Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ chức mở tiệm đều là việc lớn, Lâm Duyệt không thể tránh việc thông báo với người nhà.
Khá ngạc nhiên, Hà San lần này không hề phản đối, chỉ dặn cô cẩn thận, làm việc không được nóng vội.
Lâm Duyệt thầm nghĩ, có lẽ thím ba đã kể lại chuyện cho mẹ rồi.
Quả nhiên, nói một hồi, Hà San uyển chuyển hỏi cô tình huống thế nào.
Lâm Duyệt mệt mỏi, không trả lời ngay.
Hà San một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Chuyện này mẹ chưa phân rõ đúng sai đã can thiệp, là lỗi của mẹ.”
Lâm Duyệt trong lòng phiền muộn, không muốn nói thêm về chuyện này nữa, đưa đẩy vài câu rồi cúp máy.
Một lát sau, Hà San lại gửi tin nhắn cho cô, bảo Lâm Lập Minh hỏi cô mở tiệm tài chính có đủ không, không đủ thì để trong nhà giúp.
Lâm Duyệt nhắn lại: “Đủ ạ.”
Tiền thưởng cuối năm ngoái cộng với lương nửa năm nay, lại thêm số cổ phiếu cô đầu tư hồi trước, dùng cũng dư dả.
Tuy vậy, mấy tháng đầu cô cũng không thể trông đợi thu lãi ngay, hơn nữa nếu làm ăn thất bát, cô có khi sẽ phải hít khí trời mà sống.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn con đường không có đường lui.
Tuy rằng lo lắng, cô lại không hề sợ hãi, cảm thấy bản thân đã sắp ba mươi rồi, không ngờ lại có lúc “Lão phu liễu phát thiếu niên cuồng”[1].
[1] Câu thơ trích trong bài “Giang thành tử Mật châu xuất liệp” của Tô Thức, ý chỉ người đã có tuổi nay lại giở tính ngông cuồng của tuổi trẻ.
***
Sau khi hết đợt nghỉ phép, Đan Nhất Phong tổ chức hội nghị thường kỳ.
Kết thúc cuộc họp, Lâm Duyệt nán lại nộp đơn xin thôi việc.
Đan Nhất Phong liếc mắt nhìn một cái, im lặng không nói, mãi đến khi mọi người trong phòng đã đi hết, ông mới trầm giọng bảo, “Đến phòng làm việc của tôi.”
Lâm Duyệt đi theo Đan Nhất Phong, bước vào phòng, khép cửa lại.
Đan Nhất Phong đẩy cái ghế ra trước bàn làm việc, “Ngồi đi.”
Cả hai ngồi xuống xong, Đan Nhất Phong mở đơn ra.
Ông đọc rất chậm, tựa như đang dò từng câu từng chữ.
Lâm Duyệt thấy ông nhíu mày, không khỏi có chút lo sợ.
Cuối cùng, Đan Nhất Phong cũng xem xong, đặt đơn xuống bàn làm việc, “‘Bổ Thiên còn chưa xong, cô định bỏ dở giữa chừng?”
“Cũng sắp đến giai đoạn kiểm nghiệm rồi ạ.”
“Kiểm nghiệm mới là bước đầu tiên lên Vạn Lý Trường Thành.
Đây là dự án lớn, cô làm tốt, lúc chia hoa hồng sẽ không thiếu phần của cô.”
Lâm Duyệt lắc đầu, “Anh Đan, chuyện này không liên quan đến tiền bạc.”
“Vậy thì tại sao?” Đan Nhất Phong nhìn cô chăm chăm, “Cô đã tham gia thiết kế vài game, kết quả khá tốt.
Cứ tiếp tục vài năm, có khả năng lên làm người chế tác.”
Lâm Duyệt cười cười, “Anh Đan, cảm ơn anh đã đánh giá cao.
Chủ yếu là do tôi cảm thấy công việc quá mệt mỏi, chuyển sang làm việc khác nhẹ nhàng hơn.”
Đan Nhất Phong gõ gõ tay trên bàn, yên lặng một thoáng lại hỏi, “Để chuẩn bị kết hôn với Trần Lộc Xuyên à?”
“Không phải.” Lâm Duyệt lắc đầu, “Tôi chỉ muốn thử làm công việc mình thích.”
“Cô không thích công việc hiện tại?”
“Không quá hứng thú.” Lâm Duyệt thẳng thắn, “Tôi làm việc thường dốc hết sức, cho dù có thích hay không, chỉ cần trong khả năng của mình đều sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhất.”
