Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cao Chỉ Doanh đang trồng hoa trong sân, nhận được tin từ quản gia liền vội vã quay về, nhưng vẫn không kịp gặp Hàn Thâm. Anh đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa kịp uống nước đã đi mất rồi.
Cao Chỉ Doanh vào thư phòng, hỏi Hàn Chấn Kiệt: "Tiểu Thâm về làm gì vậy?"
Hàn Chấn Kiệt chỉ ngồi ngơ ngẩn trên ghế, vẻ mệt mỏi hằn rõ trên mặt ông, như lại già đi thêm mấy tuổi.
Ông bà đã làm vợ chồng với nhau hơn nửa đời người, Cao Chỉ Doanh hiếm khi thấy người chồng mạnh mẽ của bà có biểu cảm như vậy. Bà bước đến cạnh bàn, cầm xấp tài liệu lên.
Cuối cùng Hàn Chấn Kiệt lên tiếng: "Nó vừa quỳ xuống trước mặt tôi."
Cao Chỉ Doanh ngẩn người, sau nghe Hàn Chấn Kiệt nói tiếp: "Hàn Thâm kiêu hãnh như thế, ngoại trừ lần cha nó qua đời, đời này nó chưa từng quỳ trước mặt ai cả."
Dù Hàn Chấn Kiệt có nghiêm khắc nhưng ông sẽ không bao giờ đè ép lên nhân phẩm của con cháu.
Nhà họ Hàn luôn dạy con cái mình tự tôn tự ái, tự trọng tự cường. Con cái nhà họ Hàn đông đúc, cạnh tranh kịch liệt nhưng không một ai khúm núm nịnh nọt. Ngoài những giá trị cơ bản của gia tộc thì muốn gì, cần gì đều phải tự dựa vào bản lĩnh của bản thân.
Hàn Thâm là người nổi bật nhất trong cuộc cạnh tranh đó, từ sâu trong thâm tâm anh là người luôn tràn đầy kiêu ngạo tự tin.
Nhưng bây giờ người kiêu ngạo như vậy lại quỳ xuống trước mặt ông.
Nó chứng tỏ những thứ mà Hàn Thâm mong muốn còn quan trọng hơn cả quyền thừa kế gia tộc, lòng tự tôn của anh.
Hàn Chấn Kiệt nhắm mắt lại, thở ra một hơi đầy mệt mỏi.
Cả đời của ông đã quen với việc kiểm soát mọi thứ, nhưng đây là lần đầu tiên ông cảm thấy bất lực sâu sắc đến vậy.
Cao Chỉ Doanh càng xem những tài liệu trên bàn càng cảm thấy kinh hãi, lập tức hỏi Hàn Chấn Kiệt: "Sao nó lại giao nộp hết tài sản này?"
Hàn Chấn Kiệt mở mắt, ánh mắt phức tạp: "Nó nói mình thích đàn ông, không thể kết hôn, không thể tiếp tục làm người thừa kế tập đoàn."
"Nhưng cũng đâu đến mức phải làm vậy cơ chứ!" Cao Chỉ Doanh kêu lên: "Đều là người một nhà, có chuyện gì mà không thể bàn bạc được? Tại sao phải làm đến mức này?"
Hàn Chấn Kiệt im lặng một lúc lâu, rồi từ tốn nói: "Có lẽ, là vì chúng ta đã đánh giá thấp quyết tâm của nó."
·
Gần đây Quý Nhiên phát hiện Hàn Thâm ở văn phòng thường xuyên hơn hẳn. Ngoài phụ trách những dự án niêm yết anh còn nhờ Asher gửi cả những công việc khác đến đây xử lý, xem nơi này như văn phòng chính của mình.
Có lẽ vì Hàn Thâm luôn có mặt nên mọi người trong nhóm cũng an tâm hơn rất nhiều.
Trong bầu không khí đó, các vấn đề liên quan đến khiếu nại cũng lần lượt được giải quyết hết, chẳng mấy chốc họ đã bước vào cuộc thẩm định thứ hai.
Cuối tháng chín lại tới, ủy ban niêm yết đã trình hồ sơ lên Ủy ban chứng khoán chờ phê duyệt. Sau đó website của Ủy ban chứng khoán hiển thị thông tin: Lần thẩm định của Synthetic Intelligence được thông qua.
Thành công rồi.
Đến tận bây giờ mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Dự án vất vả suốt một năm trời cuối cùng cũng đã hạ màn trong thắng lợi.
