Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hàn Thâm liên hệ với công ty giúp việc, tới ngày tan tầm hôm sau Quý Nhiên về nhà thì đồ đạc đã được chuyển sang nhà mới. Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng theo từng loại, thậm chí cả đồ chơi hình chú chim nhỏ của chú mèo cũng được đặt lại dưới gối của cậu.
Quý Nhiên cầm đồ chơi lên, lắc lắc vài cái, nó phát ra tiếng kêu "chíp chíp" giống như tiếng chim nhỏ. Trước đây cứ hễ nghe thấy tiếng này thì chú mèo kia dù ở đâu cũng sẽ lập tức chạy tới chỗ cậu, đuôi vểnh lên cao, chạy loạn cả lên, trông đáng yêu hết tả.
Nhưng giờ dù Quý Nhiên có lắc thế nào thì chú mèo kia cũng không còn đáp lại cậu nữa.
Quý Nhiên thả chim nhỏ xuống rồi mở trang cá nhân của người nhận nuôi ra. Cậu thấy nó đang sống rất tốt ở nơi mới, trông đã lớn hơn một chút, còn chạy nhảy khắp nơi ới món đồ chơi mới.
Mặc dù có hơi tiếc nhưng cậu thấy nó sống tốt vậy là được rồi.
Hàn Thâm nhìn thấy đồ chơi chú chim trong phòng, hỏi Quý Nhiên có muốn nuôi mèo không. Giờ hai người đã kết hôn, cuộc sống ổn định hơn, có người giúp việc quét dọn định kỳ nên nếu họ đi công tác thì mèo vẫn sẽ được chăm.
Không muốn phụ lòng Hàn Thâm, cộng với việc cậu thật sự quá nhớ nó nên muốn thử một chút. Nhưng khi nhìn những chú mèo con ở các trung tâm, cậu lại không hào hứng là bao. Chú mèo nào cũng đáng yêu nhưng từ lâu trong lòng cậu đã có hình bóng của một chú mèo khác.
Quý Nhiên vẫn còn đôi chút hối hận vì đã đưa bé bò sữa đi, nếu lúc trước cậu dũng cảm hơn một chút thì nó đã thuộc về mình rồi.
Đó là một mối quan hệ gắn bó bền chặt, là một sinh mệnh thuộc về riêng cậu.
Thậm chí cậu còn nghĩ đến việc chủ động xin mèo về lại, nhưng bé đã sống trong nhà người ta quen rồi, cậu cũng không muốn thất hứa hay hành động bất nhất gì cả.
Cứ vậy lại hai ngày sau trôi qua, đột nhiên Quý Nhiên nhận được điện thoại của chủ mèo, cô nói bị dị ứng lông mèo nên không thể nuôi được nữa, hỏi Quý Nhiên có muốn lấy mèo về lại hay không. Còn nếu cậu không muốn thì cô phải đưa mèo cho người khác.
Quý Nhiên sững sờ, ngay lập tức nói rằng cậu sẽ nhận lại.
Người nhận nuôi đáp: "Vậy chúng ta hẹn thời gian nhé."
Quý Nhiên không chờ được, liền đáp: "Hôm nay tôi sẽ tới đón luôn."
Hàn Thâm cùng Quý Nhiên đến nhà người nhận nuôi, suốt dọc đường, cậu vẫn không tin nổi vào may mắn của mình. Cả đời cậu toàn gặp xui xẻo, mỗi lần rút thẻ đều phải chờ đến lượt cuối, không ngờ lần này lại may mắn đến thế.
Hàn Thâm cười bảo đó là quy luật bù trừ: "Chính vì trước đây em không may mắn, nên từ nay về sau sẽ toàn gặp may thôi."
Đúng vậy, Quý Nhiên vốn đã không còn mong đợi gì nữa, không ngờ số phận lại ưu ái cậu đến thế.
Quý Nhiên nhanh chóng đón lại được chú mèo, ngay cả chiếc túi mèo cũng là cái mà cậu đã mua từ trước.
Tuổi của những chú mèo này mỗi ngày sẽ một lớn, chỉ mới nửa tháng không gặp thôi mà nó đã lớn hơn một vòng rồi, ngay cả lông tơi cũng ít hơn.
Mèo con trốn trong túi, khi thấy Quý Nhiên tiến lại gần, có chút cảnh giác ngửi tay cậu, rồi nhanh chóng rụt lại.
