Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một người phụ nữ trong bộ váy đen sang trọng quý phải bước vào đại sảnh công ty IPT.
Mỗi bước đi đều toát lên khí chất thanh lịch ngút ngàn.
Toàn bộ nhân viên nhìn thấy bà đều cúi đầu chào hỏi cung kính.
Hoàng Kim Ánh chỉ gật đầu nhẹ, đến quầy tiếp tân, bà tháo kính đen ra, đôi mắt sắc sảo nhìn người đối diện: “Hoàng Phong có trong phòng làm việc không?”
Cô lễ tân cúi người, điểm đạm đáp: “Thưa vâng.
Tổng giám đốc hiện tại đang trong phòng họp.
Mười phút nữa cuộc họp sẽ kết thúc.
Mời phu nhân lên phòng trà ngồi đợi ạ.
Hoàng Kim Ánh gật đầu, nhỏ nhẹ nói một tiếng cảm ơn.
Hai nhân viên khác dẫn bà vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Bà không ngồi đợi trong phòng trà, mà vào thẳng luôn phòng giám đốc.
Một nhân viên nhẹ nhàng hỏi: “Thưa phu nhân, ngài muốn dùng gì không a?"
Hoàng Kim Ánh mỉm cười: "Không cần đầu.
Cậu cứ làm việc của cậu đi Hoàng Kim Ánh mặc dù đã giả nhưng nhan sắc da dẻ vẫn bảo dưỡng rất tốt.
Khi mỉm cười, cả khuôn mặt bừng lên nét dịu dàng tươi trẻ.
Cậu nhân viên trẻ trong lòng không khỏi cảm khải, nhưng cũng ôm một bụng thắc mắc khó hiểu: "Tại sao mẹ con lại không có điểm gì tương đồng như thế? Mẹ Hoàng tổng rõ ràng khiến người gặp người yêu, dịu dàng đến hậu, dễ gần dễ mến, nhưng Hoàng tổng thì thật không dám dùng một từ dễ gần để hình dung.
Hai nhân viên không nói gì thêm, lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Hoàng Kim Ánh.
Phòng làm việc thiết kế theo kiểu không gian mở, bức tường kính chạy dọc khắp căn phòng, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến căn phòng thêm phần sạch sẽ sang trọng.
Tông màu chủ đạo là hai màu trắng đen, rạch ròi dứt khoát như chính chủ nhân của nó.
Hoàng Kim Ánh lại gần bàn làm việc, văn kiện trên bàn sắp xếp gọn gàng, tỉ mỉ đến mức từng mép giấy thẳng tắp với nhau một đường.
Con trai bà, bà rất hiểu, bất cứ thứ gì đều phải đặt tiêu chí gọn gàng ngăn nắp lên hàng đầu.
Nó còn mắc bệnh sạch sẽ kinh khủng, ly nước dùng riêng, chén bát dùng riêng, còn nhớ có lần bà nhầm lẫn uống nhầm ly nước của nó, kết quả cái ly đó bị Hoàng Phong ném luôn vào thùng rác.
Lần đó, Kim Ánh không kìm được mà nẵng Hoàng Phong một trận.
Nhưng Hoàng Phong vẫn không nói gì, chỉ để lại một câu: "Đồ của con, con không thích ai chạm vào.
Hồi đó, Hoàng Phong chỉ mới 14 tuổi mà thôi.
Kim Ánh nghĩ tuổi dậy thì nên trái tính trái nết cũng là điều bình thường, nên chẳng suy nghĩ nhiều.
Mãi đến một lần, bà nhìn thấy Hoàng Phong ăn chung một cái muỗng với Nguyệt Vy.
Đáng nói hơn, khi con bé đưa cây kẹo mút ăn dở đến bên miệng Hoàng Phong, thắng con trai trời đánh của bà không chút do dự mà há miệng ngậm vào.
Hoàng Kim Ánh nhớ mãi không quên ngày đó.
Lúc đó, bà nhận ra, Hoàng Phong đối xử với Nguyệt Vy rất khác biệt.
Áo quần trong tủ chỉ mỗi Nguyệt Vy có quyền động vào.
Khi ăn tôm, người khác phải dùng bao tay bóc, nhưng nếu là Nguyệt Vy, thì chỉ cần là con bé bóc nó sẽ ăn không do dự, chẳng cần bao tay gì cả.
Nguyệt Vy có thể tự động vào phòng Hoàng Phong mà không cần gõ cửa nhưng người khác thì không.
Nguyệt Vy có thể chạm vào nó nhưng người khác thì không.
Hồi đó, cả hai đứa đều còn nhỏ, bà cũng không suy xét gì, ai mà ngờ, sự việc lại ra nông nổi này.
Bây giờ nhìn bức hình Nguyệt Vy trên màn hình máy tính của Hoàng Phong, Hoàng Kim Ánh không khỏi thở dài.
Con trai của bà chẳng biết đã mê muội con bé Nguyệt Vy từ bao giờ rồi.
Bây giờ bảo nó buông tay còn khó hơn lên trời.
“Cạch.
Tiếng chốt cửa xoay truyền đến, đánh gãy dòng suy nghĩ của Kim Ánh.
Hoàng Phong trong bộ âu phục đen bước vào.
Ánh nắng bên ngoài hắt vào chiếu lên gương mặt nam tính của Hoàng Phong.
Vẫn là bộ dáng tao nhã ung dung đó, nhưng pha lẫn chút mệt mỏi uể oải.
