngoài giá thú, để có một lời giải thích cho gia đình. Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt anh tranh cử chức phó thị trưởng, không thể ly hôn, một năm, cho anh thời gian một năm, đợi đứa bé ra đời chú liền ly hôn với cô ta, thế nào…”
Diệp Ngọc Sơn môi trên chạm môi dưới thốt ra câu đó tựa hồ chuyện này thật sự rất đơn giản, Trần Quang Huy thầm nghĩ, chuyện này anh nói ra thì dễ dàng, nhưng đối với tôi thì ông đây sẽ không còn là trai tân nữa, sau này nếu kết hôn sẽ là người đàn ông có một đời vợ.
“Anh, chuyện này quả thực quá đột ngột, em không có chuẩn bị tâm lý trước, anh có thể để em suy nghĩ một chút không?”, Trần Quang Huy không muốn nhận lấy củ khoai lang nóng bỏng tay này, cái gọi là cân nhắc chỉ là lời từ chối khéo léo mà thôi.
Nhưng Diệp Ngọc Sơn là cáo già lăn lộn nhiều năm chốn quan trường, sao có thể để vuột mất anh.
Anh ta đưa cho Trần Quang Huy một điếu thuốc, tự mình châm lửa rồi hít một hơi thật sâu, nói: “Anh em, công việc của chú cũng là do anh bỏ ra rất nhiều công sức giành được, vì chúng ta là họ hàng, họ hàng giúp đỡ nhau có chuyện gì đều nên phối hợp với nhau có phải không, hơn nữa, chú bây giờ cũng chưa có bạn gái, chỉ là hôn nhân hình thức thôi, anh bảo đảm chú sẽ không gặp rắc rối gì đâu…”
“Anh, em biết, nhưng em thực sự chưa từng nghĩ tới chuyện này, em còn phải thương lượng với bố mẹ nữa, anh xem…”, Trần Quang Huy muốn lập tức rời đi, không muốn dây dưa vấn đề này với anh ta nữa, bây giờ người ta đã bắt đầu muốn anh trả ơn rồi, không lẽ bản thân còn muốn tiếp tục cắn răng chịu đựng sao?
Diệp Ngọc Sơn dường như biết trong lòng anh đang nghĩ gì, liền ném tàn thuốc trong tay vào gạt tàn, trong gạt tàn có nước, tàn thuốc trong nháy mắt lụi tắt cũng giống chính anh bây giờ.
Khi anh định nhấc mông đứng dậy thì Diệp Ngọc Sơn lại lên tiếng.
“Lúc nãy chú nói em gái mới ra trường, chưa tìm được việc làm phải không? Thật trùng hợp, hiện tại cục đang cần những nhân tài như vậy, thế này đi, ngày mai chú kêu em ấy tới cục làm việc, năm sau anh sẽ kêu bên hành chính thêm vài suất, đến lúc đó em gái chúng ta có thể vào Cục Tài chính và biên chế chính thức rồi, chú giúp anh lần này, anh tuyệt đối sẽ không để chú thiệt thòi…”
Nói đoạn anh ta lại đẩy túi hồ sơ đựng một triệu tệ kia tới trước mặt Trần Quang Huy.
Chương 02: Điều kiện
Không phải chưa từng nghe tới việc nuôi con hộ người khác, nhưng Trần Quang Huy chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày loại chuyện này lại rơi xuống đầu mình.
Diệp Ngọc Sơn thấy Trần Quang Huy còn đang lưỡng lự, cuối cùng cũng phun ra câu chốt hạ cuối cùng.
“Trần Quang Huy, chuyện này xong xuôi, anh, chú sẽ không còn nợ nần nhau gì nữa. Việc anh tìm công việc cho chú chú cũng không cần phải nhớ kỹ nữa, bao gồm cả chuyện của em gái chú, chú cũng không cần phải trả ơn anh, chỉ lần này thôi, thế nào?”, Diệp Ngọc Sơn hỏi.
Câu nói này rất nặng, hàm ý chính là cậu nợ tôi ân tình, tôi muốn cậu trả ơn ngay bây giờ, không có tôi cậu bây giờ chỉ là một thằng vô công rồi nghề, tất cả mọi thứ cậu có bây giờ đều là tôi ban phát cho.
