Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Nhiên học ở Bắc Kinh, nhưng thực tập ở chỗ xa nên cậu phải thuê nhà ở. Thượng Hải đất chật người đông, thuê một phòng ở trung tâm thành phố cũng phải bốn năm ngàn, Quý Nhiên không gồng nổi nên phải chọn thuê ở khu ngoại ô dọc tuyến tàu điện ngầm.
Khu chung cư cách công ty một tiếng đi tàu điện, tuy xa nhưng may mắn không phải đổi chuyến nên việc đi lại cũng không khổ sở cho lắm.
Nhưng do gần trạm tàu điện ngầm nên khu chung cư có nhiều người lao động, thành ra các thủ nhận hàng chuyển phát nhanh bao giờ cũng đầy ắp. Mỗi ngày Quý Nhiên đều đi sớm về trễ, hàng đưa tới nhà cũng không nhận được, còn không kịp đến lấy hàng ở trạm dịch vụ nên đành gửi bưu kiện đến công ty.
Sáng ngày thứ ba, bộ đồ cậu đặt mua đến nơi, được gửi đến phòng nhận hàng của công ty.
Tranh thủ lúc sếp lớn chưa đến, Quý Nhiên vội vã chạy xuống nhận bưu kiện.
Cậu đặt mua bộ đồ JK bản gốc của một cửa hàng có tiếng. Mới đầu cậu tính về nhà rồi mới khui hàng, nhưng không ngờ tên cửa hàng lại in ngay trên hộp, hơn nữa hóa đơn giao còn viết rõ họ tên và số điện thoại của cậu.
Quý Nhiên: "..."
Muốn chết luôn cho rồi quá.
May là sáng phòng nhận hàng không đông người, Quý Nhiên trốn trong góc lén la lén lút bóc hóa đơn giao hàng, định bụng xóa sạch thông tin.
Tiếc là hóa đơn dán còn chặt hơn mấy cặp đang yêu nhau nữa, Quý Nhiên loay hoay mãi một lúc lâu mà chưa gỡ ra được.
Đúng lúc cậu vừa xé được góc nhỏ, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Quý Nhiên, cậu cũng tới lấy hàng chuyển phát nhanh à?"
"Hả?" Quý Nhiên hoảng hồn ngẩng đầu lên, tay giật mạnh một cái nhưng thất bại, tên và số điện thoại của cậu vẫn in rõ ràng trên hộp.
Quý Nhiên: "..."
Vãi thiệt chứ, muốn chửi thề ghê.
Người bắt chuyện với cậu là trợ lý cá nhân của Hàn Thâm tên là Lục Khả, ngoại hình thân thiệt mà cũng rất tốt tính. Tất nhiên tính không tốt thì còn lâu mới sống và làm lâu dài được với Hàn Thâm.
Cũng may là Lục Khả không phải người nhiều chuyện, Quý Nhiên lật ngược cái hộp lại rồi đáp qua loa không dám để lộ sơ hở.
Hóa ra Lục Khả đến nhận hàng cho Hàn Thâm, hắn đọc mã lấy hàng cho nhân viên còn Quý Nhiên thì cúi đầu vội vàng gỡ hóa đơn trên hộp.
Chờ đến khi Quý Nhiên thủ tiêu hết thông tin cá nhân xong, Lục Khả cũng đúng lúc ôm gói hàng bước ra, hắn đang vội nghe máy nên cậu đỡ giúp hắn một kiện đang lung lay sắp đổ.
Lục Khả cảm kích nhìn Quý Nhiên rồi quay sang điện thoại nói: "Đã nhận rồi, vâng, tôi hiểu rồi."
Sau đó Lục Khả nghiêm túc tắt điện thoại, quay qua nói với Quý Nhiên: "Có thể giúp anh một việc được không?"
"Được chứ," Quý Nhiên đáp: "Anh tính nhờ em làm gì ạ?"
Lục Khả nói: "Samuel tới rồi nên anh ra cổng đón anh ấy, em cầm giúp anh gói hàng lên trên được không?"
Dù sao đây cũng không phải là việc gì to tát, Quý Nhiên đưa tay ôm cục hàng vào lòng, hơi tò mò hỏi: "Chẳng phải sếp đi công tác ở Mỹ sao, giờ về rồi hả anh?"