Tối đó đặt nhà hàng ăn mừng, Quý Nhiên kết thúc công việc xong thì cùng đồng nghiệp đến đó. Những người tham gia đều là lứa nhân viên thực tập vào cùng đợt với Quý Nhiên, đây cũng là dự án đầu tiên của họ nên khó tránh khỏi những cảm xúc bồi hồi, sau khi ngồi xuống mọi người đã không ngừng bàn tán.
"Cuối cùng cũng qua rồi, không thì chắc tôi khóc mất."
"Tôi giận quá, mới vào đã gặp ngay dự án khó nhằn thế này!"
"Khó quá trời, thi đại học còn chưa thấy phải căng mình đến vậy."
"Cả nhà vất vả rồi!" Lý Sơ Diệu giơ ly lên: "Nào, làm một ly chúc mừng!"
Quý Nhiên cũng giơ ly cùng mọi người chạm cốc. Vì tâm trạng hôm nay thoải mái nên cũng cũng vui vẻ uống nhiều rượu một chút.
Uống được một vòng, Lý Sơ Diệu vỗ vai Quý Nhiên nói: "Lát nữa chúng ta qua mời rượu anh S nhé, đi cùng ha."
Quý Nhiên ngớ người: "Anh S?"
Lý Sơ Diệu cười: "Giám đốc Hàn đó."
Quý Nhiên: "..."
Biệt danh gì vậy trời.
"Thấy tôi lấy biệt danh hay không." Lý Sơ Diệu nói: "Gọi thân thiết cho dễ nhớ lại còn hợp với khí chất giám đốc Hàn. Nhìn ảnh đi, chẳng phải là một S chính hiệu sao."
"Phụt ——"
Quý Nhiên sặc nước ho khù khụ.
Cách đó không xa, Hàn Thâm đang ngồi cùng với các lãnh đạo cấp cao, không biết có nghe thấy họ nói gì không mà tự dưng anh ngẩng đầu nhìn qua.
Anh mặc một bộ vest đen kín đáo, ngũ quan điển trai, khí chất mạnh mẽ, thật sự có nét giống như Lý Sơ Diệu vừa mới nói.
Quý Nhiên lại nhớ tới chữ "S" của Lý Sơ Diệu mà mặt đỏ bừng, ho còn dữ dội hơn khi nãy.
"Có cần phải sốc thế không?" Lý Sơ Diệu vừa vỗ lưng giúp cậu bớt ho, vừa nói: "Giỡn chút thôi mà, cậu ngây thơ ghê."
"Đâu phải chuyện ngây thơ hay không..." Cuối cùng Quý Nhiên cũng bình tĩnh lại, mặt mày đỏ bừng: "Cậu giám gọi sếp vậy mà không sợ bị mắng hả?"
"Tôi gọi vậy đã là gì," Lý Sơ Diệu nhướn cằm về phía bàn bên kia: "Nhìn bên đó đi, có khối người còn liều hơn tôi."
Quý Nhiên ngẩng đầu nhìn qua, thấy một nữ nhân viên PR của Synthetic Intelligence đang quấn lấy Hàn Thâm trò chuyện.
Cô ta mặc một chiếc váy đỏ bó sát, người nghiêng về phía Hàn Thâm, hạ giọng đùa cợt: "Anh Hàn ơi có nhớ tên em là gì không? Nếu nói sai là phải uống đấy nhé."
Khoảng cách quá gần, gần đến mức đùi cô ta gần như chạm vào khuỷu tay của Hàn Thâm.
Hàn Thâm nhẹ nhàng thả tay trái xuống, tránh sự va chạm, nói ra tên tiếng Anh của cô ấy.
Cô ta lại cười bảo: "Tên tiếng Anh không tính đâu, phải là tên tiếng Trung cơ."
Hàn Thâm nhẫn nại nói tiếp tên tiếng Trung của cô.
"Ôi chao, không ngờ có vinh dự được anh Hàn nhớ tên đấy." Cô gái cười vui vẻ, ánh mắt dính chặt vào Hàn Thâm như kéo sợi được tới nơi: "Dự án lần này nhờ có anh dẫn dắt nên mới thành công. Em kính anh một ly nha."
Cô ngửa đầu uống cạn ly rượu, nhưng có vẻ đã uống quá chén nên cơ thể hơi chao đảo.
Hàn Thâm không đỡ cô, cô tự vịn lấy thành ghế, thuận thế dựa vào đó. Móng tay đỏ rực đặt trên thành ghế trắng, màu đỏ đó nhìn chướng cả mắt.