Trần Quang Huy đương nhiên hiểu ý của anh ta, nếu chỉ liên quan công việc của bản thân, anh có thể nói không với người anh họ hàng xa này, có nhiều cách để báo đáp ân tình, nhưng anh quả thực không thể làm được loại chuyện này, nhưng trong đó còn liên lụy tới công việc của em gái mình.
Kể từ khi tốt nghiệp, em gái vẫn miệt mài đi phỏng vấn khắp nơi nhưng về cơ bản đều gặp trắc trở, hơn nữa thi công chức đều trượt, sở dĩ Trần Quang Huy dao động là vì anh tin vào năng lực của Diệp Ngọc Sơn, nếu anh ta đã hứa với mình, vậy chắc chắn sẽ làm được.
Vì vậy vì công việc của em gái, anh thực sự đã động lòng, không phải chỉ là đăng ký kết hôn với một người phụ nữ xa lạ thôi sao? Dù sao họ cũng không ở cùng nhau, vậy thì liên can gì đến anh? Cũng không bị coi là cắm sừng đi?
Một phút sau, Trần Quang Huy nhìn về phía Diệp Ngọc Sơn nói: “Anh, không thành vấn đề, em có thể giúp anh, nhưng công việc của em gái em…”
Diệp Ngọc Sơn vui mừng khôn xiết, anh ta đứng phắt dậy sải bước tới bàn làm việc, cầm lấy giấy bút đưa cho Trần Quang Huy, nói: “Viết tên, số CMND và số điện thoại của em gái chúng ta vào đây, anh lập tức sắp xếp”.
Trong mười phút tiếp theo, Trần Quang Huy đã được mở mang tầm mắt quyền lực được phát huy đến cực điểm như thế nào.
Một sinh viên tốt nghiệp đại học bình thường hoặc là làm cu li, hoặc là về nhà ăn bám bố mẹ, cảnh em gái tìm việc và chuẩn bị cho kỳ thi anh đều nhớ như in trong đầu, nhưng loay hoay một vòng vẫn không có kết quả.
Diệp Ngọc Sơn chụp lại mảnh giấy có ghi thông tin của em gái anh rồi gửi cho trưởng phòng, để thể hiện sự chân thành và sức mạnh của bản thân khi gọi điện cho trưởng phòng anh ta còn bật loa ngoài, đặt lên trên bàn cho Trần Quang Huy cùng nghe cùng xem.
Trưởng phòng thậm chí còn không hỏi tình huống cụ thể, chỉ luôn miệng thưa vâng với sắp xếp của Cục trưởng…
Nhìn Diệp Ngọc Sơn nhe nhàng sắp xếp công việc cho em gái mình như vậy, trong lúc ngơ ngác Trần Quang Huy không khỏi cảm thán, quyền lực quả thực là thứ tốt trên đời, chẳng trách lại có nhiều người mài giũa trí óc trèo bám lên, bởi quyền lực đồng nghĩa với việc bạn có thể làm được phần lớn những thứ mình muốn bất cứ lúc nào.
Có lẽ có một số việc mà quyền lực tạm thời không thể thực hiện được, nhưng có thể chỉ vì một nguyên nhân, quyền lực chưa đủ lớn, vị trí chưa đủ cao.
Buổi tối, Diệp Ngọc Sơn dẫn anh đến một nhà hàng cao cấp, nhưng anh ta lại không xếp chỗ cho anh ngồi cùng nên anh chỉ có thể chờ đợi từ phía xa.
Tám giờ tối có một người phụ nữ mảnh khảnh mặc áo gió dài, tuy rằng không đi giày cao gót nhưng chiều cao của cô ta cũng phải khoảng 1m75, khi đi đường vô thức đặt tay lên bụng mình.
Vì khoảng cách nên Trần Quang Huy không nhìn rõ được dung mạo, cho đến khi cô ta đi đến vị trí của Diệp Ngọc Sơn, anh mới hiểu nếu không nằm ngoài dự đoán, đây chính là đối tượng kết hôn của bản thân rồi.
Diệp Ngọc Sơn tối nay đưa anh tới là để gặp mặt người phụ nữ này, kỳ thực đối với Trần Quang Huy mà nói, người phụ nữ này trông như thế nào không quan trọng, bản thân lại không chung sống cùng cô ta nhưng nếu cô ta muốn nghiệm hàng trước, quá xấu không được, vô dụng quá cũng không xong, vì vậy tối nay là lúc cô ta kiểm hàng.
