Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Nhiên không chìm trong nỗi u uất quá lâu đã phải sửa soạn chuẩn bị đến công ty.
Mọi người vẫn bận rộn như trước nên không ai phát hiện ra một chút nổi loạn nho nhỏ này của cậu. Quý Nhiên gửi bài phân tích game cho Hàn Thâm nên chưa nhận được trả lời ngay.
Giờ trưa, trong group lớn của bộ phận hành chính nhận được thông báo, giáng sinh công ty sẽ trích 500 tệ để mọi người chơi đổi quà.
Ngay cả sinh nhật Quý Nhiên còn hiếm khi nào tổ chức chứ nói gì đến giáng sinh, hưng chuyện chuẩn bị quà này vẫn khiến cậu bận tâm mãi. Với ngân sách 500 tệ đủ để mua quà cho học sinh, nhưng nếu là đồng nghiệp thì có hơi eo hẹp. Hơn nữa gu của các đồng nghiệp ở đây đều rất tốt nên cậu không thể qua loa được.
Cậu cẩn thân nghiên cứu kỹ lưỡng cuối cùng chọn một chai nước hoa trung tính.
Người trong ngành đều khá chú trọng vào ngoại hình, ngay cả người nghèo như Quý Nhiên ở nhà thuê chen chúc trên tàu điện ngầm cũng phải mặc vest mỗi ngày, trông không khác gì một người thành đạt.
Nước hoa là thứ mà đa số đồng nghiệp đều sử dụng, ngay cả khi không thích mùi này họ cũng có thể dùng thanh khuếch tán để làm mát không khí trong nhà vệ sinh.
Hai giờ chiều ngày giáng sinh, bộ phận hành chính thông báo mọi người ra sảnh để đổi quà. Quý Nhiên mang theo chai nước hoa, Lục Khả đi ngang qua cậu trên tay còn ôm chiếc Ipad Pro phiên bản mới nhất, nói rằng đó là quà trao đổi của Hàn Thâm.
Quý Nhiên hơi ước ao, chiếc máy tính second-hand của cậu xài suốt ba năm đã lag đến mức không thể làm việc đủ nhanh được nữa, nếu cậu có thể nhận được món quà đó thì tốt biết mấy.
Nhưng cậu chỉ dám nghĩ vậy thôi, công ty có đến hàng trăm người, làm sao cậu có thể may mắn đến thế được.
Chẳng mấy chốc phần trao đổi quà đã diễn ra, Hàn Thâm chỉ xuất hiện chớp nhoáng, chỉ rút một con số, nhưng chưa kịp đổi quà thì đã bận việc rời đi.
Kỳ Nhiên bốc trúng một chiếc gimbal của DJI, bên trong hộp quà có một tấm thiệp viết tay: "Một chiếc gimbal để giúp ổn định khung hình khi quay video, hy vọng nó hữu ích với bạn - Leo"
Thỉnh thoảng Quý Nhiên cũng quay video, cậu quay mấy chú mèo phía dưới khu nhà mình. Mặc dù không rút trúng Ipad nhưng món quà này cũng khá hữu ích với cậu.
Cậu đi qua cảm ơn Leo sau đó còn được mời tham gia bữa tiệc Giáng sinh tối nay nữa.
Quý Nhiên không có bạn bè ở đây, cậu do dự một lúc rồi cũng hơi kích động đồng ý.
Quý Nhiên cũng hơi hơi tò mò, không biết ai là người nhận được chiếc Ipad của Hàn Thâm. Nhưng chỉ mới lướt vòng bạn bè một chút cậu đã có câu trả lời. Người may mắn là Lucas, cũng là một thực tập sinh cùng kỳ với Quý Nhiên. Cậu ta là fans của Hàn Thâm và vừa mới đăng một clip unbox trên trang cá nhân, đọc từng câu từng chữ thấy tâm trạng cậu ta đang vui sướng không thôi.
Đúng là may mắn luôn là người khác. Quý Nhiên mở chiếc máy tính cũ kỹ của mình ra rồi tiếp tục công việc. Chưa đầy một lúc, góc phải màn hình nhảy lên tin nhắn của Leo.
[Leo]: Nãy quên hỏi, cậu còn nhiều việc không? Nếu không xong thì để mình giúp cho.
[Julian]: Mấy giờ tiệc bắt đầu vậy?
[Leo]: Không có thời gian cố định đâu, tan làm xong cứ tới nhà mình là được nhá.