“Thực ra bây giờ cũng không có mấy người làm việc mình thích, sở thích cũng không thay cơm được.”
Lâm Duyệt thái độ kiên quyết, “Anh Đan, tôi đã quyết định rồi.”
Đan Nhất Phong hồi lâu không đáp, cuối cùng thở dài, “Sài Vi mới đi lại đến lượt cô.
Hai người lúc đầu đều là tôi dẫn dắt, cũng có phần không nỡ.”
Lâm Duyệt chỉ có thể xin lỗi.
“Công ty ở hay đi đều tùy cô, nhưng cô vẫn nên đợi hoàn thàng “Bổ Thiên” hẵng đi, cũng chỉ còn chưa đến nửa năm nữa.”
Lâm Duyệt càng cảm thấy áy náy hơn, song vẫn kiên quyết, “Tôi chuẩn bị từ chức mở cửa hàng tư nhân, sắp chuẩn bị mở, đã bắt đầu thuê mặt bằng, không thể chờ được.”
Đan Nhất Phong bật cười, “Sao không nói sớm, tôi còn tưởng cô bị đào đi mất.”
Lâm Duyệt cũng cười cười.
Đan Nhất Phong khoát tay, “Thế thì như vậy đi, gọi Cao Tuấn lên, tôi thông báo cho cậu ta, công tác hai người bàn giao lại với nhau.”
Lâm Duyệt liên tục nói cảm ơn.
Rời khỏi phòng Nhất Phong, cô đến báo cho Cao Tuấn cùng tổ rồi về bàn mình cầm cốc đi lấy nước.
Nào ngờ vừa đẩy cửa phòng trà ra, cô đã thấy Trần Lộc Xuyên đang đứng bên trong.
Buổi sáng, Lâm Duyệt vừa đến đã phải đi họp, hai người vẫn chưa nói câu nào.
Hai ngày suy nghĩ lại, cô cũng rõ đề nghị chia tay tối đó quá mức kích động.
Cô khép cửa lại, đi về phía Trần Lộc Xuyên, nói xin lỗi trước.
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh, “Không sao.”
Lâm Duyệt lấy túi trà ra, đặt vào trong cốc rồi rót nước nóng vào.
Vị trà xen lẫn hương cà phê đan vào nhau, lượn lờ bay trong không khí, xông vào mũi.
Lâm Duyệt khẽ nói, “Em từ chức rồi.”
Trần Lộc Xuyên ngẩn ra, khẽ nhíu mày.
Im lặng một thoáng, anh trầm giọng, “Em giận anh cũng được, đừng lấy công việc ra đùa giỡn.”
“Không, em không giận anh.” Thấy nét mặt Trần Lộc Xuyên trầm xuống, cô cũng thấy không thoải mái.
Cô không giận Trần Lộc Xuyên, thực ra là cáu gắt với chính mình thì đúng hơn.
“Lần trước em từng nói với anh, định từ chức làm việc mình thích, vừa lúc hiện tại có cơ hội.”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, không đáp.
Lâm Duyệt thấy anh không nói gì thì tiếp, “Em cảm thấy tiến độ của hai ta hơi nhanh, nên chậm một chút, cẩn thận xem xét đã.”
Trần Lộc Xuyên đột nhiên hỏi, “Vậy em có vừa ý anh không?”
Lâm Duyệt gật đầu.
“Vừa ý bao nhiêu, em thử chấm điểm xem.”
Lâm Duyệt trầm ngâm, “Chín mươi lăm đi.”
“Năm điểm sao lại trừ?”
“Ừm.” Lâm Duyệt ngẩng đầu, “Anh muốn em nói thật?”
“Em nói đi?”
Lâm Duyệt do dự một lát, “Lần trước em đến nhà anh, nhặt được một thỏi son rơi dưới bệ rửa mặt.”
“Thỏi son nào?”
Lâm Duyệt giật mình, “Anh hỏi nhãn hiệu?”
“Không phải.” Trần Lộc Xuyên nhíu mày,”Nơi anh sống tại sao lại có son?”
Lâm Duyệt thử thăm dò, “Có thể là của Đinh Lộ Hi chăng?”
Trần Lộc Xuyên chợt hiểu ra, “À, cũng có thể lắm.
Em còn nhớ hôm chúng ta hẹn nhau đi ngắm hoa không? Giữa chừng anh nhận một cuộc điện thoại, là cô ấy gọi.
