Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 46: Bài thuốc duy nhất
“Tôi có thể chữa khỏi cho cậu bé”.
Cát Chỉ Nam nghiêm giọng chất vấn, chứng minh Cát Chỉ Nam đã phát điên.
Trên dưới nhà họ Cát quá biết sự lợi hại của bà cô này, sợ đến không ngừng lùi về phía sau, trong lòng căng thẳng sợ hãi.
Cát Chỉ Nam tức đến phát run, sư tử hà đông gầm lên.
“Được!”
“Anh nói anh có thể chữa khỏi, tôi hỏi anh? Anh chữa bằng cái gì, cứu bằng cái gì?”
Kim Thần bình tĩnh trả lời, ăn nói mạnh mẽ có hồn.
“Rất đơn giản, bổ sung máu cho cậu bé!”
Cát Chỉ Nam cười lạnh lùng.
“Bổ sung?”
“Nói thật nhẹ nhàng, anh lấy gì để bổ sung?”
“Cho dù có lượng máu Rh không giới hạn cho Tiểu Vũ, thì cậu bé cũng không sống nổi mấy ngày”.
“Chức năng tái tạo máu đã mất tác dụng, anh có hiểu không?”
“Sau khi bơm máu vào cơ thể cậu bé, chưa đến ba ngày thì sẽ đông lại thành cục máu, cho nên phải thay máu cho cậu bé bất cứ lúc nào, chỉ có như vậy cậu bé mới có thể sống tiếp…”
Nét mặt của Kim Thần vẫn như một pho tượng điêu khắc vạn năm không thay đổi, lạnh lùng đến mức dọa sợ người ta.
Một khi Cát Chỉ Nam phát điên, còn không nhận cả ông trời, không buông tha chỉ vào Kim Thần nói lớn.
“Không còn chức năng tái tạo máu, cho dù là thần tiên cũng không cứu được cậu bé. Anh có hiểu không?”
“Có hiểu không?”
Kim Thần trầm giọng nói.
“Hồi phục chức năng tái tạo máu của cậu bé!”
Cát Chỉ Nam tức đến dậm chân tạo chỗ, xé giọng gào lớn: “Anh là kẻ điên ngu ngốc mù điếc ngơ ngơ hả?”
“Nghe không hiểu tiếng người hả? Chức năng tái tạo máu của Tiểu Vũ mất tác dụng từ lâu rồi, bây giờ chỉ dựa vào truyền máu để nuôi sống cậu bé, ngày nào không có máu Rh, thì Tiểu Vũ…”
Kim Thần bình tĩnh như thường, vẫn cất giọng bình thản.
“Cho nên phải hồi phục chức năng tái tạo máu của cậu bé!”
Cát Chỉ Nam ngây người nhìn Kim Thần, đột nhiên Cát Chỉ Nam thét ra một tiếng chói tai.
“A!”
Hai tay tóm chặt tóc của mình, lắc đầu điên cuống, rồi quỳ xuống đất.
Suy sụp hoàn toàn.
Người nhà họ Cát nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, kính mắt rơi xuống đất, nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không dám tin tất cả xảy ra trước mắt.
Viên minh châu trong tay được cưng chiều nhất nhà họ Cát, ác mộng của tất cả con cháu thế gia Cẩm Thành nổi tiếng đến tận Thiên Đô Thành lại bị một tên thu mua phế liệu làm cho phát điên.
Trời ơi!
Tất cả người nhà họ Cát nhìn dáng vẻ của Kim Thần, giống như một con rồng bá vương đã tuyệt chủng hàng ngàn hàng vạn năm.
Thần y Cát lão thở dài một tiếng, chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng nói: “Kim Thần, cậu nói đúng. Chỉ cần hồi phục chức năng tái tạo máu của Tiểu Vũ thì có thể chữa khỏi bệnh của cậu bé”.
“Nhưng cậu đã từng nghĩ chưa? Làm thế nào mới có thể hồi phục chức năng tái tạo máu của cậu bé?”
Kim Thần quay đầu, đối điện với thần y Cát lão, không hề bận tâm, nghiêm túc nói: “Châm cứu, chắc chắn không được”.
Thần y Cát lão lặng lẽ gật đầu, mỉm cười: “Hôm qua con gái bảo bối của tôi quay về, nó nói với tôi, nó gặp được một cao thủ”.
“Cao thủ sử dụng Quỷ Cửu châm!”
“Đây là lần đầu tiên con gái tôi nhắc đến một người đàn ông trước mặt tôi”.
“Cậu rất giỏi”.
“Không ngờ Quỷ Môn lại còn có truyền nhân. Cậu khiến tôi rất bất ngờ”.
Lời vừa được nói ra, các giáo sư chuyên gia đó bỗng biến đổi sắc mặt, thậm cho có người còn thốt ra tiếng.
Người nhà họ Diêm cũng dừng bước chân.
Bọn họ cũng từng nghe nói đến Quỷ Môn ở chỗ lão thái gia Chung, lời đánh giá của lão thái gia Chung về nó vẫn văng vẳng rõ ràng bên tai.
Truyền từ đạo tôn Trương Đạo Lăng, được gọi là thần kỹ, còn thần kỳ hơn cả mười ba châm tuyệt đỉnh, đáng tiếc, đã bị thất truyền từ trăm năm trước.
Không ngờ, tên nhóc thu mua phế liệu tướng mạo bình thường trước mắt lại là truyền nhân của Quỷ Môn.
Ánh mắt của các chuyên gia đều ngẩn ngơ, khuôn mặt đau rát.