Mà món hàng đó chính là Trần Quang Huy.
Quả nhiên sau khi trò chuyện vài câu Diệp Ngọc Sơn liền vẫy tay với Trần Quang Huy, gọi anh đi tới.
Người phụ nữ không hề quay đầu, cho đến khi Trần Quang Huy bước tới và ngồi xuống trước mặt, cô ta mới ngẩng đầu nhìn anh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt trông khá hơn nhiều, hiển nhiên là khá hài lòng với tướng mạo của anh.
Trần Quang Huy từng trải qua quá trình tôi luyện máu lửa nên từng cử chỉ đều toát ra hơi thở nam tính, hơn nữa còn đang đảm nhiệm công việc giám ngục, vì tính chất công việc nên cũng không nói cười tùy tiện, tương đối uy nghiêm, chiều cao 1m8 đặt giữa đám đông nam giới cũng khá nổi bật, vì vậy, người phụ nữ chỉ quét mắt liếc anh một cái cũng không nói gì thêm.
Trần Quang Huy vốn tưởng rằng Diệp Ngọc Sơn sẽ giới thiệu bọn họ với nhau, nhưng không, anh ta thấy Trần Quang Huy ngồi xuống xong bèn gật đầu nói: “Vậy tôi đi trước đây, hai người từ từ nói chuyện đi, Quang Huy, có chuyện gì cứ gọi điện nhắn tin cho anh”.
Mẹ kiếp, cho dù là bà mối cũng phải giới thiệu đây là ai với hai bên chứ, Diệp Ngọc Sơn cứ như vậy rút lui rồi?
Trần Quang Huy nhất thời không biết nên nói gì.
Vì vậy, hai người ngồi đối mặt nhau, đợi Diệp Ngọc Sơn rời đi cô ta mới có dũng khí đánh giá Trần Quang Huy một cách kỹ lưỡng.
“Phù hợp với yêu cầu của cô không?”, Trần Quang Huy mỉm cười hỏi.
Chương 03: Anh có thể giúp tới cùng không?
“Anh Trần phải không, chuyện này chẳng có gì buồn cười cả. Anh ta vừa rồi cũng đã nói qua về tình hình của anh, không ngờ còn thực sự có người chịu giúp đỡ loại chuyện này. Anh cảm thấy mình có thể giúp đỡ đến cùng không? Sau này sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, anh không chỉ phải chuyển tới ở cùng tôi, còn phải chăm sóc tôi, khám thai sinh con anh đều phải ký tên, không phải là chuyện đăng ký kết hôn là xong đâu”.
Trần Quang Huy ngẩn người, chết tiệt, anh bị Diệp Ngọc Sơn lừa rồi, khi họ bàn bạc không đề cập tới nhiều chuyện như vậy, sao đến đây nghe xong còn phải ở chung, phải hầu hạ cô ta, vậy có cần phải giúp Diệp Ngọc Sơn nuôi lớn đứa trẻ nữa hay không đây?
Trần Quang Huy vừa định mở miệng nói chuyện thì điện thoại đổ chuông, vừa thấy người gọi tới là em gái, mới ngượng ngùng cười một tiếng, cầm điện thoại đi ra khỏi nhà hàng.
“Alo, sao thế Tiểu Nhan?”
“Anh, em vừa nhận được điện thoại của trưởng phòng Cục Tài chính thành phố Đông Cảng kêu em ngày mai tới báo danh, chuyện này có phải do anh sắp xếp không, anh tới tìm anh họ Cục trưởng kia rồi à anh, em mừng quá, trời ơi, em có thể tới Cục Tài chính làm việc giống như một giấc mơ vậy, có phải là anh không, mau nói cho em biết đi, có phải là anh sắp xếp sau lưng em không….”
Trần Quang Huy nhất thời nghẹn giọng, nghe em gái Trần Nhan nhảy múa vui vẻ ở đầu dây bên kia, lại ngoảnh đầu nhìn người phụ nữ vẫn đang đợi trong nhà hàng, anh biết mình không còn đường lui nữa.
"Ừ, em cứ đi thử trước xem sao”, Trần Quang Huy nói.
