Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm ngày hôm sau, chưa tới tám giờ, Lâm Duyệt đã mở mắt.
Trần Lộc Xuyên nằm bên cạnh vẫn chưa tỉnh.
Cô ngắm anh một lát rồi rời giường.
Trước tiên, cô đi xem phòng bếp, tuy dụng cụ làm bếp đầy đủ, nhưng gian phòng sạch sẽ, không có chút mùi khói hay dính tí dầu mỡ nào, vừa nhìn đã biết là ít khi được sử dụng.
Cô lại mở tủ lạnh ra, trong đó ngoại trừ bia và một ít đồ uống thì chỉ có nửa túi bánh mì.
Lâm Duyệt đóng cửa tủ lại, định rửa mặt xong thì xuống dưới xem có cửa hàng nào không.
Cuối xuân, thời tiết khá đẹp, mới được nửa buổi sáng mà mặt trời đã lên cao.
Tâm tình của Lâm Duyệt cũng giống như ánh nắng ngoài kia vậy, vô cùng sáng sủa.
Cô tháo dây buộc tóc ra, nhìn vào trong gương.
Bởi vì đến tháng, trên trán cô nổi lên hai hạt mụn.
Cô rửa mặt, lấy túi xách để trong phòng khách, lấy hộp kem ra định dùng để che đi.
Đang định làm, di động trên bàn ngoài phòng khách đổ chuông.
Cô sợ đánh thức Trần Lộc Xuyên, vội cất đồ đi, chạy đến nhận điện thoại.
Là Hà San gọi điện, dặn cô về nhà sớm giúp đỡ, còn nói, “Thím ba con và Lâm Triển cũng tới.”
Lâm Duyệt không khỏi chau mày, “Không phải chỉ là mời Từ Khôn ăn cơm sao, thế nào mà lại có nhiều người thế ạ?” Kiểu này thì đâu phải chỉ là bữa cơm bình thường, chẳng khác nào đi gặp trưởng bối cả.
“Đây không phải là thuận tiện sao? Mẹ vất vả làm nhiều thức ăn thế, bốn người ăn cũng không hết, không phải là lãng phí à?”
Lâm Duyệt không nói gì.
“Chỉ là bữa cơm thôi.” Hà San dặn thêm, “Tóm lại con mau về.
Mẹ đi chợ đây, không nghe con nói nữa.”
Lâm Duyệt trong lòng không thoải mái lắm, nhưng nghĩ lại, đây cũng coi như là cơ hội để gặp mặt nói rõ ràng, miễn cho sau này mẹ cô lại lo chuyện bao đồng.
Trở lại phòng tắm, cô không thấy hộp kem đâu nữa.
Lâm Duyệt nhìn quanh, phát hiện nó đã lăn ra phía sau bồn rửa.
Cô ngồi xổm xuống, nhặt lên.
Đang chuẩn bị đứng dậy, Lâm Duyệt phát hiện ra còn có thứ khác ở đó nữa.
Chỗ đó là góc chết, nếu không phải là người sạch sẽ kĩ tính, bình thường rất khó để ý đến.
Cô tò mò nhặt lên nhìn.
Đó là một thỏi son màu đỏ thẫm.
Lòng Lâm Duyệt khó chịu, giống như bị sắc đỏ chói mắt đó đâm một cái.
“Em dậy sớm thế?”
Một bóng người từ bên ngoài chợt bước vào, giọng nói của Trần Lộc Xuyên vang lên.
Lâm Duyệt vội cất thỏi son kia vào trong túi, trong lòng hơi rối loạn, cười cười nói, “Không còn sớm nữa rồi.”
Nói rồi, cô cầm lấy túi, vẻ mặt bình tĩnh nói, “Em xong rồi, anh dùng phòng tắm đi.” Cô vuốt tóc, cụp mắt, khóe miệng tươi cười nhanh chóng xụ xuống, cũng không nhìn anh lấy một cái mà cứ thế đi vòng qua, bước ra ngoài.
Đợi Trần Lộc Xuyên rửa mặt xong, thay quần áo, hai người ra ngoài ăn sáng.