Quý Nhiên thấy sống mũi cay cay, mèo đã không còn nhớ cậu nữa rồi.
Cũng dễ hiểu thôi, vốn ban đầu họ không ở với nhau được bao nhiêu cả, sau này lại xa nhau khá lâu nên quên cậu cũng là lẽ đương nhiên.
Sau khi chào tạm biệt người nhận nuôi, Quý Nhiên đưa mèo con về nhà mới.
Đây không phải ngôi nhà nó đã quen, mèo con trông rất cảnh giác, vừa ra khỏi túi đã trốn ngay dưới gầm ghế, mặc cho Quý Nhiên gọi bao nhiêu cũng không ra.
Quý Nhiên buồn bã, nhưng nghĩ đến việc chính mình là người đã cố tình đưa nó đi, tất cả đều là lỗi của cậu.
Lúc đang buồn chán thì Hàn thâm nhắc cậu: "Em dùng chim nhỏ chơi với nó xem sao."
Phải rồi, đồ chơi chú chim!
Quý Nhiên lập tức chạy vào phòng ngủ lấy món đồ chơi.
"Chíp chíp ~"
Âm thanh quen thuộc vang lên trong phòng khách, tim Quý Nhiên cũng như bị kéo căng.
Liệu nó có hiệu quả không?
"Chíp chíp ~ chíp chíp ~~"
Mèo con vẫn trốn dưới ghế sa lon, Quý Nhiền từ chờ mong dần trở nên thất vọng. Lúc cậu cho rằng mèo con đã hoàn toàn quên mất cậu, đành để lại đồ chơi chí chim trên sàn. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, mèo con bất ngờ từ dưới ghế chui ra.
"Meo ~! Meo meo ~!!"
Mèo con núp một lúc lâu lao ra cắn chú chim nhỏ, ôm đồ chơi bắt đầu đá chân như thỏ.
Chơi một lúc, có vẻ nó đã chán món đồ chơi, rồi quay qua ngửi ngửi Quý Nhiên ngồi cạnh.
Quý Nhiên giơ tay phải ra nhưng không dám cử động.
Mèo con nhanh chóng vòng quanh người cậu, sau đó bắt đầu cọ vào mu bàn tay cậu, tiếng kêu nghe vừa thân mật vừa quấn người.
Quý Nhiên không dám tin: "Hàn Thâm, anh xe, nó nhớ ra em rồi phải không?"
"Chắc là vậy," Hàn Thâm mỉm cười nói: "Mèo là loài rất thông minh, nó luôn nhớ em, chỉ cần một chút thời gian để nhận ra thôi."
Mắt Quý Nhiên đỏ hoe, cậu nhẹ nhàng gãi gãi cằm mèo.
Mèo ngoan, nhưng cậu lại là một người cha tệ.
Hàn Thâm nói: "Em đặt tên cho nó đi."
Quý Nhiên vuốt đầu mèo, nói cái tên mà cậu đã nghĩ từ lâu: "Hôm nhặt được nó đúng vào ngày Đại Hàn, nên đặt là Đại Hàn nhé."
Tên chính là Đại Hàn, tên thân mật là Hàn Hàn.
Ngày đó cậu vừa biết được Hàn Thâm chính là cvst, còn tưởng rằng quan hệ của hai người sẽ trở nên lạnh lẽo cùng cực nhất.
Nhưng nào ai ngờ được rằng, chỉ chưa đến một tháng ngắn ngủi mà họ đã kết hôn với nhau.
Hàn Thâm gật đầu, nói: "Ý nghĩa hay lắm."
Sau đại hàn là lập xuân, cái lạnh nhất đã qua thì giờ mùa xuân ấm áp lại đến.
Hàn Hàn nhanh chóng làm quen với nhà mới, chưa đến ba ngày đã quay trở lại vẻ nghịch ngợm rồi leo trèo khắp nơi.
Mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ, đến mức Quý Nhiên vì quá hạnh phúc mà thấy lo lắng bất an.
Cậu mở trang cá nhân của người nhận nuôi để lưu lại ảnh lúc mèo rời xa mình, nhưng phát hiện đã bị người đó chặn. Quý Nhiên cũng hiểu được phần nào, chỉ tiếc nuối bỏ qua ý định.
Không ngờ hai ngày sau cậu lại thấy ảnh mèo của người nhận nuôi trên mạng xã hội.
Đó là một chú mèo Maine Coon rất đẹp, theo hiểu biết của Quý Nhiên về các trại giống, loại mèo này có giá ít nhất cũng phải năm chữ số.
Nhưng người đó đã nói là bị dị ứng với lông mèo, không thể nuôi cơ mà? Quý Nhiên nhắn tin hỏi lý do, nhưng không nhận được hồi âm.
Mãi đến hôm sau, người nhận nuôi mới đáp lại: "Thật ra tôi không định nói, nhưng không ngờ cậu lại trông thấy mất rồi. Thật ra tôi không bị dị ứng lông mèo, chú mèo nhỏ ấy là anh cậu mua về đưa cho cậu đấy,:
Quý Nhiên: Cái gì?
Câu trả lời này thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Người nhận nuôi nói: "Mấy hôm trước, anh cậu tìm đến tôi bảo rằng cậu thực ra rất luyến tiếc con mèo, nhưng ngại không dám xin lại. Anh ấy đưa tôi một khoản tiền rồi nhờ tôi kiếm cớ để trả mèo về cho cậu."
Hình như cô không muốn để Quý Nhiên nghĩ rằng mình tham tài nên bổ sung thêm: À tất nhiên là anh trai cậu đề nghị trước, với tôi thấy anh ấy lo cho cậu dữ lắm. Còn về phần số tiền ấy thì ngoài việc mua mèo tôi cũng quyên góp một phần vào quỹ cứu trợ mèo hoang. Anh ấy có thể dùng nhiều tiền như vậy mua mèo về, tôi tin chắc các cậu sẽ chăm sóc tốt cho nó, thế là đồng ý."
Quý Nhiên nghe xong thì giật nảy mình.
Cậu đã nói rồi, sao tự dưng mình lại may mắn đến thế, hóa ra Hàn Thâm đã lén làm quá nhiều chuyện sau lưng cậu.
Nhưng Hàn Thâm chẳng nói gì cả, cứ như thể nó chẳng liên quan gì đến anh ấy.
Người này thật biết cách che giấu mà.
Dạo gần đây Hàn Thâm có nhiều buổi tiệc xã giao bên ngoài hơn, hình như ông nội sắp chấp nhận chuyện anh come out lại còn kết hôn với đàn ông. Thêm vào đó ông còn nhận ra không ai phù hợp quản lý điều hành hơn Hàn Thâm cả, thế là ông vẫn cần anh phải về quản lý.
Dù Hàn Thâm có được chút quyền lực nhưng anh vẫn cần duy trì nhiều mối quan hệ hơn, thường phải đi xã giao đến đêm khuya mới về.
Hôm nay lúc anh về đã là rạng sáng, anh cứ tưởng Quý Nhiên đã ngủ nên mở cửa thay giày thật nhẹ nhàng. Nhưng không ngờ từ phòng khách, một bóng dáng đột nhiên lao tới, Quý Nhiên mềm mại và ấm áp ấy chui vào vòng tay của anh.
Trong nhà có lò sưởi, Quý Nhiên chỉ mặc bộ đồ ngủ lụa mỏng. Nhờ tập thể dục nên trên người cậu có một lớp cơ bắp nhè nhẹ, ôm vào lòng mềm mại săn chắc cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Nhưng thường thì Quý Nhiên sẽ không hay dính người thế này, nhất là sau khi có mèo con, Hàn Thâm ít khi nào nhận được khoảnh khắc thân mật như vậy.
Anh xoa đầu cậu, hỏi: "Sao thế?"
Quý Nhiên ngước lên nhìn anh rồi nói: "Hàn Thâm, em đã sẵn sàng rồi."
Hàn Thâm hiểu ý cậu, im lặng một lúc rồi gật đầu: "Được, để anh sắp xếp."
Vì liên quan đến kiểm tra niềm tin mà trước đây Hàn Thâm đã từng nhắc đến, Quý Nhiên còn tưởng sẽ chuyện gì đó hơi ngại ngùng.
Cậu vừa hơi lo lắng vừa có chút mong đợi. Từ khi Hàn Thâm yêu cầu kiêng cữ hồi tết dương lịch, Quý Nhiên thật sự đã nhẫn nhịn hết sức vất vả.
Cũng may là có mèo con phân tán sự chú ý của cậu, nếu không thì cậu thật sự không dám tưởng tượng, chung chăn chung gối với Hàn thâm mà không làm gì thì dày vò đau đớn đến mức nào.
