Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thuận Bình không thể làm gì khác hơn là dừng bước lại, ông ta đưa mắt nhìn vào trong nhà trong chốc lát, có chút không cam lòng hỏi: “Vậy Không Vong phải làm thế nào? Cứ bị treo như vậy sao?”
“Tạm thời chỉ có thể như vậy, chờ nhân viên pháp y đội hình sự tới khám nghiệm hiện trường, xác minh nguyên nhân cái chết.”
“Xác minh nguyên nhân cái chết, chẳng lẽ không phải treo cổ tự tử sao?” Thuận Bình bình tĩnh nói, vừa nhìn vào mắt La Phi, hình như muốn tìm được một đáp án từ bên trong.
La Phi không nhường bước chút nào cũng nhìn thẳng vào ông ta, nhưng chuyển qua một vấn đề khác: “Có phải các người vừa đi từ dưới vách núi lên không, đi tìm người rơi xuống vách núi sao?”
“Tình hình như thế nào? Có thu hoạch được gì không?” Không Tĩnh ở một bên không kịp chờ đợi nói chen vào, xác nhận suy đoán của La Phi.
“Tuyết rơi nhiều như vậy, trên cơ bản chúng tôi không xuống được tới đáy vực, cứu người nhất định là không có hy vọng, hiện tại chỉ suy tính xem có cách nào tìm ra thi thể hay không. Haiz, ngày hôm qua không để cho bọn họ ở lại thì tốt rồi.” Thuận Bình bĩu môi, hình như tức giận đầy bụng không có chỗ phát ra, lại đổi đề tài nói: “Còn vụ Không Vong là sao? Trước đó vài ngày nhốt mình trong phòng không ra, hiện tại lại tự sát trong chùa. Còn ngại chùa chưa đủ loạn sao?”
La Phi nhớ tới người sắp xếp ba người nhóm Trần Kiện ở lại trong căn phòng nhỏ sau chùa là Thuận Bình, hỏi: “Tại sao ngày hôm qua ông để cho ba người khách kia ở lại trong căn nhà nhỏ đó? Không phải trong chùa vẫn còn phòng trống sao?”
“Đúng là vẫn có phòng trống, nhưng mà gần đây trong chùa có quy định, không để cho khách hành hương ngủ lại. Lúc ấy sắc trời thật sự quá muộn, tôi không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là để cho bọn họ trước tiên ở lại trong căn nhà nhỏ kia.” Thuận Bình vừa nói, vừa nhìn Không Tĩnh, hình như có ẩn tình gì đó.
La Phi kinh ngạc “ừ” một tiếng, cũng nhìn về phía Không Tĩnh, trong chùa có quy định không để cho khách hành hương ngủ lại, cái này thật đúng là lần đầu tiên nghe nói.
Không Tĩnh thấy vẻ mặt của La Phi, vội vàng giải thích: “Đây là có nguyên nhân. Lúc trước, trong chùa bị mất trộm mấy món đồ, rất có thể chính là có người trà trộn vào nhóm khách hành hương ngủ lại để ăn trộm”
“Hả? Bị mất đồ quý giá sao? Tại sao không có báo án?” La Phi hỏi.
Không Tĩnh lúng túng cười khổ một cái: “Chính là vài cái lư hương, nhưng cũng coi như là nhiều năm nên thay đổi gì đó thôi, lúc ấy chỉ muốn về sau phải đề phòng tốt. Dù sao chúng tôi cũng là nhà Phật trong sạch xảy ra chuyện như vậy, để truyền đi không dễ nghe.”
La Phi gật đầu một cái, cái suy nghĩ này cũng có thể lý giải.
Kể từ sau khi Thuận Đức nhìn thấy thi thể Không Tĩnh qua cửa sổ, từ đó đến nay vẫn mất hồn mất vía, không nói một câu, xem ra bị dọa không ít. Vào lúc này hình như thần trí cậu trở lại một chút, gật đầu tiếp đề tài của Không Tĩnh.
La Phi rất tò mò Thuận Đức thông minh nhanh nhẹn có thể phát huy tác dụng trong công việc trọng yếu tiếp theo của mình, thật không nghĩ đến thế nhưng cậu ta lại nhát gan như thế.
La Phi lấy tay chỉ vào trong nhà, hỏi Thuận Đức: “Có phải bình thường cháu rất sợ thầy ấy hay không?”
Thuận Đức mờ mịt lắc đầu một cái: “Không có ạ, sư thầy luôn hòa đồng và rất yêu thương mọi người.”
Hòa đồng yêu thương? La Phi thật sự không cách nào đưa những từ này vào cái gò má tức giận mà mình nhìn thấy mới vừa rồi. Anh quay đầu lại nhìn về phía căn phòng trong kia, có vẻ rất khó hiểu.
Thuận Bình nhìn theo ánh mắt của La Phi, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng mà ông cũng phụ họa theo lời nói của Thuận Đức: “Ừ, diện mạo ông ấy hơi dọa người, nhưng tính tình lại rất tốt, chưa bao giờ thấy ông ấy phát huy tính tính nóng nảy. Nhưng mà nét mặt bây giờ kinh khủng thế, thật so với bình thường cứ tưởng như hai người. Không biết rốt cuộc ông ấy gặp chuyện gì nữa?”
Không Tĩnh ở một bên lắc đầu, nhẹ giọng giống như đang lầm bầm lầu bầu: “Không đúng, không đúng…”
“Cái gì không đúng?” Giọng nói của Thuận Bình có vẻ không kiên nhẫn.
Không Tĩnh giương mắt nhìn Thuận Bình một chút: “Con nói thầy ấy không có cáu giận, đó là bởi vì thời gian con vào chùa chưa đủ dài.”
Thuận Bình sửng sốt một chút: “Ý của thầy là gì? Chẳng lẽ thầy thấy được Không Vong tức giận?”
Không Tĩnh nhíu chân mày, nhớ lại một chuyện cũ đã phủ đầy bụi: “Các con nhìn bộ dáng bây giờ của Không Vong thì biết, nhất định sẽ cảm thấy rất giật mình. Nhưng đối với thầy mà nói, đây cũng là một cảm giác quen thuộc: Cái người Không Vong trước kia đã trở về rồi.”
“Không Vong trước kia? Bao lâu trước?” Thuận Bình hí mắt đe dọa nhìn Không Tĩnh, “Chính con ở lại trong chùa ngây người cũng hơn mười năm rồi.”
Không Tĩnh trầm ngâm một hồi: “Phải là… năm 72, đó là lần đầu tiên nhìn thấy Không Vong. Lúc ấy tính tình của thầy ấy khác hoàn toàn với cái người mà các con nhìn thấy sau này.”
La Phi lờ mờ cảm thấy nơi này có chút kỳ hoặc, hỏi tới: “Tình huống cụ thể như thế nào? Xin thầy kể tỉ mỉ một chút.”
Không Tĩnh nhìn vào mắt Thuận Bình, nói: “Thầy Không Vong này, thật ra thì cũng như con, cũng là giữa chừng thay đổi. Ban đầu không biết thầy ấy vì nguyên nhân gì, đi vào trong ‘Thung lũng chết’, là sư phụ Chính Minh của thầy đã cứu mạng thầy ấy.”