Trưa hôm nay, Trần Lộc Xuyên cũng có hẹn với Cảnh Hạo Nhiên và anh họ anh ta với bố mình, Trần Tổ Thực, để bàn bạc chuyện hợp tác..
Ăn xong, hai người tạm biệt trước cửa hàng, ai nấy tự lên xe của mình.
Trần Lộc Xuyên ló đầu ra ngoài, giơ tay lên vẫy cô, “Ngày mai gặp.”
Lâm Duyệt cười cười, “Ngày mai gặp.”
Dứt lời, cô mở máy, nhấn chân ga.
ngôn tình hoàn
Xe đi được một đoạn, không còn nhìn thấy Trần Lộc Xuyên trong gương chiếu hậu nữa, cô cắn chặt răng, tiếp tục đi về phía trước.
Mãi đến khi rời khỏi khu dân cư đó một đoạn, cô mới dừng lại, tấp xe vào lề.
Cô nhìn túi xách đặt trên ghế phụ, đấu tranh hồi lâu, cuối cùng lòng hiếu kì vẫn chiến thắng.
Cô lấy thỏi son kia ra, nhẹ nhàng mở nắp.
Đó là một màu đỏ truyền thống, sắc màu diễm lệ, mới dùng được chưa đến một phần ba.
Cô lại xem xét nhãn hiệu ghi dưới đáy, lấy điện thoại ra tra.
Sản phẩm mới của YSL trong tháng 1, mới đưa ra thị trường chưa quá ba tháng.
Mà Trần Lộc Xuyên mới về nước tháng 12 năm ngoái, cũng bắt đầu thuê căn nhà đó.
Tim Lâm Duyệt chùng xuống, cô cất thỏi son đi, suy nghĩ bắt đầu rối rắm.
Cô lại nhớ tới hôm qua lúc hai người đùa giỡn, anh tự tin cười nói, “Em tìm thử xem.”
Cô nguyện ý tin tưởng anh.
Nhưng mà tại nơi ở của đàn ông độc thân lại xuất hiện thứ đồ ám muội như vậy, phụ nữ bình thường đều không khỏi phỏng đoán lung tung.
Cuối cùng, cô nghĩ, cho dù trong mấy tháng này Trần Lộc Xuyên có người phụ nữ khác, thì ít nhất cũng là trước cô.
Cô tin, với nhân phẩm của anh sẽ không làm loại chuyện bắt cá hai tay.
Mà nếu đi ganh tị với quá khứ của anh là chuyện vô nghĩa.
Xe dừng ven đường hồi lâu, cô suy nghĩ thông suốt lại ngồi phát ngốc trong chốc lát.
Cuối cùng, Lâm Duyệt buông tiếng thở dài, hạ cửa kính xe xuống rồi ném thỏi son ra ngoài.
***
Lúc cô về nhà, Hà San đang rửa cá trong bếp, mùi tanh bốc lên.
Lâm Duyệt để đồ xuống, tự giác vào phòng bếp giúp đỡ.
Hà San hỏi tình hình gần đây của cô, Lâm Duyệt đang mải nghĩ lan man, đáp cho có lệ.
Hà San vì thế mà mất hứng, quở trách cô một chút.
Nếu là bình thường, Lâm Duyệt cũng có thể chịu nổi cằn nhằn vài câu, nhưng lúc này cảm xúc cô lại vô cùng mệt mỏi, không thể giữ vẻ mặt điềm tĩnh mọi khi được.
Hà San nhận thấy điểm kì lạ, hỏi cô, “Con sao thế?”
“Không sao ạ, con đến tháng.”
“Haiz, sao con không nói sớm.” Hà San vội kéo bàn tay đang rửa thực phẩm của cô ra, “Đừng chạm vào nước lạnh, để mẹ rửa cho, con đi thái đi.” Bà lại làu bàu, “Con vất vả lắm mới chữa xong, cẩn thận lại bị rồi loạn.”
Mấy năm trước, Lâm Duyệt vẫn còn là một nhân viên nhỏ bé, tăng ca còn nhiều hơn bây giờ.