Đột nhiên Quý Nhiên đứng dậy.
Lý Sơ Diệu nhìn cậu: "Làm gì vậy?"
Quý Nhiên đáp: "Không phải muốn mời rượu sao?"
Phải rồi, đi thôi." Lý Sơ Diệu nâng ly, cười nói: "Tiện thể đi giải vây cho anh S luôn."
Thế là cả nhóm cùng nhau tiến đến bàn chính, cô nhân viên PR không quen biết với nhóm Quý Nhiên mà Hàn Thâm cũng không có ý giữ lại nên phải đành rời đi trong tiếc nuối.
Quý Nhiên lướt qua cô, ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm của cô vương lại trong không khí.
Lý Sơ Diệu cầm ly đến trước mặt Hàn Thâm, cậu ta là người khéo ăn khéo nói nhất trong nhóm nên vừa mở miệng là một tràn lời cảm ơn, vừa chân thành vừa sung mãn, ngay cả Quý Nhiên nghe thôi cũng thấy mát tai không ngừng.
Hàn Thâm cạn ly với từng người rồi nói: "Các cậu vất vả rồi."
Người kính rượu khá đông, Quý Nhiên đứng ở ngoài cùng, khi giơ ly lên lại không chạm được ly của Hàn Thâm.
Dù hơi sượng một chút nhưng cậu cũng không tiến lại gần hơn, không ngờ Hàn Thâm lại chủ động đưa ly qua cụng với cậu.
Ly thủy tinh chạm nhau phát ra âm thanh trong trẻo, chất lỏng trong ly khẽ rung lên, ánh mắt Quý Nhiên bỗng thoáng ngẩn ngơ.
Hàn Thâm thu tay lại, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Hàn Thâm không ép ai uống rượu, nhưng nhóm Quý Nhiên đã không còn là lính mới, ít nhiều đều hiểu vài nguyên tắc ngầm nơi công sở. Bọn họ chủ động mời rượu sếp, sếp đã uống hết thì tất nhiên nhân viên cũng không thể nhấp miệng được.
Quý Nhiên ngửa đầu uống cạn ly, dòng rượu nóng chảy vào cổ họng, cả mặt cậu đỏ bừng lên hết cả.
Vừa rồi cậu đi vội, rượu đỏ đã hết nên cậu rót thẳng nửa ly rượu trắng.
Cậu cứ ngỡ tửu lượng mình đã tăng chút đỉnh, không ngờ vẫn kém thế này.
Sau đó mọi người nói gì thêm nữa, Quý Nhiên cũng còn nghe rõ được điều chi. Cậu cố gắng quay lại chỗ ngồi, lại thấy sếp của khách hàng lên sân khấu phát biểu. Giám đốc của Synthetic Intelligence là một lập trình viên trung niên điển hình, diện mạo bình thường, phát biểu cũng chỉ là những lời sáo rỗng, không mấy thú vị.
Quý Nhiên cúi đầu ăn tiếp, chẳng bao lâu sau bỗng nghe thấy tiếng hoan hô rộn ràng.
Hàn Thâm được mọi người vây quanh bước lên sân khấu.
Dường như anh đã quá quen thuộc với những trường hợp thế này, một tay anh cầm mic nhìn xuống khán giả, phong thái tự tin đầy điềm tĩnh vững vàng.
Buổi tối hôm nay là tiệc mừng công, ngay cả Hàn Thâm cũng tỏ ra thân thiện hơn thường lệ. Kết thúc bài phát biểu, anh hướng về phía mọi người, nói: "Cảm ơn Synthetic Intelligence đã lựa chọn Phong Thịnh để chúng tôi có cơ hội góp mặt trong dự án quan trọng như thế này, mọi người chính là nền tảng của dự án. Đồng thời xin cảm ơn phía kiểm toán và pháp luật đã phối hợp tận tình, thành công của dự án không thể thiếu sự hỗ trợ của các bạn."
"Cũng xin dành lời cảm ơn đội ngũ Phong Thịnh, các bạn ở bộ phận đầu tư, bảo lãnh đại diện Amanda và từng thành viên trong đội, chính nhờ sự cố gắng của các bạn mà dự án mới thành công đến thế. Mọi người vất vả rồi."
Những lời này tuy ngắn gọn nhưng chan chứa chân thành, thật sự khiến không ít người rung động.
Quý Nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra trong một năm trở lại đây mà không khỏi cảm khái.
