Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi đàn ông đem lòng yêu say đắm một người phụ nữ, yêu đến si mê cuồng dại nhưng người ấy lại không hề cam tâm tình nguyện ở bên anh ta, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Một là anh ta sẽ chôn vùi tình cảm ấy sâu trong đáy lòng mình, yêu nhưng chấp nhận buông tay, bằng lòng đứng từ xa nhìn người ấy vui vẻ trao yêu thương cho người đàn ông khác, cái đó tóm gọn lại là thành tâm chúc phúc.
Những người đàn ông như thế hắn là không đủ can đảm cũng như năng lực để giữ được cô gái mà mình yêu, hoặc là anh ta yêu một cách tỉnh táo và không chịu nổi sự lạnh lùng tàn nhẫn của con gái mình yêu tha thiết, chọn một lối đi mới, tìm một người khác lấp đầy khoảng trống trong tim dù cho không yêu cuồng dại nhưng cũng đong đầy những mật ngọt hàn hoan.
Cũng có thể xem đây là một con đường an toàn.
Và dĩ nhiễn trường hợp còn lại chính là con đường hiểm hóc.
Những người lựa chọn con đường này thường là những người cương quyết đến cực đoan.
Càng không có được càng hứng thủ, họ đủ năng lực can đảm đủ sự mạnh mẽ trong nội tâm để chịu đựng những thương tổn trong cuộc tình đơn phương.
Ngay từ đầu, khi Hoàng Phong biết rằng bản thân mình không thể buông tay, không thể rung động và yêu thêm một ai ngoài Nguyệt Vy, hắn đã biết con đường hắn đi không hề dễ dàng.
Cho đến nay, đã không ít lần hắn cảm thấy mất kiên nhẫn và hoàn toàn bất lực với cuộc tình này.
Hắn chờ đợi Nguyệt Vy động lòng vì hắn, chờ đợi một ngày cam tâm tình nguyện ở bên hắn nhưng hắn càng chờ lại càng thất vọng, càng chờ lại càng đau khổ càng bất lực.
Hắn thật sự chịu đủ rồi.
Khi biết tin
Nguyệt Vy âm thầm làm thủ tục chuyển vào kí túc xá, hẳn lặng người, đầu óc trống rỗng, sự giận dữ thiêu rụi lí trí hẳn.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ hắn có cảm giác mất mát thật vọng lại đau đớn mẫu thuẫn như vậy.
Lúc này đây, nhìn ánh mắt phức tạp tràn đầy mâu thuẫn phẫn nộ của Hoàng Phong, Nguyệt Vy vừa sợ hãi vừa xót xa.
Cô biết hắn thất vọng về cô, nhưng việc làm này của Hoàng Phong Nguyệt Vy không thể nào tiếp nhận được.
Thấy hắn càng lúc càng tới gần, Nguyệt Vy càng thêm run rẩy sợ hãi, cô đưa mắt nhìn chiếc còng tay trắng bạc sống lưng lạnh toát, tóc gáy cũng dựng đứng cả lên.
Sắc mặt Nguyệt Vy tái xanh, cánh môi anh đào run rẩy, cô gọi tên hắn không ngừng, cô nói cô không hề muốn đi, cũng không chán ghét hắn.
Thế những những lời nói nay đáng ra không nên phát ra trong tình huống này, nó chỉ làm cho Hoàng Phong trở nên giận dữ hơn thôi.
Mặc cho Nguyệt Vy khóc lóc, hắn vẫn nằm chặt lấy hai cổ tay cô,
Nguyệt Vy hét ầm lên, cô vẫy vùng như điên.
Đúng lúc còng tay chuẩn bị vòng vào tay cô, Nguyệt Vy đạp mạnh vào chân Hoàng Phong.
Chiếc công sáng lóa rơi xuống đất, phát ra thanh âm trầm đục quỷ dị.
Nguyệt Vy nhân cơ hội liều mạng đẩy Hoàng Phong ra, lao nhanh ra cửa lớn.
Bên ngoài trời đã đổ mưa từ lúc nào, sấm chớp ầm ầm nổi lên rạch nganh những tia sáng chói lóa trên nền trời đen nghịt.
Nguyệt Vy vừa chạy vừa khóc, ra đến cổng nhà hàng, từng hạt mưa lạnh buốt tát vào da thịt cô.
Lạnh đến run người, nhưng không lạnh bằng trái tim cô bây giờ.
Mưa càng lúc càng to, Nguyệt Vy chẳng do dự gì mà chạy nhanh ra bên ngoài.
Sự khiếp sợ phẫn uất khiến đầu óc cô mụ mị, nước mắt nước mưa che kín tầm nhìn, mặt đường trơn ướt khiến cô không may trượt chân ngả xuống.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Nguyệt Vy run rẩy quay đầu lại, Hoàng Phong một thân sơ mi quần tây ướt mèm chạy dưới mưa.
Trong mưa, cô nghe rõ tiếng nói cuồng nộ của hắn: “Em điên rồi có đúng không? Đứng lại ngay cho tôi.”
Cổ chân Nguyệt Vy bị đau, hai đầu gối dập mạnh xuống nền đá trên vỉa hè, đau tiểu tái người, Nguyệt Vy đè nén cảm giác sợ hãi trong lồng ngực, cô lồm cồm bò dậy, hơi quay đầu nhìn về phía Hoàng Phong.
Mái tóc hắn rủ xuống che đi đôi con người thầm thủy, lồng ngực hắn cường trán phập phồng dưới áo sơ mi, tựa như đang rất tức giận.