Cô ấy gặp chuyện, ở nhờ nhà anh mấy hôm…” Thấy Lâm Duyệt nét mặt trầm xuống, anh bổ sung thêm, “Mấy ngày đó anh ở khách sạn.”
Lâm Duyệt lúc này mới thoải mái.
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Nhưng mà chuyện qua lâu như vậy, sao bây giờ em mới hỏi?”
Lâm Duyệt nghẹn lời.
“Đinh Lộ Hi ở thành phố Giang không có người thân, hai nhà có chút giao tình, bố cô ấy nhờ anh giúp đỡ.
Tất nhiên, ban đầu mẹ anh cũng có ý tác hợp.”
Lâm Duyệt liếc sang, “Vậy sao hai người lại không thành?”
“Không thích hợp.”
Hai người đứng ở phòng trà đã khá lâu, cuối cùng, Trần Lộc Xuyên nói, “Em muốn nghỉ việc thì nghỉ đi.
Hôm đó anh cũng nói rõ rồi, em muốn chậm lại, vậy cứ từ từ.
Nhưng chuyện chia tay, em cứ suy xét cẩn thận,… Anh tôn trọng quyết định của em.”
Lâm Duyệt gật đầu, im lặng một thoáng rồi đáp, “Cảm ơn.”
“Còn nữa, sau này nếu em muốn trừ điểm anh, báo trước cho anh biết một tiếng.
Đôi khi anh cũng không biết mình làm gì sai, nếu em không hài lòng thì nói ra, anh mới biết đường mà sửa lại.”
Lâm Duyệt lắc đầu, “Anh rất tốt, là vấn đề về phía em.”
Trần Lộc Xuyên ánh mắt hơi trầm xuống, anh nhìn cô một lát, chỉ nói, “Lâm Duyệt, những thứ khác anh không dám cam đoan, nhưng trên phương diện quan hệ nam nữ, anh tuyệt đối trung thành với em.”
Lâm Duyệt nghe vậy cảm động, song cũng không nói ra lời, chỉ gật đầu một cái.
***
Hai tuần sau, Lâm Duyệt bàn giao lại toàn bộ công việc ở Phong Hỏa, chính thức rời công ty.
Mọi người đều bận rộn, tuy muốn nhưng không thể tụ tập ăn bữa cơm chia tay.
Trước khi đi, Lâm Duyệt mua hết đồ uống trong máy bán hàng tự động ở công ty, mời mỗi người một chai.
Đến lượt Triệu Thanh Nhã, cô ta đứng dậy nhìn Lâm Duyệt nói câu cảm ơn.
Lâm Duyệt cười cười, “Về sau có cơ hội gặp lại.”
Đang định đi, Triệu Thanh Nhã gọi cô lại.
Lâm Duyệt quay đầu lại nhìn.
Triệu Thanh Nhã miết tay trên lon coca, vẻ mặt có phần xấu hổ, “Lần trước… gây phiền phức cho chị rồi.”
Lâm Duyệt giật mình, lắc đầu nói, “Việc này em nên nói với Trần Lộc Xuyên thì hơn.”
“Em nói rồi.” Triệu Thanh Nhã nhỏ giọng nói.
Lâm Duyệt cũng không biết nói gì hơn, cuối cùng đành phải quơ quơ chỗ đồ uống trong tay, cười nói, “Còn nhiều người chưa đưa nữa, chị đi trước.”
Triệu Thanh Nhã nhìn cô bước đi xa dần, còn nói thêm, “Nghe nói chị định mở cửa hàng, địa chỉ ở đâu vậy? Sau này có cơ hội em và bạn bè đến ủng hộ.”
Lâm Duyệt không dừng bước, coi như chưa nghe thấy.
Cô không muốn dây dưa gì với người này, tất nhiên cũng chẳng hi vọng có “sau này” với cô ta.
Đi hết một vòng, cuối cùng đến chỗ Trần Lộc Xuyên.
Anh đang gõ bàn phím, Lâm Duyệt im lặng bước đến, cầm lon nước lạnh áp lên cánh tay anh.
Trần Lộc Xuyên ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô.
Lâm Duyệt cười nói, “Em xong hết thủ tục rồi.”
Trần Lộc Xuyên nhận lấy lon cafe trong tay cô, “Bao giờ em đi?”
“Luôn bây giờ, em đến gặp sếp Đan rồi đi luôn.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Lát nữa gọi anh, anh tiễn em.”