Lục Khả hạ giọng nói khẽ: "Nghe đâu dự án Synthetic Intelligence gặp vấn đề nên sếp về ngay trong đêm luôn."
(*合成智能 - tiếng Anh: synthetic intelligence, viết tắt là SI là một thuật ngữ thay thế hoặc đối lập với "trí tuệ nhân tạo" (AI). Thuật ngữ này nhấn mạnh rằng trí thông minh của máy móc và máy tính không nhất thiết phải mô phỏng hay bắt chước trí thông minh của con người dưới bất kỳ hình thức nào)
Quý Nhiên có nghe sơ sơ về thông tin dự án này. Synthetic Intelligence là một trong những công ty hàng đầu trong nước về mảng trí tuệ nhân tạo, sở hữu nhiều bằng sáng chế và chuẩn bị niêm yết trên sàn chứng khoán.
Hàn Thâm đã vượt qua rất nhiều những cuộc cạnh tranh khốc liệt giữa hàng loạt doanh nghiệp khác, đại diện Phong Thịnh xuất sắc giành được dự án này. Quý Nhiên không lấy làm lạ, dù sao theo kiểu trái tính trái nết như sếp của cậu, nếu không có thực lực vượt trội như vậy thì khó mà ngồi vững vị trí bây giờ.
Sau khi giành được dự án, Hàn Thâm lại vội đi công tác nước ngoài, giờ lại gấp rút trở về, không biết là dự án đã xảy ra vấn đề gì. Nhưng Quý Nhiên không dám nhiều chuyện, sau khi chào tạm biệt Lục Khả cậu đi tới thang máy.
Quý Nhiên gật đầu: "Dạ em cất đồ tới liền." Asher liếc nhanh qua hộp bưu kiện rồi thản nhiên bảo: "Để đồ ở bàn tôi trước đi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi."
Quý Nhiên đành phải đặt đồ lên bàn Asher rồi nhanh chóng theo hắn đi chuẩn bị phòng họp.
Hai phút sau, Asher liếc đồng hồ nói: "Samuel đã đến công ty rồi, tôi đi chuẩn bị tài liệu họp đây, cậu kết nối máy tính với màn hình chiếu đi nhé."
Lại thêm hai phút trôi qua, Quý Nhiên vừa điều chỉnh xong thiết bị thì cánh cửa phòng họp đã bị đẩy ra, Hàn Thâm bước vào.
Hôm nay anh mặc một bộ vest xám đậm kiểu ve nhọn dạng chất liệu len dệt chéo, đính thêm hai hàng cúc trông rất trang trọng, đầy đủ cả áo gile và cà vạt bên ngoài khiến khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của anh trông càng thêm nghiêm nghị, như một ngọn núi tuyết sừng sững toát ra sự uy nghiêm không thể lay chuyển được.
Quý Nhiên cúi đầu lặng lẽ lùi ra một bên, trong lòng thầm lo lắng thay cho những người tham gia cuộc họp hôm nay.
Chẳng mấy chốc các trưởng bộ phận đã bước vào, mặt mày ai nấy nặng nề như đeo chì, không ai nói chuyện với ai, căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng bánh xe ghế lăn trên thảm, cả không gian như đông cứng lại. Quý Nhiên không muốn bị mắng, sau khi sắp xếp xong phòng họp cậu định bụng sẽ đánh bài chuồn. Thế nhưng Hàn Thâm lại liếc nhìn cậu một cái.
Quý Nhiên: "...?"
Dự án này có liên quan gì đến cậu đâu?
Còn đang trố mắt ngơ ngác, Asher đã đưa tay kéo lấy cổ tay cho cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế trống bên cạnh. Lúc này Hàn Thâm mới đánh mắt sang chỗ khác, cất giọng lạnh lùng nói: "Dự án Synthetic Intelligence xảy ra chuyện gì? Sao tôi nhận được tin nói rằng người phụ trách muốn hoãn lại dự án?"