Nguyệt Vy nhìn thấy hắn càng lúc càng tới gần, dây thần kinh sợ hãi lên dây cót, mặc kệ đau đớn từ cổ chân, cô đứng dậy, lao nhanh xuống đường.
Trong đầu cô lúc đó chỉ có duy nhất một suy nghĩ chạy, phải chạy mà thôi nào đầu suy nghĩ được nguy hiểm cận kề phía trước.
Ánh đèn pha chói lóa từ đầu dọi tới kéo theo tiếng còi hơi dồn dập khiến Nguyệt Vy khiếp sợ.
Cô run rẩy nghiêng đầu nhìn tới, bỗng nhiên toàn thân tê cứng bất động.
Chiếc xe tải to lớn như con quái vật khổng lồ lao nhanh về phía cô, đèn pha chói mắt chiếu trực tiếp lên mặt cô, trước mắt nhòe đi.
Xung quanh truyền đến tiếng la hốt hoảng, tựa như nhìn thấy được một vụ tai nạn kinh người sắp diễn ra.
Trong tích tắt, khi Nguyệt Vy còn đang tê cứng người tại chỗ, bỗng có từ đầu có tiếng gào rất to, là giọng đàn ông hòa lẫn trong tiếng mưa cùng tiếng còi xe inh tai: “Nguyệt Vy!!!
Người đó giống như dùng hết tâm can ruột gan mà gọi tên cô vậy, đau thương tuyệt vọng đến xé lòng.
Rất lâu sau này, Nguyệt Vy vẫn không thể quên được thanh âm đấy, bởi vì nó chất chứa cả nỗi mất mác đau thương của người đàn ông yêu cô như sinh mệnh.
Trên đường, người người vây quanh một chiếc xe container to lớn.
Máu me lênh láng trên mặt đường ướt đẫm, những vệt máu hòa lẫn trong những vũng nước mưa.
Một người đàn ông nằm bất động dưới mưa, áo sơ mi thấm ướt dính sát vào người, mưa xối xuống ướt đẫm khuôn mặt anh ta, nhưng máu từ trên đầu vẫn không ngừng chảy ra.
Ánh đèn pha hắt xuống thân thể người đàn ông, đám đông vây quanh ngày càng nhiều.
Cục diện nhất thời hỗn loạn, giao thông ùng tắc.
Trên vỉa hè, một vài người đang đỡ Nguyệt Vy dậy, cô lảo đảo đứng lên nhưng đầu óc choáng váng khiến cô ngã xuống, chân tay mềm nhũn bất lực.
Sắc mặt tái xanh không còn một giọt máu, mặc kệ người ta ngăn cản, cô dùng chút sức lực yếu ớt còn lại của mình không ngừng gọi tên Hoàng Phong: "Hoàng Phong, Hoàng Phong, Hoàng Phong...!Anh đâu rồi?” Cô nhớ, khi chiếc container chỉ còn cách cô vài cm, hắn đã lao vào đẩy cô lên vỉa hè, sau đó, sau đó thì sao nữa cô không biết được.
Sự sợ hãi kinh khiếp chưa từng có khiến tay chân Nguyệt Vy run lẩy bẩy, cô hoảng loạn gào tên Hoàng Phong, dáo dác nhìn quanh, hoang mang sợ hãi đủ thứ cảm xúc đan xen khiến Nguyệt Vy như mất hết khí lực.
Và rồi, đến khi ánh mặt trong veo dừng lại ở đám đông đang vây quanh chiếc container ở đẳng trước, cô như chết lặng.
Có người nói: "Máu chảy nhiều quá, mau gọi xe cấp cứu.
Mau lên."
Một người khác nói: "Hãy xem anh ta còn sống không?”
Mưa vẫn rơi nặng hạt, trên nền trời bỗng nhiên sấm chớp rạch ngang một tia chói lóa, tiếng ầm đinh tai vang lên.
Khung cảnh hỗn loạn càng thêm phần u ám, nhuẩm đẫm mùi chết chóc.
Phút đó, Nguyệt Vy cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Ngay cả sức lực đứng vững cũng không có, cô ngã gục xuống, một vài người đỡ Nguyệt
Vy tới chỗ Hoàng Phong.
Đến khi nhìn thấy khuôn mật máu me của Hoàng Phong năm đó, hơi thở cô như bị rút cạn, lồng ngực thoi thóp không thở nổi, cô lê lết đến chỗ Hoàng Phong, nằm chặt lấy tay hắn.
Bàn tay ấm áp giờ đã lạnh ngắt không còn độ ẩm, máu me loang lổ thẩm ướt cả lòng bàn tay của cô, Nguyệt Vy gào khóc như điên: “Hoàng Phong, Hoàng Phong, anh đừng chết.
Anh đừng chết.
Hoàng Phong, anh tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi.”
Giữa trời mưa, Nguyệt Vy ngồi xổm bên người Hoàng Phong, tóc tại có rủ xuống dính bê bết vào mặt.
Hai tay nhỏ bé mơn trớn khắp mặt Hoàng Phong, nước mắt từng giọt rơi xuống, hòa lẫn trong máu me.
Hoàng Phong nằm yên không đáp lại, không chuyển động, không có ảnh mắt sắc lạnh nào nhìn cô...!Không có, hoàn toàn không.
Một vài người kéo Nguyệt Vy ra, y tá bác sĩ gấp rút đưa Hoàng Phong lên giường cứu thương rồi nhanh chóng đưa vào buồng xe.
Một nhóm y tá khác thì thì ôm lấy Nguyệt Vy đưa lên cùng, lúc này cô đã hoàn toàn hôn mê.
.