Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nửa tháng sau, kết quả kiểm tra sức khỏe của Quý Nhiên cuối cùng đã trở lại bình thường. Rời khỏi bệnh viện, cậu chạy đến quán cà phê đắt nhất rồi gọi một ly cà phê cũng đắt nhất. Thế nhưng khi thực sự nhấp một ngụm, cậu mới nhận ra rằng mình cũng không khao khát nó như đã tưởng.
Quý Nhiên cúi đầu nhìn lại cổ tay mình. Dây thun đã bị Hàn Thâm lấy đi từ lâu, cổ tay cũng đã lành lại. Có hơi tiếc nuối nhưng cậu cố không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Nói thật thì cậu không hề thích cảm giác đau đớn, hồi bé thường xuyên bị cha đánh đã khiến cậu sợ hãi hình phạt theo bản năng.
Thực ra cậu rất sợ đau. Từ nhỏ cậu đã sợ tiêm, dù giờ trưởng thành, chỉ cần ngón chân va vào thứ gì đó thì cậu cũng đau đến bật khóc.
Thế nhưng đôi khi Quý Nhiên lại vô thức tổn thương chính mình.
Chẳng hạn như khi lo lắng cậu sẽ bấm ngón tay, khi sợ hãi sẽ nắm chặt cánh tay hoặc sau khi tập thể thao sẽ dùng bóng yoga nhỏ để xoa bóp cơ bắp căng cứng.
Cơn đau ở mức độ kiểm soát như một cuộc phiêu lưu nhỏ, thêm chút kích thích vào cuộc sống bình thường. Nó có thể là một lời nhắc nhở nhẹ giúp cậu tập trung vào thực tại, hoặc giống như mát-xa sau cơn đau là sự thư giãn thoải mái.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, Quý Nhiên không quá đắm chìm trong cảm giác này cũng không muốn tổn thương cơ thể mình quá nhiều.
Có lẽ Hàn Thâm đã nhận ra điều này nên mới mạnh mẽ ngăn cản, không để cậu tiếp tục suy sụp nữa...
Nếu không phải Hàn Thâm chỉ ra điều đó, có lẽ ngay cả Quý Nhiên cũng chẳng nhận ra. Nhưng Hàn Thâm đã chú ý nhắc nhở kịp thời, không để cậu có cơ hội chìm sâu nữa.
Hàn Thâm luôn giúp cậu, hướng cậu đến những điều tốt đẹp hơn...
Quý Nhiên rất biết ơn nhưng trong lòng không hiểu sao lại buồn bã một chút.
Hàn Thâm tốt đến mức không thể nào ghét nổi.
Nhưng Quý Nhiên cũng nhận ra rõ ràng, sự bao dung và hướng dẫn của Hàn Thâm không phải là điều duy nhất mà cậu nhận được. Dù Oliver chỉ là em họ nhưng bên cạnh Hàn Thâm sẽ luôn có người khác, sẽ có những người giống cậu cũng cảm nhận được mọi thứ về Hàn Thâm.
Đôi lúc Quý Nhiên ước Hàn Thâm vô tình hơn một chút, đối xử tệ hơn một chút với mình như cái cách mà họ gặp nhau lúc đầu, lạnh lùng và nghiêm nghị. Như thế có lẽ cậu sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy.
Nhưng Hàn Thâm không làm vậy. Đúng như anh từng nói rằng công tư rõ ràng thì sẽ không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Việc anh giúp Quý Nhiên điều chỉnh cảm xúc cũng chỉ vì cậu đã ngất ở công ty mà thôi.
Tối hôm ấy, sau giờ làm Quý Nhiên một mình đến một quán bar.
Ở Thượng Hải có nhiều quán bar nhỏ như thế này, môi trường và âm nhạc đều rất tốt chỉ đơn giản là nơi để uống rượu, thỉnh thoảng còn tổ chức các buổi workshop. Ngày nào Quý Nhiên cũng đi ngang qua đây nhưng đây là lần đầu tiên cậu bước vào.
Cậu gọi một ly cocktail nhẹ trông lung linh xinh đẹp, dưới ánh đèn mờ ảo như giấc mơ. Quý Nhiên chụp một bức ảnh, định đăng lên mạng xã hội nhưng cảm thấy làm vậy thì hơi phô trương, cuối cùng gửi riêng cho Cá voi sát thủ.
[Đi làm ai mà không điên]: [Hình ảnh] Quán bar này được đấy.
Cá voi sát thủ phản hồi rất nhanh: Cậu đang ở bar? Đi một mình à?
[Đi làm thì có ai mà không phát điên chứ]: Ừ.
[Cá voi sát thủ]: Cậu ở đâu?
[Đi làm thì có ai mà không phát điên chứ]: [Địa chỉ]
Hai mươi phút sau, Cá voi sát thủ đã đứng ở cửa quán bar.