VP của bộ phận huy động vốn cổ phần là Triệu Chỉ San, đồng thời cũng là người phụ trách dự án niêm yết của Synthetic Intelligence lên tiếng: "Lần đàm phán song phương trước đã xác nhận ý định hợp tác. Vào thời điểm đó họ lấy lý do thoái thác rằng một trong những nhà sáng lập Synthetic Intelligence là người ở nơi khác nên muốn trì hoãn việc ký kết. Nào ngờ lúc sếp ra nước ngoài, ngân hàng đầu tư Kim Thạch đã lén tiếp cận với lãnh đạo cấp cao của Synthetic Intelligence. Đến hôm qua lúc chúng tôi tìm gặp nhóm quản lý cấp cao để trao đổi về số liệu tài chính mới phát hiện ra. Người phụ trách nói một là chúng ta và Kim Thạch cùng bảo lãnh hợp tác, hoặc chỉ cho một mình Kim Thạch bảo lãnh."
(Bảo lãnh hợp tác: Đây là một hình thức trong đó nhiều ngân hàng đầu tư hoặc tổ chức tài chính cùng hợp tác với nhau để bảo lãnh phát hành chứng khoán (cổ phiếu, trái phiếu) của một công ty.)
Vừa dứt lời, cả phòng chìm vào im lặng. Hành động này của ngân hàng đầu tư Kim Thạch như gã đàn ông khốn nạn chen ngang vào chuyện tình cảm, cướp người yêu của kẻ khác thì thôi còn quay lại vả vào mặt người ta hai phát.
Hàn Thâm luôn tự cao tự đại làm gì có chuyện chấp nhận dễ dàng cho được?
Quý Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thâm, cậu cứ tưởng anh sẽ nổi giận lôi đình, ấy vậy mà gương mặt anh vẫn cứ bình thản. Cất giọng lạnh lùng nói: "Có biết tại sao Synthetic Intelligence đổi ý không?"
"Đã điều tra được." Triệu Chỉ San đáp: "Nghe nói người sáng lập đang đi công tác kia có quan hệ họ hàng với lãnh đạo Kim Thạch."
Hàn Thâm cười khẩy một tiếng. Nụ cười này của anh như gió lạnh thổi qua, khiến nhiệt độ trong phòng đã thấp nay lại hạ thêm vài độ. Nhưng họp thì vẫn phải họp, vài giây sau, một vị phó tổng giám đốc khác lên tiếng: "Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Có nên cùng bảo lãnh hợp tác với bên Kim Thạch không?"
"Không," Hàn Thâm cúi đầu, lạnh lùng nói: "Dự án này chỉ có thể thuộc về Phong Thịnh."
Cách nói chuyện cương quyết chắc chắn như Định Hải Thần Châm như giúp cho lòng người đang nôn nao dần bình tĩnh lại, ngay cả Quý Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Chỉ San ngồi thẳng lưng, giọng nói cũng thêm phần mạnh mẽ: "Vậy giờ chúng ta cần làm gì?"
"Mọi người vẫn cứ tiếp tục thúc đẩy dự án, tôi sẽ đến Bắc Kinh gặp founder của Synthetic Intelligence." Dứt lời Hàn Thâm đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Hôm nay có mưa, vì sợ chuyến bay bị delay nên trợ lý cá nhân đã đặt trước cho anh chuyến cao tốc sớm nhất. Sau đó Asher lại nhắc anh rằng chiều nay sẽ có buổi gặp với nhà đầu tư. "Cậu tham gia thay tôi đi." Hàn Thâm nói: "Gọi thêm phó chủ tịch bộ phận quản lý tài sản Lumi đi cùng."
Asher gật đầu, hỏi thêm: "Vậy đi Synthetic Intelligence cậu có muốn cho ai theo không?"
Hàn Thâm tùy tiện đáp: "Aaden."
Người này là trợ lý công việc của anh, chức vị không cao như Asher, chủ yếu sẽ phụ trách một số dự án của bộ phận tài chính.
Asher khẽ nhíu mày, khó xử nói: "Người ta đã nghỉ việc được một tuần rồi đấy."
Hàn Thâm nghi hoặc: "Tại sao lại nghỉ?"
"Cậu thật là..." Asher bóp trán, vẻ mặt bất lực: "Ngoài lý do không chịu nổi cậu thì còn cái gì nữa hả?"
Hàn Thâm không phản bác, tiếp tục nói: "Vậy thì cho trợ lý mới đi cùng tôi đi."
"Vẫn chưa tuyển được ai đây này." Asher lắc đầu: "Bây giờ chỉ có một cậu thực tập mới chuyển vị trí tới đây thôi."
