Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng
  3. Chương 13: Nhảy công ty
Trước /45 Sau

Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng

Chương 13: Nhảy công ty

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Ngủ ngon nha, bạn nhỏ!" Tề Tĩnh Uyển nhô đầu ra vẫy tay với Đường Thu Bạch.

"Ngủ ngon, chú ý an toàn." Đường Thu Bạch cười đáp lại, ánh mắt như có như không nhìn về phía Cảnh Thư Vân phía sau cô ấy.

Sau khi Đường Thu Bạch khéo léo thay đổi góc độ một chút, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Cảnh Thư Vân, người ngồi ở trên ghế điều khiển cũng chỉ khẽ gật đầu với nàng liền lái xe rời đi.

Đường Thu Bạch nhìn chiếc xe biến mất không thấy bóng dáng, hít một hơi thật sâu, lại từ từ thở ra, cảm giác mây đen trong lòng tan bớt, xoay người đi vào hành lang.

Buổi tối, Đường Thu Bạch gối lên tay phải nằm ở trên giường, nhớ lại chuyện hôm nay vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng tỉ mỉ sắp xếp lại một lần lời Cảnh Thư Vân nói, phân tích lợi và hại đối với bản thân.

Kết quả Đường Thu Bạch sắp xếp một hồi, đầu óc liền như cái máy phát lại, vô hạn lặp đi lặp lại lời cô nói, "Cô có thể tin tưởng tôi."

Như thế cũng thôi đi, trọng điểm là, thời điểm nàng đề ra từng điểm lợi và hại, nghĩ nát óc, cũng nghĩ không ra bất kỳ một tác hại nào.

Lam Hoa cũng là công ty lớn nổi danh ở trong ngành, bất luận là từ tài nguyên, nhân viên hay là máy móc, cho đến tận quản lý điều hành công ty, tổng thể mà nói đều khá thành thục và hoàn thiện, nhưng bởi vì có công ty mẹ Hải Phong làm điểm tựa, dòng tài chính cũng có bảo đảm.

Đối với sự phát triển cá nhân Đường Thu Bạch mà nói, kinh nghiệm ở Lam Hoa có thể vẽ một nét xuất sắc tô đậm lên bản lý lịch của nàng, viễn cảnh tương lai có thể tưởng tượng ra được.

Mặt khác, thăng chức đồng nghĩa với tăng lương, tăng lương có nghĩ là gì chứ, có nghĩa là nàng lại tiến một bước gần hơn tới tuyến đường Tây Bắc của mình.

Đường Thu Bạch lại mở bản đồ chiến lược hướng dẫn của blogger California quốc lộ số 1 mà nàng đã lưu lại ra, chiến lược của California không giống những người khác, đây là điều mà Đường Thu Bạch liếc mắt một cái liền nhìn ra được, đồng thời cũng là một trong số nguyên nhân quan trọng hấp dẫn nàng.

Những người khác review chiến lược, cơ bản đều sẽ viết chữ kèm thêm tranh, ẩm thực phong cảnh người đều có. California thì không như vậy, trên di động bình thường, lời ghi chú nền màu trắng, chữ viết màu đen, ngôn ngữ cũng không đáng yêu lại không xúc động, chính là bình tĩnh tầm thường.

Ở trong mắt Đường Thu Bạch, lại giống như là xem sách sử như vậy, một loại sách lịch sử ghi chép trần thuật, thế nhưng lại có khác biệt, lời trong sách chỉ là chữ viết vẻn vẹn chết ở trên giấy, California lại giống như là có người nhẹ giọng nói nhỏ ở bên tai bạn, tỉ mỉ kể với bạn những gì cô nhìn thấy qua đoạn đường này.

Một cách tự nhiên như vậy, trong đầu Đường Thu Bạch sẽ lập tức hiện ra hình ảnh cô miêu tả, bởi vậy, tựa hồ cũng hoàn toàn không cần dùng hình minh hoạ, chỉ riêng chữ viết đã có sức hấp dẫn không tầm thường, đây là một trong những điểm mà Đường Thu Bạch thích cùng khâm phục California.

Vẫn còn điểm thứ hai là, ở cuối review chiến lược, California sẽ luôn đính kèm một bức thư pháp do chính tay viết, nội dung là một bài thơ về điểm đến trong chuyến du lịch của cô.

