Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Không… đừng, các người… không cứu tôi được…” Hồ Tuấn Khải bắt đầu bày tỏ ý định ngăn cản La Phi. Mặc dù sức khỏe đang yếu đi, nhưng cái nắm tay này của anh vẫn rất có lực, trong lòng của anh nhất định có cảm xúc mãnh liệt nào đó đang chống đỡ.
Hai tiểu hòa thượng đứng ở cạnh cửa lưỡng lự nhìn La Phi, không biết nên nghe ai.
“Anh là… cảnh sát?” Hồ Tuấn Khải dùng cặp mắt đầy máu nhìn La Phi, “Anh không cần nắm chặt thời gian… hỏi tôi… hỏi tôi một ít gì sao? Tôi… tôi lập tức trả lời ngay…”
Mặc dù trong lòng không muốn tiếp nhận, nhưng La Phi biết Hồ Tuấn Khải nói chính xác sự thật, ở trên núi thế này thuốc cấp cứu rất đơn sơ, xuất hiện chứng bệnh trí mạng như thế, thời gian bệnh nhân đi đến tử vong chỉ có thể đếm ngược. Cái gọi là lau nước đá, cũng chỉ đưa đến ý nghĩa tượng trưng mà thôi. Đối mặt với Hồ Tuấn Khải – người trong cuộc quan trọng trong vụ án này, hiện tại nắm chặt thời gian hỏi anh mấy vấn đề mấu chốt mới thật sự có ý nghĩa. Dĩ nhiên nhìn về gốc độ đạo nghĩa con người mà nói, đối với bệnh nhân buông tha bất kỳ biện pháp cứu sống nào đều là một cách làm máu lạnh. Nhưng dưới tình huống trước mắt, biết rõ chân tướng sự thật, tìm ra công lý cho người bị hại mới là một câu trả lời thỏa đáng đối với người chết.
“Không cần đi tìm tuyết, gọi trụ trì Không Tĩnh của hai con tới thôi.” La Phi phất phất tay với hai tiểu hòa thượng, hình như hai tiểu hòa thượng chỉ ước gì rời khỏi cái chỗ này, lập tức chạy tóe khói ra cửa.
“Anh chuẩn bị… để cho tôi… để cho tôi chết rồi…” Hồ Tuấn Khải nhắc tới cái chết của mình, khóe mắt tự nhiên hiện ra một nụ cười, hình như chuyện này với anh mà nói là một sự giải thoát.
“Anh đây là gặp phải chuyện gì, tại sao lại xuất hiện bệnh trạng như vậy?”
Lồng ngực Hồ Tuấn Khải phập phồng, hình như không thể nào đè nén, che giấu cảm xúc.
“Là tôi… là tôi mở nó ra… ma quỷ đã niêm phong cất giấu trong kho… là tôi thả nó ra.. Nó… rốt cuộc nó sẽ hủy diệt tôi…” Hồ Tuấn Khải kích động nói vậy.
“Cái gì?”
“Là tôi… là tôi tự tay mở nó ra… tôi không tránh khỏi, không thể nào tránh thoát…” Cảm xúc mãnh liệt thậm chí làm cho nước mắt Hồ Tuấn Khải chảy xuống, nước mắt kia hòa lẫn vào máu, khiến cho gương mặt anh càng lộ vẻ đáng sợ.
“Anh nói là bức ‘Bức tranh tức giận’ kia?”
Hồ Tuấn Khải vô lực gật đầu một cái, anh hít một hơi thật sâu, xem ra đang cố gắng khống chế tâm tình của mình.
“Rốt cuộc phía trên kia vẽ cái gì?” Đây là vấn đề cấp thiết trước mắt mà La Phi muốn tìm hiểu.
Trong nhà xuất hiện vài giây yên lặng ngắn ngủi. Hồ Tuấn Khải thở hổn hển, trên mặt xuất hiện vẻ do dự không thể quyết định được, hình như cái vấn đề này rất khó trả lời.
Lúc này, Thuận Đức đưa Không Tĩnh vào trong phòng. Hồ Tuấn Khải bị động tĩnh ở cửa phòng anh cắt đứt suy nghĩ, anh quay đầu, ánh mắt dừng ở trên người Thuận Đức.
“Quỷ không đầu….” Anh nhìn về phía Thuận Đức dùng sức nháy mắt mấy cái, đột nhiên từ từ khạc ra ba chữ này, đồng thời cất một tiếng cười quỷ dị.
Thuận Đức bị hành động này của anh hù cho sợ đến hai chân khẽ run rẩy, tự nhiên đứng không vững, ngã ở cạnh cửa. Không Tĩnh thấy mặt mũi kinh khủng của Hồ Tuấn Khải, trong lúc nhất thời cũng có chút dáng vẻ mất hồn mất vía.
“Anh nói cái gì?” Chỉ có La Phi là vẫn luôn giữ được suy nghĩ sáng suốt, “Anh đang nói đến nội dung bức tranh kia sao?”
Trầm mặc một lúc lâu, sau đó Hồ Tuấn Khải tuyệt vọng nói một câu: “Không nhìn thấy.”
La Phi bị câu nói không đầu không đuôi này của anh làm cho sững sờ, ngay sau đó dường như anh nhận ra cái gì đó, vươn tay quơ quơ qua lại hai cái trước mắt Hồ Tuấn Khải.
Hồ Tuấn Khải không chút phản ứng nào cả, con ngươi của anh đã rất lỏng lẻo, anh bị mù rồi. Khó trách mới vừa rồi anh lại nhìn về phía Thuận Đức nháy mắt như vậy, điều này nói rõ từ đó trở đi thị lực của anh đã bắt đầu mơ hồ.
La Phi biết với Hồ Tuấn Khải mà nói đây là điềm báo tử vong, rất nhanh ý thức của anh cũng sẽ mơ hồ, nhưng mình cũng không lấy được bất kỳ manh mối hữu dụng nào từ trong miệng anh.
La Phi quyết định không tiếp tục dây dưa mấy cái vấn đề này nữa, anh đổi một đề tài khác: “Trần Kiện rơi xuống vực như thế nào?”
“Tôi… không nhìn thấy, tôi… tôi cũng không biết.” Hồ Tuấn Khải mờ mịt trợn to cặp mắt đã không hề có thần thái, tập trung một chút minh mẩn cuối cùng suy nghĩ trả lời vấn đề của La Phi.
Câu trả lời của Hồ Tuấn Khai rất trùng khớp với miêu tả của Trương Bân, nhưng đối với La Phi thì câu trả lời như vậy làm cho anh có chút thất vọng.
“Lúc ấy các người ra ngoài phòng làm gì?”
“Nhìn… tranh.”
“Ấy là ‘Bức tranh tức giận’?”
“Đúng.”
“Hiện tại bức tranh này ở nơi nào?”
“Cùng Trần Kiện… cùng nhau… rơi xuống vách đá.” Giọng nói của Hồ Tuấn Khải càng ngày càng yếu ớt.
Rơi xuống vách đá? La Phi không khỏi nhíu mày, chuyện hình như luôn mang đến kết quả bết bát nhất ở trước mặt anh.