Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee)
  3. Chương 53: Giấc Mơ Là Hiện Thực Của Cô
Trước /151 Sau

Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee)

Chương 53: Giấc Mơ Là Hiện Thực Của Cô

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Tư Nhung không cần lo lắng tối nay cô sẽ trở về khách sạn như thế nào, bộ quần áo bẩn sẽ mặc lại như thế nào, bữa tối xử lý ra sao, vết hằn do chủ nhân để lại trước đó có lành lại vào ngày mai hay không.

Trần Tư Nhung hoàn toàn buông thả bản thân, bởi vì cô biết cô có thể hoàn toàn tin tưởng vào chủ nhân, chỉ cần nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sâu mà không có bất kỳ gánh nặng nào. Cô có thể tin tưởng chủ nhân, đến bây giờ Trần Tư Nhung đã chắc chắn về điều này.

Trái tim lặng lẽ lấy lại bình tĩnh trong bóng tối, giống như hơi thở của Trần Tư Nhung khi dựa vào ngực anh.

Ấm áp và chậm rãi, như chạm vào trái tim anh. Những ngón tay luồn qua mái tóc dài của cô, như vuốt ve mảnh vải lụa mềm mại, mịn màng.

- ---

Phải mất một lúc lâu anh mới lấy lại bình tĩnh.

Anh nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi gần như bị đánh bại.

Sau đó anh lặng lẽ đứng dậy và đi vào toilet.

- ---

Trần Tư Nhung tỉnh lại vào buổi tối.

Chủ nhân vẫn nằm bên cạnh ôm cô từ đầu đến cuối không rời.

Cô động đậy cơ thể của mình, đối mặt với chủ nhân và ôm lấy anh.

Lòng bàn tay đặt sau lưng nhẹ nhàng cọ xát trên da thịt cô, không hề liên quan gì đến dục vọng, giống như hai người sau cơn thỏa mãn sau mới nhẹ nhàng vuốt ve nhau.

Trần Tư Nhung cũng không nói gì.

Thức dậy vào một thời điểm không quá sớm cũng không quá muộn, tấm rèm nặng nề che khuất khái niệm về thời gian của cô, vì vậy khoảng thời gian trống rỗng ngắn ngủi này giống như thời gian bị đánh cắp từ một thế giới song song.

Yên tĩnh, chậm rãi, không bị quấy rầy.

Biết chủ nhân cũng đã tỉnh, Trần Tư Nhung ôm cổ anh ngửa đầu lên, áp má mình vào má chủ nhân.

Sau một giấc ngủ dài và thỏa mãn, cơ thể của Trần Tư Nhung trở nên nóng hơn.

Thỉnh thoảng, chóp mũi mềm mại của cô khẽ ngửi lên má chủ nhân, sau đó đánh rơi một nụ hôn mỏng manh, mềm nhẹ.

Không phải là những nụ hôn sâu gợi tình đầy si mê như trước đó.

Giờ phút này, đôi môi nhẹ nhàng kề sát làn da của chủ nhân, càng giống một loại lưu luyến cùng miễn cưỡng.

Trần Tư Nhung đã tìm thấy chỗ đứng vững chắc về tình cảm ở chủ nhân, vì vậy cô không nhịn được luôn muốn đến gần anh, thật gần, cảm nhận nhiệt độ của anh và truyền đạt nhu cầu của bản thân.

Không chỉ thỏa mãn dục vọng, Trần Tư Nhung còn tìm thấy sự thỏa mãn về mặt cảm xúc chính mình ở chủ nhân.

Động tác ngửi tới ngửi lui của cô bị dừng lại bởi nụ hôn dịu dàng của chủ nhân, chủ nhân ôm lấy cô và đặt cô lên người mình.

Giống như một chú mèo con, Trần Tư Nhung tham lam năm trên ngực chủ nhân, lắng nghe nhịp tim của anh.

"Thình thịch, thình thịch."

Chính chủ nhân của cô đã nói: Tôi rất thích cô.

Trần Tư Nhung trộm nở nụ cười.

Sau đó, niềm vui và sự hài lòng trào dâng tràn ngập trái tim cô.

Lúc này Trần Tư Nhung bỗng dưng muốn khóc.

Vì cảm thấy quá hoàn hảo, quá được nâng niu, không thể tưởng tượng.

Cảm thấy khoảnh khắc này hoàn hảo đến mức nó giống như một đóa phù dung sớm nở tối tàn, chính cô không bao giờ có thể có được sự hoàn hảo kéo dài mãi mãi như vậy.

Vì vậy, tại thời khắc này, Trần Tư Nhung cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.

Cho dù không rời nhau, giừo phút này cánh tay chủ nhân đang ôm chặt lấy cô.

Như một giấc mơ. Tất cả điều này giống như một giấc mơ.

Trong bóng tối, giọng nói của Trần Tư Nhung bình tĩnh lạ thường. 

Cô hỏi: "Chủ nhân, tôi có thể nghe nhạc không?"

Chủ nhân buông cánh tay đang ôm cô ra.

Trần Tư Nhung lật người trườn tới mép giường, bấm vào điện thoại của cô đang đặt trên bàn cạnh giường ngủ. Ánh đèn huỳnh quang yếu ớt chiếu lên mặt cô, những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ lăn xuống.

Trần Tư Nhung không trở lại vòng tay của chủ nhân. Cách một khoảng không gần không xa, hai người im lặng trong bóng tối.

Khúc nhạc dạo nhẹ nhàng, du dương.

Khi giọng nam vang lên, nước mắt của Trần Tư Nhung không ngừng chảy dài trên gò má, lặng lẽ rơi xuống ga giường ấm áp.

Met you by surprise

I didn"t realize

That my life would change forever

Saw you standing there

I didn"t know I"d care

There was something special in the air

Dreams are my reality

The only kind of real fantasy

......

"Reality" của Richard Sanderson, bài hát mà Trần Tư Nhung đã nghe đi nghe lại vào đêm khuya. Bây giờ cô muốn chia sẻ nó với chủ nhân của mình.

Giấc mơ mà cô không chắc chắn sẽ tồn tại, ngày hôm nay vào giờ phút này đã biến thành hiện thực của cô. 

Trần Tư Nhung xác định, cô đã tìm thấy chủ nhân trong mộng tưởng của mình, Trần Tư Nhung chắc chắn, giờ phút này giấc mơ của cô đã trở thành hiện thực.

Trong phòng ngủ, bài hát vẫn đang vang lên.

Lúc này Trần Tư Nhung ngước mắt lên, yên lặng nhìn chủ nhân.

Trong căn phòng tối om, cô không nhìn thấy. Khi lời bài hát "I feel something special about you" vang lên.

- ------------Chủ nhân cũng nhìn cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /151 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Chi Bị Bao Dưỡng Đích Nhân Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net