Nhưng điều Quý Nhiên không ngờ là "sắp xếp" mà Hàn Thâm nói đến lại là đưa cậu đi dự đám cưới của Khương Thư Tình.
Đám cưới được tổ chức ở châu Âu, Quý Nhiên đi công tác cùng Hàn Thâm, kết thúc công việc rồi ở lại một ngày. Cậu hơi lo lắng, vì đây là lần đầu tiên gặp người thân của anh.
"Đừng lo," Hàn Thâm an ủi: "Bà biết anh yêu em đến mức nào mà, sẽ không làm khó em đâu."
Quý Nhiên gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy em có cần mang quà cưới không?"
Hàn Thâm lắc đầu: "Chúng ta đã kết hôn, chỉ cần một món quà từ gia đình nhỏ của mình là đủ."
Lúc này Quý Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hình dung trong đầu về cảnh gặp phụ huynh ra làm sao.
Cậu rất hồi hộp, nhưng buổi gặp gỡ diễn ra suôn sẻ hơn cậu tưởng. Đám cưới bận rộn vô cùng, Khương Thư Tình chỉ trò chuyện với cậu một lúc rồi đi mất. Nhưng Quý Nhiên vẫn cảm nhận được sự ấm áp và nhiệt tình của bà, giống hệt như một người mẹ lý tưởng trong suy nghĩ của cậu.
Đám cưới được tổ chức tại nhà riêng ở vùng ngoại ô, đó là một biệt thự kiểu lâu đài Châu Âu với khu vườn nho nhỏ, xa xa còn thấy được núi tuyết cùng rừng rậm.
Mùa đông ngoài trời lạnh lẽo, phần lớn buổi lễ diễn ra trong nhà. Hàn Thâm bị gọi đi giúp đỡ, Quý Nhiên không quen ai nên tự mình đi dạo trong khu vườn để giết thời gian.
Cậu mang giày da nên không dám đi quá sâu vào vườn mà chỉ đứng xa xa nhìn vào trong.
"Quý Nhiên."
Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, Quý Nhiên ngẩng đầu lên, thấy một cô gái tóc dài buộc đuôi ngựa bước ra từ trong vườn... Không đúng, người này mặc vest, có trái cổ, là một chàng trai tóc dài.
Thấy vẻ mặt bối rối của cậu, cậu trai nhíu mày hỏi: "Quý Nhiên, anh không nhận ra em sao?"
Quý Nhiên: "?"
Tôi nên biết cậu à?
Cậu trai khẽ lẩm bẩm có vẻ không vui: "Người xấu, anh trai chẳng bao giờ cho anh xem ảnh của em cả."
Nhìn kỹ đường nét khuôn mặt có phần quen thuộc của cậu ấy, Quý Nhiên mơ hồ đoán ra, liền thử gọi: "Em là Hàn Tuế?"
"Thì ra anh nhận ra em hả?" Cậu trai nhanh chóng nở nụ cười rạng rõ, vui vẻ nói: "Chào anh Quý Nhiên, em là Hàn Tuế. Nhưng em không thích người khác chạm vào mình nên rất tiếc, em không bắt tay anh được."
"À, không sao đâu." Quý Nhiên rút tay lại, tỏ ý đã hiểu.
"Nghe nói anh và anh trai em kết hôn rồi," Hàn Tuế hỏi: "Hai người cử hành hôn lễ khi nào vậy?"
Quý Nhiên hơi xấu hổ: "Không biết nữa, có lẽ sẽ không tổ chức."
Trong nước vẫn chưa cho phép kết hôn đồng giới, Hàn Thâm lại là nhân vật có chút tiếng tăm nên tổ chức đám cưới rình rang sẽ gây chú ý.
"Thật sao? Tiếc quá." Hàn Tuế hơi thất vọng: "Anh mặc váy đẹp lắm, chắc chắn khi mặc váy cưới sẽ còn xinh hơn nữa."
Quý Nhiên không biết phải nói gì, đành khô khan cảm ơn một tiếng.
Hàn Tuế không nhận ra sự ngượng ngùng của cậu, còn nói tiếp: "Nhưng em thật sự muốn tham gia lễ cưới của hai người, nếu hai người tổ chức ở thành phố của em, trong phạm vi đi xe đạp hay đi bộ thì em sẽ nghiêm túc cân nhắc đến việc tham gia đó."