Thành công rồi ư.
Dự án đầu tiên cậu tham gia, vô số lần phải tăng ca làm việc, thức khuya dậy sớm, thậm chí suýt bị côn đồ chém bị thương...
Nhưng cuối cùng đã thành công rồi.
Những công việc nặng nề, lặp đi lặp lại, dường như không có ý nghĩa trước đây giờ bỗng trở nên rực rỡ, trở thành nền tảng cho chiến thắng.
Tất cả áp lực tích tụ đã được giải phóng, biến thành một niềm hạnh phúc và vui vẻ kéo dài.
Quý Nhiên cảm thấy lòng mình trăm mối cảm xúc ngổn ngang, gần như sắp rơi nước mắt.
Đối với cậu mà nói thì đây không chỉ đơn thuần là dự án thành công, mà còn là sự chuyển mình từ một cậu sinh viên sang thân phận người đi làm, giúp cậu từ một người rụt rè lưỡng một mình gánh một việc. Giờ nhờ dự án này mà cậu tràn đầy tự tin và kinh nghiệm, đủ cho cậu có thể đứng vững trên con đường sự nghiệp này.
Quý Nhiên nghĩ đến khi cậu gặp anh xin luân chuyển dự án, khi ấy Hàn Thâm đã nghiêm túc nói với cậu rằng, hoàn thành xong dự án này sẽ cho cậu nền tảng cực kỳ tốt trong hồ sơ năng lực cũng như cho chính khả năng Quý Nhiên.
Lúc ấy cậu vẫn chưa hiểu được, thậm chí còn cho là Hàn Thâm đang làm khó mình.
Cho tới bây giờ cậu mới hiểu được, lúc trước Hàn Thâm đã có tâm biết bao nhiêu...
Quý Nhiên rất biết ơn Hàn Thâm vì đã cho cậu cơ hội này, nếu như không được Hàn Thâm sắp xếp thì cậu đã không được tham gia. Mà dù có đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không thể kiên trì mà bở dở giữa chừng.
Sẽ không có sự trưởng thành sâu sắc và nhận thức như thế này, thậm chí cũng sẽ không có khoản thưởng dự án dồi dào như vậy.
Quý Nhiên có quá nhiều điều muốn nói, nhưng Hàn Thâm quá bận rộn. Là trưởng dự án, sau khi có thông báo thành công, mọi người đều đến tìm anh. Quý Nhiên vẫn không tài nào tìm được cơ hội gặp anh để nói những điều muốn nói.
Bây giờ Hàn Thâm lại được cử lên phát biểu, vô số người kích động muốn được chụp hình chung, đoán chừng sẽ không tới lượt của cậu.
"Tôi rất vinh dự khi được tham gia dự án này, trải qua một năm đầy ý nghĩa và ngập tràn cảm hứng. Tôi đã học được rất nhiều điều từ mọi người, hi vọng sau này có thể tiếp tục hợp tác." Nói đến những lời cuối cùng, khi mọi người tưởng rằng Hàn Thâm sẽ kết thúc thì anh lại chuyển hướng nói tiếp: "Nhưng còn có một người, tôi muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến."
Hàn Thâm nói xong, ánh mắt vượt qua đám đông, chính xác nhìn về phía Quý Nhiên.
Bốn mắt chạm nhau, trái tim Quý Nhiên bất ngờ đập lỡ đi một nhịp.
"Người này rất trẻ, gia nhập Phong Thịnh chưa được một năm, đây là dự án IPO đầu tiên mà cậu ấy tham gia. Nhưng cậu ấy đã trưởng thành nhanh chóng, khả năng rất đáng ghi nhận." Hàn Thâm từng bước đi xuống bậc, vượt qua đám đông đi về phía Quý Nhiên: "Lúc tôi tiếp nhận điều tra thì cậu ấy đang phụ trách rất nhiều dự án, gánh vác nhiều áp lực và trách nhiệm không thuộc vị trí của mình, thậm chí còn từng bị đe dọa đến tính mạng. Nếu như không có cậu ấy, thành công này sẽ không đến dễ dàng được như vậy."
Mô tả của Hàn Thâm rất cụ thể, gần như tất cả mọi người đều quay sang nhìn Quý Nhiên.
Nhưng Quý Nhiên lại không còn thời gian để quan tâm đến ánh nhìn của mọi người, toàn bộ con người cậu như chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm của Hàn Thâm. Nhìn Hàn Thâm từng bước tiến lại gần, Quý Nhiên căng thẳng đến mức gần như không thể nào thở nổi.