Chữ trong ảnh, hình chữ mỏng và mạnh mẽ, chữ viết nước chảy mây trôi lại không mất đi hơi thở, có cá tính dứt khoát và mạnh mẽ riêng biệt.

Đường Thu Bạch không phân biệt được là chữ thể gì, chỉ biết bình luận đẹp quá, lúc nhìn thấy bình luận phía dưới hỏi có phải Sấu Kim Thể hay không, được California trả lời, Đường Thu Bạch mới có khái niệm.

Tại sao thích điểm này của California, lý do là, bản thân Đường Thu Bạch viết chữ không đẹp lắm, lâu lâu Duệ Tiểu Hạ bắt nàng luyện chữ, nàng đều mượn cớ làm thực nghiệm để thoái thác.

Thời gian dài, cộng thêm sau đó Duệ Tiểu Hạ đi tỉnh khác làm người tình nguyện bảo vệ cá heo, hai người ở cách xa lâu ngày không gặp mặt cũng liền lãng quên.

Cho đến khi Đường Thu Bạch thấy chữ thư pháp của California, có thể là phần review phía trước khiến cho mắt nàng sáng lên, nhìn đến cuối cùng có kèm thêm ảnh chữ, ngoại trừ lập tức đặc biệt chú ý blogger này ra, thế nhưng tâm tư lại sinh ra một tia hổ thẹn.

Đường Thu Bạch cũng là tâm huyết dâng trào muốn luyện chữ thư pháp, nhưng trọng điểm chính là nàng ngay cả bình thường chữ bút máy cũng viết chưa tốt, chữ thư pháp hiển nhiên thảm không nhìn nổi, không bao lâu liền từ bỏ.

"Nếu viết chữ đẹp có thể đơn giản như làm thực nghiệm thì tốt rồi."

Đây là Đường Thu Bạch cảm khái đăng lên Weibo cùng ngày đó, rất nhanh bên dưới liền có người trả lời nàng, này blogger học bá gì vậy?

......

Cuối tuần cùng Cảnh Thư Vân cơm nước xong, buổi chiều ngày hôm sau, Đường Thu Bạch triệt để xác định công ty, gửi tin nhắn đồng ý cho Cảnh Thư Vân, đối phương cũng trả lời nàng rất nhanh, "Hoan nghênh cô."

Thứ hai Đường Thu Bạch tiếp tục tới Quang Thần xử lý bàn giao công tác, ngày đó sau khi cuộc họp kết thúc nàng nói từ chức với Hổ Mặt Cười, trên mặt Hổ Mặt Cười hiện lên một tia kinh ngạc, rồi sau đó là cảnh thường thấy, Hổ Mặt Cười làm bộ xã giao giữ Đường Thu Bạch ở lại.

Đường Thu Bạch liệt mặt trong toàn bộ quá trình, nghiêng nhìn chậu trầu bà phía sau Hổ Mặt Cười làm so sánh với tiểu lục nhà mình, tới khi đối phương rốt cuộc không lên tiếng nữa, mới rút ra một cái kết luận, đáng tiếc cho chậu trầu bà này, nếu như là nàng dưỡng, hẳn là sẽ mọc sum xuê hơn nhiều so với hiện tại.

Cuối cùng lúc Đường Thu Bạch đi ra ngoài, Hổ Mặt Cười dứt khoát ngay cả lời xã giao cũng tiết kiệm, chỉ nói: "Tiểu Đường, với tình hình kinh tế hiện tại, coi như cô từ chức đi nơi khác, cũng sẽ không tốt hơn cô ở công ty chúng tôi, nói không chừng còn kém hơn cả công ty chúng tôi, cô nói đúng không."

Đường Thu Bạch miễn cưỡng nâng mắt, lúc quay đầu lại nhìn anh ta, chỉ cười bất đắc dĩ, "Điểm này, cũng không phiền chủ nhiệm Trình lo lắng."

Trình Bình nhất thời nghẹn họng*, sắc mặt có chút khó coi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười tủm tỉm nói tiếp: "Có thể từ chức, làm cho xong hạng mục trên tay cô, đồng thời cô chắc là không quên chứ? Sau khi đề xuất từ chức phải đợi một tháng."