Mời đồ uống xong, Lâm Duyệt đến văn phòng của Đan Nhất Phong, trước biếu ông hộp trà mua trong chuyến du lịch lần trước, “Trà không phải loại thượng đẳng, song nghe bảo rất đắng, có thể giúp tỉnh táo lúc làm việc.
Sếp đừng đốt dầu hoa hồng nữa, miễn cho mọi người lên án ngược đãi nhân viên.”
Đan Nhất Phong phá ra cười.
Lâm Duyệt nét mặt chợt trở nên kính cẩn, “Anh Đan, cảm ơn anh dạy dỗ, nhiều năm qua em đã học hỏi được ít nhiều.”
Đan Nhất Phong xua tay, “Cô đừng cảm ơn tôi, càng cảm ơn tôi càng khó chịu.”
Lâm Duyệt cười cười.
Đan Nhất Phong đứng dậy, bước vòng qua bàn đến trước mặt Lâm Duyệt, vươn hai tay, “Không nói nữa, cố lên.”
Lâm Duyệt cổ họng nghẹn lại, tiến lên ôm ông một cái.
Đan Nhất Phong vỗ vai cô, buông tay, “Tôi còn bộn bề nhiều việc, không tiễn được.
Sau này thường xuyên liên lạc.”
Lâm Duyệt gật đầu, nói câu tạm biệt rồi ra ngoài, khép cửa lại.
Cô đứng trước bàn làm việc của mình một lát, đưa mắt nhìn xung quanh.
Nói không luyến tiếc tất nhiên là giả.
Kể từ thuở chập chững ban đầu đến khi quen thuộc, hơn sáu năm gắn bó ở nơi này, giờ nhớ lại chỉ thấy biết bao nhiệt tình hăng hái trước kia dần trở nên mơ hồ.
Chấp niệm có thể làm con người ta quyết tâm dấn bước, cũng có thể âm thầm tiêu diệt toàn bộ ý chí.
Cuối cùng, cô ôm hộp giấy đã thu dọn xong đi đến chỗ Trần Lộc Xuyên.
Anh tự nhiên cầm hộ cô, tạm biệt mọi người trong phòng rồi cùng cô bước ra ngoài.
Đang giữa giờ làm việc, thang máy vắng tanh, chỉ có hai người bọn họ.
Trần Lộc Xuyên không khỏi nhớ đến hôm anh mới vào làm, Lâm Duyệt đưa anh đi nhận đồ, hai người yên lặng không nói.
Lúc đó xấu hổ, giờ đây cũng vẫn ngại ngùng.
Anh đột nhiên cảm thấy đi một vòng, kết quả cả hai vẫn giậm chân tại chỗ, không biết cuối cùng mấu chốt vấn đề nằm ở đâu.
Lâm Duyệt dường như cũng đang nghĩ đến việc này, cười nói, “Em đón anh đến, anh tiễn em đi, cũng tốt.”
Trần Lộc Xuyên nhìn sang cô, nhàn nhạt cười.
Lâm Duyệt quay đầu nhìn anh, “Trần Lộc Xuyên, em hỏi anh một câu cuối.”
“Từng yêu, bánh ú mặn, chè đậu ngọt…”
Lâm Duyệt bật cười, “Ai thèm hỏi anh cái đó.
Em muốn hỏi anh, người ta hay nói lập trình viên hay coi mấy người bên phòng kế hoạch là kẻ ngốc, anh cũng nghĩ thế về em sao?”
Trần Lộc Xuyên trầm ngâm.
Lâm Duyệt trừng anh, “Anh còn phải do dự?” Nhưng chỉ lát sau, cô đã đổi giọng, “Tốt lắm tốt lắm, anh khỏi trả lời, em tự hiểu rồi.
Vậy nên, đây là lĩnh vực anh am hiểu, cho dù em có cố gắng thế nào cũng là kẻ ngốc chỉ biết lên kế hoạch, lập trình viên các anh mới là người giỏi giang biến ý tưởng của mấy kẻ ngốc thành sự thật.”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Em đang phát biểu nhân dịp nghỉ việc?”
“Đúng đó, anh vỗ tay đi, phối hợp một chút.
Sau này em làm Tây Thi của cửa hàng văn phòng phẩm rồi, không còn cơ hội nữa đâu.”
Trần Lộc Xuyên im lặng, đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, để hộp giấy trên tay sang bên, kéo cô lại hôn..