Lời của sư phụ mình khiến mỗi một chuyên gia có mặt đều cảm thấy xẩu hổ khó xử, không chỗ dung thân.
Nếu không phải đích thân sư phụ mình nói ra, thì sẽ không có ai tin, cậu nhóc đồng nát này lại là truyền nhân của Quỷ Cửu châm!
Cửu châm Quỷ Môn, đó là truyền thuyết.
So với Kim Thần, mình thực sự chỉ là con chuột, ngay cả đại danh cũng không bằng.
Trên dưới nhà họ Diêm lại cháy lên hy vọng, ngay cả mẹ của Diêm Khai Vũ mềm nhũn yếu ớt cũng gắng gượng đứng lên.
Ông cụ nhà họ Diêm ở một bên cũng không nhịn được, run run nói: “Cậu Kim, vừa nãy Diêm mỗ có mắt mà không thấy Thái Sơn, thờ ơ với cao nhân. Mong cậu lượng thứ”.
“Cậu đã là truyền nhân của Quỷ Môn, Diêm mỗ khẩn cầu cậu Kim ra tay cứu cháu nội tôi”.
Chỉ cần cứu sống cháu nội tôi, gia sản nhà họ Diêm tùy cậu hưởng thụ, trên dưới nhà họ Diêm tùy cậu sai khiến”.
“Quyết không hai lời”.
Bố mẹ của Diêm Khai Vũ khóc lóc kêu lớn: “Cậu Kim, xin cậu ra tay”.
“Cầu xin cậu, tôi nguyện dùng mạng của tôi trả cho thằng bé. Cậu không biết ban đầu vì mang thai thằng bé mà tôi khổ cực vất vả thế nào đâu”.
“Cầu xin cậu đấy!”
Mẹ của Diêm Khai Vũ vừa nói vừa định quỳ xuống trước Kim Thần.
Kim Thần nghiêng người né tránh, sắc mặt nghiêm túc, trầm ổn nói: “Rất xin lỗi, châm pháp Quỷ Môn không thể chữa khỏi bệnh đông máu của Diêm Khai Vũ”.
“Bởi vì bệnh đông máu của cậu bé đã đến giai đoạn cuối”.
Lời này giống như sét đánh giữa trời quang, đánh cho trên dưới nhà họ Cát tuyệt vọng tột độ.
Bố của Diêm Khai Vũ lớn tiếng nói: “Nhưng, nhưng cậu vừa nói cậu có thể cứu sống Tiểu Vũ, rõ ràng cậu vừa nói, đúng không?”
Kim Thần gật đầu mạnh: “Đúng!”
“Tôi đã nói tôi có thể cứu sống cậu bé”.
Mọi người lại bị câu này của Kim Thần làm cho mơ hồ.
Sắc mặt thần y Cát lão biến đổi, nhẹ nhàng ngẩng đầu nói: “Vậy…”
“Chỉ có bài thuốc đó có thể cứu sống Diêm Khai Vũ”.
Sắc mặt thần y Cát lão kích động, gật đầu nói: “Đúng, không sai. Nếu tôi trẻ lại ba mươi tuổi, sử dụng mười ba châm tuyệt đỉnh, tôi sẽ có một nửa xác xuất chữa khỏi cho Tiểu Vũ, bây giờ…”
Sắc mặt thần y Cát lão hơi u ám, khẳng định lời nói của Kim Thần, lại nhẹ giọng nói: “Lão thái gia Chung từng nói, chỉ có bài thuốc đó mới có thể cứu Tiểu Vũ”.
“Đáng tiếc, bài thuốc đó không đủ nguyên liệu”.
Kim Thần gật đầu: “Tôi đã xem bài thuốc, đúng là không đủ nguyên liệu”.
Chương 47: Cỏ dung huyết
Thần y Cát lão có chút nghi hoặc, ngập ngừng hỏi: “Vậy cậu...”
Kim Thần lớn tiếng nói: “Thuốc phối không đủ. Đó là bởi vì hiện tại đã không có vị thuốc chính giống vậy”.
Thần y Cát lão buồn bã gật đầu: “Đúng vậy. Không có vị thuốc chính đó, bài thuốc cũng mất đi ý nghĩa”.
“Những năm này...những năm này...”
Kim Thần cũng có chút đồng cảm, khẽ nói: “Ông nói đúng. Không có vị thuốc chính đó, bài thuốc cũng không còn ý nghĩa”.
Dừng lại một chút, Kim Thần nói: “Phải tìm được vị thốc chính đó…”
Thần y Cát lão và trên dưới nhà họ Diêm liền cảm thấy chán nản, trong lòng lạnh buốt.
Ông cụ Diêm buồn rầu đau thương, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Vị thuốc chính đó, vị thuốc chính đó đã rất nhiều năm không xuất hiện, tôi bỏ ra rất nhiều tiền, ra thông báo rầm rộ mà cũng không tìm được, không tìm được…”
Thần y Cát lão cũng gật đầu thở dài.
“Bài thuốc thời nhà Tống là ghi chép duy nhất, ngoài ra trong cuốn “trăm chứng bệnh nan y” của Triệu Chấn Đạo cậu nói cũng có ghi chép, vị thuốc này tôi thật sự cũng không có ấn tượng gì…”
Dao Thụ Lập vừa bị Kim Thần đả kích cho xấu hổ tức muốn chết, lại đứng ra, lạnh lùng hét lớn.
“Họ Kim kia. Nói chữa được cũng là cậu, không chữa được cũng là cậu. Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
“Nói cho cậu biết, mặc dù cậu là truyền nhân Quỷ Môn, nhưng đây không phải là nơi để cậu khoe khoang bừa bãi”.
