Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tòa biệt thự nguy nga tráng lệ hiện ra, sừng sực giữa bóng đêm như một lâu đài giữa đời thực.
Màu sơn trắng xóa càng thêm chói lóa giữa bóng tối.
Cảnh cổng sắt mở ra, phát ra tiếng rên vang kẽo kẹt, thanh âm vừa uy nghiêm lại vừa đáng sợ.
Chiếc Lamborghini tiến thẳng vào sân.
Ảnh đèn lấp lóe trong sân tỏa ra thứ ánh sáng hoe vàng rực rỡ, cánh cửa sang trọng mở ra.
Một chân giày da đen bóng tiếp đất.
Hoàng Phong nhanh chóng tiến về cửa sau, kéo Nguyệt Vy ra ngoài.
Cô ra sức phản kháng, hai tay bám víu vào cánh cửa sống chết không chịu buông ra.
Nguyệt Vy hét ầm lên: “Thả tôi ra...!tôi không đi.
Có ai không? Cứu...!cứu tôi.”
Hoàng Phong thở dài một tiếng, ngọn đèn nhu hòa chiếu lên gương mặt hắn, vài sợi tóc đen nhánh che đi đội con người thâm thủy, cả người như tỏa ra khí lạnh.
Hãn dừng bước, quay người nhìn bàn tay nhỏ bé của cô giữ chặt vào mép cửa xe, cười lạnh một tiếng: “Vy ơi là Vy, ngoan một chút sẽ chết sao em?" Hoàng Phong nới lỏng cà vạt, dáng vẻ hết sức mất kiên nhẫn.
Minh Khang ngồi trong xe, tựa hồ mỗi hội đã chảy ròng ròng sau lưng.
Liếc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Nguyệt Vy vẫn ngang bướng giữ chặt mép cửa, dùng sức nằm chắc, mặt mày đầm đìa nước mắt, ngồi thụp xuống cổ chấp không đi theo Hoàng Phong.
Minh Khang hít một ngụm khí lạnh, trong lòng lại không khỏi cảm thông lo lắng cho Nguyệt Vy.
Cô gái này, không lẽ không biết hành động của mình lúc này có bao nhiêu nguy hiểm hay sao? “Lái xe.” Hoàng Phong lạnh lùng lên tiếng, lông mày nhíu chặt lại dường đang rất giận dữ.
Minh Khang nghe lệnh Hoàng Phong, không dám phản kháng nhưng nhìn cô gái phía sau còn đang ra sức bám víu thì phân vân lưỡng lự, đắn đo không biết có nên nhấn ga hay không.
Mãi đến khi, tiếng quát đáng sợ của
Hoàng Phong lần nữa vang lên: "LÁI” Lúc này, Minh Khang có ăn gan trời cũng không dám kháng lệnh, tức tốc nhấn ga, xe lao vút đi.
Chỗ bám víu cuối cùng cũng không còn.
Nguyệt Vy ngã vật ra giữa nền đá.
Cái lạnh cắt da cắt thịt xâm nhập vào trong làn váy mỏng khiến cô run lên bần bật, cả người thoi thóp năm giữa sân.
Bầu trời hôm nay đen như mực không có lấy một vì sao, chỉ le lói một bóng trăng đơn độc nhưng đám mây u ám kia cũng sắp che mất nửa vầng trăng.
Cảnh tượng trước mắt khiến lòng người đột nhiên chênh vênh đến lạ.
Gió đêm vút qua, chiếc váy mỏng phất lên đến tận đùi làm lộ ra vùng da thịt trắng sáng.
Nguyệt Vy nằm co ro giữa sân, đôi chân trần run lên mãnh liệt, ánh đèn mờ ảo phủ lên thân thể gầy yếu mang đến một loại mỹ cảm không chân thực.
Cô khóc nấc lên: "Tại sao tại sao chứ? Tại sao lại ép buộc tôi? Tôi muốn về, muốn về.”Hoàng Phong chẳng quan tâm những lời cô nói, hắn nhàn nhã bước lại gần, khom người, bể bổng có lên, nhìn thấy ngón tay đỏ ứng của cô, thở hắt ra một hơi: "Đau rồi đúng không? Đáng đời em.
Nguyệt Vy không đáp, im lặng căn chặt môi.
