Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ban đầu chính chồng chị len lén cứu ba chị từ trong chuồng bò ra phải không?”
“Đúng.”
“Sau này ba chị ở nơi nào, các người không biết sao?” Chu Bình từ từ dẫn đề tài đi theo hướng mục tiêu trọng tâm của mình.
“Lúc ban đầu đã biết được, chồng tôi dẫn ông đến núi Nam Minh, để cho ông ở lại trong một căn hộ của người dân địa phương.”
“Vậy sau đó thì sao? Sao ông ấy lại mất tích?”
Ngô Yến Hoa thở một hơi dài thườn thượt: “Khi đó ba tôi chạy trốn, tôi và chồng đều là đối tượng bị hoài nghi, tiểu tướng phái cách mạng cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi, chúng tôi căn bản không dám có bất kỳ liên lạc nào với ba mình. Cho đến vài năm sau, thời gian sống kia đã qua, lúc này chúng tôi mới vào núi tìm ba mình trở về, nhưng lúc đó ba tôi đã không rõ tung tích rồi.”
“Là người hàng xóm kia dời đi chỗ khác sao?” Chu Bình nói ra suy đoán.
“Không, chúng ta tìm được gia đình kia, nhưng bọn họ nói ba tôi chỉ ngây người ở đây không quá ba tháng, rồi một mình đi ra ngoài, về sau lập tức không còn trở về nữa.” Nói xong những lời này, Ngô Yến Hoa nỉ non tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ông ấy đã tự mình vượt qua hơn 20 năm trong chùa Khô Mộc sao? Tại sao ông ấy không trở lại tìm chúng tôi?”
“Hóa ra là như vậy.” Ở trong lòng Chu Bình cũng âm thầm nghĩ ngợi đến khả năng này: Sau khi Ngô Kiện Phi chịu đựng đau khổ, khám phá thế đời, cho nên dứt khoát lên núi xuất gia làm hòa thượng?
Vì đạt được đáp án xác thực, Chu Bình cảm thấy tất yếu là phải điều tra theo manh mối này: “Hộ gia đình kia ở chỗ nào? Chị còn nhớ rõ tên của bọn họ không?”
“Lần tôi vào núi kia, là chồng tôi mang theo tôi đi, địa điểm cụ thể tôi cũng không biết, dù sao cũng biết là một gia đình ở núi phía Bắc. Người chủ nhà họ Hoàng, về phần tên...” Ngô Yến Hoa lắc đầu một cái, “Tôi thật sự không có ấn tượng.”
“Chuyện cách đây nhiều năm như vậy, chị còn có thể nhớ họ của bọn họ, đã là rất tốt.” Chu Bình hài lòng nói, tại khu vực trực thuộc mình quản lý số gia đình không nhiều, căn cứ manh mối như vậy mà điều tra thì hẳn là không phải chuyện khó khăn.
“Giọng nói của người kia không rõ lắm, tôi lặp lại câu hỏi thiệt nhiều lần, mới nghe rõ ông họ là ‘Hoàng’, mà không phải từ ‘Hoa’, cho nên đối với cái họ này tôi nhớ kỹ một chút.”
“Ừ, được rồi, tạm thời chị nên nghỉ ngơi một chút, cám ơn chị đã hợp tác.” Chu Bình khách khí nói xong, “Tôi sẽ căn cứ những việc này tiến hành xác minh thêm một bước nữa.”
“Chồng tôi như thế nào? Có tin tức gì không?” Ngô Yến Hoa có chút mong đợi nhìn Chu Bình, “Anh ấy ở lại trên núi, có phải là bởi vì biết thân phận của ba tôi không?”
Việc Ngô Yến Hoa suy đoán rất có lý, Chu Bình không khỏi âm thầm bội phục năng lực suy đoán nhạy bén của đối phương, nhưng mà cô làm thế nào cũng không nghĩ đến, Hồ Tuấn Khải đã theo sát Ngô Kiện Phi đi một bước vào cát bụi. Trong một ngày mất đi hai người mình có tình cảm chân thành nhất, đáy lòng Chu Bình chỉ có thể im lặng thở dài vì cô.
“Những tình huống này tôi cũng không rõ lắm, hiện tại trên núi và dưới núi đã hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc. Nếu có tin tức, tôi sẽ lập tức thông báo cho chị.”
Ngô Yến Hoa có chút do dự nhìn Chu Bình, hiển nhiên là không hài lòng lắm đối với câu trả lời qua loa của anh, nhưng cô vẫn rất khách khí dịu dàng nói một câu: “Cảm ơn.”
Từ trong phòng làm việc ra ngoài, Chu Bình triệu tập phó sở trưởng Vương, Tiểu Lưu và các đồng chí có liên qua mở ra một hội nghị ngắn gọn. Chu Bình và mọi người trao đổi một chút chuyện, sau đó thảo luận quyết định: Ngày mai sau khi trời sáng, Chu Bình đi vào trong thôn ở núi phía Bắc tiếp tục điều tra chuyện Ngô Kiện Phi, phó sở trưởng Vương căn cứ tình hình tuyết rơi, sắp xếp tiến một bước đi cứu người rơi xuống vực và phái người lên núi làm việc.
Sau khi thấy kế hoạch đã ổn thỏa, mọi người đều tự tìm một nơi nghỉ ngơi qua đêm. Bởi vì từ tối hôm qua Chu Bình đã liên tục bôn ba, lấy được ưu đãi đặc biệt: Ngủ ở trên cái giường duy nhất trong phòng trực ban.
Năm giờ sáng ngày hôm sau chuông reo, ngày mới vừa mới có chút hừng sáng, mọi người liền đứng lên thật sớm. Chu Bình bước vào trong sân, mừng rỡ phát hiện: Tuyết ngừng rơi.
Đồng chí phụ trách hậu cần đã sớm chuẩn bị thức ăn sáng xong từ sớm, mọi người vội vã lắp đầy bụng, đạp tuyết lên đường.
Sau khi vào núi không lâu, Chu Bình lập tức chia tay với mọi người, một mình đi qua bên núi phía Bắc. Dù sao con đường đi sâu vào trong làng cũng tốt hơn đường lên núi nhiều, hơn một tiếng sau, Chu Bình đã đến nơi.
Bởi vì hộ dân ở dưới chân núi phân tán khắp nơi, Chu Bình không thể nào tới từng nhà để tìm hiểu. Anh đi thẳng tới ủy ban nhân dân xã, tìm xã trưởng để nói rõ lý do mình đến.
Xã trưởng là người họ Lưu, là người đàn ông hơn 40 tuổi, ông tùy tiện nói: “Họ Hoàng trong thôn có tám chín hộ, nếu cậu chạy đến từng nhà một để tìm hiểu, không phải làm cho cậu mệt chết sao. Tôi đây dẫn cậu đến đài phát thanh địa phương làm một thông báo.”
Phòng truyền thanh ở bên cạnh ủy ban nhân dân, xã trưởng Lưu cắt đứt tiết mục hí khúc(*) đang diễn, cầm microphone lên nói: “Bây giờ xin phát một thông báo: Các gia đình trong thôn có họ Hoàng, trong nhà có ột người đàn ông tới ở vào những năm 1972? Thì xin mời đến ủy ban nhân dân thôn, có cảnh sát muốn hỏi chuyện các người. Có nghe thấy không? Nếu như bản thân không thể nghe thấy, những thôn dân khác thấy người này xin hãy mời xuống giúp.”
(Hí khúc: Các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện)