Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi lấy được thẻ ngân hàng, Nguyên Lân đi theo Nguyên Lãng về nhà, lúc xe chạy vào hoa viên, Nguyên Lãng vươn tay về phía anh: “Đưa cho anh đi”
“Làm gì?”
Anh đề phòng nhìn Nguyên Lãng, nhìn thấy anh ta giật giật khóe miệng: “Đưa thẻ cho anh, ngày mai anh sẽ gọi người giao giúp em, mấy ngày nay em đi học tan học thì để cho chú Lưu đón, ở nhà sống với bố cho tốt.”
“Con mẹ nó…”
Nguyên Lân thiếu chút nữa chạy trốn, nhưng nhìn vẻ mặt Nguyên Lãng không nhúc nhích, vẫn lấy thẻ ngân hàng từ trong túi đưa cho anh ta.
“Nhớ đề phòng lý do thoái thác trách nhiệm của lão chó già kia, đừng làm chuyện dư thừa.”
Từ lúc bà của Bạch Tiểu Đường xảy ra chuyện, cô cũng chưa từng liên lạc với anh một lần nào, Nguyên Lân cũng không muốn cô biết chuyện mình đánh bố cô, nghĩ dứt khoát cứ như vậy cho qua đi.
Nguyên Lãng có lẽ cũng biết anh đang suy nghĩ cái gì, thản nhiên ừ một tiếng cất thẻ đi.
Xe trực tiếp đi qua hoa viên, dừng lại trước cửa chính, Nguyên Lân đi ngang qua ông quản gia đang đợi ở cửa, trực tiếp đẩy cửa vào nhà.
Trên sofa trong phòng khách, người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang cầm ly uống rượu vang dưỡng nhan trước khi đi ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa mí mắt cũng không nâng, chỉ phát ra giọng nói lạnh lùng như con rắn vừa lười biếng: “Bố con đã ngủ rồi, con đi tắm rửa nghỉ ngơi đi sáng mai ăn sáng cùng bố.”
Nguyên Lân trực tiếp bỏ qua giọng của bà, trực tiếp đi lên tầng, đóng cửa phòng ngủ của mình.
Khoảnh khắc cửa phòng ngủ vừa đóng, dường như mới thật sự có một đêm có thể nghỉ ngơi.
Nguyên Lân thẳng đến giờ phút này mới ý thức được thân thể của mình mệt mỏi cỡ nào, nhưng khóe miệng anh khẽ nhếch lên vì nghĩ đến giọng nói vui vẻ của Bạch Tiểu Đường ở đầu dây bên kia.
Thỏ con này con mẹ nó đúng là không có tiền đồ mà, cảm giác tùy tiện lấy một củ cà rốt cũng có thể rẽ phải.
Suy cho cùng vẫn là lỗi của lão chó già ấy.
Ngày hôm sau, Nguyên Lãng mang theo thẻ ngân hàng kia đi đến bệnh viện Nguyên Lân nói, thuận lợi tìm được phòng bệnh của bà cụ, đương
nhiên cũng rất thuận lợi nhìn thấy cô gái ngày hôm trước trong điện thoại vui mừng thét chói tai.
“Xin chào, ngài là …?”
Nhưng nhìn cô bây giờ không còn sức như tối hôm qua, cả người thoạt nhìn thật cẩn thận căng thẳng, chỉ thoáng ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi khẩn trương cúi đầu.
“Xin chào, tôi đến đây để đưa đồ.”
Nguyên Lãng bỏ thẻ ngân hàng vào một chiếc phong bì, rồi mang theo sữa và trái cây để bên cạnh giường bệnh của bà cụ.
“Mật khẩu thẻ là sinh nhật của em trai cô, nếu cô không nhớ có thể gọi điện thoại cho bố cô để xác nhận.”
“Làm phiền ngài rồi.” (E b o o k T r u y e n. N e t)
Cô gái nhỏ vừa nghe đã vội vàng cúi đầu với anh ta: “Thật là làm phiền quá, thật ra em đi lấy cũng được, còn phiền ngài chạy một chuyến….”
