Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Tư Nhung cô thích bóng tối, trong bóng tối cô có thể thẳng thắn nói chuyện với chủ nhân của mình.
Cơ thể chủ nhân đè lên cô, lồng ngực bị ép nhẹ mang đến nhịp tim như bị thiếu oxy.
Môi chủ nhân vừa mềm mại lại ấm áp, sau khi cẩn thận mút môi Trần Tư Nhung mấy lần, một bàn tay to đặt trên cằm của Trần Tư Nhung.
Đôi môi bị buộc phải tách ra, chủ nhân khẽ nghiêng đầu, đầu lưỡi thâm nhập sâu hơn vào miệng Trần Tư Nhung.
Môi và răng hoàn toàn mất kiểm soát, nước bọt mất khống chế phát ra âm thanh lớn mật đáng xấu hổ trong sự khuấy đảo nghiêng trời lệch đất của chủ nhân.
Trong bóng tối tuyệt đối đôi tai của Trần Tư Nhung tràn ngập âm thanh này. Trần Tư Nhung nằm ngửa ôm chặt lấy cổ chủ nhân, ở tư thế này hai chân cô tự nhiên tách ra kẹp chặt eo chủ nhân.
Chủ nhân vẫn mặc nguyên một bộ quần áo, chiếc quần vải lạnh dán sát vào cặp đùi trần của Trần Tư Nhung, dễ khiến người ta tê dại và run rẩy.
Bàn tay của chủ nhân đã di chuyển lên váy của Trần Tư Nhung, lột sạch cô một cách triệt để.
Quần áo trên người chủ nhân hoàn toàn dính vào người Trần Tư Nhung, trong nháy mắt làn da vừa bị nổi da gà của Trần Tư Nhung biến mất.
Cô phát hiện chủ nhân chợt dừng lại, nhưng chủ nhân cũng không rời đi.
Trong bóng tối vô biên, hơi thở của chủ nhân nặng nề phả vào một bên mặt của Trần Tư Nhung, mang theo hơi ẩm ấm áp và hơi thở hổn hển gần như không thể nhận ra.
Trái tim Trần Tư Nhung đập như hoảng loạn.
Sau đó, cô cảm thấy bàn tay của chủ nhân nhẹ nhàng che ngực trái của mình lại.
Chủ nhân đang lắng nghe nhịp tim của cô.
Hơi thở trở nên khô nóng và không kiểm soát được.
Thậm chí cô còn trở nên sợ hãi hơn lúc dây dưa môi răng với chủ nhân vừa rồi.
Động tác nhẹ nhàng vốn không có tia sắc tình nào, nhưng lại khiến Trần Tư Nhung cảm thấy khó chịu hơn so với sự quấn quít môi răng vừa rồi.
Chủ nhân đang lắng nghe nhịp tim của cô.
Chủ nhân đang lắng nghe nhịp tim của cô.
Âm thanh ngắn ngủi không thể kiểm soát tràn ra từ cổ họng, Trần Tư Nhung không thể chịu được sự nhẫn nại im lặng này, cũng giơ tay phải của mình lên.
Nhẹ nhàng dán vào trái tim của chủ nhân.
Cơ thể của chủ nhân rõ ràng có cứng đờ rõ ràng trong giây lát.
Trần Tư Nhung cố nén hô hấp đang thở dốc, sau đó nhỏ giọng nói: "Chủ nhân...... Tim tôi đập nhanh quá."
Sau đó, trái tim cô bắt đầu đập ngày càng dữ dội hơn.
Máu dồn đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, Trần Tư Nhung cảm thấy như mình sắp bốc cháy.
Thanh âm càng lúc càng khô nóng, mềm mại, giống như sắt thép biến dạng vì sắp bị nấu chảy.
"..... Chủ nhân, ngài..... Thích hôn môi với tôi sao?"
Hô hấp đã rối loạn từ lâu nên lồng ngực bắt đầu phập phồng thất thường.
Nhưng lòng bàn tay của chủ nhân chưa bao giờ rời đi.
"Chủ nhân tôi thích hôn ngài, rất thích, cực thích."
"Tôi thích chủ nhân nắm cổ tôi, tôi thích chủ nhân đè lên người tôi, tôi thích chủ nhân khống chế hô hấp của tôi, tôi thích chủ nhân."
Trần Tư Nhung không được phép nói hết lời, bởi vì bàn tay đang che ngực của cô chợt nắm lấy cổ cô trong giây tiếp theo. Trần Tư Nhung buộc phải ngửa mặt lên, ưỡn ngực và chào đón nụ hôn của chủ nhân một lần nữa.
Một nụ hôn dài, liều chết triền miên. Không có lời nói cũng không có hình ảnh, Trần Tư Nhung ôm lấy cơ thể của chủ nhân, xác định rằng cô muốn hôn người này.
Phải mất đủ thời gian để trái tim bình tĩnh lại, chủ nhân mới ôm Trần Tư Nhung vào lòng. Chiếc chăn mềm mại quấn lấy Trần Tư Nhung, má cô áp chặt vào trái tim của chủ nhân.
Trong bóng tối, Trần Tư Nhung mất khả năng phán đoán về thời gian và không gian. Không biết giờ phút này bên ngoài trời còn sáng hay không, cũng không biết giờ phút này bọn họ còn tồn tại trong phòng ngủ này hay không. Chỉ biết chắc một điều rằng, khoảnh khắc này, cô đang ở trong vòng tay của chủ nhân.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");