“Võ nghệ đứng đầu, văn chương không có người thứ hai, cậu đã ba hoa khoác lác như vậy, thì thể hiện bản lĩnh thực sự của mình cho mọi người xem đi”.
“Cũng để cho chúng tôi, những con ếch ngồi đáy giếng trong mắt của cậu, nhìn thấy năng lực thực sự của cậu”.
Giọng nói rất lớn, các đồ tử đồ tôn của thần y Cát lão có vẻ mặt khác nhau, có người cúi đầu, có người đi tới kéo tay người này.
Còn lại đa số đứng bên cạnh người này, nhìn chằm chằm vào Kim Thần.
Sắc mặt thần y Cát lão sa sầm, lộ vẻ tức giận hiếm thấy.
Cát Chỉ Nam đã rất tức giận, đang định nhảy ra.
Đối mặt với sự khiêu khích của những người này, Kim Thần chậm rãi quay người lại, lạnh lùng nói: “Mấy người các người tự cho là học đông y được vài chục năm liền ngây thơ nghĩ đã hiểu mọi thứ trên đời”.
“Trong mắt tôi, các người chỉ là một đám cặn bã dốt nát”.
“Đồ của tổ tiên đều bị các người vứt hết, mặt mũi của tổ tiên cũng bị các người làm cho mất hết”.
Những lời này đã đắc tội với những bác sĩ đông y lớn tuổi này, bọn họ tức giận nhìn Kim Thần, nhao nhao chửi ầm lên.
Tay Kim Thần từ từ rút ra khỏi túi, trong tay cầm một cái cây có màu nâu.
“Các người đã nói thế, vậy hôm nay sẽ để cho các người biết, thế nào mới là tinh hoa chân chính của tổ tiên để lại”.
Thần y Cát lão ngẩng đầu nhìn chằm chằm đến.
Trong tay Kim Thần cầm một cái cây cao khoảng một thước, được bao phủ bởi một màu nâu.
Thần y Cát lão sửng sốt, đột nhiên tiến lên mấy bước, giọng run run nói: “Đây là? Đây là?”
Kim Thần nói: “Tôi đã nói, tôi có thể chữa khỏi cho Diêm Khai Vũ”.
“Bởi vì, tôi có cái này”.
“Cỏ dung huyết!”
Ba chữ cỏ dung huyết vừa được nói ra, tất cả mọi người có mặt đều chấn động.
Thần y Cát lão ngây ra tại chỗ, miệng há to, răng giả cũng rơi xuống: “Cỏ dung huyết!?”
Ông cụ Diêm ngã quỵ trên đất.
Phía sau Kim Thần truyền đến một tiếng hét giống như ma nữ.
“Cỏ dung huyết!?”
Người nhà Diêm Cửu Minh ngây ra tại chỗ.
Bố mẹ Diêm Khai Vũ giống như năm tia chớp cùng đánh vào đầu, cả người run rẩy, giọng run run nói: “Cậu…cậu…cậu có cỏ dung huyết?”
“Làm sao cậu biết...làm sao cậu biết cỏ dung huyết...”
“Làm sao cậu biết được...làm sao cậu biết được...”
Từng bước đi đến trước mặt Kim Thần, hai người nói năng lộn xộn.
“Cỏ dung huyết, đúng, cỏ dung huyết, đây chính là cỏ dung huyết sao?”
“Là nó sao?”
Kim Thần bình tĩnh nói: “Đúng”.
“Đây là cỏ dung huyết”.
“Cỏ dung huyết đã biến mất hai trăm năm”.
Lời này vừa nói ra, xung quanh liền sục sôi.
Trên dưới nhà họ Diêm vui mừng bật khóc, ôm nhau nhảy múa, gào thét điên cuồng, đâu còn dáng vẻ của con cháu gia đình giàu có.
Các giáo sư bác sĩ nổi tiếng nhà họ Cát chen chúc lên, vây quanh Kim Thần, trợn tròn mắt, nhìn không chớp mắt vào cây cỏ khô trong tay Kim Thần.
Kẻ làm khó Kim Thần Dao Thụ Lập đang run rẩy, không dám tin vào mắt mình.
Lúc này thần y Cát lão cũng đến trước mặt Kim Thần, đeo kính lên nhìn đi nhìn lại cỏ dung huyết, trong lòng ngoài xúc động, còn cảm thấy có chút do dự.
Trên bài thuốc trong bản đơn lẻ của bản khắc thời Tống có ghi cỏ dung huyết là vị thuốc chính, như cái tên cỏ dung huyết này, đến những bác sĩ đông y giáo sư nổi tiếng có mặt ở đây cũng chưa từng nghe qua.
Cây trước mặt này mặc dù có chút đặc biệt, nhưng cũng không có chỗ đặc thù.
Lúc này, các giáo sư bác sĩ nổi tiếng đột nhiên hét lên những tiếng kêu đau đớn, chỉ thấy Cát Chỉ Nam hung hăng túm lấy vai, quần áo của các sư huynh mình, ném ra ngoài một cách không thương tiếc.
Cát Chỉ Nam xông vào trong đám người, cẩn thận nhìn cây cỏ trong tay Kim Thần, đột nhiên hét lớn: “Anh nói đây là cỏ dung huyết?”
Kim Thần thật sự không có chút cảm tình nào với Cát Chỉ Nam, gật đầu không nói gì.
“Anh nói là nó thì là nó sao?”