Quý Nhiên không đeo khẩu trang, cứ thế tự nhiên xuất hiện trước mặt Cá voi sát thủ. Còn Cá voi sát thủ thì vẫn đeo khẩu trang và kính râm kín mít, rất chú trọng bảo vệ sự riêng tư.
Quý Nhiên nhếch cằm: "Ngồi đi."
Cá voi sát thủ ngồi xuống đối diện.
Quý Nhiên hỏi tiếp: "Anh uống gì?"
Cá voi sát thủ: "Tôi không uống."
Quý Nhiên chẳng bận tâm nữa, gọi thêm một ly cho mình.
Vì sợ say nên cậu không dám gọi rượu nặng mà chỉ chọn rượu nhẹ hơn, hậu quả là cậu uống nhiều hơn.
Rượu ở đây thực sự đắt, mỗi ly hơn một trăm, uống đến ly thứ hai là Quý Nhiên đã thấy hơi xót ruột.
Ly thứ hai chỉ còn một nửa, cậu ngẩng đầu nhìn Cá voi sát thủ đối diện: "Sao anh nhận ra tôi vậy?"
Cá voi sát thủ im lặng một lúc.
Quý Nhiên lại nói: "Lúc vào anh không hỏi tôi ngồi đâu, cứ thế bước tới chỗ này."
Cá voi sát thủ đáp: "Nhìn ngoại hình thôi. Trong quán chỉ có mình cậu có dáng người như vậy."
Quý Nhiên tặc lưỡi một tiếng, thấy cũng chẳng có gì thú vị, định uống xong ly này rồi về.
Cá voi sát thủ lại hỏi: "Cậu gặp chuyện gì buồn à?"
Dưới ánh đèn mờ ảo, Quý Nhiên ngẩng mắt nhìn Cá voi sát thủ: "Sao lại hỏi vậy?"
Cá voi sát thủ: "Tâm trạng của cậu không vui."
Quý Nhiên cười lạnh.
Cá voi sát thủ nói tiếp: "Nhìn cậu như sắp khóc vậy."
Quý Nhiên đấm vào vai anh nhưng lại bị Cá voi sát thủ nắm lấy cổ tay kéo vào lòng.
Hơi ấm quen thuộc và cảm giác chạm da làm Quý Nhiên bối rối, cậu vùng ra: "Buông ra, đừng có làm bác sĩ tâm lý ở đây."
Cá voi sát thủ lập tức buông tay cũng có vẻ ngạc nhiên với hành động của mình.
Không ai nói gì thêm nữa, trong không khí vang lên tiếng nhạc nhưng không xua tan được bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người.
"Tôi ở đây với cậu," Cá voi sát thủ đột ngột nói.
Quý Nhiên nhìn anh nhưng không trả lời.
Cá voi sát thủ gọi một ly rượu, nhấc khẩu trang lên rồi nhấp một ngụm.
Quý Nhiên nhìn Cá voi sát thủ, cảm thấy buồn cười: "Không muốn uống thì thôi, nhìn anh thế này cứ như kẻ biến thái ấy."
Cá voi sát thủ đặt ly xuống, lúng túng dừng lại.
Đúng là nghe lời.
Quý Nhiên nhìn Cá voi sát thủ một lúc, đột nhiên hỏi: "Nhà anh giàu lắm à?"
Cá voi sát thủ nói bình thường.
Quý Nhiên vuốt nhẹ ngón tay quanh mép ly, hỏi tiếp: "Có phải nhà anh là một gia tộc lớn, các thành viên đều rất xuất sắc?"
Cá voi sát thủ im lặng một lúc rồi gật đầu: "Có thể xem là vậy."
Quý Nhiên lại hỏi: "Có phải những người như các anh đều sẽ xem mắt, tìm một người môn đăng hộ đối để chung sống không?"
Lần này Cá voi sát thủ im lặng lâu hơn, sau đó mới thành thật trả lời: "Đa số là vậy?"
"Còn anh thì sao?" Quý Nhiên hỏi xong mới nhận ra thật vô nghĩa, mục đích của cậu không phải tìm hiểu thông tin cá nhân của Cá voi sát thủ, bèn phẩy tay: "Thôi, tôi cũng không muốn biết."
"Tôi không biết." Cá voi sát thủ đáp.
Quý Nhiên sững sờ, mới nhận ra Cá voi sát thủ đang trả lời câu hỏi trước đó của cậu.
— Anh có định tìm một người môn đăng hộ đối để sống chung không?
— Tôi không biết.
Không ngờ Cá voi sát thủ lại nghĩ vậy, suy nghĩ ấy khiến Quý Nhiên phải nhìn anh bằng cặp mắt khác.
Thật ra Quý Nhiên phần nào hiểu được, nếu cậu sinh ra trong một gia đình như thế có lẽ cậu sẽ giống như họ.
