Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cabin mới của Gabrielle nhỏ hơn nhiều so với cái của thuyền trưởng, nhưng nàng đã tiên đoán trước. Có một cái giường cỡ vừa, một tủ quần áo đứng, một cái bàn nhỏ với hai chiếc ghế để ăn tối, và thậm chí còn có một cái bàn viết. Không có khung cửa sổ đẹp như của Drew, nhưng nàng không mong sẽ dành quá nhiều thời gian trong này, vì thế không quan trọng.
Ohr có vẻ đã tự động chuyển hành lý hộ nàng, nhưng ông đã quên Miss Carla, hay có lẽ cố tình để lại vì thực sự ác cảm với con chim. Hầu hết thuyền viên của Nathan đều cảm thấy y như vậy. Nhưng Gabrielle sẽ không viện lý do đem con vẹt về để gặp tên thuyền trưởng lần nữa. Nàng thò đầu ra ngoài cửa và gặp may khi nhìn thấy Bixley băng qua. “Anh có thể lấy Miss Carla cho tôi không, đi mà?” Thấy gã nhăn mặt, nàng nói thêm, “Ôi, thôi nào, nó bị nhốt rồi. Ngón tay anh được an toàn mà.”
“Tôi đang nghĩ đến tai mình kia,” gã cười khùng khục trả lời, và nhanh chóng làm theo.
Nàng dọn chỗ trên bàn viết để Bixley đặt lồng chim khi quay lại. Và một lát sau, nàng biết thuyền trưởng đã tự tiêu khiển cho mình suốt cả ngày ra sao.
Nàng chắc rằng mình biết tất cả những trò diễn của Miss Carla từ trước đến nay. Sau ba năm, nàng đã tự dạy nó một vài cụm câu. Nhưng ngay khi con chim được đặt xuống bàn, nó liền kêu quang quác và nói “Đồ nhát gan” phát âm một cách khá chính xác.
Bixley nhướn cả hai mày lên với Gabrielle khi nghe thấy, và lầm bầm dứt khoát, “Đúng là một từ tồi tệ để dạy đấy, Miss Gabby.”
Nàng không đỏ mặt cho tới lúc ấy. Nàng đơn thuần hiểu rằng Drew đã lấy từ đó vì anh nghĩ con vẹt là của nàng. Anh có lẽ cũng lấy nó vì anh biết sẽ ảnh hưởng lên nàng do nàng đang bị coi là cướp biển, và trên tất cả, anh gọi nàng là kẻ hèn nhát bởi vì nàng đã tránh anh suốt cả ngày. Anh đang thách đấu, như nó vẫn thế. Nếu quả thực là cướp biển thì có lẽ sẽ là vấn đề với nàng, nhưng vì nàng không phải, nên chả quan trọng.
“Tất nhiên,” nàng nói. “Nó không học từ đó từ tôi.”
“À,” gã trả lời trên đường ra cửa. “Vậy thì tên người Mỹ ấy đã nổi xung lên rồi.”
Thực vậy, và còn tệ hơn nhiều, nàng nhận ra chưa đến mười phút sau Miss Carla lại nói. “Đến lúc khỏa thân rồi, cô em.”
Ôi trời ơi! Toàn bộ cụm từ như thế chỉ trong một ngày? Nàng nghi hoặc, và phải chấp nhận nghĩ có lẽ cha nàng đã dạy con chim câu đó rất lâu về trước và nàng chỉ chưa bao giờ nghe thấy, vì nàng chưa từng bắt đầu cởi quần áo trước mặt con chim trước đó. Đấy là việc nàng đã và đang làm, để sẵn sàng đi ngủ.
Song, những cụm từ mà cha đã dạy Miss Carla hầu hết đều xúc phạm và bày tỏ sự chán ghét của ông với bà vợ. Thường thường, cụm từ ưa thích nhất của con chim là “Carla là một mụ phù thủy.”
Gabrielle ngạc nhiên khi Margery xuất hiện sau một lúc. “Bác chắc là mình thấy khá hơn chứ? Cháu có tự làm vài ngày nữa nếu bác chưa đỡ.”
“Bây giờ ta ổn rồi,” Margery quả quyết với nàng. “Chả có gì đáng bực mình hơn việc mất quá nhiều thời gian để ta tìm thấy ‘khả năng đi lại trên tàu bị sóng đánh lắc lư’, như cháu gọi.”
Gabrielle toe toét. “Không phải chúng ta ai cũng là thủy thủ được.”
Margery khụt khịt, sau đó đi đến túi đồ của Gabrielle. “Tháo dỡ đồ đạc nào. Ít nhất thì cabin này có tủ cho quần áo cháu. Và ở đây, cháu sẽ cần chúng. Nếu cháu đi lang thang trên boong như thường lệ và giúp đỡ khi cần thiết như cháu vẫn làm khi đi tàu, thì hãy mặc những thứ này vào, coi như để giúp ta an tâm hơn,” Margery nói.