“Đừng tưởng mang một thứ đồ giả bọn tôi không biết ra, là có thể nói hươu nói vượn”.
“Nói cho anh biết, cái này nếu là giả, anh sẽ chết rất khó coi”.
Dao Thụ Lập đứng ở bên ngoài mắt đột nhiên sáng lên, khàn giọng hét lớn: “Đúng vậy. Tiểu sư muội nói đúng”.
“Anh nói đây là cỏ dung huyết thì chính là cỏ dung huyết? Anh có bằng chứng gì?”
Kim Thần thản nhiên nói: “Kết cục của tôi không cần cô quan tâm”.
Cát Chỉ Nam bỗng không nói nên lời, sau đó viền mắt đỏ lên.
Chương 48: Anh chết chắc rồi
Kim Thần lạnh lùng nói: “Có phải là cỏ dung huyết hay không. Bốc theo bài thuốc, trong vòng một giờ sẽ rõ ràng”.
“Cậu bé chết, tôi sẽ đền mạng!”
Lời nói lạnh lùng, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Cát Chỉ Nam lại vô cùng tức giận: “Ít lấy cái chết ra uy hiếp người khác đi, nói cho anh biết, anh chết cũng chẳng có tác dụng gì biết không?”
Quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Chú Diêm, chú đừng nghe lời của tên khốn này. Cháu biết quá rõ tên khốn này, anh ta là một tên thu gom phế liệu, làm sao có thể có thứ quý giá như cỏ dung huyết chứ”.
Ông cụ Diêm ngây ra, ừm một tiếng, nặng nề gật đầu, lớn tiếng nói: “Cát lão, xin mượn phòng thuốc của ông dùng một chút”.
Thần y Cát lão không chút do dự gật đầu: “Tôi đích thân coi sắc thuốc”.
Cát Chỉ Nam sững sờ, lắp bắp nói: “Hai người...hai người...”
Dao Thụ Lập cũng lớn tiếng nói: “Ông cụ Diêm, việc liên quan đến tính mạng của cháu trai ông, xin ông hãy cẩn thận, đừng lấy tiểu Vũ ra làm trò đùa…”
Ông cụ Diêm nhìn thẳng vào Kim Thần, nghiêm nghị nói: “Cậu Kim nói không sai. Cháu trai nhỏ của tôi đã hấp hối, chết chỉ là vấn đề sớm muộn trong vài ngày nữa”.
“Vậy để cậu Kim thử một chút thì có làm sao”.
Kim Thần cầm cỏ dung huyết, chỉ vào Dao Thụ Lập lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi không biết tên của ông, cũng không muốn biết”.
“Nhưng tôi biết ông không phục, còn có các người...”
Cầm cỏ dung huyết trong tay chỉ vào đám thế hệ sau nhà họ Cát, nhàn nhạt nói.
“Tôi mắng các người là ngu dốt, đồ của tổ tiên đều bị các người làm mất hết...”
“Ai cũng tự nhận là giáo sư chuyên gia, ai cũng tự khoe khoang cho mình là người giỏi nhất, nhưng đến vật quý hiếm như cỏ dung huyết lại không có ấn tượng…”
“Thời Dân Quốc, bất kỳ thầy lang nào ở quê cũng giỏi hơn các người gấp mười lần!”
Sự khinh thường trần trụi khiến các giáo sư bác sĩ nổi tiếng như bị vả mặt, trên mặt nóng rát, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Lúc này khuôn mặt Dao Thụ Lập đồ đệ thứ ba của thần y Cát lão đỏ gay.
Nếu đã không coi ra gì, vậy thì cứ làm cho đến cùng.
Dao Thụ Lập thẹn quá hóa giận lạnh lùng hét lên: “Cậu nói xem trên cuốn sách nào có ghi cỏ dung huyết quý hiếm như vậy?”
Kim Thần nhẹ giọng nói: “Xa thì tôi không nói, dựa vào thân phận của ông, cũng không có tư cách được tiếp xúc”.
“Lấy gần để nói đi, trong cuốn “Thanh Cung Bí Dược” của đại nội Mãn Thanh có ghi chép".
“Ở trang thứ chín. Thần dược bí mật của dân tộc Thổ Phiên”.
Dao Thụ Lập liền sững sỡ.
Tên thu gom phế liệu này lại nói chắc chắn, tỉ mỉ như vậy?
Lẽ nào thực sự có cuốn sách này?!
Thần y Cát lão nghe xong liền sửng sốt, giọng run run nói: “Làm sao cậu biết?”
Kim Thần nhàn nhạt nói: “Cuốn sách này trước đây do Tông Nhân phủ cất giữ bảo quản, sau khi Tuyên Thống xuất cung, cuốn sách này lưu truyền trong nhân gian, được Bảo Hoài Đường mua được”.
“Không có gì thay đổi hẳn là vẫn nằm trong tay Bảo Hoài Đường”.
Nghe thấy lời này, thần y Cát lão liền cảm thấy bất ngờ.
Đột nhiên, lớn tiếng nói: “Khưu Tương Ninh của Bảo Hoài Đường về sau bị người Nhật giết chết, từ đó Bảo Hoài Đường bị hủy diệt…”
“Không đúng, không đúng...”
“Tôi nhớ có cuốn sách này...”
“Điện thoại, điện thoại, đưa điện thoại cho tôi, tôi phải gọi điện thoại…”
Lúc thần y Cát lão nói những lời này, Dao Thụ Lập ở bên cạnh hoàn toàn ngây ra, cả người giống như một bức tượng gỗ.