Hàn Thâm: "Vậy thì để thực tập sinh đó đi."
Asher: "Cậu nghiêm túc đấy à?"
Hàn Thâm: "Chẳng lẽ tôi đùa?"
"Cũng được," Asher dừng chút rồi nói thêm: "nhưng nếu được thì cậu đừng khắt khe với Julian quá nhé."
Hàn Thâm ngừng việc lại, ngẩng đầu lên: "Tôi khắt khe với mọi người lắm à?"
Asher trợn mắt, bất mãn nói: "Chứ còn gì nữa, ba giờ sáng cậu gọi giật ngược người ta ngay trong đêm tân hôn để sửa lại bản kế hoạch cho mình."
"Vì công việc cậu ta làm xảy ra sai sót," Hàn Thâm chẳng thấy mình có vấn đề ở đâu cả: "việc hôm nay phải xong trong hôm nay, đó là nguyên tắc cơ bản trong công việc."
Asher: "..."
Thì đúng là vậy nhưng đó là đêm tân hôn của người ta mà!
"Sao đột nhiên cậu lại quan tâm cậu thực tập sinh kia vậy?" Hàn Thâm nhìn hắn một cái: "Quan hệ hai người tốt nhỉ?"
"Cũng không hẳn," Asher lắc đầu: "Chỉ là cậu nhóc này làm việc rất chăm chỉ nghiêm túc, thái độ cũng rất có chừng mực, cậu đừng thấy người ta hiền lành mà bắt nạt mãi."
"Tôi không rảnh vậy, mà cậu đấy," Hàn Thâm nhướn mày: "cậu đang cố dùng tình cảm lay động tôi à?"
Asher: "Tôi chỉ mong cậu có một chút đồng cảm thôi."
Hàn Thâm: "Nếu cậu rảnh vậy thì cầu nguyện cho cậu ta có chút năng lực làm việc hơn đi."
Asher cứng họng: "Cậu đúng là ----"
Ngoài cửa, sau khi biết tin sếp lớn chuẩn bị đi công tác, cuối cùng Quý Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhẹ nhàng mở máy tính, bắt đầu công việc phân tích ngành nghề mỗi ngày.
Làm được một nửa cậu mới sực nhớ ra bưu kiện của mình vẫn còn nằm ở chỗ Asher. Lúc Quý Nhiên chạy tới chỗ của Asher xem thì phát hiện trên bàn đã trống huơ trống hoác chẳng có món đồ nào nữa.
Ủa ủa ủa, bưu kiện của cậu đâu rồi?
Đúng lúc Asher bước từ văn phòng ra, cậu còn lịch sự hỏi: "Asher, cho em hỏi anh có thấy bưu kiện của em ở đâu không?"
"Luke đem đi rồi," Asher trả lời xong còn nói thêm: "Mà cậu khoan đi đã nhé, vừa khéo tôi có việc muốn báo cho cậu. Chuẩn bị đây sếp sẽ tới Bắc Kinh, cậu sắp xếp đi, chuẩn bị đi chung này."
Gần như Quý Nhiên từ chối theo phản xạ: "Nhưng mà còn nhiều cái em chưa rõ lắm anh ơi..."
"Đi công tác chứ có phải lên núi đao xuống biển lửa đâu," Asher vỗ nhẹ vào vai cậu, giọng điệu bình tĩnh: "chỉ theo phụ trách Samuel vài việc thôi, chủ yếu là do tôi không đi được, mà trợ lý khác thì chưa quen việc ấy mà."
Quý Nhiên: "Nhưng em mới thực tập thôi ạ..."
"Thực tập sinh thì sao đâu? Đừng tự coi nhẹ bản thân thế chứ." Asher cười, "Hai tháng làm việc tại Phong Thịnh của cậu, mọi người đều thấy được sự tiến bộ rõ rệt. Hôm qua tôi còn gặp sếp cũ của cậu còn khen cậu không ngớt lời. Tin tôi đi, cậu thông minh mà, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ thôi."
Asher khen cậu thông minh, nói cậu tiến bộ rõ ràng ai cũng thấy được điều đó, nói là chắc chắn cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.
Quý Nhiên được khen tới mức đầu óc lâng lâng, chờ đến khi cậu nhận thức được thì đã gật đầu mất rồi.
