Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả đêm hôm đó, Nguyệt Vy trấn trực không ngủ được.
Cô ôm gối sang phòng mẹ.
Nhìn thấy cô, mẹ cười hiền: "Lại đây nào, lâu rồi hai mẹ con mình không ngủ chung nhỉ?
Nghe giọng mẹ, cô bỗng dưng thấy lòng mình dễ chịu vô cùng, tựa như có dòng nước ấm đi qua.
Hai mẹ con nói rất nhiều chuyện với nhau, bên ngoài cửa sổ ánh trắng sáng ngời.
Vài vệt sáng hắt lên khuôn mặt gầy gò của mẹ, đôi mắt mẹ nhắm nghiền, hai hãm mắt trũng sâu, mẹ gầy đi rất nhiều, gầy đến đáng thương, Nguyệt Vy thấy lòng mình bùi ngùi một cổ xót xa không nói nên lời.
Bỗng nhiên cô thấy mình xấu xa bất hiểu biết bao nhiêu? Mẹ tảo tần nuôi cô ăn học, lo lắng ân cần hết lòng chăm sóc cho cô, mọi hi vọng tình thương của mẹ đều đặt lên cô, thế nhưng thời gian qua thứ mà cô đến đáp mẹ là gì đây?
Cô dàng thời gian yêu đương, thay vì đó có thể tự đi làm thêm kiếm tiền tranh trải học phí giúp đỡ mẹ.
Cô dành thời gian để đau khổ tưởng nhớ một kẻ đàn ông phụ bạc, bỏ cô đi không nói một lời, để rồi mẹ cô một mình hiu quạnh trong căn nhà nhỏ, một mình lặng lẽ tất bật kiếm tiền nuôi cô.
Và giờ đây...!để bao nhiều rắc rối như đồng tơ vò đè ép cô trong sự cùng quân không lối thoát, cô phải làm sao đây? Phải làm sao để thoát khỏi Hoàng Phong đây, cô không muốn mình trở thành lí do ngăn đường cho cuộc hôn nhân Hoàng Phong.
Càng không muốn dính líu đến hắn.
Cô chỉ muốn bình yên sống một cuộc đời thật đẹp, không yêu đương nhọc nhân gì nữa.
Việc cô cần làm bây giờ là học thật giỏi, sau này ra trường kiếm một công việc ổn định để mẹ cô sống một đời thật sung túc.
Chỉ thế thôi là đủ rồi.
Mẹ cô vốn là người khó ngủ, khi nào cũng trăn qua trở về hơn một tiếng đồng hồ mới vào giấc.
Vậy mà, bây giờ, mẹ cô đã ngủ từ rất lâu rồi, mà cô vẫn còn tỉnh táo lạ kì.
Trong đầu cô cứ thường trực suy nghĩ đáng sợ đó, nếu như mẹ cô biết được chuyện giữa cô và Hoàng Phong thì sẽ thế nào đây? Nếu như mẹ biết được cô chính là cô gái mà Hoàng Phong đang qua lại, là nhân tố khiến Hoàng Phong không muốn kết hôn thì phải làm sao đây? Một đêm thao thức trấn trọc, Nguyệt Vy tỉnh dậy với đôi mắt thâm quần như mắt gấu trúc.
Cả người uể oải không chút sức lực.
Nếu sáng nay không phải nộp bài báo cáo, có lẽ cô đã xin nghỉ ở nhà một hôm.
Đúng 6 giờ sáng, cô rời giường, đánh răng rửa mặt xong thì định ra ngoài ăn sáng.
Không ngờ chỉ vừa mở cửa nhà vệ sinh ra, đã nhìn thấy mẹ cô đang đứng đợi, trên mặt là vẻ nghiêm nghị giận dữ, bà cầm chiếc điện thoại iphone trên tay, khỏe mỗi run rẩy: "Nói cho mẹ biết, điện thoại này từ đâu mà có?"
Trong đầu Nguyệt Vy nổ oành một tiếng, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của mẹ càng thêm lo sợ.
Nguyệt Vy không kịp nghĩ nhiều, tìm đại một lời bao biện: "Điện thoại này...!là của bạn con cho mượn.
Cái của mẹ cho con bị rớt xuống nước không xài được nữa.
Nên là con mượn bạn...!định vài hôm nữa sẽ trả cho nó.
Giọng mẹ cô cao lên: "Bạn nào? Bạn nào của con lại giàu có như thế, tuy mẹ không rành, nhưng cái điện thoại này người ta quảng cáo trên tivi không dưới mười lần.
Giá của nó gần năm mươi triệu.
Bạn của con là ai, dẫn mẹ đi gặp đi."
Nguyệt Vy là con gái bà đương nhiên bà biết, nó tệ nhất là nói dối.
Mỗi lần nói dối mặt mày đều tải xanh, ấp a ấp ủng như vậy.
Nguyệt Vy cúi thấp đầu, cô nhìn mẹ tức giận càng thêm hoảng loạn.
Đang không biết thế nào, thì đột nhiên mẹ cô lên tiếng: "Nói cho mẹ nghe, ở đầu con có điện thoại này?" “Con là của bạn con.
