Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoa Đan Di và Tiêu Tranh nhất thời lại rơi vào trạng thái im lặng. Một tuần không liên lạc, cũng không nói chuyện, cả hai đều chưa tìm được cách giải quyết hợp lý. Thực ra Tiêu Tranh cũng đã có ý muốn hẹn gặp Hoa Đan Di, nhưng công việc gần đây bề bộn, ba của anh cũng đang bệnh nên vẫn chưa tìm cô được. Hôm nay Hoa Đan Di đột nhiên gọi đến, Tiêu Tranh cũng có chút bất ngờ.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng trả lời lại:
“Ừ, em gọi điện cho tôi có chuyện gì sao?”
Một câu hỏi đơn giản như vậy nhưng cũng khiến cho Tiêu Tranh rất lâu mới thốt ra được. Nói thế nào nhỉ? Anh có lẽ cũng như Hoa Đan Di thôi, không hề ghét đối phương, thậm chí còn có chút quan tâm. Cứ nhớ lại chuyện lần trước, nếu anh không để ý tới Hoa Đan Di thì cần gì phải giúp cô chứng minh trong sạch? Cũng chẳng cần phải vì Hoa Đan Di mà xin thêm một tuýp thuốc bôi ngứa, chính Tiêu Tranh cũng cảm nhận rất rõ ràng rằng Hoa Đan Di rất đặc biệt.
“Em nghe nói gia đình thầy có chuyện…” - Hoa Đan Di chậm rãi đáp - “Thầy vẫn ổn chứ?”
Có trời mới biết Hoa Đan Di đã run như thế nào? Hỏi thăm được Tiêu Tranh như vậy, cứ giống như trút bỏ ra cả tấn gánh nặng ấy. Hoa Đan Di nói xong liền hít một hơi thật sâu, im lặng chờ Tiêu Tranh trả lời.
Thật ra cô cũng sợ bản thân sẽ làm Tiêu Tranh khó xử. Mặc dù Hề Lâm Dao nói cũng có lý, bọn họ vốn chưa hề nói lời chia tay. Nhưng mà lỡ đại thần không coi yêu trên mạng là nghiêm túc thì sẽ kì lắm. Hoa Đan Di không biết mình hỏi như vậy có quá phận không? Nhưng mà cô khá lo lắng cho Tiêu Tranh.
Trước thái độ quan tâm của Hoa Đan Di, hình như Tiêu Tranh cũng hơi bất ngờ. Anh đã nghĩ chuyện mình đột ngột bỏ đi như vậy sẽ làm cho Hoa Đan Di phật lòng, không nghĩ cô vẫn chú ý đến mình. Tiêu Tranh không nhịn được, khoé môi bất giác cong lên:
“Mọi thứ vẫn ổn. Có điều thời gian này sẽ không vào game được. Mấy con gà, chắc là phải nhờ em chăm hộ rồi.”
Tiêu Tranh khéo léo chuyển chủ đề, hi vọng sẽ khiến cho Hoa Đan Di thoải mái hơn. Nghe Tiêu Tranh đột nhiên nhắc tới game, Hoa Đan Di cũng không nhịn được mà bật cười. Có lẽ cô đã hiểu được ý tứ của Tiêu Tranh rồi. Mấy con gà trong “Giang Sơn Tu Đế” vốn là món quà tân hôn nhà sản xuất game tặng cho bọn họ. Các cặp đôi muốn ly hôn, một là có thể uống nước vong tình, hai là bỏ nuôi đôi gà đó, để chúng chết đói thì xem như là tình duyên đã cạn.
Tiêu Tranh nhờ cô chăm sóc đám gà, tức là không hề có ý định cùng Hoa Đan Di chia tay. Thêm nữa giọng điệu của anh rất thoải mái, nghĩa là bọn họ vẫn còn cơ hội. Có lẽ Tiêu Tranh đã tinh tế nhận ra lo lắng của cô mấy ngày nay rồi. Mặc dù không ai nói gì về chuyện tình cảm, nhưng bọn họ đã ngầm hiểu ý rằng, từ giờ mối quan hệ này sẽ chính thức sang một trang mới.