Cô nghỉ ngơi không đủ, sinh hoạt hỗn loạn, nội tiết vì thế mà có vấn đề, mỗi lần đến kì sinh lý đều đau bụng đến lăn lộn.
Hà San tìm mua thuốc Đông y cho cô, lại nghe nói có thuốc Hỉ Hoàn hiệu quả tốt, còn đi nhờ người đến Hongkong mua giúp mấy hộp.
Tốn bao công sức, cô mới điều dưỡng lại được.
Sắp tới giữa trưa, Đào Mỹ Cần và Lâm Triển cũng đến.
Việc trong phòng bếp đã gần xong, Lâm Duyệt ra ngoài phòng khách đón thím ba và em họ.
Đào Mỹ Cần ngồi một lát rồi đi vào phòng bếp.
Lâm Triển bóc vỏ chuối, vừa ăn vừa quan sát Lâm Duyệt, “Sao sắc mặt chị kém thế, gặp quỷ à?”
Lâm Duyệt lườm cậu ta, “Miệng em không phun ra được câu nào hay ho một chút à?”
Lâm Triển cười hì hì, “Xem mắt buổi trưa, chị sợ à?”
Lâm Duyệt dựa người về phía sau, ôm một cái gối vào lòng, không muốn nói chuyện.
Lâm Triển huých khuỷu tay vào người cô, “Mục tiêu của chị thì sao? Sao giờ đã lưu lạc đến mức đi xem mắt rồi?”
Lâm Duyệt đơn giản chỉ lấy cái gối ôm kia che mặt.
“Này? Chị sao thế?” Lâm Triển gạt cái gối ra.
“Đừng để ý đến chị.”
“Chị đừng để bản thân nghẹn chết.” Lâm Triển nhìn cô chằm chằm, “Rốt cuộc là làm sao vậy? Nói cho em đi.”
“Nói với em thì có tác dụng gì chứ.
Chỉ là một thằng nhóc, cái gì cũng không hiểu.”
“Em cái gì cũng không hiểu?” Lâm Triển không phục, “Em lớn thế này rồi, cũng đã theo đuổi con gái rồi, còn chị thì sao? Đến ngay cả yêu đương cũng chưa có, vậy còn không biết xấu hổ chê em không hiểu.”
“Ai bảo chị không yêu đương, chị đang hẹn hò đó chứ.”
Lâm Triển kinh ngạc, ”Không phải chứ? Phía em còn chưa theo đuổi được đâu.”
Lâm Duyệt hỏi, “Em vẫn còn đang cưa người ta à?”
Lâm Triển hất cằm, cũng không thèm để ý Lâm Duyệt có nhìn thấy hay không, “Sớm thành thôi.
Gần đây cô ấy chia tay bạn trai cũ, tâm trạng không tốt, em có thời gian vẫn luôn an ủi giúp đỡ.”
“Vậy không phải em nên nhân cơ hội luôn sao?”
“Hiện tại cạnh tranh kịch liệt như thế, cơ hội cứ lướt qua vù vù, bỏ lỡ rồi có muốn khóc cũng không được… Mà em vẫn còn đang tò mò đây.
Cái tính ôm cây đợi thỏ như chị, tìm được bạn trai kiểu nào vậy?”
Lâm Duyệt nghe thấy câu này liền ngẩn người, nhớ đến quá trình từ trước đến nay của mình và Trần Lộc Xuyên.
Bắt đầu khi kích động hỗn loạn, lúc quyết định cảm xúc cũng không yên.
Cô vẫn còn chưa kịp tỉnh táo đã mơ mơ hồ hồ gật đầu đồng ý.
Đến tận hôm nay, dũng khí để hỏi liệu anh có thích mình hay không cô cũng không có.
Vậy nên, Trần Lộc Xuyên suy nghĩ điều gì mà lại quyết định ở bên cô?
Phát hiện ngoài ý muốn sáng nay đã đánh cô trở về nguyên hình.
Dũng khí tích lũy được trong khoảng thời gian ở bên Trần Lộc Xuyên giống như quả bóng xì hơi, thoáng chốc bay biến sạch sẽ.
Lâm Triển quấn lấy cô, “Là người như thế nào? Có ảnh không? Cho em xem, em giúp chị đánh giá.”
