Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhân lúc đợi nước sôi, Mạnh Vạn Ngân lại lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp cửu ngũ chí tôn, bóc ra, rút một điếu, làm động tác mời.
“Tôi không hút thuốc lá”, Tân Tranh lắc lắc đầu nói.
Thấy vậy, Mạnh Vạn Ngân cũng không hút nữa, anh ta đặt điếu thuốc lên bàn, hỏi: “Hiệu trưởng Tô đã nói với tôi cậu là quân nhân, cậu thuộc binh chủng nào?”
“Lục quân”.
Tân Tranh đưa ra câu trả lời, cũng không nói rõ tình hình thực tế của bản thân.
“Lục quân sao…quân đội Hoa Hạ của chúng ta được mệnh danh là số một
“Lục quân sao…quân đội Hoa Hạ của chúng ta được mệnh danh là số một thế giới. Cậu phục vụ trong quân ngũ, hẳn thể lực cũng phải hàng đầu rồi!”
Mạnh Vạn Ngân cười nói: “Nếu đã vậy, cậu không cần phải tiến hành bất kỳ cuộc kiểm tra sức khỏe nào nữa. Trở về cậu điền vào đơn xin việc, sau đó tôi sẽ gửi nó đến phòng nhân sự theo thủ tục, phòng nhân sự sẽ hoàn tất các thủ tục trong thời gian sớm nhất có thế”.
“Được, cố gắng làm theo đúng quy trình”.
Tân Tranh gật đầu, anh muốn hạn chế thấp nhất ảnh hưởng của việc này đối với Tô Văn.
“Chuyện thủ tục cậu không cần quan tâm, toàn bộ cứ giao cho tôi”.
Mạnh Vạn Ngân nghe vậy thoáng
trầm tư, suy nghĩ một hồi về dụng ý của Tân Tranh sau đó lại nói: “Về chỗ ăn, trường học có căn tin cho công nhân viên, có thể dùng thẻ ăn cơm. về chỗ ở thì không nằm trong phạm vi lo liệu của trường học, nhưng nếu cậu cần, tôi sẽ sắp xếp người bố trí giúp”.
“Không cần đâu anh Mạnh, tôi có chỗ ở rồi”, Tân Tranh nói.
“Nếu đã vậy thì về chỗ ở tôi không quản nữa, những chuyện khác cần thì cứ tim tôi”.
Mạnh Vạn Ngân nói xong lại nhìn ấm nước đã sôi, anh ta đứng dậy rót cho Tân Tranh một ly trà.
“Anh Mạnh làm phiền anh rồi!”
Tân Tranh đứng dậy, hai tay đón lấy chén trà Mạnh Vạn Ngân đưa qua.
“Tiểu Tranh, cậu cũng khách sáo quá rồi!”
Nhìn thấy động tác đón chén trà bằng hai tay của Tân Tranh, thiện cảm của Mạnh Vạn Ngân đối với Tân Tranh tăng lên rất nhiều, nhưng anh ta không thể hiện ra ngoài chỉ cười nói: “Thủ tục hôm nay hẳn cũng xong rồi. Cậu xem còn cần tôi làm gì cho nữa không thì cứ nói? Ngoài ra, nếu có yêu cầu gì đối với vị trí công việc, cậu cũng có thể đề bạt, tôi sẽ sắp xếp cho”.
“Một mình tôi đối với những phương diện khác không có yêu cầu gì thêm”.
Tân Tranh uống một ngụm trà rồi nói: “Về phần chức vụ, tôi vẫn chưa quen với môi trường trường học. Đợi sau khi thích ứng được rồi tôi sẽ nói với anh Mạnh”.
“Được!”
Mạnh Vạn Ngân hào sảng đồng ý, nhưng trong lòng thầm nghĩ, theo anh ta thấy, người có thể khiến Tô Văn phá ngoại lệ đi cửa sau, nhất định không phải người bình thường, lại đến cái miếu nhỏ này của anh ta làm bảo vệ, có quá nhiều điều kỳ lạ ở đây.
Mặc dù trong lòng còn nhiều hoài nghi, nhưng Mạnh Vạn Ngân không nghĩ ra được nguyên cớ nào, càng không thể trực tiếp mở miệng hỏi, vì vậy anh ta lại nói: “Tiểu Tranh, hay đợi uống trà xong, tôi cùng cậu đi dạo một vòng quanh khuôn viên trường để làm quen môi trường ở đây?”
“Không cần đâu, anh Mạnh, tôi nghe nói buổi sáng anh còn có cuộc họp, tôi không làm phiền anh nữa, tôi tự mình đi dạo là được rồi”, Tân Tranh cười cự tuyệt.
“Vậy được rồi, nếu cậu cần gì thì cứ
gọi điện thoại cho tôi. Mặt khác, chờ thủ tục bên này xong xuôi, tôi sẽ gọi điện thoại báo cậu biết”, Mạnh Vạn Ngân nghe vậy, hơi trầm ngâm liền đồng ý với đề nghị của Tân Tranh.
“Vậy làm phiền anh Mạnh rồi”.