Mười phút sau, Trần Quang Huy lại lần nữa ngồi xuống trước mặt người phụ nữ, cười nói: “Tôi xin chính thức giới thiệu một chút về bản thân, tôi tên là Trần Quang Huy, hiện đang là một giám ngục, việc cô nói muốn tôi ở nhà chăm sóc cô e rằng có chút khó, bởi tôi còn phải đi làm, nhà tù cách chỗ này năm mươi kilomet, đi về không quá thuận tiện, cô có thể tìm một bảo mẫu tới, do đó…”
"Không sao, Diệp Ngọc Sơn sẽ thuyên chuyển công tác cho anh vào trong thành phố, anh muốn tới đâu tốt nhất mau chóng nói với anh ta đi, tôi dự định thứ hai tuần sau sẽ đăng ký kết hôn, hôm nay là thứ bảy…”
Trần Quang Huy ngỡ ngàng không thôi, người phụ nữ cũng không thèm ngó anh thêm một cái, lúc đứng dậy còn đặt một tấm danh thiếp lên bàn rồi thong thả rời đi.
Lục Hàm Yên, quản lý khách sạn Đông Cảng, phía dưới chính là số điện thoại của cô ta.
Trần Quang Huy cầm tấm danh thiếp nhìn mấy lần, trên đó tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng xộc thẳng vào cánh mũi anh.
Khi anh đứng dậy rời đi đã xé tấm danh thiếp thành nhiều mảnh rồi không thương tiếc ném vào thùng rác, cảnh này cũng đã bị Lục Hàm Yên đang ngồi trong xe nhìn thấy rõ ràng.
Đợi đến khi Trần Quang Huy rời đi cô ta mới lái xe rời khỏi.
Trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn Đông Cảng, một người đàn ông sắc mặt trầm ngâm đang ngồi trên ghế sofa, hạ mi nhìn xuống quang cảnh thành phố bên dưới, anh ta là ông chủ của khách sạn này, bỗng nhiên sau lưng truyền tới tiếng mở cửa, người bước vào chính là Lục Hàm Yên.
“Đã thương lượng xong chưa?”, người đàn ông quay đầu lại hỏi.
Lục Hàm Yên vừa bước vào cửa liền đá đôi giày cao gót sang một bên, xem ra cô ta đã coi nơi này như nhà của mình vậy.
“Bàn xong hết rồi, người anh ta tìm đến là em họ của mình, lý do là vì người này dễ khống chế, anh ta lại có ơn với người này, hơn nữa còn sắp xếp cho em gái của người đó vào làm việc tại Cục Tài chính, vì vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì, điều tôi lo lắng bây giờ không là chuyện này mà là đứa bé, chúng ta không thể xác định đứa bé này là của Diệp Ngọc Sơn, nếu không phải là của anh ta, anh cũng biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đó”, Lục Hàm Yên nói với vẻ mặt u ám.
Người đàn ông không đáp lời, vẫn như cũ ngắm nhìn quang cảnh bên dưới, một lúc lâu sau, khi tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong phòng tắm truyền ra anh ta mới đứng dậy đi về cửa phòng tắm, nhìn bóng dáng mơ hồ được phản chiếu lên mặt kính của Lục Hàm Yên phía sau thì nuốt nước bọt khan, nhưng cuối cùng cũng không làm gì khác mà trở lại chỗ ngồi cũ.
Khi Lục Hàm Yên một lần nữa bước ra, giống như một đóa sen trổ bông trên mặt nước, gương mặt cô ta ửng đỏ khỏe khoắn, đôi chân trần giẫm lên chiếc thảm không phát ra nửa phần tiếng động, nhưng người đàn ông lại cảm giác được cô ta đang đi tới, bởi người chưa đến mà hương vị đã phảng phất tới rồi.
“Cho dù có chắc chắn hay không, cô cũng phải sinh ra đứa nhỏ, trước khi anh ta nổi lên nghi ngờ phải cùng anh ta kết hôn, để mắt tới tên thanh niên đó cho tốt, đừng để mắc sai lầm”, người đàn ông đứng dậy nói.
"Đừng quên lời hứa của anh, tôi giúp anh khống chế Diệp Ngọc Sơn thì chuyện anh đồng ý với tôi phải làm được, nếu không đừng trách tôi tiết lộ mọi chuyện cho anh ta biết”, biểu cảm Lục Hàm Yên tràn ngập vẻ bất thiện.