Không chỉ Dao Thụ Lập ngơ ra, những sư huynh đệ khác cũng trơ ra như phỗng, hoàn toàn bị dọa.
Cát Chỉ Nam há hốc miệng, ngơ ngác đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn Kim Thần bước vào phòng thuốc, trong lòng cảm thấy phức tạp không nói rõ được.
Lúc thần y Cát lão gọi điện, trên dưới nhà họ Diêm vây chặt lấy Kim Thần đến phòng thuốc nhà họ Cát, ngay lập tức bắt đầu hành động.
Trong bài thuốc chữa bệnh đông máu, ngoài cỏ dung huyết, còn có mấy loại dược liệu quý hiếm, nhưng đều có thể dùng tiền mua được.
Những dược liệu này nhà họ Diêm sớm đã chuẩn bị một đống lớn.
Những dược liệu còn lại đều là tá dược thông thường thường gặp, trong Thái Hoa Đường có thể điều chế.
Các dược sư chuyên nghiệp của Thái Hoa Đường đã bào chế thuốc theo bài thuốc, cẩn thận cho vào nồi gốm có lịch sử ba mươi năm.
Theo phương pháp trên bài thuốc này, trước tiên phải đun sôi nước thuốc.
Mười lăm phút sau, Kim Thần cắt một lát rễ mỏng và một phiến lá khô rồi đưa cho dược sư.
Dược sư đem rễ và lá cỏ dung huyết sao trong nửa giờ, đợi sau khi nóng chảy lại lấy ra cho cùng vào nồi dược liệu khác.
Nửa giờ sau, mùi thuốc đặc thù trong phòng thuốc tràn ra, mùi bùn đất rất nồng, khiến người ta khó thích ứng.
Già trẻ nhà họ Diêm đều cực kỳ khẩn trương.
Đợi thuốc được bưng đến miệng Diêm Khai Vũ, mọi người đều nín thở.
Diêm Khai Vũ đã hôn mê bất tỉnh, đang trong giai đoạn hấp hối, chỉ có thể dùng ống hút để truyền nước thuốc vào trong cơ thể Diêm Khai Vũ.
Sau khi một bát đầy 600 ml nước thuốc vào bụng, tất cả mọi người đều mở to mắt, tập trung tinh thần chờ đợi điều kỳ diệu sẽ đến.
Kim Thần yên lặng ngồi ở hành lang ngoài phòng thuốc, im lặng hút thuốc.
Cát Chỉ Nam không biết từ đâu xuất hiện, vụt qua nhanh như một cơn gió, đứng trước mặt Kim Thần.
Hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu hung hăng nhìn Kim Thần.
Mắt hạnh tròn xoe, có một cái gì đó khó nói thành lời, đôi môi căng mọng mím chặt, trong chốc lát đến không khí cũng đình trệ.
“Khốn Kiếp!”
“Tên họ Kim khốn kiếp. Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, có thủ đoạn đấy”.
Kim Thần gác một chân lên chiếc ghế ngang ngoài hành lang, đầu hơi nghiêng, lặng lẽ nhìn hoa oải hương tím nở rộ trong sân.
Một lúc sau không thấy Kim Thần để ý tới mình, Cát Chỉ Nam lạnh lùng hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên họ Kim khốn kiếp. Nói cho anh biết, hiện tại tiểu Vũ đã uống thuốc vẫn chưa có động tĩnh gì, nếu xảy ra chuyện gì, anh chính là kẻ giết người…”
“Anh chết chắc rồi”.
“Thần tiên cũng không cứu nổi anh”.
“Này! Tôi đang nói chuyện với anh, anh có nghe thấy không?”
“Tên khốn”.
Cát Chỉ Nam một mình điên cuồng hét lên, giống như người đàn bà chanh chua.
Chương 49: Thanh Cung Bí Dược
Kim Thần ngậm điếu thuốc hít một hơi, lặng lẽ dập đầu thuốc lá vứt vào thùng rác, nhắm mắt, nằm trên ghế dài.
“Cậu bé sống hay không sống, thì tôi vẫn ở đây”.
“Phì!”
Trên bãi cỏ sân viện, Cát Tuấn Hiên phì cười vui vẻ, giơ ngón tay cái lên với Kim Thần.
“Anh Kim, ông chủ Kim. Không ngờ anh còn rất văn vẻ đấy”.
“Em nhìn hay không nhìn anh, anh vẫn ở đây, bất động như núi…”
“Trong lòng em yêu hay không yêu anh, anh vẫn ở trước mặt em, không buồn không vui…”
“Em hận hay không hận anh, anh vẫn ở đây, không oán không hận…”
“Không đúng, phải là yêu hận đan xen, phải không, dì út?”
“A. Ha ha ha…”
Cát Chỉ Nam ngẩn người nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt biến sắc, mắng nói: “Cát Tuấn Hiên, cháu muốn chết hả”.
Cô ta vung nắm đấm định đánh.
Cát Tuấn Hiên vội vàng chắp hai tay xin tha.
“Dì út đừng đánh, đừng đánh, cháu là đại ân nhân của dì đấy, nếu không có cháu, Kim Thần còn không được vào cửa nữa đấy”.
Cát Chỉ Nam hừ một tiếng, nhìn Kim Thần: “Dì muốn tìm anh ta mà khó chắc?”
Cô ta đưa tay ra, lớn tiếng nói: “Đưa điện thoại cho tôi”.
Kim Thần không nói gì, Cát Chỉ Nam tức giận nói: “Khốn khiếp, lấy điện thoại ra”.
