Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói xong những thứ này, La Phi dừng lại chốc lát. Khi màn đêm yên tĩnh bao phủ trọn cả căn phòng, anh đột nhiên kéo công tắc điện, cái vị khách không mời mà để cửa sổ lập tức xuất hiện dưới ánh sáng đèn trắng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi khuôn mặt đáng sợ của Không Vong hiện rõ khiến sống lưng ba người trong phòng truyền đến từng trận tê dại lớn. Có thể là do nguyên nhân bị treo quá lâu, đầu Không Vong hơi ngẩng lên, cảnh này khiến ông mặc dù đã nằm ở trên bệ cửa sổ, nhưng cặp mắt máu đỏ lại cứ nhìn chằm chằm vào bên trong nhà, trên khuôn mặt cứng ngắc xấu xí lại hiện lên vẻ hung ác quả thật ép cho người ta thở không nổi!
“Chuyện này... tới tột cùng là đã xảy ra chuyện gì!” Giọng nói của Không Tĩnh run run, “Thi thể sư đệ đang bị treo trong nhà bên cạnh, vẫn không ai động đến ông ấy, sao sẽ mình... một mình đi tới nơi này?”
“Thi thể sẽ chạy trốn.” La Phi lầm bầm lẩm bẩm, “Các người có thể gặp thi thể chạy trốn à?”
Không Tĩnh và Hòa Thuận đưa mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào.
Hình như La Phi cũng không phải đi hỏi thăm bọn họ, anh cứ thế đi vào trong sân, nhìn chằm chặp những dấu chân từ cánh cửa phòng kia kéo dài đến thi thể Không Vong.
Dấu chân bị vùi lấp thật sâu trong đống tuyết mềm mại, mỗi một bước đều rõ ràng như vậy, dấu chân phảng phất như chủ nhân của nó chỉ mới vừa đạp lên tuyết đi qua.
La Phi suy tư trong chốc lát, đi tới bên cạnh thi thể Không Tĩnh đang ngồi chồm hổm, nhẹ nhàng cởi đôi giày tăng (giày của những Hòa thượng mang) trên chân ông xuống, cẩn thận tỉ mỉ cầm trên tay.
Đáy giày tăng và hai bên mũi giày có dính một chút tuyết, xác thực là nó vừa mới dẫm đạp lên đất tuyết.
La Phi đi theo chuỗi dấu chân đó, anh ngồi xổm người xuống, đến gần quan sát: bên cạnh dấu chân hình thành nhẵn bóng, có thể xác định là dấu vết đạp một lần lưu lại. Đặt giày tăng vào bên trong dấu chân, lại hoàn toàn ăn khớp!
Chẳng lẽ chuỗi dấu chân thần bí này, thật sự là do người đã chết ở trên bệ cửa sổ lưu lại?
Trong lòng La Phi lần lượt kiên định tự nói với mình: “Tuyệt đối không có khả năng này!” Nhưng anh thật sự không thể giải thích được còn có cách nào khác.
Trừ dấu chân của ba người La Phi vừa mới đạp xuống và dấu chân của vài hòa thượng lưu lại trước nhà, trong sân to như vậy, cũng chỉ có một dãy dấu chân lẽ loi đơn độc trên mặt tuyết, mà vân du bốn phương (dấu chân của hoà thượng xung quanh) quả thật xuất phát từ trên giày tăng dưới chân Không Vong.
Không Tĩnh và Hòa Thuận đều nhìn La Phi không chớp mắt, hai người bọn họ, thậm chí các hòa thượng trong chùa, giờ phút này đều bị vấn đề khó khăn này làm ê hoặc. Sợ hãi cực độ chiếm lấy lòng của mỗi người!