Nghe có vẻ lạ lùng, nhưng khi Hàn Tuế nói, nét mặt cậu ấy rất nghiêm túc, khiến người ta cảm thấy cậu ấy thực sự suy nghĩ kỹ về chuyện này. Cậu ấy có khuôn mặt đẹp, nét tương tự Hàn Thâm, nhưng thanh tú hơn, để tóc dài, tạo nên vẻ đẹp không phân biệt nam nữ.
Quý Nhiên không thể nào ghét cậu ấy được, chỉ cảm thấy hơi ngại ngùng khó xử.
Cậu không biết phải đáp thế nào, sợ Hàn Tuế sẽ giữ chủ đề này mãi đành gật đầu nói: "Anh sẽ bàn với Hàn Thâm."
"Vâng," Hàn Tuế hài lòng gật đầu vui vẻ: "Nếu anh dâu sống cùng em thì tốt quá, vậy là ngày nào em cũng được nhìn anh mặc váy rồi."
"Khụ..."
Quý Nhiên ngượng ngùng hết cỡ, dù cậu đã phần nào hiểu được cách nói chuyện của Hàn Tuế nhưng không ngờ có thể nói sốc tới vậy.
Hơn nữa, có một điều cậu hơi bất ngờ...
Cậu ngẩng đầu hỏi: "Hàn Tuế, em ID trên mạng của anh à?"
"Tất nhiên," Hàn Tuế gật đầu: "là em follow anh trước đó."
Thì ra Hàn Tuế là người đầu tiên để ý đến cậu rồi Hàn Thâm sợ Hàn Tuế đi lệch hướng nên cũng follow cậu luôn, không ngờ lại phát hiện người nổi tiếng nhỏ này lại chính là nhân viên Quý Nhiên của mình?
Chuyên đã lâu lắm rồi, Quý Nhiên cũng không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ loáng thoáng lần đầu Hàn Thâm cũng có nhắc đến chuyện này.
Nhưng sao khi nghe từ miệng Hàn Tuế lại thấy lạ lùng thế nhỉ?
Cậu này dường như chẳng biết cách nói chuyện uyển chuyển và kín đáo chút nào.
Đang lúc lúng túng không phải trả lời thế nào, một giọng nói trầm lạnh bỗng vang lên.
"Hàn Tuế." Hàn Thâm từ trong lâu đài bước ra, gọi Hàn Tuế bên cạnh: "Mẹ đang tìm em."
"Được, em sẽ qua ngay." Hàn Tuế gật đầu, rồi lặp lại lời vừa nói với Quý Nhiên, hy vọng họ tổ chức đám cưới trong thành phố này.
"Anh biết rồi mà, em không thể đi xe được." Nói đến đây, cậu ấy có vẻ lo lắng, bắt đầu gãi móng tay, tự nói với bản thân: "Đi xe, đi xe sẽ xảy ra chuyện không tốt."
"Ừ, anh biết," giọng Hàn Thâm trở nên dịu dàngL: "đừng nhắc chuyện này nữa, chúng ta qua bên kia chụp ảnh đi."
"Ồ." Hàn Thâm lập tức quyên chuyện đó, chạy về phía đám đông.
Đây là ảnh chụp chung của gia đình hai bên cô dâu chú rể, Quý Nhiên ngại ngùng không muốn chen vào nên đứng lịch sự ở bên cạnh.
"Sao anh dâu lại đứng đó, đứng cạnh em nè." Hàn Thâm lớn tiếng gọi cậu, dường như không biết xấu hổ là gì.
Quý Nhiên nhìn Hàn Thâm cầu cứu, nhưng Hàn Thâm lại nắm tay cậu bước vào khung hình, nói: "Đây là người yêu của anh, tất nhiên phải đứng bên cạnh anh chứ,"
Hàn Tuế hừ một tiếng nhưng không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng đứng gần Quý Nhiên hơn một chút.
Cậu ấy không quen tiếp xúc thân mật, khoảng cách giữa cậu và Quý Nhiên chỉ nửa thân người, nhưng với cậu, đây đã là mức độ rất gần gũi rồi.
Sau khi chụp ảnh chung và ăn trưa xong, Quý Nhiên không ở lại qua đêm mà cùng Hàn Thâm ra về ngay tối hôm đó.
Trước khi rời đi, Khương Thư Tình kéo họ lại từ biệt, còn Hàn Tuế thì đứng ngây ngốc ở một bên trông có vẻ muốn tham gia nhưng lại không biết cách mở lời, vẻ mặt còn mang đôi phần đáng thương.