Cát Tuấn Hiên ngây người, kêu gào nói: “Dì út, dì không đến mức trực tiếp như thế chứ. Xin số điện thoại người ta tốt xấu gì cũng…”
“Cháu im miệng, Cát Tuấn Hiên”.
“Dì muốn điều tra một người, chỉ trong vài phút là xong, còn thiếu số điện thoại của anh ta chắc?”
Cô ta nói với Kim Thần: “Này, Kim đồng nát. Cảm ơn anh mang bộ kim châm bằng vàng đen về cho tôi. Tôi cho anh một triệu”.
“Còn ngây ra đó làm gì”.
“Lấy điện thoại ra, tôi chuyển khoản cho anh”.
Nghe thấy lời này, Cát Tuấn Hiên trố mắt tại chỗ.
Kim Thần chậm rãi ngồi dậy, vốn không thèm đếm xỉa đến Cát Chỉ Nam, nhấc chân bước đi.
Cát Chỉ Nam tức muốn chết, nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, định đánh Kim Thần.
Lúc này, thần y Cát lão run rẩy bước vội vào trong sân viện, thở hổn hển, vội hô lớn: “Tìm được rồi, tìm được rồi…”
“Kim Thần, Kim Thần ở đâu?”
Ngó nghiêng trái phải nhìn thấy Kim Thần, ông ấy vội vàng đi đến bên đó, vừa đi vừa nói: “Kim Thần, điều cậu nói là thật, điều cậu nói là thật…”
“Đúng là có cuốn ‘Thanh Cung Bí Dược’ đó…”
Nghe thấy câu này, một số danh y giáo sư trực trong sân viện lập tức hít khí lạnh, đồng loạt nhìn sang Kim Thần.
Những lời tên đồng nát này nói đều là sự thật?
Đúng là có cuốn sách ‘Thanh Cung Bí Dược’ ư?
Thần y Cát lão thở gấp nói chuyện rất tốn sức, Cát Chỉ Nam nhẹ nhàng nhảy qua lan can xuống sân, liên tục xoa bóp cho bố của mình, nhẹ nhàng trách.
Râu và lông mày của thần y Cát lão đang run lên hưng phấn, nói năng không đầu không đuôi.
“Tôi gọi điện hỏi lão thái gia Chung, nói với ông ấy chuyện cuốn sách ‘Thanh Cung Bí Dược’, lão thái gia Chung lập tức nói ông ấy biết chuyện này…”
“Ông ấy liên hệ ngay với cơ quan liên quan, nhanh chóng tra được đúng là có quyển sách này, nhưng… nhưng…”
“Bây giờ cuốn sách này… đang ở Đường Chiêu Đề Tự của Tịch Quốc.
Đường Chiêu Đề Tự: Tōshōdai-ji là một ngôi chùa Phật giáo của giáo phái Risshū ở thành phố Nara, tỉnh Nara, Tịch Quốc.
Kim Thần ừm một tiếng, trong mắt bốc lên cơn lửa giận không tên.
Cuốn sách này lại chạy đến Tịch Quốc?
Đường Chiêu Đề Tự quá nổi tiếng.
Năm đó đại hòa thượng Đông Doanh Giám Chân triều Đường truyền bá phật pháp, ngôi đền đầu tiên được xây dựng chính là Đường Chiêu Đề Tự.
Đông Doanh: chỉ Tịch Quốc.
Sao cuốn sách này lại chạy đến Đường Chiêu Đề Tự?
Không cần nói, chắc chắn là do quỷ Đông Doanh làm.
Tuy Kim Thần không nói gì, nhưng trong đáy mắt anh bốc lên lửa giận ngùn ngụt.
Người Đông Doanh!
Thần y Cát lão uống một ngụm trà sâm, hơi thở ổn định lại không ít, chậm rãi nói.
“Lão thái gia Chung tìm lão Hạ hóa thạch sống, lão Hạ là người duy nhất từng thấy cuốn “Thanh Cung Bí Dược’ này…”
Lão Hạ nói, cuốn sách này ghi chép nguồn gốc và công hiệu của thiên tài địa bảo hiếm có nhất cả nước khi đó, có thể nói là bao hàm kết tinh hai ngàn năm cả dân tộc…”
“Được gọi là bảo vật trấn quốc!”
“Thời dân quốc, Khâu Tương Ninh của Bảo Hoài Đường thu được cuốn sách này từ trong tay thị vệ của Tuyên Thống, sau này bị nước Đông Doanh biết, giết người đoạt sách…”
“Đầu những năm bảy mươi thế kỷ trước, lão Hạ nhìn thấy cuốn sách này ở Đường Chiêu Đề Tự, đề xuất dùng bát Diệu Biến Thiên Mục để trao đổi, nước Đông Doanh yêu cầu dùng tóc của xác Tân Truy phu nhân ở Vương Mã Đôi mới chịu đổi, bị thủ trưởng không đồng ý…”
Diệu Biến Thiên Mục: tên một loại gốm sứ.
Người xung quanh nghe thấy những lời này đều âm thầm kinh hãi.
Kim Thần ừm một tiếng, đôi mắt lóe lên vẻ hoang mang.
Xác ướp Tân Truy phu nhân ở Mã Vương Đôi?
Trước nay mình chưa từng nghe nói đến.
Mình đã bở lỡ cả một trăm năm, vùng đất Thần Châu thay đổi theo từng ngày, rất nhiều mộ phần liên tục bị đào lên trong thời gian năm trăm này.
Mình phải học thật nhiều thật nhiều.
