Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cảm ơn Địch trợ lý." Đường Thu Bạch cười tiếp nhận trà Địch Nghiên mới pha cho nàng.
"Đường bộ trưởng khách khí rồi." Nói xong Địch Nghiên rời khỏi phòng làm việc của Cảnh Thư Vân.
Đường Thu Bạch tới đây cùng Cảnh Thư Vân thảo luận quy trình bình thẩm cuối tuần này, gần đây bởi vì gần sát ngày mở rộng hạng mục, phần lớn địa điểm làm việc của Cảnh Thư Vân đều định ở Lam Hoa.
Bất luận là tư tâm hay là công tâm thì điều này đối với Đường Thu Bạch mà nói, đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đường Thu Bạch gõ cửa đi vào, người ngồi trước bàn làm việc đeo mắt kính gọng vàng, một giây trước đỉnh mày còn nhíu chặt, thời điểm nâng mắt nhìn nàng, thần sắc lại hơi chút hòa hoãn.
"Em ngồi xuống trước đi, tôi bên này sắp làm xong rồi." Cảnh Thư Vân nói.
"Được, không vội không vội, dù sao thời gian của em đều là của chị." Đường Thu Bạch khẽ mỉm cười đi đến ngồi xuống bên sô pha.
Cảnh Thư Vân liếc nhìn nàng một cái không nói nữa, tựa hồ đã quen với giọng điệu Đường-thỉnh thoảng không đứng đắn-Thu Bạch.
Những người nghiêm túc làm việc luôn có chứa mị lực, đặc biệt là kiểu người bản thân vốn đã có lực hấp dẫn trí mạng như như Cảnh Thư Vân, ánh mắt chấp nhất cùng nghiêm túc trong công việc ngược lại càng phóng đại lực hấp dẫn của cô đến cực hạn.
Trong phòng làm việc là tiếng click chuột cùng tiếng bàn phím không ngừng nghỉ, thanh thanh thúy thúy, Đường Thu Bạch thế mà lại cảm thấy dễ nghe.
Đường Thu Bạch nhẹ nhấp ngụm trà nóng, xuyên thấu qua hơi nóng mông lung, Đường Thu Bạch nhìn thấy bình khí tượng đã làm cho cô hai ngày trước ở trên bàn làm việc, chắc là cô còn chưa kịp lấy về.
Chỉ là cái chai bình khí tượng không đẹp giống như trên mạng, Đường Thu Bạch trộn xong dịch thể rồi, mới nhớ ra chưa chuẩn bị chai, cuối cùng Đường Thu Bạch lấy mẫu ngay tại chỗ, dùng một cái chai miệng hẹp trong suốt mới mua trong phòng thí nghiệm, còn cố ý niêm phong miệng bằng màng parafilm.
Đơn giản, lúc bình khí tượng giao tới tay Cảnh Thư Vân, cô cũng không có ghét bỏ, ánh mắt nhìn bình khí tượng giống như bông tuyết đóng băng vậy, Đường Thu Bạch thì đứng ở trước bàn làm việc của cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, mơ hồ thấy khóe môi cô hơi cong lên.
Nghĩ đến đây, Đường Thu Bạch khẽ cười, lại thu hồi ánh mắt.
Chờ Cảnh Thư Vân bận xong việc trên tay, ngồi ở đối diện Đường Thu Bạch, hai người bắt đầu chính thức thảo luận công việc.
"Mẫu Mù lấy về rồi, đã phân xuống dưới đang được xử lý." Đường Thu Bạch nói trước.
"Ừ, lấy được danh sách tổ lão sư bình thẩm chưa?"
"Lấy được rồi." Đường Thu Bạch đưa danh sách cho Cảnh Thư Vân, lại nói: "Em xem qua rồi, tổ trưởng tổ bình thẩm này chính là tổ trưởng của em lúc mở rộng hạng mục ở Thiên Hành trước kia. Còn tổ viên, ngoại trừ một lão sư thì còn lại đều khá tốt."
Cảnh Thư Vân giương mắt nhìn nàng, cũng không vội, chờ Đường Thu Bạch nói tiếp.
Đường Thu Bạch mỉm cười đứng dậy ngồi ở bên cạnh Cảnh Thư Vân, ngón tay lướt qua bàn tay đang cầm danh sách của Cảnh Thư Vân, dừng lại ở một dòng tên trong đó.
"Chính là vị lão sư này, lần trước em thật ra không có đụng phải, nhưng mà em tìm bạn học của em hỏi rồi, bọn họ đều từng nhắc đến tên vị lão sư này, bảo là yêu cầu nghiêm khắc, chú trọng tiểu tiết."