“Không sao, vừa lúc tôi thuận đường đến đây.” Nguyên Lãng vẫn giữ giọng điệu hòa hoãn như trước: “Nếu thuận tiện, có thể để lại phương thức liên lạc được không, thuận tiện liên lạc lần sau.”
“À được ạ!” Bạch Tiểu Đường vội vàng lấy máy của bà nội từ trong túi ra: “À bởi vì em không có điện thoại cho nên đây là điện thoại di động của bà em, trước mắt là em đang dùng, nếu như anh có chuyện gì tùy thời có thể gọi số này liên lạc với em.”
Mặc dù học sinh cấp 3 cơ bản cấm mang theo điện thoại đến lớp, nhưng có rất ít học sinh không sở hữu điện thoại. Nguyên Lãng nhìn ra cô gái trước mắt chắc cũng bởi vì biết chuyện này, vẻ mặt có chút xấu hổ.
“Không sao.” Nguyên Lãng vẫn cười nhẹ nhàng lễ phép như cũ: “Chỉ là thuận tiện liên lạc chuyển tiền bổ sung cho bà em nằm viện thôi, gần đây em nhớ sạc điện thoại, giữ cho điện thoại có thể dùng là được rồi.”
Bạch Tiểu Đường gần như khó có thể tưởng tượng sự việc sẽ xoay chuyển trong một đêm, cô vừa kích động vừa cảm kích sau khi tiễn Nguyên Lãng đi mới nhớ ra hình như ngay cả tên người ta cũng quên hỏi…
*
Buổi chiều, Nguyên Lân vừa nghĩ đến đêm nay còn phải về nhà, quả thực là mắt thường có thể thấy được nóng nảy.
Hai người còn lại vừa nghe tối hôm qua anh về nhà đều tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó dùng im lặng để hóa giải nguy cơ, chỉ có Vương Dĩ Tường vẫn liếm mặt như trước, ở bên bờ vực nguy hiểm liên tục nhảy ngang: “Anh Nguyên, vậy buổi tối chúng ta lái xe đen đi, như vậy tài xế tìm không được anh sẽ không có cách nào bắt được anh về.”
Nguyên Lân thản nhiên nhìn lướt qua cậu ta một cái: “Là vấn đề tài xế bắt được tao sao? Vương Dĩ Tường óc mày là óc heo à? ”
Lần trước Nguyên Lãng đến cục cảnh sát đón anh lúc đó anh không có chuyện gì cả, vốn có thể được thả đi, cho nên Nguyên Lân không sao cả.
Lần này Nguyên Lân chủ động gọi điện thoại yêu cầu Nguyên Lãng đến bảo lãnh anh, vậy thì không giống.
Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, hơn nữa đám người mặc vest đen dưới tay Nguyên Lãng cũng không phải ăn không ngồi rồi.
Không còn cách nào khác, đành phải trở về thôi.
Đến buổi tối, Nguyên Lân hiếm khi ở trong lớp để chuẩn bị cho tiết tự học buổi tối, kết quả thầy Liêu vừa mới bước vào lớp học, Hắc Tử sải bước từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt âm trầm.
“Úi Hắc Tử, sao hôm nay mặt mày đen vậy?” Vương Dĩ Tường nằm sấp trên bàn lười biếng lật mí mắt, thiếu chút bị sát thần mặt đen này dọa sợ, “Quần dính phân à?”
Hắc Tử thường ngày không thèm trả lời những câu cuống quýt nhàm chán của Vương Dĩ Tường, hôm nay càng trực tiếp coi như không thấy cậu ta, trực tiếp đi tới trước bàn Nguyên Lân cúi người xuống: “Anh Nguyên, Trương lão tam nói Bạch Hiểu Cường ở trường kéo rất nhiều người, đêm nay chuẩn bị đến chặn đường anh, nếu không hay anh về trước đi?”
Bạch Hiểu Cường
Nguyên Lân nhớ khuôn mặt chó con kia, một bụng lửa giận từ lúc về nhà hôm qua cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết.
“Mẹ nó, đến đúng lúc đấy”
Nguyên Lân hạ thấp giọng nói, nhếch khóe miệng. “Hỏi bọn họ đang ở đâu, tao đi ra ngoài chào đón.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");