(*)Nguyên văn là Cật Biết (吃瘪), tiếng địa phương chỉ sự khuất phục, nhận thua. (Theo BaikeBaidu)

"Tôi biết." Đường Thu Bạch xoay người rời văn phòng.

Cùng ngày đó, tin tức Đường Thu Bạch từ chức truyền khắp toàn bộ công ty, Diêu Nhã Đan càng trở nên đắc ý, lời châm chọc cũng càng lúc càng lớn tiếng, tiếng thảo luận trong văn phòng cũng không hề bởi vì có Đường Thu Bạch ở đây mà nhỏ bớt.

Có lẽ cũng là vì, mới đầu đồng nghiệp xung quanh còn có chút kiêng kị Trình Bình coi trọng Đường Thu Bạch, sau khi công bố từ chức, bọn họ phát hiện giống như cũng chỉ như vậy, mặc kệ cô có phải nhân tài hay không cô đều là người phải ra đi rồi, tự nhiên cũng liền trở nên không kiêng nể gì.

"Sư phụ, em vẫn là không nghĩ ra, cái công ty này đến tột cùng là làm sao còn có thể hoạt động sống sót đến bây giờ?"

"Đều là một đám người yêu ma quỷ quái mà!"

"Trước kia em thường xuyên thấy Liêu Ngọc tìm chị nói chuyện còn tưởng rằng các chị rất thân chứ, sự thật chứng minh chẳng qua cũng chỉ như thế!"

Lúc ăn cơm trưa, đây đã là lần thứ N Hạ Sâm nói lên bất mãn của mình.

"Có tiền là có thể hoạt động mà."

"Ừm......Thật ra con người Liêu Ngọc cũng không tệ, chỉ là chiều hướng tất yếu, chung quanh đều tỏ thái độ như vậy, cô ấy cũng không có cách nào, tôi nói đi cũng liền đi thôi, cô ấy còn phải ở lại công ty tiếp tục làm."

Đường Thu Bạch tùy ý nói, lại cúi đầu ăn muỗng cơm, chậm rãi nhai nuốt xong mới nói tiếp: "Huống chi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."

"......"

Hạ Sâm khẽ nhíu mày, một hồi lâu lại dịu xuống, "Dù sao em không sợ, em cũng là người từ chức."

"Em đề xuất?"

"Còn chưa, em...... Chờ thêm một chút."

"Còn chưa đóng dấu thực tập cho em có phải không? Có thể chờ đóng dấu rồi từ chức mà." Đường Thu Bạch nhàn nhạt cười nói.

"Mới không......" Cô ấy nói đến một nửa lại sửa miệng, "Vâng đúng đó, còn chưa đóng dấu cho em."

"Không sao, em không vội không vội, dù sao thực tập sinh cũng chỉ hai ba ngày là có thể đi." Đường Thu Bạch khẽ gật đầu.

Hạ Sâm nhìn Đường Thu Bạch tựa hồ muốn nói gì đó, đợi chờ một hồi lại vùi đầu bào đồ ăn trong khay, cười nói: "Đúng đó, khá hơn nhiều so với nhân viên chính thức các chị muốn từ chức phải ở lại một tháng."

"Ồ? Như thế nào còn có người khoe khoang! Tôi báo cảnh sát!" Đường Thu Bạch cười giơ di động lên, hai người lại cười lên.

Cơm nước xong hai người trở về văn phòng, vốn dĩ Hổ Mặt Cười phải tiếp tục sắp xếp thực nghiệm cho Đường Thu Bạch, nhưng không biết vì sao lại lâm thời đem thực nghiệm giao vào tay Đoạn Thiên Vũ cùng tổ, làm anh ta mỗi ngày kêu khổ thấu trời, một khi có thời gian liền dẫn theo thực tập sinh dưới quyền chui vào phòng thí nghiệm.

"Em cảm thấy, nhất định là Hổ Mặt Cười nghĩ chị là người sắp từ chức, có chút không yên tâm đối với chị, cũng có thể là Diêu Nhã Đan lại nói gì đó."

Đây là Hạ Sâm nói với nàng, Đường Thu Bạch cũng lười đi suy nghĩ cặn kẽ, không có việc gì vừa khéo được nhàn hạ vui vẻ.

