Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những cơn sóng đến và đi trở thành nhạc nền thích hợp nhất cho đêm nay, nhẹ nhàng khẽ ngâm nga khiến Trần Tư Nhung rũ bỏ tuyến phòng thủ cuối cùng nơi trái tim mình.
Lớp băng tuyết ấy tan chảy rồi lại lộ ra một trái tim đỏ rực đập mạnh mẽ đầy sức sống.
Bánh kem nhung đỏ mềm mại, ẩm ướt và đầy ngọt ngào, lớp kem mỏng tan chảy trong khoang miệng ấm áp rồi tiến vào dạ dày đã chờ đợi từ lâu theo đường thực quản.
Trần Tư Nhung không khỏi nhỏ giọng cảm thán: "Thật sự rất ngon!"
James liếc nhìn: "Hình như còn ngon hơn những loại tôi thường mua ở cửa hàng bánh ngọt!"
Trần Tư Nhung cũng gật đầu xác nhận.
Thật ngon, thật hạnh phúc.
Một tay Trần Tư Nhung chống lên bàn, tay kia cầm nĩa, cơ thể vui vẻ lắc lư từ bên này sang bên kia. Trong phòng ăn, Trần Tư Nhung chưa từng nghe qua một bài dân ca đồng quê nào, cô nhắm mắt lại, cẩn thận thưởng thức chiếc bánh kem thơm ngon.
Tất nhiên là không thể thiếu một chút rượu.
Trần Tư Nhung biết cô không nên uống nhiều loại rượu cùng một lúc, nếu không sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Vậy nên cô chỉ gọi một ly rượu Rum đặc sản ở đảo Fiji, loại rượu có màu caramel hổ phách, lúc tiếp xúc với đầu lưỡi mang theo hương vị trái cây nhiệt đới rất đặc trưng cùng với khói hương gỗ sồi cay cay, đồng thời không làm mất đi vị ngọt.
Sau khi ăn bánh kem xong, cô bắt đầu cẩn thận nhấm nháp đồ uống trên tay, còn James thì đã chạy ra bờ biển vui đùa cùng các đồng nghiệp khác. Ánh đèn của nhà ăn kéo dài đến tận biển, Trần Tư Nhung có thể ngồi trong nhà ăn nhàn nhã ngắm nhìn.
Chẳng mấy chốc, hầu hết mọi người đều cầm ly rượu trong tay và nằm xuống bãi biển.
Những đêm mùa hè trên đảo Fiji mát mẻ và ẩm ướt, nằm trên bờ cát với một ly rượu trong tay là thiên đường nhân gian. Nhà ăn dần dần trở nên yên tĩnh, sắc mặt Trần Tư Nhung có chút nóng lên, đôi mắt hơi híp lại mang theo ý cười.
Cơ thể và tâm trí của cô hoàn toàn thả lỏng, lúc thì nhắm mắt lại, lúc thì mở mắt ra. Mãi đến khi ly rượu trong tay cạn sạch, Trần Tư Nhung mới đứng dậy từ trên ghế chậm rãi đi tới quầy bar chỉ thấy quầy bar còn có một người ngồi.
Trần Tư Nhung thuận miệng hỏi: "Sao anh không đi ra bờ biển với mọi người?"
Caesar gọi một ly soda ở quầy bar, hỏi ngược lại cô: " Sao em không đi ra bờ biển? "
Trần Tư Nhung im lặng một hồi sau đó cười ha ha, xoay người gọi thêm một ly rượu Rum:
"Tôi hơi ngợp." Cô nói.
" Vì tối nay vui quá sao? " Caesar hỏi.
Trần Tư Nhung gật đầu: "Đúng vậy, thế nên tôi cần dừng lại phòng ngừa vui quá hóa buồn."
Khi cô nói chuyện đuôi chân mày của cô hơi nhướng lên khóe miệng có chút ẩm ướt vì uống rượu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");