Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tân Tranh đứng dậy, tiến lên bắt tay với Mạnh Vạn Ngân, sau đó tự mình rời khỏi phòng làm việc của anh ta.
Hửm?
Mạnh Vạn Ngân vừa mới ra khỏi phòng làm việc, đã thấy Hà Trung Đức đứng đợi ở cửa, rõ ràng là đang đợi Tân Tranh, trong lòng anh ta càng thêm khẳng định quan hệ giữa Tân Tranh và Tô Văn nhất định rất tốt, đồng thời cười cười trêu ghẹo nói: “Cậu Hà, đây là đang chướng mắt với trà của tôi sao?”
“Anh Mạnh, anh đừng chọc tôi nữa, tôi vừa nhận được nhiệm vụ, chuẩn bị đưa anh Tân đi làm quen một chút môi trường quanh đây thôi!”
Hà Trung Đức cười cười đáp, nói một câu khách sáo với Mạnh Vạn Ngân sau đó liền cùng Tân Tranh rời đi.
“Anh Tân, vừa rồi hiệu trưởng Tô bảo tôi đưa anh đến Gia Chúc viện, đồng thời đưa thẻ ra vào tiểu khu và chìa khóa phòng cho anh”.
Sau khi bước ra khỏi tòa nhà văn phòng hành chính, Hà Trung Đức lấy chìa khóa và thẻ ra vào đưa cho Tân Tranh.
“Làm phiền anh rồi”.
Tân Tranh mỉm cười nói cảm ơn, sau đó nhận chìa khóa và chiếc thẻ từ tay Hà Trung Đức.
“Chẳng lẽ anh ta là con rể tương lai của hiệu trưởng Tô sao?”
Mắt Hà Trung Đức nhìn thấy Tân Tranh bình tĩnh cầm chìa khóa và thẻ ra vào, liên tưởng Tô Diệu Y con gái của Tô Văn thỉnh thoảng cũng sẽ ở Gia Chúc viện của trường học, trong lòng không khỏi hỏi tự suy đoán.
Trên thực tế, sau khi nhận nhiệm vụ từ chỗ Tô Văn, anh ta đã có suy nghĩ này trong đầu, hơn nữa anh ta cảm thấy có khả năng rất lớn – nếu như Tân Tranh không phải con rể tương lai của Tô Văn, thì Tô Văn làm sao có thể đưa chìa khóa phòng cho Tân Tranh được, hơn nữa còn để cho Tân Tranh và Tô Diệu Y ở chung?
Mặc dù trong lòng rất tò mò, nhưng Hà Trung Đức vẫn giữ chặt cái miệng chính mình, những điều không nên hỏi thì sẽ không hỏi, làm hết nhiệm vụ đưa
Tân Tranh đi một vòng quanh khuôn viên trường và giới thiệu cho Tân Tranh biết tình hình vườn trường.
Ước chừng nửa giờ sau, Hà Trung Đức đưa Tân Tranh đến sân sau của Gia Chúc viện.
Toàn bộ của Gia Chúc viện kia kỳ thực là một tiểu khu, là nhà phúc lợi do nhà trường xây dựng theo chính sách và tài trợ cho cán bộ công nhân viên nhà trường.
“Anh Hà!”
Cũng giống như nhân viên bảo vệ ở cổng, nhân viên bảo vệ ở Gia Chúc viện nhìn thấy Hà Trung Đức liền lên tiếng chào hỏi, xưng hô vẫn thân thiết như cũ.
Lần này, Hà Trung Đức không giải thích gì nhiều chỉ nhìn Tân Tranh nói: “Anh Tân, anh đã biết số tòa nhà, số phòng rồi nên tôi sẽ không lên cùng nữa. Nếu anh còn cần gì cứ gọi điện thoại cho tôi, lúc nào cũng được”.
“Được, làm phiền anh rồi”.
Tân Tranh lại mìm cười sau đó giơ tay chào Hà Trung Đức.
Sau khi Hà Trung Đức xoay người rời đi, Tân Tranh lấy chìa khóa từ trong túi ra, sau đó dưới ánh nhìn nghi ngờ của nhân viên bảo vệ, dùng chìa khóa cảm ứng mở cửa tiểu khu, đi thẳng đến tòa nhà số 1.
Tòa nhà số 1 còn có tên gọi “Tòa nhà hiệu trưởng”, có ba tầng, diện tích mỗi căn phòng hơn 160m2, chỉ những người có chức vụ trên phó hiệu trưởng mới được phân đến đây.
Phòng của Tô Văn ở tầng 1 của đơn nguyên 1, có một khoảng sân nhỏ trồng đủ các loại hoa, tràn ngập hương thơm.
Tân Tranh đi đến khoảng sân nhỏ, lấy chìa khóa rồi mở cửa phòng ra, anh liền nhìn thấy một đôi dép lê nữ cùng một đôi giày xăng-đan đặt dưới tủ giày ngoài cửa.
Hửm?
Phát hiện này khiến Tân Tranh không khỏi ngẩn người ra.
Bất chợt Tân Tranh nghi ngờ bước vào trong phòng, ngoài phòng khách anh phát hiện có rất nhiều đồ dùng hàng ngày của phụ nữ, còn đồ dùng của nam giới đến một món cũng không có.
“Nơi này là chỗ ở của phụ nữ sao chú Tô còn bảo mình ở đây?”
Tân Tranh hơi sững sờ tại chỗ, bất chợt trong đầu hiện lên thân ảnh của Tô Diệu Y.
Đó là ngày Tết của chín năm trước, nhà họ Tô đến phía bắc thăm nhà họ Tân.