Chỉ là con vịt đối diện trước mặt vểnh cao đầu đi tới đặc biệt làm Đường Thu Bạch khó giải quyết, mỗi ngày nghe vịt kêu, Đường Thu Bạch đều đau cả óc, quả thật nàng đã thử đeo nút bịt tai, nhưng mà thanh âm quá bén nhọn căn bản không ngăn cách được, vì thế đành từ bỏ.

"Chà? Người sắp từ chức còn nhàn nhã như vậy?"

"Uốn nắn một chút, không phải sắp, là đã từ." Hạ Sâm trước một bước ngắt lời Diêu Nhã Đan, nói.

Diêu Nhã Đan chỉ là liếc mắt lườm về phía Hạ Sâm, lại nhìn về phía trọng điểm chú ý là nàng, nói: "Tìm nơi tiếp theo chưa? Tiền thuê nhà, chi tiêu hằng ngày chính là không đợi người nha."

"Tìm nơi tiếp theo hay không không liên quan đến cô chứ." Đường Thu Bạch xoay đầu, khóe miệng nén cười.

"Từng là đồng nghiệp, tôi lo lắng cho cô mà." Vừa nói, Diêu Nhã Đan vừa đến gần một bước, đè thấp giọng lại nói: "Cô đi sớm một chút, thì chẳng phải không nhiều chuyện như vậy rồi sao."

Đường Thu Bạch không lên tiếng, đẩy ghế dựa lui ra sau một khoảng, mới nói: "Tiểu Hạ, em có ngửi thấy mùi thúi ở đâu không?"

"Sư phụ, chị mới ngửi ra được à, lúc ai kia vừa mới đứng ở đó em đã ngửi thấy rồi." Hạ Sâm phụ họa liền liên tiếp lùi mấy bước.

"Ồ ~ vậy xem ra không phải mũi tôi có vấn đề, tôi còn tưởng tôi ngửi lầm rồi chứ." Vừa nói, Đường Thu Bạch lại vừa nhìn về phía Diêu Nhã Đan, "Nhã Đan a, cô cũng đừng lo lắng, tôi biết có một phương pháp có thể chữa miệng thúi, đi tìm nha sĩ đánh sạch răng thì tốt rồi, đánh nhiều một chút."

"Há! Vậy em có đề cử, em biết một chỗ vô cùng tốt! Diêu tỷ, em gửi WeChat cho chị?" Hạ Sâm nhanh chóng click mở WeChat.

Diêu Nhã Đan sắc mặt tối sầm, nghĩ đến gì đó lại nhìn về phía Đường Thu Bạch cười lạnh nói: "Đường Thu Bạch, bây giờ cô cũng chỉ động mồm mép, khoe miệng lưỡi lợi hại, ở nơi làm việc xét đến cùng vẫn phải xem ai biết làm người, coi như cô tìm được công ty mới cũng chỉ là giống như hôm nay thôi!"

Cửa văn phòng sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, "Cốc cốc cốc."

Đường Thu Bạch theo thanh âm quay đầu lại nhìn, là một nữ nhân, có hơi quen, nàng nửa híp mắt, đến tận khi người nọ cười mở miệng, "Xin hỏi một chút Đường Thu Bạch, Đường tiểu thư ở đây không?"

Ua! Đường Thu Bạch nhớ ra, ở cửa phòng hàng mẫu Lam Hoa, là cô ấy tới mời mình đi vào.

"Tôi đây." Đường Thu Bạch đứng lên.

"Đường tiểu thư, xin lỗi tới quấy rầy cô lúc nghỉ ngơi buổi trưa, là thế này, Cảnh tổng kêu tôi dẫn cô qua đó xem thử phòng làm việc chuẩn bị cho cô thế nào, nếu có gì không thích, cô có thể nói ra chúng tôi nhanh chóng chỉnh sửa."

Nhìn dáng vẻ Đường Thu Bạch có chút không kịp phản ứng, ý cười của người nọ càng hiện rõ, "Ý của Cảnh tổng là, bảo đảm sau khi cô tới có một không gian làm việc độc lập thật tốt."

Quảng cáo
Trước /45 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kiều Thê Tại Thượng, Tổng Tài Mau Quỳ Xuống!

Copyright © 2022 - MTruyện.net