Đường Thu Bạch nhìn từ gò má cô, lông mi vừa dài vừa cong của cô hơi hơi rung động.
"Ừ, không thành vấn đề gì, tôi tin tưởng em." Cảnh Thư Vân hờ hững nói, ánh mắt từ trên danh sách dời đi, nhìn Đường Thu Bạch.
Sự bình tĩnh trong ánh mắt Cảnh Thư Vân biểu hiện ra ngoài chính là sự tín nhiệm đối với Đường Thu Bạch, không có một tia dao động, Đường Thu Bạch có chút sững sờ.
Di động rung rung vang lên không đúng lúc, đem Đường Thu Bạch kéo trở lại, màn hình hiển thị là nhân viên phòng thí nghiệm.
Cảnh Thư Vân nhìn lướt qua, đặt danh sách ở trên bàn, hơi khom người lấy chén trà.
Đường Thu Bạch hiểu ý nghe điện thoại, "Alo."
"Không ra được? Các bước có làm theo tiêu chuẩn thực nghiệm nghiệm chứng chúng ta làm lúc trước không?"
"Cô chờ tôi một chút, tôi lập tức tới phòng thí nghiệm."
Cúp điện thoại, Đường Thu Bạch chân mày có chút nhăn.
"Sao vậy?"
"Mẫu Mù, có một người không làm ra được."
Đường Thu Bạch đứng dậy chuẩn bị tới phòng thí nghiệm, Cảnh Thư Vân cũng đứng dậy theo nàng, Đường Thu Bạch nhìn động tác của cô có chút do dự, "Nếu không chị đừng đi đi."
Cảnh Thư Vân nhẹ nhướng mày, "Chê tôi vướng chân?"
"Không phải, Cảnh tổng đến hết sức vinh dự, nhưng mà lúc này phòng thí nghiệm đều đang làm thực nghiệm, khả năng mùi không tốt cho thân thể."
"Em lúc này trái lại không giống một người bạn nhỏ." Cảnh Thư Vân nhớ tới xưng hô Tề Tĩnh Uyển gọi Đường Thu Bạch.
"Em vốn dĩ không phải, dù gì em cũng đã hơn hai mươi rồi." Đường Thu Bạch kháng nghị nói.
"So với tôi thì sao?" Cảnh Thư Vân hỏi ngược lại.
"...... Chị mới mấy tuổi chứ, chị 4 tuổi, em 6 tuổi!" Đường Thu Bạch cố ý chỉ nói chữ số đơn vị trong tuổi của hai người.
Cảnh Thư Vân như suy tư gì, khẽ gật đầu, "Ồ, vậy tôi đi đây."
Nói xong, Cảnh Thư Vân kéo ra cửa phòng làm việc ra, đi ra ngoài cũng không quay đầu lại.
Đường Thu Bạch nhìn bóng lưng tiêu sái của cô, đôi mắt lại mở to chút, hết cách, lại vội vàng đuổi theo sau.
Lúc vào thang máy, còn chỉ có hai người bọn họ, Đường Thu Bạch đứng bên cạnh cô, nghiêm túc nói: "Em cảm thấy, 4 tuổi hẳn là phải nghe 6 tuổi."
Cảnh Thư Vân sâu kín liếc nàng một cái, "Tôi lại cảm thấy bộ trưởng nên nghe chủ tịch."
"......" Đường Thu Bạch im bặt.
"Đường bộ trưởng thấy sao?"
Đường Thu Bạch hắng giọng, đuổi trước khi đến tầng lầu nói: "Lão bản nói có lý."
Hai người sóng vai đi vào phòng thí nghiệm, ở cửa gặp phải cô gái bứt rứt bất an gọi điện thoại nữ cho Đường Thu Bạch.
"Chào Cảnh tổng, chào Đường bộ trưởng." Giọng cô gái có chút nhỏ, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
"Không sao, đừng lo lắng, có khó khăn gì thì nói với Đường bộ trưởng của các cô." Cảnh Thư Vân trấn an cô ấy.
"Vâng, được ạ, cảm ơn Cảnh tổng."
Đường Thu Bạch vừa đi vừa nghe cô ấy nói, trước khi đi xem xét mẫu, đi lấy hai cái khẩu trang và bao tay tới đây trước, đưa cho Cảnh Thư Vân, đối phương không do dự nhận lấy, lại đeo từng cái lên.
Đường Thu Bạch xem xét trạng thái xử lý mẫu, nghe cô ấy nói các bước thực nghiệm cụ thể, cuối cùng Đường Thu Bạch đi kiểm tra máy móc một lượt, có vẻ đều không có vấn đề, vậy thì không ra được số liệu rốt cuộc là do vấn đề ở đâu?