Trong lòng Quý Nhiên loáng thoáng chút kích động, cậu lớn đến từng này rồi nhưng chưa bao giờ ghé sang nhà bạn chơi.
Gia đình quản cậu rất nghiêm, từ nhỏ đã không cho phép cậu chạy lung tung khắp nơi rồi.
Quý Nhiên học cấp ba ở một trường trong thành phố, cậu là học sinh nội trú nên phải học hai tuần mới được nghỉ về nhà.
Quý Nhiên nhớ rất rõ có một tuần sau khi cậu tan học, cậu không về nhà ngay mà cùng bạn bè ra công viên chơi. Trong công viên có mèo hoang, học sinh bán trú thường đến đây cho chúng ăn.
Mùa đông sắp đến, một con mèo tam thể vừa sinh ra một lứa mèo con. Sợ rằng gia đình mèo này không thể sống sót qua mùa đông nên các bạn ai cũng sốt sắn làm cái tổ mới cho chúng.
Quý Nhiên cũng tham gia.
Quá trình hơi gian nan, mấy cậu học sinh cấp ba luống cuống tay chân nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành công việc.
Lúc Quý Nhiên tự tay bế một chú mèo con vào ổ, chợt trong lòng cậu dâng lên một cảm xúc mềm mại khó mà tả được. Sao lại có sinh vật đáng yêu đến vậy chứ, lại còn quấn người vô cùng.
Thấy cậu thích như vậy nên bạn bè cười hùa theo: "Học sinh giỏi, hay cậu nuôi mèo đi. Nếu thích vậy thì cậu cứ đem về nhà nuôi nhé."
Quý Nhiên chợt không biết phải trả lời thế nào.
Thật ra nhà cậu cũng từng nuôi mèo, ở quê nhiều chuột nên đa số người ta sẽ nuôi mèo để bắt chuột.
Trong nhà Quý Nhiên nuôi một con mèo tam thể tên là Tiểu Hổ, trên đầu nó có hoa văn giống như chữ "vương", bình thường hay lười biếng nhưng được cái bắt chuột rất nhanh nhẹn, là công thần bảo vệ lương thực cho nhà cậu.
Người nhà chỉ xem nó như súc vật, còn Quý Nhiên thì coi như một người bạn của mình, ngay cả ngủ cậu cũng ôm nó.
Lúc Quý Nhiên lên 9 tuổi, trường tiểu học trong làng cậu sáp nhập với trường ở thị trấn nên cậu buộc phải lên đó học.
Cũng vào năm đó em trai Quý Nhiên chào đời, bà ngoại luôn chăm sóc cậu giờ phải đi xa để chăm em bé. Ruộng vườn trong nhà không thể để hoang nên giao cho ông chú họ hàng xa cày cấy. Và thế là Quý Nhiên ở đó với ông ngoại và chú của mình.
Chú không có con cái lại rất thương trẻ con, đối xử với Quý Nhiên cũng khá tốt. Nhưng hắn có một tật xấu đó là cứ cãi nhau với ông ngoại mãi, thành ra cậu dần dần cũng không còn thích ngôi nhà này.
May là trong nhà vẫn còn có Tiểu Hổ.
Cứ mỗi cuối tuần được về nhà, điều mà Quý Nhiên mong đợi nhất đó là chơi cùng với Tiểu Hổ.
Cậu tính toán tiền bạc chi tiêu rất kỹ, để dành mua lạp xưởng hun khói rồi lén gói ghém mang về cho nó ăn.
Có một cuối tuần họ sau khi tan học, Quý Nhiên vẫn mang lạp xưởng về cho Tiểu Hổ ăn như thường lệ, nhưng cậu không tài nào tìm được nó.
Sau khi hỏi chú, cậu mới biết Tiểu Hổ đã được gửi cho một người họ hàng, người đó giết nó để ăn chữa bệnh.
Quý Nhiên trợn tròn mắt, cả người như chết lặng đi.
Ngày hôm sau chú mang về một con mèo con mới, vừa chỉ vào bát ăn của Tiểu Hổ vừa nói với mèo con: "Thấy cái này không? Tiểu Hổ già không dùng được nữa nên bị người ta rồi. Mày lo mà bắt chuột đi mảy ra còn có cái mà ăn."
Nói xong, chú đổ một ít cơm thừa canh cặn vào bát. Mèo con đói đến mức vồ vập ăn ngấu nghiến không ngừng.