Người đàn ông nghe vậy thì nhấc chân đi tới trước mặt Lục Hàm Yên, trên môi nhếch lên ý cười lạnh lùng, anh ta vươn tay siết chặt gương mặt cô, người đàn ông này không hề có chút tự giác thương hoa tiếc ngọc, gương mặt của Lục Hàm Yên bị véo tới đau nhức, nhưng cô ta phải bấm bụng nhẫn nhịn bởi cô ta biết, bản thân càng bày ra dáng vẻ đau khổ, thì anh ta lại càng trở nên hung bạo.
“Tôi nói rồi, tôi kêu cô làm gì thì cô cứ thành thật mà làm, đừng ra điều kiện với tôi, cô không xứng, làm tốt việc này tôi nhất định sẽ giữ đúng lời hứa, nếu không chúng ta ai cũng không có quả ngon để ăn đâu”, người đàn ông cười chế nhạo xong còn hất mặt Lục Hàm Yên ra, khiến cô ta xém chút ngã nhào.
Về phần yêu cầu của Lục Hàm Yên, Trần Quang Huy không thể không nói lại với Diệp Ngọc Sơn, hôm nay là thứ bảy, thứ hai đi đăng ký, cũng quá gấp rút rồi đó chứ?
Nhưng khi Diệp Ngọc Sơn nhận được điện thoại của Trần Quang Huy ngược lại còn bình tĩnh dị thường.
“Chú cứ làm theo lời cô ta nói đi, cô ta kêu chú làm gì thì làm cái đó, không cần phải chuyện gì cũng hỏi ý kiến anh”, Diệp Ngọc Sơn nói.
Chết tiệt, sao tôi có thể không xin chỉ thị từ anh đây, đó là người phụ nữ của anh, tôi phải báo cáo cho anh biết mọi chuyện đang diễn ra như thế nào chứ? Anh không phải sẽ thực sự ném củ khoai nóng này cho tôi đó chứ? Ông đây không muốn vô điều kiện tiếp quản chuyện này đâu, cùng lắm thì đình công, tôi đây là giả vờ tiếp quản, đừng mơ lôi kéo tôi chôn cùng một hố.
Chương 04: Anh cảm thấy thế nào cũng vô dụng
Vừa cúp máy, điện thoại của Trần Quang Huy lại vang lên, là Lục Hàm Yên gọi tới, tuy rằng danh thiếp đã bị anh xé thành từng mảnh nhưng trí nhớ của anh không phải thứ bày ra cho có, đây đều là kỹ năng được huấn luyện trong quân ngũ.
“Cô Lục, có chỉ thị gì sao?”, Trần Quang Huy đúng mực hỏi.
“Bây giờ đang ở đâu, nhà của Diệp Ngọc Sơn à?”
"Không, tôi chỉ đang đi dạo trên đường thôi, cả ngày nay chưa bỏ gì vào bụng rồi nên đang tìm một quán ăn, có chuyện gì sao? Hình như hợp tác giữa chúng ta vẫn chưa bắt đầu đâu, chẳng phải là thứ hai sau khi đăng ký à?”, Trần Quang Huy hỏi.
“Vậy sao, tôi cũng chưa ăn cơm, anh tới khách sạn Đông Cảng đi, tôi mời anh, nếu thứ hai đã đi đăng ký thì chúng ta cũng phải tranh thủ thời gian tìm hiểu một chút, nếu không sao có thể giới thiệu với người trong nhà được? Đúng rồi, quên chưa nói với anh, thứ hai sau khi đăng ký xong, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc gia đình, đến lúc đó anh cũng phải tới tham gia…”
Trần Quang Huy có chút sửng sốt, sao anh càng lúc càng cảm thấy giao dịch này sắp dính chặt vào tay mình đây?
Trong căn phòng riêng sang trọng của khách sạn Đông Cảng, Trần Quang Huy ngồi một mình chờ đợi, mặc dù đây là địa bàn của Lục Hàm Yên nhưng người này một chút tự giác cũng không có, tuy đồ ăn đã được dọn lên hết nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng cô ta đâu.
Lục Hàm Yên nhìn chằm chằm Trần Quang Huy trên màn hình giám sát, nhân viên phục vụ ở một bên thấp giọng báo cáo: "Chúng tôi đã nói với anh ta mấy lần không cần đợi cô nhưng anh ta một mực muốn đợi cô cùng dùng cơm, vì vậy vẫn luôn không đụng đũa, lúc mới đầu còn liếc mắt vài cái nhưng sau đó cũng chẳng buồn nhìn tới trên bàn có những gì nữa".