Giữa trưa Mẫu Mù lấy về tới, ngực không dừng vó mà bắt đầu làm cho đến bây giờ, đã sắp đến giờ tan tầm, tăng ca còn chưa tính, nhưng mà buổi tối thứ sáu yêu cầu phải cho ra số liệu, về mặt thời gian này thì tương đối gấp rút.
Đường Thu Bạch nhíu mày nhớ lại xem trong quy trình có chi tiết nào mà ngay cả nàng cũng lơ là bỏ qua mất hay không, nhưng mà thực nghiệm thứ này, thật đúng là khó mà nói vấn đề xảy ra ở đâu.
Người làm thực nghiệm không giống nhau, cũng có thể sẽ xuất hiện sai số.
Nhưng mà Đường Thu Bạch thay đổi suy nghĩ lại, sai số thực nghiệm như vậy chẳng lẽ có thể lớn đến mức căn bản đo không ra số liệu sao?
Đáp án hẳn là phủ định.
"Đừng gấp, lúc làm thực nghiệm nghiệm chứng, có đo ra số liệu không?" Cảnh Thư Vân ngữ điệu vững vàng, nhưng lại mang theo chút độ ấm.
"Có."
"Mẫu Mù, đưa mẫu cho tôi xem một chút." Đường Thu Bạch bỗng nhiên nghĩ tới gì đó.
"Được."
Cô gái vào phòng hàng mẫu cầm Mẫu Mù còn thừa ra tới, là bột màu vàng mài rất nhỏ, khác với thực nghiệm nghiệm chứng các nàng làm, độ sáng trong mắt Đường Thu Bạch lại hơi tối xuống.
Đường Thu Bạch suy nghĩ biện pháp giải quyết, cuối cùng cũng chỉ có thể là nàng đích thân làm lại một lần, tăng ca là không thể tránh được rồi, Đường Thu Bạch hạ quyết tâm xoay người nhìn về phía Cảnh Thư Vân, đối phương lại như thể đã biết trước nàng sẽ nói gì vậy, ánh mắt trở nên nhu hòa, "Em đi đi."
"Được." Đường Thu Bạch khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn cô, xoay người cầm đồng phục thực nghiệm đi vào phòng sơ chế.
Mở rộng hạng mục liền không có ai không bận, toàn bộ phòng thí nghiệm chỉ cần là nhân viên bị phân phối đến Mẫu Mù phần lớn đều cần phải tăng ca, bởi vì thời gian tốt nhất của Mẫu Mù là, một khi bắt đầu làm nhất định phải làm đến xong không gián đoạn.
Khi Đường Thu Bạch bắt đầu làm thực nghiệm, vì để xác nhận cũng là thận trọng, trước tiên gọi điện thoại cho lão sư chuyên ngành mà Tào Băng giới thiệu cho nàng quen biết nêu rõ các bước tiến hành thực nghiệm cùng hàng mẫu, phát hiện không có vấn đề gì lớn, duy độc xảy ra một vấn đề nhỏ, thời điểm cô gái nói với nàng các bước tiến hành không có nói cụ thể lượng thuốc thử thêm vào là bao nhiêu.
Đường Thu Bạch hoài nghi có thể là xuất hiện vấn đề ở mặt này, bởi vậy ở lần thứ hai lặp lại thực nghiệm Đường Thu Bạch đặc biệt chú ý, hơn nữa ở phương diện dụng cụ sử dụng cũng là rửa sạch nhiều lần, phòng ngừa ô nhiễm chéo.
Mặt trời từ từ lặn xuống, chờ Đường Thu Bạch đem mẫu bỏ vào máy xử lý tự động, nàng nhân lúc thời gian nghỉ ngơi, mới chú ý tới trời đã sắp tối đen.
"Sư phụ!"
Đường Thu Bạch nghe thấy giọng Hạ Sâm, đáp: "Ơi! Bên này."
"Ăn cơm thôi!" Hạ Sâm theo âm thanh chạy đến trước mặt nàng.
"Em không nói tôi đều quên mất, em gọi hết tất cả đồng nghiệp phòng thí nghiệm đi, tôi mời khách, đi ra ngoài ăn cơm, ăn no mới có thể làm việc a." Lời Hạ Sâm nói nhắc nhở Đường Thu Bạch, mọi người đều đang tăng ca không thể không ăn cơm.
"Đáng tiếc, sư phụ bữa này không tới lượt chị, có người bỏ tiền rồi." Hạ Sâm ra vẻ tiếc hận nói.
"Hả, ai thế! Còn cướp trả tiền." Đường Thu Bạch kinh ngạc nói.
"Tôi."