Cho con mượn xài đỡ thôi." “Bạn nào? Tên gì? Ở đâu? Gia cảnh thế nào lại có thể cho con mượn cái điện thoại đắt tiền như vậy?"
Cô bước lại gần mẹ, mếu máo nói: "Con nói thật mà.
Con làm sao biết cái điện thoại nảy lại mắc như vậy.
Cái này là của bạn con thật mà?” Thấy mẹ cô vẫn nghiêm nghị tỏ vẻ không tin, cô liều mình nói.
"Mẹ không tin chiều con dẫn người đó đến gặp mẹ, điện thoại này là bạn con cho mượn.
Nó thấy con không có không có điện thoại xài nên cho mượn đỡ.
Hà Thu nheo mắt nhìn con gái: “Con nói thật?”
Nguyệt Vy mím môi gật đầu: "Con...!nói thật "Vậy tại sao mặt mày lại tái xanh thế kia?" Mẹ cô vẫn còn nghi ngờ.
Nguyệt Vy nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Tại...!tối qua...!con ngủ không được nên mới vậy thôi." Hà Thu nhìn dáng vẻ điềm đạm của con gái, trong lòng không khỏi dao động.
Phải chăng là do bà quá đa nghi.
Con gái của bà xưa nay thế nào bà phải là người rõ nhất sao lại không tin tưởng nó.
Nếu nó thật sự như những đứa con gái hư hỏng khác, vì tiền, vì điện thoại đẹp, vì xe sang, nhà rộng mà bán rẻ bản thân thì có lẽ người đáng trách đầu tiên phải là bà.
Có con mà nuôi dạy không tốt, quản không nghiêm.
Hà Thu thở ra một hơi, dịu giọng lại: "Nguyệt Vy, mẹ mong là mẹ hiểu lầm con.
Nếu như mẹ biết con làm điều gì sai trái sau lưng mẹ, mẹ không sống nổi đầu con à.
Con gái...!
Bà ôm Nguyệt Vy vào lòng, nhỏ giọng thì thầm: "Mẹ không thể cho con nhiều thứ nhưng những gì mẹ có thể, mẹ đều làm tất cả cho con.
Chi mong con sống một đời thật đẹp, thật lương thiện, đừng chạy theo lối sống thực dụng mà buông thả bản thân mình.
Những thứ như điện thoại này, tốt nhất là nên dùng tiền của mình để mua.
Không phụ thuộc không trông chờ vào tiền của người khác.
Đem trả chiếc điện thoại này cho người ta, mẹ mua cho con cái mới, có thể không đẹp hơn.
Nhưng nó là của con.” Nguyệt Vy mỉm cười, lại ôm mẹ chặt hơn một chút, cô nghẹn ngào: "Con cảm ơn mẹ.
Con hiểu ý mẹ rồi." Sáng đó, sau khi ăn sáng xong, Nguyệt Vy chuẩn bị đến trường.
Điện thoại hiện lên mười cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là của Hoàng Phong, cô không lưu tên danh bạ, nhưng nhìn dãy số liền biết là của hạn.
Có lẽ lúc nãy nghe thấy tiếng chuông điện thoại liên tục nên mẹ cô mới phát hiện ra điện thoại này.
Thật may là mẹ tin tưởng, nếu không cô cũng không biết làm sao.
Sáng nay, người của Hoàng Phong lại đến đón cỔ.
Nguyệt Vy vốn không muốn chút nào, nhưng chạy trời không khỏi nắng, chỉ cần cô không chấp thuận điều gì, Hoàng Phong lại uy hiếp cô, buộc cô phải phục tùng.
Cũng giống như bây giờ, khi Nguyệt Vy từ chối lên xe, bảo rằng muốn đi xe buýt, tài xế nói rằng: “Nếu cô chủ không chịu lên xe, cậu chủ lệnh cho chúng tôi, ngày mai vào tận nhà đón cô đi học.
Đấy lòng Nguyệt Vy sinh hận, cô ghét vô cùng cảm giác bị trói buộc khó chịu này.
Cô nhìn trước nhìn sau một hồi, sau khi đảm bảo không có ai, mới nhanh le vọt lên xe.
Trong lòng lại thở dài ão não.
Sáng nay, bầu trời sao lại u ám đến thế.
Xe chạy được một đoạn, thì điện thoại trong túi reo lên.
Nguyệt Vy nhận máy, tiếng nói của Hoàng Phong liền truyền đến: "Em làm gì bây giờ mới chịu bắt máy.
Cái giọng điệu chất vấn này thật khiến người ta phát bực.
Cô nén ấm ức, nhỏ tiếng trả lời: "Bây giờ tôi mới cầm điện thoại.
Nghe vậy, giọng Hoàng Phong mới dịu đi: “Tôi muốn nhìn thấy em.
Chấp nhận cuộc gọi video đi.
Chân mày Nguyệt Vy nhíu chặt lại, cô bực bội nói: “Tôi không muốn." "Không muốn?” Tiếng cười khẽ không truyền đến bên tại: "Tôi không phải đang xin ý kiến của em.
.