Rồi Hàn Thâm đứng trước mặt cậu, nói: "Julian, cảm ơn em."
Tiếng vỗ tay vang lên trong sảnh tiệc, sự trưởng thành lẫn cống hiến của Quý Nhiên đã được mọi người nhìn thấy, và sự dũng cảm khi chiến đấu với kẻ xấu càng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người, cậu xứng đáng được tôn vinh.
Quý Nhiên chưa từng trải qua khoảnh khắc đặc biệt như vậy bao giờ.
Bên tai cậu là những tràng vỗ tay không ngừng nghỉ, tiếng hoan hô cổ vũ đầy thiện ý. Quý Nhiên như bị bao phủ, càn quét, vây nhốt trong không gian to lớn này...
Ngực cậu bắt đầu nóng rần lên, ngay cả cơ thể cũng trở nên nhẹ hẫng.
Đây là vinh dự thuộc về cậu, khoảnh khắc cậu được tỏa sáng.
Mọi người đều đổ dồn vào cậu, Quý Nhiên muốn nói gì đó, nhưng vừa há miệng thì nước mắt đã chực trào tuôn rơi.
Cậu hạnh phúc quá.
Quý Nhiên là người có cảm giác được công nhận rất thấp, cũng không có tinh thần cạnh tranh gì cho cam, từ nhỏ đã là một nhân vật bên lề của đám đông rồi.
Cho tới tận bây giờ cậu cũng không ngờ được, có một ngày mình sẽ là trung tâm đám đông, được hưởng thành công và vinh dự như vậy.
Lúc cậu khóc, những thành viên bên cạnh cũng rưng rưng nước mắt theo.
Những nhân viên cũ nhớ lại thời gian mình còn là người mới, cũng không khỏi cảm thán.
"Xin lỗi," Quý Nhiên lau nước mắt trên mặt, giọng nói nghẹn lại: "Em... em chỉ quá xúc động..."
"Không cần xin lỗi." Đột nhiên đỉnh đầu cậu mềm mại, một bàn tay lớn đặt lên sau ót cậu rồi nhẹ nhàng vuốt ve như trấn an, mà lại giống như đang khích lệ.
Bàn tay của người đàn ông chạm vào tóc cậu mang lại cảm giác ngứa ngứa nhẹ nhàng, lan tỏa dọc theo cột sống đến toàn thân.
Quý Nhiên ngây ngẩn, miệng mở ra, toàn thân như đứng bất động.
Hàn Thâm đang xoa đầu cậu ư...?
Quý Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu, trong đôi mắt ấy còn đầy nước mắt chưa kịp rơi, vì quá bất ngờ nên có một thứ cảm giác đáng yêu dịu dàng.
Hàn Thâm xoa đầu cậu thêm lần nữa, không tiếc lời khen ngợi cậu: "Cậu là một cậu bé ngoan, làm tốt lắm."
Hàn Thâm đang xoa đầu cậu.
Hàn Thâm đang khen cậu.
Hàn Thâm vừa xoa đầu cậu vừa khen cậu là một cậu bé ngoan.
Quý Nhiên tràn ngập một cảm xúc mãnh liệt, lập tức mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Xoa đầu, khen ngợi, gọi cậu là cậu bé ngoan.
Không ai biết điều này có ý nghĩa gì với Quý Nhiên, thậm chí Hàn Thâm cũng không biết.
Là một đứa trẻ lớn lên trong môi trường giáo dục khắc nghiệt, dường như bao nhiêu sự cố gắng của cậu đều dành cho khoảnh khắc thế này đây. Có người nhìn thấy sự cống hiến của cậu, công nhận sự nỗ lực của cậu, và xoa đầu cậu khen cậu là một cậu bé ngoan.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Lông mi Quý Nhiên run rẩy trong vô thức, cố gắng che giấu sự rung động ngập trời cùng xúc động sâu thẳm trong tim.
Chỉ lần này thôi, đây sẽ là lần cuối cùng.
Quý Nhiên thầm nhắc nhở trong lòng như vậy, đây sẽ là lần cuối cùng cậu tìm kiếm sự công nhận từ người khác.
Cậu sẽ không sống để chờ người khác công nhận nữa, vì mọi thứ mà cậu thiếu thốn trong quá trình trưởng thành đều đã được Hàn Thâm bù đắp đầy đủ rồi.
Từ nay về sau, cậu sẽ sống cuộc đời của riêng mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");