Đột nhiên một giọng nói vang lên, làm Đường Thu Bạch nghiêng nghiêng đầu, tránh né đầu Hạ Sâm che ở trước mắt nàng, chuẩn không cần chỉnh đối diện với ánh mắt Cảnh Thư Vân.
"Lão bản?" Đường Thu Bạch hỏi, nàng hơi kinh ngạc Cảnh Thư Vân ở chỗ này, dường như lại cũng không kinh ngạc, quan tâm như vậy, Đường Thu Bạch càng ngày càng cảm thấy đó là phong cách hành sự của cô.
"Ừ, tới phòng họp rửa tay ăn cơm đi."
"Được." Đường Thu Bạch thần kinh căng chặt, lại hơi chùng xuống, chỉ là nhìn cô, Đường Thu Bạch cũng mạc danh có tự tin với bản thân.
Đường Thu Bạch cởi đồng phục thực nghiệm ra, tới nhà vệ sinh rửa sạch tay đi ra, thấy Cảnh Thư Vân đang đứng chờ ở cửa thang máy.
"Chị ăn chưa?" Đường Thu Bạch sải bước qua, đứng ở bên cạnh cô.
Cảnh Thư Vân nghiêng đầu nhìn nàng, "6 tuổi cũng chưa ăn, 4 tuổi có thể ăn?"
Đường Thu Bạch bị dáng vẻ nghiêm trang của cô hù dọa, thế nhưng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, tựa như cô đang nói hai chữ "Chưa ăn" bình thường vậy.
"...... Vậy chị cũng có thể ăn trước mà." Đường Thu Bạch thấp giọng lẩm bẩm.
"Thực nghiệm thế nào?" Cảnh Thư Vân đến gần thang máy.
"Em gọi điện thoại hỏi lão sư chuyên ngành, phát hiện có thể là vấn đề lượng thuốc thử tăng thêm, lần này lúc tiến hành em căn cứ trạng thái mẫu hiện trường cùng kinh nghiệm của em, điều chỉnh một chút." Đường Thu Bạch nói đến thực nghiệm lại có chút nhíu mày.
Đường Thu Bạch lại bổ sung nói: "Hy vọng có thể đúng."
Cảnh Thư Vân nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo sự tin tưởng hết lòng, thanh âm thực nhẹ lại đại biểu cho sự kiên trì cùng khẳng định của cô, "Nhất định là đúng."
Đường Thu Bạch bị giọng điệu của cô cảm nhiễm, hơi ngẩn ra, lại hít một hơi thật sâu, lặp lại lời cô, cười cười, "Được, là đúng."
Các món ăn trên bàn trong phòng họp rất phong phú, mọi người quay quần ở bên nhau cùng ăn cơm, nói nói cười cười vừa khéo giảm bớt cảm giác cấp bách mở rộng hạng mục, thậm chí giống một người chiến hữu trong chiến hào hơn là đồng nghiệp.
"Mọi người cũng đừng lo lắng, phải tin tưởng chính chúng ta, tin tưởng tôi, tin tưởng Cảnh tổng, mọi người xem Cảnh tổng không có quên chúng ta, còn cố ý mua đồ ăn tới đây, mọi người phải cố lên nha!" Đường Thu Bạch nhân cơ hội cổ vũ mọi người, ủng hộ sĩ khí.
"Ừm, đừng lo lắng, không có gì đâu, chỉ là một lần mở rộng hạng mục, mọi người làm hết sức, công ty cũng sẽ làm tốt bảo đảm hậu cần cho mọi người." Cảnh Thư Vân chậm rãi tiếp lời Đường Thu Bạch, không tạo áp lực cho bọn họ.
Địch Nghiên cười giải thích, "Ý của Cảnh tổng là, bữa khuya, tiền gọi xe của mọi người, thậm chí là nhà quá xa, đêm khuya trở về không tiện, cũng có thể báo danh với tôi, thống kê ra ở tại khách sạn gần tập đoàn công ty."
Địch Nghiên nói xong, Cảnh Thư Vân khẽ gật đầu.
"Được!"
"Cảm ơn Cảnh tổng, cảm ơn Đường bộ!" Mọi người ý chí chiến đấu sục sôi cảm xúc mãnh liệt hoàn toàn được kích phát ra.
Chờ thời gian cơm nước xong, Đường Thu Bạch lại nhanh chóng chạy về phòng thí nghiệm, trạng thái dịch hòa tan mẫu trở thành trong suốt sáng trong, so sánh với dịch hòa tan lần đầu tiên trước đó, lần này Đường Thu Bạch càng có tự tin.
Đường Thu Bạch cầm dung dịch hòa tan, trở lại phòng dụng cụ, lại gặp phiền toái mới.