Quý Nhiên sững người nhìn cảnh tượng đó, cảm giác cứ như có một bàn tay khổng hồ đang bóp nghẹt cổ họng cậu.
"Chẳng phải cháu thích mèo lắm à?" Chú cầm con mèo lên, cười hỏi cậu: "sao không chơi với mèo đi?"
Mặt mày Quý Nhiên đầy vẻ hoảng sợ mà bỏ chạy đi, không còn dám đến gần mèo con thêm một bước nào nữa.
Cậu gọi cho cha mẹ mà giọng run rẩy không ngừng: "Cha mẹ ơi, con không muốn ở nhà này nữa, con qua với ba mẹ được không?"
"Mày qua đây làm gì?" Giọng người phụ nữ gắt gỏng: "Cha mẹ ở ngoài rất vất vả chứ không phải đi chơi."
Quý Nhiên cắn chặt môi, cố gắng kìm nén nước mắt: "Thế cha với mẹ về nhà được không?"
Mẹ: "Bọn tao về sao kiếm được tiền hả, không có tiền sao nuôi mày ăn học?"
Quý Nhiên: "Con không đi học cũng được."
"Nói linh tinh cái gì thế? Mày bị tiêm nhiễm cái xấu bên ngoài rồi đúng không?" Giọng nữ vẫn nghiêm nghị trả lời.
Quý Nhiên im lặng không dám, gương mặt nhỏ nhắn kìm nén đến mức đỏ bừng lên.
"Mày không học thì làm được cái gì?" Người phụ nữ bắt đầu lớn tiếng quở trách: "Bọn tao không có ở nhà, không quản được mày, mày phải nghe lời thầy cô, học hành tử tế, không được mải chơi nghe chưa?"
Quý Nhiên cắn môi, tủi thân nhưng vẫn bướng bỉnh: "Nhưng em trai được ở cùng bố mẹ."
"Cái gì?" Có vẻ đối phương chưa hiểu ra.
Quý Nhiên: "Tại sao em trai được ở với cha mẹ còn con thì không?"
"Mày với nó khác nhau, nếu không phải không còn cách nào, bọn tao cũng không muốn mang nó theo, bà ngoại mày sang đây đã tốn bao nhiêu là tiền rồi."
"Nhưng con..." Quý Nhiên còn định nói thêm gì đó, nhuwng vừa mở miệng nước mắt đã tuôn trào không cách nào kìm nén được nữa.
Nghe tiếng con khóc, cuối cùng người phụ nữ cũng dịu lại, chậm rãi nói: "Nhiên Nhiên ngoan, nhớ học hành chăm chỉ thi cử điểm cao. Tết mẹ về mua quần áo mới cho con nhé."
Quý Nhiên không còn nhắc lại chuyện muốn qua chỗ cha mẹ nữa. Cậu vẫn lén cho mèo con ăn lạp xưởng hun khói, nhưng không còn chơi với nó hay cho nó lên giường của mình nữa.
Sau đó mèo con cũng lớn dần, đến tháng bảy tháng tám không biết mắc bệnh gì mà chết. Chú ngại phiền vậy là treo xác mèo lên một cái cây cạnh bờ sông, rồi từ đó không còn nuôi mèo nữa.
Làm mèo hoang còn có người tốt bụng cho ăn, nhưng về nhà cậu thì chỉ có được một bữa no rồi lại đói, cuối cùng chết như một con vật vô dụng.
Quý Nhiên lắc đầu, nói một cách thản nhiên: "Xin lỗi nhưng gia đình mình không cho nuôi mèo."
"Tiếc quá đi." Cô bé thở dài, cúi đầu nhìn mèo nói: "Mình đã đăng tin nhận nuôi, hy vọng có người phản hồi. Trước khi có người đến, các em cứ sống ở đây nhé."
Nói rồi cô bé ngồi xổm xuống vuốt vuốt đầu bé mèo.
Quý Nhiên lặng lẽ nhìn hình ảnh đó mà tâm trạng u ám hệt như bầu trời lúc bấy giờ.
"Meo ~"
Bất ngờ, dưới chân cậu mềm nhũn, con mèo con mà cậu từng cho ăn chạy tới. Quý Nhiên sững người trong giây lát rồi bước đi thẳng không ngoảnh đầu lại.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ xảy ra trước khi Quý Nhiên về nhà. Sau khi lo liệu cho đám mèo hoang xong cậu bèn ra bến mua vé xe buýt để đi.