"Cứ thế nhé," Asher lập tức vui hẳn lên, cứ như sợ cậu đổi ý lại vội vàng chêm thêm: "Cậu báo thông tin cá nhân cho Luke đi, cậu ấy sẽ đặt vé cho cậu."
Quý Nhiên: "Dạ..."
Mặc dù cậu có hơi bất ngờ nhưng chuyến công tác đã được chốt kèo như vậy. Nhưng trước khi đi Quý Nhiên vẫn phải tìm cho được bưu kiện của mình.
Quý Nhiên gửi thông tin cá nhân cho Lục Khả tiện hỏi về bưu kiện của mình luôn.
[Luke]: Trời ơi ngại quá, anh không biết cái đó của em, chờ lát nữa anh đưa sang cho em nhé.
[Julian]: Cảm ơn anh.
[Luke]: Là lỗi anh mà anh phải xin lỗi em mới phải. À đúng rồi, vé tàu cao tốc đặt xong rồi nhé, em xem xem đã nhận được tin nhắn chưa.
[Julian]: Dạ, rồi ạ.
Đây là lần đầu tiên Quý Nhiên đi công tác gấp gáp như vậy. Cậu vừa dọn dẹp đồ đạc xong thì Asher đã báo cậu vào văn phòng Hàm Thâm. Quý Nhiên tưởng Hàn Thâm định bàn giao công việc gì đó cho mình bèn cố gắng nhớ lại nội dung cuộc họp hồi nãy.
Ở văn phòng cách đó một cánh cửa, Lục Khả đang xách một chiếc vali 20 inch đứng trước mặt Hàn Thâm: "Em đã thu dọn hành lý xong rồi, bây giờ em đi liên lạc với tài xế nhé?"
"Ừ." Hàn Thâm gấp laptop lại rồi đứng dậy cởi áo khoác vest, sau đó nhìn sang kệ đồ bên cạnh.
Gần như ngày nào Hàn Thâm cũng nhận được bưu kiện từ người khác gửi đến, từ phúc lợi hội đồng quản trị, sản phẩm của các đối tác, quà từ các trường đại học, và cả thiệp mời từ các diễn đàn thương mại...Và tất nhiên cũng có một phần nhỏ từ bạn bè thân thiết hoặc đồ cá nhân anh tự đặt mua.
Những món đồ này đều do trợ lý sắp xếp gọn gàng, đợi lúc rảnh rỗi Hàn Thâm mới phân loại rồi cất đi.
Từ xưa đến giờ đều là những món đồ rất bình thường, chỉ có lần này lại khiến Hàn Thâm hơi ngạc nhiên khi trên kệ còn có một bộ chế phục JK.
Họa tiết kẻ sọc màu hồng phấn, trông vừa tươi trẻ vừa rực rỡ nhưng lại có phần không phù hợp.
Hàn Thâm liếc nhìn chiếc váy: "Ai gửi chiếc váy này đây?"
Lục Khả hơi ngại ngại đáp: "Cái này của Julian, em lấy nhầm ạ."
Julian? Hàn Thâm hơi nheo mắt lại, anh nhớ Julian là nam mà?
"Cốc cốc cốc ----"
Đúng lúc đó ba tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, giọng nói lịch sự của một cậu trai cất lên: "Em là Julian, sếp gọi em phải không ạ?"
Hàn Thâm: "Vào đi."
Cửa mở hé hé, một cậu trai thanh tú bước vào.
Đây là lần đâu tiên Hàn Thâm nhìn kỹ cậu thực tập sinh này. Nói thật thì mặt mũi cậu có vẻ xinh quá mức bình thường. Ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng trẻo, tính cách ôn hòa chứ không hề nhát gan, đúng kiểu một học sinh ngoan xuất thân từ gia đình trung lưu, được cả nhà nâng đỡ, bản thân cũng cực kỳ cố gắng.
"Sếp, sếp tìm em ạ?" Cậu trai mở lời, chất giọng tiêu chuẩn, âm thanh trong trẻo trông có vẻ lễ phép.
"Ừ," Hàn Thâm bước đến kệ, chỉ vào chiếc váy rồi hỏi: "Đây là váy của cậu à?"
Hả...?
Quý Nhiên trợn mắt trước cảnh tượng trước mặt, cảm thấy như bị một cơn nghẹt thở ập đến.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");