Cánh cổng sau lưng từng chút khép lại, Nguyệt Vy đưa mắt nhìn theo từ khóe mi rỉ ra một giọt lệ.
Bỗng dưng cô có cảm giác, từ đây về sau những ngày tháng tự do tự tại của cô sẽ nằm yên sau cánh cổng đen sì to lớn đó.
Chẳng thể nào quay lại.
Không phải là biệt thự lúc trước nữa, là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Vừa vào trong, Nguyệt Vy đã bị không gian rộng thênh thang của căn biệt thự làm cho choáng ngợp, tựa như lạc vào cung điện giữa đời thực nguy nga tráng lệ nhưng lại tràn ngập sự lạnh lẽo đáng sợ.
Trần nhà treo đầy những chùm đèn pha lê lấp lánh, ánh sáng bao phủ khắp nơi, đẹp để hoa lệ nhưng chẳng có chút ấm áp.
Hoàng Phong đặt Nguyệt Vy ngồi xuống sô pha, vừa thoát khỏi vòng tay hãn cô lập tức nhảy cầng lên tức tốc chạy ra ngoài.
Hoàng Phong cũng không vội đuổi theo.
Hắn chỉ nhàn nhã thả người xuống sô pha, hai chân vắt chéo bộ dạng hết ung dung nhàn nhã như bậc quân vương, ngón tay nhịp nhịp trên thành ghế, không chút ưu tư suy tính.
Hắn tựa như đã nắm rõ mọi sự trong tầm tay.
Quả nhiên là như vậy.
Nguyệt Vy run rẩy áp sát lưng vào cửa, đôi đồng tử co rút mãnh liệt nhìn về phía Hoàng Phong.
Cửa không tài nào mở được, mật mã là vân tay của hản, Nguyệt Vy biết hắn đem cô tới đây hoàn toàn có sự tính toán, đầu dễ dàng để cô thoát được.
Nguyệt Vy giương đôi mắt ngập nước nhìn hắn, cảnh môi run run bật ra vài tiếng nức nở: “Hoàng Phong tôi xin anh...!thả tôi ra...!làm ơn buông tha cho tôi.
Cầu xin anh....!xin anh thả tôi.
Xin anh mà."
Hoàng Phong phóng ánh nhìn lãnh đạm về phía cô, khỏe môi gợi lên một nụ cười nhẹ nhàng: "Lại đây nào." Hằn ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô.
Nguyệt Vy lắc đầu nguầy nguậy: “Xin anh đừng như vậy nữa.
Tôi không muốn.
Anh thả tôi đi.
Thả tôi.
Tôi muốn về
Hoàng Phong khép mi, thở hắt ra một hơi.
Hắn đứng lên, nới lỏng cà vạt, ném mạnh xuống sô pha, từng bước đi về phía cô.
Mỗi bước đi đều như giẫm lên dây thần kinh của cô, Nguyệt Vy căng thắng cực độ, nhìn trái nhìn phải tìm cách thoát thân.
Nhưng vô vọng, hắn đã tới gần.
Nguyệt Vy càng ra sức lùi về sau, chỉ hận không thể dán luôn vào cánh cửa.
Hoàng Phong chống tay lên cửa vây lấy cô trong vòm ngực rộng lớn, ở góc độ này hắn có thể cảm nhận được sự sợ hãi tột độ của cô gái trong lòng.
Bỗng dưng đáy lòng dâng lên chút xót xa, hắn chạm khẽ vào má cô, ngón tay mân mê nhẹ nhàng mang theo sự quyến luyến mê hoặc: “Vy, một tháng qua...!em có nhớ tôi không? Hửm.
Nguyệt Vy căn chặt môi, im thin thít không nói gì.
Hai tay cào cấu vào cánh cửa tựa như đang phải chịu cực hình.
Trên mặt cô hiện rõ sự căm ghét tột độ.
Hắn biết Nguyệt Vy chỉ mong hắn cách xa cô càng xa càng tốt, chỉ muốn hắn xem cô như người xa lạ, làm gì có chuyện nhớ hắn.
Điều này, còn viển vông hơn bất cứ thứ gì.
Hắn lại áp sát cô, một tay tóm eo cô kéo vào ngực, một tay nâng cằm cô lên buộc cô đối diện với đội con người đen như mực của hắn: “Vy của tôi, hôm nay là sinh nhật của em, tôi thật lòng không muốn miễn cưỡng hay nổi giận với em chút nào.