"Vậy bọn con đi đây." Hàn Thâm chỉnh lại khăn quàng cho Quý Nhiên, quay lại ôm từ biệt Khương Thư Tình, nói: "Tết bọn con sẽ về thăm mọi người."
Khương Thư Tình vỗ vai anh, nói: "Tết đừng đến nữa, công việc của con bận, nghỉ ngơi cho tốt đi nhé."
Buông Hàn Thâm ra, Khương Thư Tình lại ôm quý nhiên với vẻ rất dịu dàng: "Xin lỗi vì lễ cưới quá bận nên không có thời gian tiếp đãi con, lần sau Tiểu Nhiên nhớ ghé chơi cùng Hàn Thâm nhé."
Quý Nhiên ngửi thấy hương thơm ấm áp của hoa hồng trên người bà, gật đầu đáp: "Dạ, con biết rồi ạ."
"Đi đường cẩn thận nhé."
"Tạm biệt."
Quý Nhiên và Hàn Thâm quay người rời đi, Hàn Tuế bước tới một bước, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói thành lời.
Hàn Thâm dừng lại chào tạm biệt với cậu ấy, nhưng vì biết thói quen của em mình nên chỉ vẫy tay chào chứ không ôm: "Tạm biệt."
Quý Nhiên cũng nói: "Tạm biệt nhé Hàn Tuế."
Hàn Tuế không trả lời, chỉ nhìn cậu với vẻ bướng bỉnh.
Quý Nhiên không biết phải làm sao, nhưng Hàn Thâm đã quen, anh vòng tay qua vai Quý Nhiên rồi xoay người rời đi.
Đến lúc họ sắp ra đến cổng, bỗng nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau, Quý Nhiên quay lại, thấy Hàn Tuế chạy đến.
Hàn Tuế đã là một chàng trai trưởng thành, nhưng bởi vì tính cách vẫn còn trẻ con nên vẫn giống một cậu bé to xác hơn.
Cái đuôi ngựa cao sau đầu cậu vung lên trong không trung, gió làm đỏ cả mũi và mắt cậu, thở ra từng làn sương trắng.
Có vẻ Hàn Tuế ít vận động, chỉ một đoạn ngắn mà cậu đã thở hổn hển rồi đứng lại trước mặt Quý Nhiên.
Quý Nhiên nhìn Hàn Thâm một chút, Hàn Thâm cũng hơi ngạc nhiên, dường như lần đầu gặp tình huống như vậy.
Hàn Tuế lấy hết can đảm tiến lên một bước, vụng về ôm Hàn Thâm, rồi nhanh chóng buông anh ra, tiến lại ôm Quý Nhiên.
"Tạm biệt nhé anh dâu." Hàn Tuế vỗ nhẹ lên bả vai cậu rồi nói: "Lần sau nhớ đến thăm em."
Quý Nhiên mềm lòng, gật đầu hứa: "Ừa, chắc chắn anh sẽ đến."
Hàn Tuế lập tức hỏi: "Khi nào?"
Quý Nhiên: "..."
Cậu khéo léo đáp: "Bọn mình có thể trò chuyện trên mạng mà."
Hàn Tuế có vẻ không hài lòng, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận, nói: "Vậy về nhà nhớ mặc váy cho em xem."
Quý Nhiên: "..."
Mọi cảm giác xót thương của Hàn Thâm lập tức bay sạch, anh gạt tay Hàn Tuế ra rồi nắm tay Quý Nhiên, nói: "Bọn anh chưa xác định thời gian, nếu em muốn gặp thì có thể tự về."
Hàn Tuế lườm Hàn Thâm đầy trách móc nhưng không đuổi theo nữa, chỉ đứng đó với vẻ mặt rất đáng thương, như một đứa trẻ không được thỏa mãn mong muốn.
Quý Nhiên hơi mềm lòng: "Cậu ấy không sao chứ?"
"Không sao, cậu ấy sẽ không giận lâu đâu," Hàn Thâm liếc nhìn đồng hồ: "sắp tới giờ cậu ấy đi ngủ rồi."
Quả nhiên, hai phút sau, Hàn Tuế cúi đầu nhìn đồng hồ, lập tức điều chỉnh lại nét mặt, xoay người đi về, hoàn toàn quên hết chuyện vừa rồi.