Đây là khối tài sản lên đến hàng trăm triệu, thậm chí là hàng tỷ nếu sở hữu số tiền này thì chẳng cần vất vả làm việc cả đời, thích đi đâu thì đi muốn mua gì cũng được miễn là mình thích.
Chỉ có kẻ ngốc mới từ bỏ gia sản để nghe theo tiếng gọi tình yêu.
Tiếc thay cậu không có tiền cũng chẳng có tình,
Quý Nhiên không cách nào thay đổi hoàn cảnh mình sinh ra, chỉ điều này thôi dù cố thế nào cũng bất lực.
Uống xong ly thứ hai, Quý Nhiên rời khỏi quán bar.
Cá voi sát thủ đi cùng cậu, theo một hướng không xác định
Quỷ Nhiên nhìn anh, thắc mắc: "Anh đi theo tôi làm gì?"
Cá voi sát thủ: "Đưa cậu về nhà."
Quý Nhiên: "Làm gì, định dò la địa chỉ nhà tôi à?"
Cá voi sát thủ: "Cậu uống rượu."
Quý Nhiên định nói rằng cậu không say, với lại cậu sẽ không bao giờ để mình say khi ra ngoài một mình.
Nhưng cảm giác có người đồng hành không tệ lắm, vì vậy cậu không từ chối.
Đường về nhà rất ngắn, họ chỉ kịp đi qua một cái đèn đỏ thì Quý Nhiên đã dừng lại trước cổng chung cư, nói rằng mình tới nơi rồi.
Cá voi sát thủ gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Ánh đèn đường kéo dài cái bóng của anh khiến bóng lưng của anh trông thật quen thuộc.
Quý Nhiên không suy nghĩ sâu thêm nữa, cậu xoay người vào khu chung cư rồi trở về căn hộ thuê của mình. Cậu rất trân trọng cuộc sống hiện tại, không muốn thay đổi gì nữa.
Hàn Thâm có con đường của Hàn Thâm, cậu cũng có cuộc sống của riêng mình.
*
"Cậu có thấy dạo này Julian làm việc chăm chỉ lắm không?" Trong khi đang ăn trưa, Asher hỏi Hàn Thâm ngồi đối diện: "Thật sự khác xa so với lúc mới vào công ty."
Hàn Thâm: "Cậu ấy vẫn luôn chăm chỉ."
Asher lắc đầu: "Tất nhiên tôi biết cậu ấy chăm chỉ nào giờ mà, nhưng trước kia chủ yếu là do người khác thúc đẩy, nhưng bây giờ cậu ấy chủ động hơn. Cậu biết không? Hôm qua cậu ấy nói tôi: "Asher, công việc của em xong rồi, anh còn việc nào cần em phụ không?" Trời đất ơi, cậu ấy giống như nữ chính ngôn tình vậy, từ bỏ tình yêu tập trung xây dựng sự nghiệp á."
Ánh mắt lạnh lùng của Hàn Thâm quét tới.
"Gì?" Ashar ngơ ngác: "Tôi thấy phép so sánh của mình rất chính xác mà."
Hàn Thâm thu hồi ánh mắt, nói: "Đứng có cái gì cũng gắn với yêu đương, cậu ấy luôn như vậy, Julian giống chúng ta cả thôi."
Asher không hiểu trừng mắt nhìn.
Hàn Thâm nói: "Trong lòng cậu ấy có bất mãn lẫn nhuệ khí."
Quý Nhiên vẫn luôn tiến về phía trước, trước đây Hàn Thâm không biết cái gì đang đuổi theo cậu, còn cậu thì vội vã muốn thoát khỏi cái gì.
Nhưng Hàn Thâm rất thưởng thức cuộc sống phức tạp như thế này, cũng sẵn sàng trở thành một vị cứu tinh đúng thời điểm.
Mãi sau này biết được quá khứ của Quý Nhiên. anh mới hiểu cậu rõ hơn một chút.
Dù trông cơ thể Quý Nhiên yếu đuối nhưng bên trong lại ẩn chứa một sức mạnh, giống như bản năng của thú săn mồi, thúc giúc cậu không ngừng vươn lên.
Mặc dù đã trải qua khoảng thời gian tồi tệ nhưng Quý Nhiên không phải người hay hối hận, cũng sẽ không để mình mắc kẹt mãi trong tình thế khó khăn. Cậu có sức bền và khả năng phát triển mạnh mẽ, dù đã từng ở đáy vực sâu nhưng một khi thoát ra khỏi những ràng buộc, cậu sẽ bay lên bầu trời như một con chim.
Dồn nén đến cực hạn rồi phá kén chui ra, Hàn Thâm cực kỳ thưởng thức sức sống mạnh mẽ như vậy.