Nào ngờ chuyện cậu nấn ná lại trong thành phố bị người trong làng nhìn thấy, rồi họ đi kể lại với gia đình cậu.
Có lẽ đó chỉ là lời nói vô tình không ác ý, vì ở quê chẳng thể giấu được việc gì. Ai làm gì, đi đâu đều bị đồn đi không bằng cách này thì cách khác.
Tối hôm đó Quý Nhiên nhận được điện thoại từ mẹ. Bà hỏi tường tận mọi chi tiết, rõ ràng là đang rất không hài lòng vì cậu tự ý làm như vậy.
"Từ giờ tan học phải về nhà ngay, đừng một mình lang thang ngoài đường, biết không?"
"Đi chơi cũng tốn tiền, hơn nữa trên thành phố rất phức tạp, xe cộ nhiều nguy hiểm, nghe nói còn có bọn buôn người nữa đấy."
"Mẹ cũng chỉ lo cho con thôi, cha mẹ ở ngoài kiếm tiền cực khổ vất vả, con ở nhà phải chăm học nhé, biết chưa?"
"Con xin lỗi." Quý Nhiên cúi đầu: "Sau này con sẽ không vậy nữa ạ."
Trừ đó về sau Quý Nhiên sống nề nếp hơn, không bao giờ làm điều gì vượt khỏi khuôn phép nữa.
Năm Quý Nhiên thi đỗ đại học, cuối cùng cha mẹ cậu cũng về quê, dùng số tiền tích góp bao năm để mua một căn nhà ở thị trấn. Sau khi sửa sang cẩn thận lại, cả gia đình cũng đoàn tụ lại với nhu. Nhưng Quý Nhiên học đại học ở xa, chỉ có kỳ nghỉ hè và nghỉ đông mới được về nhà.
Những năm trở lại đây cậu bị kiểm soát rất nghiêm ngặt nên chẳng có cơ hội kết bạn hay thân thiết với ai. Quý Nhiên rất ao ước có bạn lớn lên từ nhỏ cùng nhau, có thể qua nhà nhau chơi rồi ngủ với nhau những người bạn nữa.
Cuối cùng lần này cậu cũng nhận được lời mời.
Quý Nhiên cúi đầu, trả lời tin nhắn thôi mà phấn khích không chịu nổi: Cảm ơn cậu, mình còn chút việc là xong rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ đến kịp nhé.
Sao đó chưa gì bất ngờ đã xảy đến.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là tan làm, đột nhiên Hàn Thâm ném cho cậu một tập hồ sơ rồi yêu cầu phải nộp lại cho anh trước khi tan làm.
Công việc cũng không quá khó khăn nhưng cực kỳ tốn thời gian, dù có làm liên tục thì cũng mất ít nhất 4 đến 5 tiếng.
Trễ 5 tiếng, đến lúc cậu qua thì buổi tụ họp đã kết thúc lâu rồi.
Quý Nhiên lấy hết can đảm ra hỏi: Có nhất định phải làm ngay không ạ? Em còn một số việc khác cần xử lý.
Hàn Thâm: Việc khác có thể làm sau, làm cái này trước.
Quý Nhiên:...
Hàn Thâm: Việc này gấp, vất vả cho cậu rồi, xong cái này cậu có thể nghỉ cuối tuần.
Sếp đã nói đến mức đó, Quý Nhiên còn nói được gì nữa đây?
Cậu nhắn tin cho Leo: Xin lỗi cậu, mình vừa nhận task gấp nên chắc tối nay không qua được...
Leo: Nhiều lắm không? Cậu chia nửa cho mình làm, để tụi mình xong sớm luôn.
Quý Nhiên không muốn làm phiền Leo giúp mình. Leo là người rất được yêu thích trong nhóm Management Trainee, nếu vì cậu mà khiến Leo trễ buổi tiệc thì thật sự cậu sẽ áy náy chết mất.
Cậu từ chối, Leo gửi lại một sticker khóc huhu rồi hẹn lần sau có dịp thì gặp sau.
Quý Nhiên nhắn lại một câu "Được", nhưng lòng cậu không biết lần sau sẽ là khi nào nữa.
Đêm đã khuya, các đồng nghiệp lần lượt rời đi để về nhà ăn tết, trong văn phòng chỉ còn tiếng gõ bàn phím lạch cạch của Quý Nhiên.