Cô ta thực sự không biết lượng sức khi dùng chút tài mọn này thăm dò Trần Quang Huy, điều quan trọng nhất đối với một người lính là phải hiểu kỷ luật và có quy tắc, vì vậy Lục Hàm Yên muốn dùng loại phương thức này kiểm tra tố chất của anh, nhưng hiện tại xem ra phải khiến cô ta có chút thất vọng rồi.
Khi Lục Hàm Yên xuất hiện ở cửa phòng riêng, Trần Quang Huy cũng chỉ hơi nhích người, chẳng màng đứng dậy chào hỏi.
Cô kêu tôi đợi ở đây, tôi cũng đã đợi rồi, coi như nể mặt cô, ông đây cho dù là làm việc thay cũng không phải là vì thể diện của cô, vì vậy đừng mong ông đây sẽ làm trâu làm ngựa cho cô, cũng đừng mơ tôi sẽ chu đáo ân cần, bởi cây con trong mảnh đất đó của cô không phải là hạt giống của ông đây.
"Thật ngại quá, hôm nay tôi hơi bận".
"Tôi biết, cô cứ bận việc của mình đi, thực sự không cần thiết phải cùng nhau ngồi ăn bữa cơm này, gửi cho tôi tóm tắt tình hình trong nhà cô, tranh ảnh gì đó là được, tôi bảo đảm sẽ không để xảy ra lỗi lầm nào, về phần gia đình tôi, cô không cần mong ngóng đâu, nếu đã là giao dịch, hãy để mọi chuyện trôi qua đơn giản. Cô trông coi tốt tiền vốn của mình, muốn đạt được lãi lời từ tôi không thực tế đâu, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ nhận được bất kỳ lợi ích nào từ cô, chúng ta nên diễn trò thì diễn trò, nên tính toán liền tính toán, ừm, về việc sống chung mà cô nói, tôi cảm thấy…"
"Anh cảm thấy gì cũng vô dụng, thứ tôi muốn tôi cảm thấy được là được, nếu anh không chấp nhận được thì bây giờ tôi có thể gọi điện cho Diệp Ngọc Sơn để anh ta tìm người khác hoặc là ly hôn để cưới tôi, anh cảm thấy anh ta sẽ lựa chọn thế nào?", Lục Hàm Yên hùng hổ bức người.
"Công việc của anh, của em gái anh đều do Diệp Ngọc Sơn thu xếp phải không? Những chuyện này tôi đều biết, nếu anh không muốn làm theo mà chống đối với tôi, vậy được thôi, bây giờ tôi có thể gọi cho Diệp Ngọc Sơn để anh ta nghĩ cách khác, mấy tháng nữa tôi phải sinh em bé, ít nhất tâm trạng cũng phải vui vẻ buông lỏng, với dáng vẻ này của anh tôi có thể cảm thấy dễ chịu sao?", Lục Hàm Yên nói được làm được, lập tức rút điện thoại ấn số.
Nhưng trước khi cô ta kịp nói gì đó thì Trần Quang Huy đã thỏa hiệp rồi.
"Được rồi được rồi, cứ làm theo lời cô nói đi, cô muốn thế nào thì làm thế đó, ok?", Trần Quang Huy bất lực nói, nhưng cục tức đè nén trong lòng khiến gân xanh trên trán anh hằn lên rõ rệt.
Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Xã hội có sự phân tầng và số phận cũng vậy.
Tại khoảnh khắc này anh cảm thấy danh dự của mình đã bị người phụ nữ trước mắt giẫm nát, thực tế là chẳng ai để tâm tới tôn nghiêm của bạn ngoại trừ bạn.
Lục Hàm Yên rất vừa lòng với màn phát huy vừa rồi của mình, cô ta chậm rãi đi đến trước mặt anh, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, hai người gần như mặt đối mặt.
"Diệp Ngọc Sơn có thể tìm anh chứng tỏ anh ta vẫn rất tin tưởng anh, cho nên, anh là đang giúp đỡ anh ta, cũng là đang giúp tôi, chúng tôi đều cảm ơn anh, vẫn câu nói đó, chúng tôi sẽ không để anh phải chịu thiệt, chỉ là diễn một vở kịch mà thôi", Lục Hàm Yên chân thành vô cùng.