Vậy nên, cất ngay cái bộ mặt như nghênh chiến đại dịch này cho tôi đi, hiểu không?"
Hàng mi run run khép lại, từ khỏe mi tuôn ra một giọt lệ trong veo: "Tôi muốn về.
Xin anh." "Về đâu? Hôm nay là sinh nhật em, tôi sao có thể để em buồn bã một mình được.”
Cô mấp máy mỗi, run run nói: “Hoàng Phong, anh đừng như vậy nữa.”
Hắn cười, lau sạch nước mắt trên má
Nguyệt Vy, ân cần nói: “Không khóc không khóc nữa nha.
Tôi chỉ đơn giản là muốn đón sinh nhật cùng em thôi."
Nguyệt Vy nghe vậy, mờ mịt nhìn hắn: "Sau đó anh sẽ để tôi về sao?" Hoàng Phong lại cười, nhưng ánh mắt đã ánh lên sự lạnh lẽo, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng lại giống như đang thách thức: “Em đoán xem?”
Nói rồi, hắn cũng không quan tâm đến câu trả lời của Nguyệt Vy, mặc kệ vẻ mặt không cam tâm của cô, hắn nằm tay cô đi thẳng lên lầu.
Tay hắn rất ấm, năm ngón tay đan chặt vào tay Nguyệt Vy không rời.
Nguyệt Vy sống chết không chịu đi, ngồi xổm xuống, ấm ức nói: “Thả tôi ra...!tôi không muốn đi.
Không muốn.
Hàn không hề nổi giận, chỉ khẽ cười một tiếng, tựa như đang nuông chiều một đứa trẻ nghịch ngợm rồi chẳng nói chẳng rằng bể cô lên, tựa như bể một công chúa đi thẳng lên cầu thang, rồi lên thẳng tầng thượng.
Cả quá trình đó, Nguyệt Vy vẫn luôn phản kháng giãy dụa kịch liệt, Hoàng Phong nhẹ nhàng trấn áp, hắn nói: "Nhìn em hãng hải như vậy, hay chúng ta thử vận động một chút nhé?" Còn cố tình cúi thấp người, ái muội thổi thổi vào tại cô: “Trời đang lạnh, tôi chỉ sợ em không chịu nổi thôi.
Nhưng nếu em muốn, tôi đương nhiên chiều em, thế nào, thử nhé?”
Chiêu này quả nhiên có tác dụng, Nguyệt Vy vừa nghe xong, bao nhiêu ấm ức nghẹn lại trong cổ họng, không khóc không nháo mặc nhiên cho hắn ôm lên sân thượng.
Hoàng Phong lúc này mới hài lòng thường cho cô một nụ hôn: "Ngoan lắm."
Nguyệt Vy nhắm mắt nhắm mũi chịu đựng, mãi đến khi lên đến tầng thượng.
Nơi đây ẩm áp những bóng đèn nhỏ nhắn vàng ánh, nở rộ tỏa sáng hệt như những đóa hoa lung linh.
Vòm kính giăng kín trên cao, có thể nhìn thấy bầu trời cùng ánh trăng mờ ảo nhưng vẫn ấm áp như ở trong nhà.
Hoàng Phong ấn vai cô ngồi xuống ghế.
Trên bàn là một chiếc bánh kem hai tầng rất to kem trắng xóa phủ quanh, trên mặt là hai cây nền khắc họa từ con số 22-số tuổi của Nguyệt Vy.
Một bàn tiệc nhỏ, bánh kem, hoa quả đồ ăn và một ít rượu vang đỏ.
Nến, đèn, không gian lãng mạn biết bao nhiêu.
Mọi thứ đều gọn gàng chỉn chu, chứng tỏ hằn đã cho người chuẩn bị trước còn việc “đón cô trở lại chỉ là điều hiển nhiên nằm trong kế hoạch.
Dù muốn dù không đêm nay cô cũng phải ở đây cùng hắn
Nói chính xác là, không phải đêm nay mà là sau đêm nay cô sẽ phải ở cùng hån.
Nguyệt Vy nghĩ đến đây, cả người không nhịn được mà run lên bần bật.
Nhưng hết thảy chỉ là màn dạo đầu, chuyện tiếp theo mới thực sự làm cô sợ hãi đến kinh hồn bạt vía..