Khoảng 10 giờ tối, Quý Nhiên refresh vòng bạn bè trên wechat, bất ngờ thấy Hàn Thâm cập nhật trạng thái mới.
Đó là một bức selfie của anh cùng một người phụ nữ trông rất thời thượng, cùng dùng chữ: Merry Christmas.
Hàn Thâm rất ít khi đăng bài trên mạng xã hội, vì vậy chỉ sau một thời gian ngắn, bài đăng này đã nhanh chóng nhận được hàng chục lượt thích từ bạn bè chung.
Quý Nhiên đột nhiên nổi giận. Cậu khổ cực làm việc chăm chỉ trong công ty còn Hàn Thâm thì có thời gian đi hẹn hò, đi ăn bữa tối giáng sinh!
Quý Nhiên không thả bất cứ một like nào vào bài đăng của Hàn Thâm, mà biến thành một cái máy làm việc vô cảm. Sau khi xong việc cũng không đợi Hàn Thâm trả lời đã đón xe đi thẳng về nhà.
Nửa tiếng trôi qua, Quý Nhiên về đến nhà rồi những vẫn chưa nhận được phản hồi từ sếp.
Cảm giác khó chịu không thể nào kìm nén được, Quý Nhiên nghĩ tại sao không gấp nhưng lại bắt mình phải hoàn thành mọi thứ vào hôm nay? Thật sự ghét mình đến vậy à?
Cậu càng nghĩ càng tức, quyết định mặc chiếc váy giáng sinh và bắt đầu trang điểm.
Vừa mới bắt tay vào thì điện thoại bất ngờ "ting" một tiếng, là Hàn Thâm trả lời tin nhắn cậu. Hắn gõ ra để đánh dấu từng mục, vạch rất nhiều chỗ phải sửa đổi.
Quý Nhiên nhìn thấy nhưng không trả lời mà đặt điện thoại xuống bắt đầu tự thưởng cho bản thân.
Ba phút sau, Hàn Thâm hỏi: Julian, cậu còn đó không?
Quý Nhiên vẫn không phản hồi.
Thật sự cậu cảm thấy mình càng ngày càng trâu bò không tả được, sếp liên tục thúc giục mình làm việc mà bản thân lại đang làm những thứ vô nghĩa để tự thưởng cho bản thân.
không biết có phải do gần đây cậu tự thưởng cho mình nhiều quá hay không mà nay mãi cậu vẫn chưa vào guồng được.
Quý Nhiên tìm một bản nhạc nam làm background, sau một hồi chật vật cuối cùng cũng có cảm hứng thì đột nhiên điện thoại rung lên, là Hàn Thâm gọi đến!
Lúc này váy của Quý Nhiên đang kẹt ở đầu gối, tay phải thì che lại phần kia, cậu ngạc nhiên nhìn màn hình điện thoại đang gọi đến.
Điện thoại nằm ngay bên chân cậu nhưng Quý Nhiên lại không nghe, cứ mặc cho nó rung lên không ngừng, trông cứ như Hàn Thâm đang tức giận sôi sùng sục lên vậy.
【Buzzz—Buzzz—Buzzz—】
Tiếng điện thoại rung lên như thúc giục, cuối cùng Quý Nhiên bấm nghe, cậu cắn chặt môi.
"Julian," giọng Hàn Thâm vang lên bên tai cậu: "Cậu có nhận được tin nhắn của tôi không?"
Phát âm tiếng phổ thông của Hàn Thâm cực kỳ chuẩn, giọng nói trầm thấp quyến rũ còn hơn cả bản nhạc nam trong điện thoại.
Bỗng dưng tim Quý Nhiên đập liên hồi cứ như thể bị bỏng đến nơi, cậu vội vàng ném điện thoại ra xa.
"Julian, cậu vẫn ổn chứ?"
"Xảy ra chuyện gì? Trả lời tôi!"
Giọng nói còn nghiêm túc hơn thường ngày, thậm chí có vẻ đang ra lệnh cho cậu.
Quý Nhiên vốn định cúp máy, nhưng trong lúc lúng túng cậu lại bấm mở loa ngoài, hơi thở của Hàn Thâm càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, cứ như thể anh đang nói ngay bên tai cậu vậy.
Đầu óc Quý Nhiên trở nên trống rỗng, trong lúc đang bị sốc, cậu bịt chặt miệng mình lại, dùng chút lý trí cuối cùng bấm tắt điện thoại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");