Thần y Cát lão lại nói: “Lão Hạ nghe nói cậu biết cuốn ‘Thanh Cung Bí Dược’, rất kinh ngạc với việc này. Theo cách nói của ông ấy, những người biết cuốn sách này đã chết sạch rồi…”
Sau đó ông ấy tiến lên hai bước, nói với vẻ đầy thâm ý sâu xa: “Kim Thần, lão Hạ rất có hứng thú với cậu, ông ấy hy vong được gặp cậu…”
Lời vừa được nói ra, toàn hiện trường chấn động, tất cả mọi người hít khí lạnh.
Mở to con mắt nhìn sang Kim Thần.
Danh tiếng của lão Hạ quá lớn!
Đại tông sư cấp hóa thạch sống duy nhất của Thần Châu.
Lão tổ tông trong giới chơi đồ cổ, các viện trưởng của viện bảo tàng cấp nhà nước, các lãnh đạo của viện khoa học Hoa Hạ, khoa khảo cổ học viện khoa học xã hội, đại sư văn học, học gia lợi hại nổi tiếng trong lịch sử đều là học trò của ông ấy.
Đại tông sư siêu cấp duy nhất toàn thế giới có thể đọc hiểu chữ Khiết Đan, chữ Tây Hạ, chữ Nữ Chân, chữ Sogdia và chữ Orkhon.
Vang danh toàn thế giới, không có gì là không biết.
Những đại lão như Salinger của Do Thái, Muḥammad của nước Kim Tự Tháp, Merlin của đất nước mặt trời không bao giờ lặn, Jean-Pierre Jeunet của nước Gà trống Gô-loa (Pháp) và Thẩm Nam của Đệ Nhất đế chế đều khâm phục lão Hạ sát đất.
Lão Hạ lợi hại đến mức nào?
Hãng café hàng đầu trong nước của Đế quốc Ba Tư không quản ngại xa xôi đến thỉnh giáo tiếng Sogdia của lão Hạ.
Kết quả đã bị từ chối.
Chương 50: Tỉnh lại
Viện khai quật khảo cổ của đất nước Kim Tự Tháp trực triếp mời lão Hạ đến tọa trấn chỉ huy, bị từ chối một cách vô tình.
Quốc Vương của Đế quốc Inca năm lần bảy lượt đến Thiên Đô Thành thăm hỏi lão Hạ, muốn nhờ lão Hạ giúp Đế quốc Inca tìm bảo tàng Inca của bọn họ.
Nhưng lão Hạ không thèm đếm xỉa.
Sau đó vẫn là cấp trên ra mặt làm công tác tư tưởng, lão Hạ mới điều mấy học trò không ra hồn nhất đi làm thay qua quýt cho xong chuyện.
Ông lão trăm tuổi này lại muốn gặp Kim Thần.
Tin này thật quá sức tưởng tượng.
Nét mặt tất cả mọi người nhìn Kim Thần đều biến sắc.
Tên đồng nát này lại có bản lĩnh lớn như vậy, được lão Hạ hóa thạch sống gọi tên muốn gặp mặt.
Ngay cả cô gái bạo lực như Cát Chỉ Nam nghe thấy tin này cũng bị sốc đến mức không còn gì sốc hơn.
“Tôi không rảnh”.
Kim Thần châm điếu thuốc, thản nhiên nói ra câu này.
Toàn bộ mọi người đều sợ đến lú cả người.
Thấy dáng vẻ không để tâm đến vinh nhục, thậm chí còn có chút khinh thường của Kim Thần, tận sâu trong lòng mỗi người đều chấn hãi.
Lão Hạ triệu kiến, đó là vinh dự lớn thế nào chứ!
Các lãnh đạo thủ trưởng lớn muốn gặp lão Hạ cũng phải hẹn trước, nếu không cũng bị từ chối ở ngoài cửa.
Còn Kim Thần lại hoàn toàn không màng đến hai chữ lão Hạ.
Con người này quá ngông cuồng!
Ngông cuồng hết mức!
Ngông cuồng đến vô pháp vô thiên!
Lúc này Dao Thụ Lập bị Kim Thần đả kích cho thương tích đầy mình lặng lẽ buông điện thoại xuống, lộ ra nụ cười âm hiểm oán độc.
Vừa nãy mỗi một câu Kim Thần nói đều bị Dao Thụ Lập quay video lại rõ ràng.
Lúc này, trong viện vang lên tiếng bước chân dồn dập gấp gáp, mười mấy người nhà họ Diêm vội vàng xông vào trong viện.
Người nào cũng mang vẻ mặt kích động run run.
Cát Chỉ Nam thấy vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, hằm hằm nhìn chằm chằm Kim Thần một cái, thấp giọng nói: “Chốc nữa đừng nói gì, để tôi giải quyết chuyện của anh”.
Kim Thần nghe vậy cũng không nói gì.
Bố mẹ của cậu bé Diêm Khai Vũ chạy đến phía trước nhất, vẻ mặt nghiêm lạnh, chớp mắt đã đến trước Kim Thần.
Cát Chỉ Nam lập tức ngăn phía trước Kim Thần, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì từ từ nói”.
“Mọi người cũng biết bệnh của Tiểu Vũ đấy, không chữa được cũng không trách Kim Thần được!”
“Nói với các người, tôi tận mắt chứng kiến các người tình nguyện để Kim Thần chữa bệnh cho Tiểu Vũ, bây giờ xảy ra chuyện, Kim Thần không có chút trách nhiệm nào”.