Quý Nhiên kinh ngạc không thôi.
"Tuế mắc hội chứng Asperger," trên đường ra sân bay, Hàn Thâm giải thích cho Quý Nhiên: "biểu hiện chủ yếu là thiếu kỹ năng giao tiếp xã hội, cô độc, và hành vi cứng nhắc. Nó có một hệ thống hành vi cố định, mọi việc đều được lên lịch trình rõ ràng vì vậy vừa rồi mới dễ dàng quay lại như vậy."
Quý Nhiên: "Em thấy còn rất đáng yêu đấy chứ."
Hàn Thâm cười khẽ, lắc đầu: "Đợi đến khi nó ương bướng lên em sẽ biết bực mình đến mức nào."
Quý Nhiên hỏi Hàn Thâm: "Cậu ấy ra nước ngoài để chữa bệnh này à?"
Hàn Thâm im lặng một lúc, lắc đầu: "Nó bị ông nội đưa ra, mặc dù danh nghĩa là đi chữa bệnh nhưng thật ra vì ông ghét nó,"
Quý Nhiên khó mà tin nổi: "Tại sao lại thế?"
Hàn Thâm nói: "Vì ông cho rằng Hàn Tuế đã gián tiếp khiến cha anh qua đời."
Quý Nhiên biết Hàn Thâm từng mất cha, nhưng không biết nguyên do đằng sau.
"Hôm cha anh gặp nạn cũng là sinh nhật của Hàn Tuế," giọng trầm khàn của Hàn Thâm vang lên trong xe: "Năm nào sinh nhật Hàn Tuế đều muốn đi sở thú xem gấu trúc, hôm đó lại đúng lúc mưa to, nhưng nó vẫn nhất quyết đi rồi gặp tai nạn trên đường. Cha anh qua đời trong vụ tai nạn ấy, còn anh bị thương nặng. Hai tuần sau khi anh tỉnh lại mới biết ông nội đã đổ lỗi cái chết của cha lên đầu Hàn Tuế rồi đưa mẹ con ra nước ngoài."
Mặt Quý Nhiên trắng bệch: "Sao lại có thể như vậy..."
Hàn Thâm: "Trước đây anh từng muốn đón nó về, nhưng cho đến hôm nay, anh không thể đưa nó về nhà được nữa. Trước kia là ông không cho về, còn bây giờ nó không thích về."
"Anh đã làm tốt lắm rồi," Quý Nhiên nói rồi nắm chặt tay anh: "Mong muốn của Hàn Tuế cũng rất quan trọng, lần sau chúng ta tới thăm tiếp là được."
Hàn Thâm gật đầu, ôm lấy Quý Nhiệt vào lòng thật chặt.
Trái tim cậu sao mà xót xa chua chát, cậu thương cho Hàn Thâm rồi lại thấy may mắn vì anh đã sẵn sàng chia sẻ chuyện này cho mình.
Một lát sau, Hàn Thâm đột nhiên hỏi cậu: "Em có muốn gặp ông bà anh không?"
So với mẹ Hàn Thâm thì người nuôi lớn anh lại là ông bà nội quyền lực nghiêm khắc.
Trong lòng cậu hơi phân vân: "Họ có muốn gặp em không?"
Hàn Thâm trả lời: "Từ khi anh đăng ký kết hôn họ cứ giục anh đưa em về nhà mãi, anh chưa đồng ý, nói sẽ xem xét thái độ của họ. Gần đây cũng khá hơn rồi, anh nghĩ nếu em muốn thì có thể gặp một lần coi như lễ gặp mặt."
Quý Nhiên: "..."
Thật sự chỉ là lễ gặp mặt thôi sao?
Thấy Quý Nhiên có vẻ ngại, Hàn Thâm tiếp lời: "Giờ ông nội cũng không thể ép được anh nữa, không ai có thể tiếp quản tập đoàn Hàn Sơn ngoài anh. Ông nội và anh đã căng thẳng với nhau vài tháng nhưng cuối cùng vẫn phải để anh quay lại. Khi ấy anh đã nói với ông, rằng nếu ông không chấp nhận em thì anh sẽ không quay về. Ông còn muốn dựa vào anh để quản lý tập đoàn nên sẽ không tỏ thái độ với em đâu."
Quý Nhiên không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, ngập ngừng nói: "Vậy chắc cũng có thể gặp mặt."