Giống như tự tay trồng một bông hoa, cứu một con bướm mắc kẹt trong lưới, phóng sinh một chú chim gãy cánh... Chỉ cần nghĩ rằng một phần của Quý Nhiên được anh vun đắp, Hàn Thâm đã thấy trái tim mình rung động.
Quý Nhiên giống như một cái bẫy tinh vi dành riêng cho Hàn Thâm, có sức hấp dẫn khiến anh không thể cưỡng lại.
Hàn Thâm hiểu rõ điều này hơn ai hết, vì vậy anh đã kịp rút lui trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn, giữ cho họ chỉ ở mức quan hệ công việc.
Nhưng ngay cả khi xét trên phương diện công việc, Quý Nhiên cũng là một nhân viên đáng để bồi dưỡng, là cấp dưới xuất sắc và tiến bộ rất nhanh.
Quý Nhiên có khả năng tư duy trừu tượng, nhạy cảm với những thay đổi trong tương lai, thích theo dõi các xu hướng và giỏi tổng hợp những điểm chung. Hơn nữa, cậu có khả năng đồng cảm rất cao, điều này khiến cậu rất phù hợp với công việc nghiên cứu, tư vấn doanh nghiệp.
Hàn Thâm cảm thấy nếu cứ để Quý Nhiên làm những công việc cụ thể và cơ bản sẽ là một sự lãng phí năng lực của cậu.
Hàn Thâm nói với Asher: "Dự án New York cuối tháng để Julian đi với cậu."
Asher hơi bất ngờ: "Cậu thật sự xem cậu ấy là học trò hả?"
Hàn Thâm rủ mắt, từ chối đưa ý kiến.
Asher: "Ừm, để tôi nhắn cho cậu ấy."
Chiều hôm đó, Quý Nhiên nhận được tin nhắn, gần như không thể tin việc này là thật. Đây là lần đầu tiên cậu ra nước ngoài, ngay khi biết tin cậu bắt đầu thấy kích thích.
Hộ chiếu của cậu đã được làm từ lúc nhận việc, khi đó HR nhắc họ có thể đi công tác nước ngoài, nhưng lâu như vậy, Quý Nhiên mặc định những điều tốt đẹp sẽ không đến với mình.
Đối với những người thường xuyên ra nước ngoài có thể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với Quý Nhiên, đó là một niềm vui rất lớn.
Quý Nhiên rất phấn khích nhưng lại không dám biểu lộ quá rõ. Một phần vì hơi ngại ngùng, phần khác lại sợ mình vui mừng quá sớm, lỡ chuyến đi bị hủy hoặc người khác thay thế thì sao?
Cho đến khi visa được cấp và vé máy bay đã đặt xong, lúc này Quý Nhiên mới yên tâm, bắt đầu chuẩn bị kỹ càng cho công việc ở New York.
Quý Nhiên không có kinh nghiệm sống ở nước ngoài, trước khi đi mấy ngày cậu vẫn miệt mài luyện nói tiếng Anh. Kết quả đến nơi, cậu mới nhận ra rằng việc giao tiếp dễ dàng hơn cậu tưởng nhiều lắm. Cậu từng lo lắng giọng mình phát âm còn lẫn accent, nhưng trong nhóm có anh trai người Ấn, mỗi lần nói chuyện khẩu âm rất năng, điều đó lập tức khiến cậu cảm thấy phát âm của mình cũng không tệ lắm.
Họ đi công tác ba ngày, hôm trở về rơi vào đúng thứ Sáu, Quý Nhiên bèn dời vé máy bay và ở lại New York thêm hai ngày.
Thời gian không nhiều, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên đi công tác một mình, Quý Nhiên chỉ kịp tham quan một vài điểm nổi tiếng, thế nhưng những hình ảnh đa dạng của thành phố này vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong cậu.
Vào ngày cuối của kỳ nghỉ, Quý Nhiên một mình dạo bước trên con phố sầm uất ở Manhattan. Khi cậu đi qua một ngã tư, màu sắc ráng chiều đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Những tòa nhà chọc trời của Manhattan vươn dài đến tận xa, chỉ chừa lại một khoảng hẹp ở giữa con đường. Khi Quý Nhiên ngẩng đầu lên, ánh chiều tà vừa lúc chiếu vào các tòa nhà, nhuộm cả khu phố thành màu cam rực rỡ.
Đó không phải là một cảnh hoàng hôn hoàn hảo của Manhattan, không phải theo thời gian chuẩn trong bài thi địa lý, thậm chí không nằm ở khu phố 42, nhưng vẫn đẹp đến mê hồn và chói lọi khiến người ta hạnh phúc ngất ngây.
Quý Nhiên đắm mình trong ánh sáng ấm áp màu cam đó, cậu bỗng nhận ra rằng mình hoàn toàn có thể sống tốt dù chỉ một mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");