“Những thứ này” chính là chiếc quần cộc mà Gabrielle đã vớ được khi lần đầu tiên Nathan cho nàng ra khơi cùng ông. Chúng gọn gàng vừa vặn, rất thoải mái, kết hợp với chiếc áo sơmi dài tay rủ xuống gần đầu gối, nàng mặc vậy chỉ để giữ mọi người không biết chiếc quần ôm phía sau mình khít chặt như thế nào.
Gabrielle nhếc một bên mày hiếu kỳ. “An tâm hơn?”
“Thực thế,” Margery gắt gỏng, nhưng sau đó thú nhận, “Ta đã có cơn ác mộng về việc cháu bị vấp vào những bộ váy dài của mình và ngã bay ra khỏi thành tàu. Và đừng có nghĩ đến chuyện phủ nhận điều có thể xảy ra, quý cô trẻ tuổi à. Chúng ta đều biết nó đã xảy ra trước đây rồi.”
Gabrielle cười. Tin tưởng bạn nàng khi nhớ lại một lần cơn gió đã làm váy nàng như thế, lộn xộn dưới chân làm nàng bị vướng, và thực tình đã gần như rơi ra khỏi mạn tàu khi trượt chân. Nàng được vớt lên sau một lúc dập dềnh trên mặt biển, rồi đương đầu với tràng cười của đội tàu khi trồi lên như một chú cá chết đuối. Nàng nhận quần từ Richard mỗi ngày và tậu được nhiều hơn khi về nhà.
“Cháu may mắn vì ta còn nhớ mà cho chúng vào,” Magery tiếp tục khi bà nhét cái quần túm vào Gabrielle.
“Nhưng sao bác làm vậy?” Gabrielle hỏi. “Cháu không ra khơi cùng cha mà.”
“Ta biết, và thậm chí còn hy vọng cháu không cần chúng, nhưng thành thật mà nói, ta có những ảo ảnh rằng cháu đang bảo với gã thuyền trưởng của con tàu mà chúng ta đã đi: cách điều khiển con tàu của chính hắn và cho hắn thấy làm thế nào.”
“Cháu sẽ không thế!” Gabrielle cười.
“Không, nhưng có lẽ cháu sẽ dùng để lý sự chỉ vì cháu quá thích cuộc sống thủy thủ. Ta thực sự ngạc nhiên là cháu kìm lại được đấy.”
“Cháu có quá nhiều thứ trong đầu trên chuyến đi ấy để mà có thể để ý tới con tàu được vận hành ra sao.”
“Thế bây giờ, chả nhẽ cháu không lo lắng tý nào về việc kiếm chồng à” Margery đoán một cách chính xác những gì vương vấn trong đầu nàng từ trước tới giờ. “Chúng ta sẽ trở lại vấn đề này sớm thôi, một khi đưa được cha cháu ra khỏi cái nhà tù đó.”
Gabrielle thở dài. “Tủi thẹn làm sao khi cháu phải bỏ lại tất cả những bộ váy dạ hội mới toanh ấy.”
“Ta đã gói lại một vài cái,” Margery nói, và lấy một cái ra cho nàng xem.
“Nhưng cháu sẽ chả có cơ hội mặc nó trên chuyến hành trình này.”
“Ai nói cháu không chứ? Chỉ bởi vì cháu sẽ mặc những cái quần đó để giữ mình an toàn trên boong, không có nghĩa cháu không thể ít nhất mặc nó vào bữa tối. Đừng quên rằng cháu là một quý cô.”
Gabrielle cười toe. “Thật thế mà, trong chuyến du lịch biển này cháu là một tên cướp biển.”
“Ta sẽ thừa nhận – cháu là một quý cô cướp biển. Và đây là chiếc áo sơ mi mặc cùng với những cái quần kia.” Sau đó Margery tặc lưỡi, nhìn vào mái tóc, mà nàng chỉ đơn giản buộc lại sau với một dải ruy băng ngày hôm nay.
“Ta sẽ giúp cháu sửa nó trong sáng nay.”
“Không có cơ nào đâu ạ. Thật phí phạm thời gian khi trang trí kiểu tóc trên con tàu đang lướt sóng. Gió sẽ thổi tung nó thôi.”
“Chỉ bởi vì cháu không chịu rời boong tàu,” Margery cáu cẳn.
“Lau những boong tàu này đi!” Miss Carla thả vào tay bà hai đồng xu.
“Ôi, im đi, mày là một con chim gàn dở,” Margery nói, và hướng ra phía cửa. “Ta sẽ thấy cháu tỉnh táo và sớm thôi, Gabby. Chúc ngủ ngon nhé.”
Sợ phải nghe thêm bất cứ thứ gì từ Miss Carla đêm nay, nàng lục lọi trong tủ một trong số những cái váy lót mà Margery vừa mới treo lên và phủ nó quanh lồng chim. Khi bị che, con chim thường giữ im lặng. Giờ nàng có thể bình tâm dể dàng thì có thể làm một giấc được rồi.