Hàn Thâm nghe ra sự chần chờ của cậu bèn đổi ý: "Nếu em không muốn gặp thì thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm của chúng ta cả."
Hàn Thâm đã chuẩn bị rõ ràng hết thảy, nếu cậu lùi lại một bước thì hèn nhát quá. Dù sao đó cũng là người nhà đã nuôi lớn anh, Quý Nhiên gật đầu, nói chuyện cũng chắc chắn hơn: "Gặp đi anh, em không ngại."
Sau khi máy bay hạ cánh, họ đi thẳng đến nhà họ Hàn, bữa cơm này còn nhẹ nhàng hơn so với tưởng tượng của Quý Nhiên, có lẽ Hàn Thâm đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ nên cậu không hề bị làm khó gì cả.
Trước khi rời đi, Cao Chỉ Doanh đưa cho Quý Nhiên một chiếc vòng ngọc bích xanh biếc, còn Hàn Chấn Kiệt thì tặng cậu chìa khóa của một chiếc xe sang.
Quý Nhiên không biết phải xử lý thế nào, ban đầu cậu cứ ngỡ chỉ là một món quà nhỏ, nào biết được lúc mở ra lại là hai món quà lớn như thế.
Hàn Thâm nhìn thoáng qua, vẫn điềm tĩnh: "Họ không thiếu những thứ này đâu, đưa cho em thì cứ nhận đi."
Quà tặng quá quý giá khiến Quý Nhiên nhận mà thấy ngại, nhưng từ đó cậu cũng nhận ra rằng ông bà Hàn Thâm không hề khắt khe với cậu như đã tưởng tượng. Cậu không dám đòi hỏi gì hơn nữa, đây đã là một kết quả quá tốt với cậu rồi.
Cả tuần liên tục đi công tác, lại còn gặp hai lần gia đình của Hàn Thâm, khi về đến nhà Quý Nhiên đã kiệt sức, phải ôm mèo thật lâu mới có thể hồi phục.
"Meo meo meo ~ meo meo meo ~~"
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Hàm đã dựng đuôi chạy đến kêu meo meo hệt như chú mèo nhỏ thích cằn nhằn, trách cứ sao Quý Nhiên nỡ lòng nào bỏ nó ở nhà lâu đến vậy! Thật không có lương tâm chút nào!
"Ba về rồi đây," Quý Nhiên bế chú mèo lên, dùng má cọ vào đầu nó: "Bé yêu, ba xin lỗi, lần sau ba sẽ không đi lâu như vậy nữa."
Chú mèo cọ đầu vào người Quý Nhiên, Hàn Thâm bước lên một bước, ôm cả anh và chú mèo vào lòng.
Bỗng nhiên, Quý Nhiên ngừng lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Sao thế?" Hàn Thâm xoa xoa đầu cậu.
Quý Nhiên không biết phải bày tỏ ra làm sao nữa, cậu cảm thấy một sự bình yên đến lạ.
Kể từ khi ở bên Hàn thâm, trong lòng cậu thường xuyên lo lắng bất an, cảm thấy tất cả những điều ngọt ngào và tốt đẹp này không hề chân thực. Dù cậu đã kết hôn với anh thì cảm giác này vẫn không hoàn toàn biến mất, chỉ dần chuyển thành nỗi lo dai dẳng rồi âm ỉ trong lòng cậu không thôi.
Nhưng giờ đây, Quý Nhiên chợt nhận ra, cảm giác bất an ấy đã biến mất.
Tựa như một bộ phim dần đi đến hồi kết, bao nhiêu khúc mắc trong câu chuyện đều được giải trừ, sự bất định cũng theo đó bay đi, cuộc sống của họ giờ chỉ còn lại hạnh phúc bình yên vô tận.
Bây giờ cậu có nhà rồi, có mèo rồi, như cái cây đã cắm rễ vững chãi trên mảnh đất này, cảm nhận được sự mãn nguyện an ổn mạnh mẽ.
Chú mèo trong lòng đã đủ thân thiết, giờ lại quẫy đòi ra.
Quý Nhiên đành thả mèo xuống rồi quay lại vùi mặt vào lòng Hàn Thâm. Cậu muốn nói điều gì đó nhưng không biết nói sao cho thỏa đáng được, thế là chỉ đành gọi tên của người kia.
"Hàn Thâm."
"Ừ?"
"Hàn Thâm."
"Ừ."
"Hàn Thâm."
"Anh đây."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");