Bố mẹ của Diêm Khai Vũ không để ý đến Cát Chỉ Nam, trực tiếp nhìn sang Kim Thần, ánh mắt trên dưới nhà họ Diêm đều long lanh, vẻ mặt vô cùng kích động.
Lòng Cát Chỉ Nam trầm xuống, nghiêm mặt đang định nói.
“Bốp!”
“Phập!”
Hai tiếng vang lên, bố mẹ của Diêm Khai Vũ quỳ xuống dập đầu với Kim Thần trước mặt tất cả mọi người.
“Cậu Kim, cảm ơn cậu”.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ… thằng bé tỉnh rồi…”
Lời vừa được nói ra, toàn hiện trường run rẩy chấn động, tất cả đều biến sắc, mấy vị danh y giáo sư sợ đến thốt lên.
Cậu bé Diêm Khai Vũ uống thuốc chưa đến một tiếng mà đã tỉnh lại nhanh như vậy?
Thật không thể tưởng tượng, đúng là kỳ tích.
Gọi là kỳ tích cũng không phải quá đáng.
“Tỉnh rồi?”
“Nhanh như vậy?”
Cả người Cát Chỉ Nam ngây ra, lắc đầu lớn tiếng hỏi.
“Tỉnh rồi? Tỉnh rồi?”
“Làm sao có thể?”
“Việc này không… khoa học…”
Mẹ của Diêm Khai Vũ chảy nước mắt vừa khóc vừa cười, giọng càng xúc động run run khôn tả xiết.
“Tiểu Vũ đã hôn mê hai mươi năm ngày, tỉnh lại thì kêu đói, đã hai mươi năm ngày thằng bé chưa ăn gì…”
“Nó còn gọi mẹ…”
“Thằng bé còn gọi mẹ, gọi rất rõ ràng…”
Mẹ Diêm Khai Vũ khóc không lên tiếng vừa khóc vừa cười, khiến người ta phải cay sống mũi.
Cát Chỉ Nam ngây người mười giây, hoàn toàn không dám tin vào tai mình, quay người như điên xông vào trong viện.
Các chuyên gia giáo sư danh y khác quay sang nhìn nhau một lúc, đua nhau chạy vào trong viện.
Ông cụ Diêm, ông nội của Diêm Khai Vũ khom lưng hành lễ với Kim Thần, nước mắt giàn giụa, mỉm cười, nghẹn ngào.
“Đại ân đại đức của cậu Kim, Diêm Trác Chí khắc cốt ghi tâm, nhà họ Diêm mãi mãi cảm kích ơn cứu mạng trời bể của cậu Kim”.
Khi bố mẹ của Diêm Khai Vũ quỳ bái Kim Thần, Kim Thần đã sớm né sang một bên.
Anh thản nhiên nói: “Diêm Khai Vũ chưa đến lúc chấm dứt cuộc đời, tôi chỉ tiện tay thôi”.
Diêm Trác Chí gật đầu mạnh, lớn tiếng nói: “Cậu Kim khách sáo rồi, không có cậu Kim, cháu nội tôi cũng không có cái mạng này”.
“Cậu Kim, tuy nhà họ Diêm tôi làm ngành khai thác mỏ, nhưng hành thiện mấy đời, hiểu được ân trả nghĩa đền”.
“Vừa rồi tôi đã nói, chỉ cần cậu Kim có thể chữa khỏi cho cháu nội tôi, gia sản nhà họ Diêm tùy cậu Kim lên tiếng”.
Kim Thần hít sâu một hơi, ngửa đầu, nhẹ giọng nói: “Diêm Khai Vũ sống được là tạo hóa của cậu bé”.
“Nhà họ Diêm các ông không cần để tâm chuyện này”.
“Cỏ dung huyết là thiên tài địa bảo. Tôi không thể cho không”.
“Làm cho tôi hai việc, ân tình cứu Diêm Khai Vũ coi như xóa bỏ”.
Bố của Diêm Khai Vũ lớn tiếng nói: “Hai mươi việc cũng không thành vấn đề”.
Mẹ Diêm Khai Vũ lớn tiếng nói: “Cậu Kim cứ dặn dò”.
Kim Thần giơ hai ngón tay, thản nhiên nói: “Thứ nhất, tôi cần thủ tục trạm thu mua phế liệu. Hợp pháp, chính quy”.
“Thứ hai, ngày mai tôi cần đến một nơi lấy một thứ”.
Nói xong, Kim Thần cất bước chân đi ra ngoài.
Trên dưới nhà họ Diêm nghe hai yêu cầu này của Kim Thần, cũng phải quay sang nhìn nhau, lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhìn bóng hình của Kim Thần, một cô gái dung mạo xinh đẹp trong số người thân nhà họ Diêm dịu dàng gọi nói: “Anh Kim, tối nay có thể mời anh ăn cơm không?”
“Cần chút Bích Liên không?”
Ở cổng viện, Cát Chỉ Nam sải bước lớn đi đến, lớn tiếng nói: “Làm sao? Mời Kim đồng nát ăn cơm, không muốn cho người ta làm việc nữa phải không?”
Kim Thần nghe thấy giọng của Cát Chỉ Nam, giật khóe miệng, bước chân càng nhanh, chuyển qua tiền viện, nhanh chóng đi khỏi.
Người mời Kim Thần ăn cơm là dì của Diêm Khai Vũ, khoảng hai mươi năm hai mươi sáu tuổi, khá xinh đẹp, làm bất động sản ở tỉnh thành tỉnh bên cạnh, cũng coi là một nữ doanh nhân giàu có.
Nhưng so với Cát Chỉ Nam, vẫn kém một bậc.