Hắn nhíu nhíu mi tâm, nhìn thấy mẹ mình đến cũng không bất ngờ, đi lướt qua người bà, rồi ngả người xuống chiếc ghế giám đốc, mắt khép hờ tùy ý hỏi: “Con đang mệt.
Mẹ có chuyện gì thì nói nhanh đi." Tối qua Nguyệt Vy khóc cả đêm, hẳn dỗ dành đến gần sáng mới chịu ngủ, bây giờ đầu óc có chút choáng váng.
Thấy mẹ mình đến càng thêm mệt mói.
Hoàng Kim Ánh cũng không còn xa lạ với dáng vẻ lạnh lùng tùy hứng của con trai, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy mắc mắc.
Bà nén lại cảm giác buồn bực trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Mẹ tới đây thì chắc chắn con cũng đã đoán được chuyện mẹ muốn nói là gì rồi." Hoàng Phong nhíu chặt mi tâm, mắt khép hờ vẫn không lên tiếng trả lời.
Hoàng Kim Ánh tiếp lời: “Nguyệt Vy đang ở chỗ con có đúng không? Hoàng Phong im lặng, vài giây sau mới nhàn nhạt đáp: "Mẹ biết rồi còn hỏi con làm gì?” "Con..." Bà nghẹn lời, trong lòng không khỏi tức giận trước thái độ lạnh nhạt của con trai: “Con...!con ăn nói với mẹ như thể đó hả?"
Hoàng Phong thở hắt ra một hơi, hắn ngồi dậy, thản nhiên nói: “Nguyệt Vy đang ở chỗ con.
Mẹ không cần lo lắng gì cả.
Được rồi...!mẹ muốn hỏi gì nữa không? Tâm trạng con không được tốt, cho nên nếu mẹ muốn nhắc đến chuyện hôn nhân với Thiên Ân thì đừng nói gì cả.
Vẫn là câu nói đó, hôn nhân của con là do con quyết định, lấy ai là quyền của con.
Còn nếu mẹ muốn Thiên Ân làm con dâu mẹ, vậy thì mẹ cứ cưới cô ta đi, nhưng con nói trước, chú rể chắc chắn không phải con."
Hoàng Kim Ánh nhìn chăm chăm con trai, ngực phập phồng liên tục: "Hoàng Phong.
Con nói như vậy mà nghe được hả con? Con nói hôn nhân của con do còn làm chủ, con nói người con lấy do con quyết định vậy thì vì lý do gì Nguyệt Vy không có cái quyền đó.
Nó không muốn ở bên cạnh con, không muốn lấy con, cũng là quyền của nó.
Vì sao lại ép con bé?" Giọng bà không giấu được sự nghẹn ngào, hơn ai hết bà hiểu rõ cảm giác của Nguyệt Vy bây giờ.
Không chỉ đau khổ thôi đâu mà còn thất vọng còn bị quan còn phẫn nộ.
Nguyệt Vy bây giờ chẳng khác bà ngày trước là mấy.
Thế nên, bà vô cùng thương xót Nguyệt Vy, nhưng cũng xót xa cho con trai vì yêu phải một người không yêu mình.
Hoàng Phong nghe mẹ nói, chỉ lắng lặng phun ra hai từ: “Trách nhiệm.
Hoàng Kim Ảnh nhíu mày nhìn Hoàng Phong, nghi hoặc hỏi: “Ý con là gì?" “Chẳng phải mẹ từng dạy con phải biết chịu trách nhiệm với hành động của mình hay sao? Cô ấy bây giờ là người của con rồi, đương nhiên con phải chịu trách nhiệm với cô ấy.
“Con...!con..” Khóe miệng Kim Ánh giật giật, nửa ngày không thốt lên được một câu.
Hoàng Phong hướng bà, nhẹ nhàng nói: “Con phải làm việc rồi.
Nếu không lặng phun ra hai từ: “Trách nhiệm.
Hoàng Kim Ảnh nhíu mày nhìn Hoàng Phong, nghi hoặc hỏi: “Ý con là gì?" “Chẳng phải mẹ từng dạy con phải biết chịu trách nhiệm với hành động của mình hay sao? Cô ấy bây giờ là người của con rồi, đương nhiên con phải chịu trách nhiệm với cô ấy.
“Con...!con..” Khóe miệng Kim Ánh giật giật, nửa ngày không thốt lên được một câu.
Hoàng Phong hướng bà, nhẹ nhàng nói: “Con phải làm việc rồi.
Nếu không còn chuyện gì nữa mẹ về đi.
Hoàng Kim Ảnh cảm thấy đầu mình như bốc khói đến nơi, bà thở dốc, tức giận nói: "Hoàng Phong, rút cuộc con giấu con bé ở đâu rồi.
Con nói mau.
"Sớm thôi.
Con sẽ đưa cô ấy đến gặp mẹ với tư cách là con dâu của Hoàng gia.
Hoàng Phong đứng dậy, nhìn mẹ nói tiếp: "Còn bây giờ, con cho người đưa mẹ về.
Con trai của mẹ hiện tại không có thời gian tiếp đón mẹ.
Hoàng Kim Ánh kinh ngạc đến mức không nói nên lời, bà mở to mắt nhìn đứa con trai trước mặt, vẻ mặt hiện lên sự hoang mang tột độ.
Hoàng Phong-con trai của bà bất trị rồi.