Hoa Đan Di vui vẻ gật đầu:
“Được, em sẽ thay anh chăm sóc.”
Hoa Đan Di theo thói quen, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi. Một khoảnh khắc như vậy thôi, nhưng đủ để Nhất Thế Vô Song cảm nhận được tình yêu đang chạy dọc thân thể mình. Anh mãn nguyện nhìn vào màn hình điện thoại, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ khó giải quyết lắm, thật không ngờ lại dễ dàng, êm đẹp như vậy.
“Dạo gần đây việc học của em sao rồi? Tôi không ở đó, nhưng em cũng đừng lười biếng đấy. Đi đứng cũng phải cẩn thận nữa.” - Tiêu Tranh dịu dàng nhắc nhở.
Nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Hoa Đan Di bất cẩn vô cùng. Cô cứ như vậy cắm đầu cắm cổ chạy, thậm chí còn coi anh là biến thái mà công kích. Đến giờ Tiêu Tranh vẫn còn ghi tạc mãi chẳng quên. Có điều hình như bây giờ nghĩ lại, Tiêu Tranh không hề ghét bỏ thứ “duyên phận “ này.
Hoa Đan Di nghe anh nhắc tới chuyện ở trường thì cũng nhớ ra chuyện mà Hề Lâm Dao nói ban nãy. Cô vội vàng hỏi lại:
“Phải rồi, em vừa nghe Hề Lâm Dao nói anh sẽ nghỉ dạy ở trường… Chuyện này là thật sao? Anh sẽ không về đại học Bắc Á nữa à?”
“Hề Lâm Dao, em ấy nghe tin đồn vớ vẩn này ở đâu vậy?” - Tiêu Tranh nhíu mày lên tiếng - “Ai nói tôi sẽ không về dạy ở Bắc Á nữ chứ? Phu nhân nhà tôi vẫn chưa tốt nghiệp, công việc dạy vợ từ thuở còn thơ vẫn đang giang dở mà?”
Hoa Đan Di không nghĩ sẽ bị Tiêu Tranh trêu chọc như vậy. Có điều, cô đã có được câu trả lời mình cần rồi. Tiêu Tranh không hề nghỉ dạy ở Bắc Á. Hoa Đan Di trong lòng sung sướng, chỉ muốn hét thật to cho cả thế giới biết. Cô ngượng ngùng làu bàu:
“Ai là phu nhân nhà anh hả?”
Hai người bọn họ đều cười, cười vô cùng hạnh phúc. Tiêu Tranh hiện tại đã hoàn toàn cảm nhận được thế nào là tình yêu chân chính rồi. Anh nói với Hoa Đan Di:
“Đúng là tôi không thể đến trường trong thời gian này, nhưng chỉ là tạm thời thôi. Xong việc, tôi sẽ trở lại. Đến lúc đó, em nhất định sẽ phải lên bảng trả bài tử tế đấy.”
Hoa Đan Di chỉ “ừm” một tiếng, tâm trạng hiện tại đã treo ngược lên cành cây nào mất rồi. Hoa Đan Di hỏi thăm tình hình sức khoẻ của ba Tiêu Tranh một chút, sau đó mới cúp máy. Trước khi chào tạm biệt, Tiêu Tranh còn có ý bảo Hoa Đan Di tới bệnh viện một chuyến. Có điều Hoa Đan Di cảm thấy bọn họ mới gặp nhau, “ra mắt” như vậy hình như có hơi sớm rồi. Do đó cô đành tìm một lý do thoái thác.
Đối với Hoa Đan Di, chuyện này chẳng khác nào một giấc mơ cả. Mấy ngày nay trong lòng cô cứ lo lắng không nguôi. Nếu biết rằng mọi chuyện có thể giải quyết dễ dàng như vậy, Hoa Đan Di đã gọi cho Tiêu Tranh ngay từ đầu chứ đâu cần mỗi ngày đều phải lo lắng thế này. Cô nàng cứ như vậy mà ngồi trên giường cười tủm tỉm, tâm hồn từ lúc nào đã bị thần tình yêu mang đi theo trăng gió mất rồi.