Lâm Duyệt không để ý đến cậu ta, thuận miệng ậm ừ cho qua.
Lâm Triển hừ một tiếng, “Keo kiệt.”
Giữa trưa, Từ Khôn xách hai túi hoa quả đến.
Một lát sau, Lâm Lập Minh trở về, bữa cơm chính thức bắt đầu.
Bắt đầu bữa ăn, Hà San cảm ơn lần trước Từ Khôn giúp đỡ, tự mình mời một cốc bia.
Lâm Duyệt đứng bên nhìn, trong lòng có cảm giác không phải.
Hà San mời rượu xong, hỏi Từ Khôn, “Tiểu Từ, gần đây cháu còn đi xem mắt không?”
Từ Khôn lắc đầu cười nói, “Cháu bận việc, không có thời gian đi.”
“Thực ra cũng không cần nóng vội.
Kết hôn là chuyện lớn, cũng phải xem xét đã.”
Đào Mỹ Cần cười tiếp lời, “Còn phải nói, ánh mắt của Tiểu Từ cũng hơi cao đó.
Em đã giới thiệu vài người, được Tiểu Từ coi trọng không quá hai người đâu.” Nói xong, mắt bà liếc nhìn Lâm Duyệt.
Từ Khôn cười đáp, “Không phải đâu.
Những người cô Đào giới thiệu đều rất tốt, nhưng tiếp xúc về sau cháu thấy không hợp, cũng không phải là không vừa ý gì cả.”
Hà San nhìn sang con gái của mình, Lâm Duyệt đang gắp đậu, từ đầu đến cuối không hé răng.
Hà San ho nhẹ một tiếng, “Lâm Duyệt.”
Lâm Duyệt ngước mắt lên.
“Con và Tiểu Từ cũng là chỗ quen thân, nói chuyện vài câu đi.”
Lâm Duyệt hơi nhíu mày, vẫn không nói gì.
Từ Khôn ngồi bên cạnh thấy vẻ mặt cô hơi lo lắng, cười giảng hòa, “Không sao đâu ạ.”
Hà San mất hứng, cũng không biết tại sao hôm nay vẻ mặt Lâm Duyệt lại cứ như ăn phải mười cân hoàng liên, nhưng dù sao cũng là trước mặt mọi người, bà không tiện nổi cáu.
Ăn được một lát, bà cầm cái bát to đặt trên bàn lên, cười nói, “Tôi đi lấy thêm xương.”
Một lát sau, tiếng Hà San vang lên từ phòng bếp, “Lâm Duyệt, con lại đây giúp mẹ một chút.”
Lâm Duyệt dừng lại, buông đũa đứng dậy.
Hà San kéo cô vào phòng, đóng cửa lại, giận dỗi hỏi, “Bảo con nói vài câu là lấy mạng con à?”
Lâm Duyệt thở dài, “Con nói gì được chứ?”
“Tiểu Từ lần trước giúp mẹ chuyện lớn như vậy, bảo con nói chuyện với cậu ta thì ủy khuất lắm à?”
Lâm Duyệt nhíu mày, khó chịu dâng lên đầy cổ.
Cô mím môi, mở cửa bếp bước ra ngoài.
Hà San tức giận đến mức thiếu chút nữa mắng ra tiếng, nhưng mà chưa tới nửa phút sau, Lâm Duyệt đã lại bước vào, trầm mặt nói, “Con đã sớm nói chuyện con và Từ Khôn là không thể nào, mẹ cũng không cần lo nhiều chuyện quá thế.”
Hà San chán nản, đang định nói thêm, Lâm Duyệt lại đặt một tấm thẻ vào tay bà.
Hà San sửng sốt, “Đây là cái gì?”
“Thẻ đến tiệm massage,” Lâm Duyệt dừng một chút, “Là con rể chân chính của mẹ đưa.”
Hà San sững sờ, nghi ngờ mình nghe lầm, một lúc lâu sau mới cất tiếng, “Con nói gì?”
Lâm Duyệt nhìn mẹ, “Con nói, con đã tìm được con rể cho mẹ rồi.”.