Nhìn người phụ nữ trang điểm tinh xảo trước mặt, hiện ra trong đầu Trần Quang Huy không phải cảnh tượng khinh nhờn với cô ta mà là cái đầu hói và khuôn mặt bóng nhờn của người anh họ khiến anh không khỏi nhíu mày.
Lục Hàm Yên tưởng rằng anh đang nghi ngờ lời nói của mình, hai cánh mũi cô ta hơi phập phồng, trên mặt tràn đầy khinh thường, hiển nhiên cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của Trần Quang Huy là biểu thị cho sự phản nghịch và không tín nhiệm với mình.
"Giám đốc Lục, tôi chỉ là rất hiếu kỳ, cô xinh đẹp như vậy, có thể nói là người phụ nữ xuất sắc nhất trong số ít phụ nữ tôi từng gặp qua, sao cô lại nhìn trúng anh họ tôi vậy, anh ấy hơn cô rất nhiều tuổi đó?"
Lục Hàm Yên nghe vậy thì sững sờ, cô ta chậm chạp đứng lên, cuối cùng cũng ngồi xuống vị trí cách anh vài mét, nhấc đũa định ăn gì đó nhưng lại buông xuống, sau đó lại đứng dậy đi về phía cửa, nói: "Anh tự mình ăn đi, chỗ ở của anh đã sắp xếp xong rồi".
Chương 05: Đều nghe theo cô ta
Trần Quang Huy trợn mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó quay người bắt đầu dùng cơm, trong tầm tay chính là một chai Mao Đài Phi Thiên, nhưng anh cũng không thèm nhìn tới, trong tình huống này, anh phải giữ được tỉnh táo tuyệt đối, men rượu chỉ có thể khiến anh mất kiểm soát.
Ăn uống xong Trần Quang Huy liền báo cáo tình hình bên mình cho anh họ.
"Tốt lắm, chú nghe theo sắp xếp của cô ta là được, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm hại tới chú, chú giúp anh một chuyện lớn như vậy, yên tâm, chuyện anh hứa với chú đều sẽ thực hiện, chỉ hy vọng chuyện này có thể giải quyết êm đẹp, haiz, em họ, nếu anh qua được ải trở ngại này, nhất định sẽ ghi nhớ chú cả đời", Diệp Ngọc Sơn nói đầy thâm tình.
Trần Quang Huy thuộc kiểu người anh kính tôi một thước, tôi nhường anh một trượng vì vậy cho dù bản thân tiếp nhận cục diện này là để trả ơn cho Diệp Ngọc Sơn hay là mưu tính một công việc tốt cho em gái, nếu nói tình nguyện thì là tán dóc nhưng Diệp Ngọc Sơn đã nhún nhường cầu xin mình như vậy anh lại cảm thấy không cần thiết làm to chuyện, cũng hiểu được chỗ khó của anh ta.
"Vậy được, anh, em biết rồi, có gì sau lại nói, nếu có tiến triển mới em sẽ báo cáo lại cho anh".
Gọi điện xong Trần Quang Huy đứng dậy vươn vai, nhìn căn phòng mà Lục Hàm Yên sắp xếp cho mình không khỏi thầm chửi rủa trong lòng, mẹ kiếp, có tiền thật là tốt, đây là lần đầu tiên anh được ở trong một khách sạn cao cấp như vậy.
Diệp Ngọc Sơn cúp máy xong thì ngồi trên sofa không hé nửa lời, ngồi đối diện chính là vợ anh ta, Tổ Văn Quân.
Gương mặt Tổ Văn Quân lạnh băng như thấm được ra cả một tầng sương, lạnh lùng nhìn chồng mình, một Cục trưởng Cục Tài chính nói một không nói hai, được triệu người tại thành phố Đông Cảng nịnh nọt lúc này không còn chút kiêu hãnh nào.
"Thu xếp xong hết chưa?"
"Ừ, đều thu xếp xong rồi, em yên tâm, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, Lục Hàm Yên tin rồi, Trần Quang Huy cũng vậy, cho nên đợi bọn họ đăng ký kết hôn xong chuyện còn lại liền dễ làm", Diệp Ngọc Sơn vừa nói trên trán vừa túa ra đầy mồ hôi lạnh.
"Diệp Ngọc Sơn, hai vợ chồng chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nếu không phải đang là thời điểm quan trọng tranh cử chức phó thị trưởng, tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết, lúc anh lấy tôi nói như thế nào vẫn chưa quên chứ?", Tổ Văn Quân đanh mặt hỏi.
"Vợ à, em nhất định phải tin anh, anh thực sự không cố ý đâu, anh chỉ ăn cơm với cô ta một lần nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, sáng hôm sau thức dậy đã ở cùng nhau rồi, cho nên anh cảm thấy từ đầu tới cuối đây hẳn là một cái bẫy, nhưng đằng chuôi bị người ta nắm, anh bây giờ không dám động, cũng không dám chọc tới cô ta…"
"Diệp Ngọc Sơn, anh lừa quỷ à, một lần liền mang thai? Anh nào có năng lực đó với tôi, nhiều năm như vậy rồi tôi vẫn luôn có một đứa bé, nhưng nhìn lại sự yếu ớt của mình xem, tôi nói cho anh biết, cô ta tuyệt đối không thể sinh đứa nhỏ này ra, nếu anh dám để cô ta sinh thì anh không xong với tôi đâu, nếu anh đã không muốn sống với tôi nữa, vậy chúng ta liền chấm dứt, tôi thấy chắc anh đã quên chức phó thị trưởng kia là ai đã giúp mình tuyên truyền rồi phải không, thứ vô liêm sỉ", Tổ Văn Quân hận không thể xông lên cho Diệp Ngọc Sơn một bạt tai.
"Vâng vâng vâng, anh biết, chuyện này không phải là phải hòa hoãn lại trước sao, đợi chuyện phó thị trưởng được quyết định, em thích làm thế nào thì làm thế đó, tất cả đều tùy em, anh đều nghe theo em, được không?", Diệp Ngọc Sơn vội vã gật đầu thừa nhận sai lầm, vô cùng tự giác đứng cùng phe với vợ mình.
Trong phòng khách sạn, thấy thời gian không còn sớm Trần Quang Huy liền gọi điện về nhà, em gái vẫn chìm đắm trong niềm vui tìm được việc làm, nói ngắn gọn vài câu anh cảm thấy bản thân hôm nay rất mệt mỏi nên gọi xong lập tức thả mình xuống chiếc giường lớn.
Anh cảm thấy chiếc giường này thật lớn thật mềm mại, xúc cảm trơn mượt, co giãn hơn cả vải cotton thật, khiến người ta cảm thấy ấm áp như ngọc.
Trong cơn mơ màng anh nghe một tiếng khẽ ngâm không dễ phát giác, tinh thần cảnh giác làm lính mấy năm khiến anh mở choàng mắt trong giây lát, anh muốn ngồi dậy, bản thân đang ở đâu, trong căn phòng này không chỉ có mình anh, chính xác mà nói, trên chiếc giường lớn này không chỉ có một mình anh.
Người phụ nữ đó khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp chỉ dùng từ chim sa cá lặn mới hình dung được, làn da trắng trong như băng tuyết mịn màng như mỡ đông cùng vóc người thướt tha quyến rũ.
Lúc này trên người cô chỉ mặc một bộ đồ lót màu tím hồng, nằm nghiêng bên giường, chẳng lẽ thứ anh vừa chạm tới là…
Từ góc độ của Trần Quang Huy vừa vặn có thể nhìn thấy nửa bên mặt của cô.
Góc nghiêng hoàn mỹ, đôi chân thon dài mất hồn toàn bộ đều bày ra trước mắt anh.
"Sao cô lại ở đây?", đầu óc Trần Quang Huy kêu ong ong, nháy mắt cảm thấy chuyện này không đơn giản, bản thân tối qua rất buồn ngủ và uể oải.
Anh bỗng nhiên ý thức được, có lẽ mình bị tính kế rồi, nhưng hồi tưởng lại loạt hành động tối qua một lượt, ánh mắt của anh liền rơi xuống chai nước đóng sẵn mình đã uống khi bước vào cửa.
Khoé miệng Lục Hàm Yên từ đầu tới cuối vẫn treo ý cười, tuy rằng cô ta đang mặc đồ lót nhưng bộ đồ lót đó cũng không quá mát mẻ, điều khiến Trần Quang Huy càng không nói lên lời chính là cô ta vậy mà cứ mặc đồ ngủ như vậy đẩy cửa đi ra ngoài.