Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Câu Chuyện Gia Tộc Họ Chu
  3. Chương 25-26
Trước /26 Sau

Câu Chuyện Gia Tộc Họ Chu

Chương 25-26

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 25: Bắt Đầu Săn Bắn

– Ngừng!

Cánh tay phải của Tào Báo đại tướng quân giơ lên, mấy ngàn cấm quân triều đình lập tức chỉnh tề dừng lại. Tào Báo đại tướng quân vẻ mặt nghiêm túc, thúc vào bụng ngựa dưới háng, đoàn thiết kỵ giống như hỏa diễm địa ngục đang cháy xông vào giáo trường. Lúc đi ngang qua cột cờ bị gãy, lạnh lùng hừ một tiếng.

Đông Giao săn thú, hằng năm đều có sự tranh chấp lớn nhỏ. Nhưng chỉ cần những tranh chấp này kết thúc trước khi săn thú, hoàng thất cũng sẽ không so đo.

Giục ngựa đứng giữa ngay sân rồi dừng lại, Tào Báo xuống ngựa, đứng trước cờ xí có chữ “Chu” tung bay.

– Tất cả sĩ tử vương công, lập tức đứng thành hàng nghe lệnh!

Môt âm thanh như tiếng sấm cuồn cuộn quét qua giáo trường, ngay cả mây trời cũng bị xua đuổi. Vị thống lĩnh cấm quân này giống như Chiến Thần chốn nhân gian, một cỗ hơi thở khổng lồ bàng bạc bào trùm cả giáo trường. Đè nén toàn bộ hơi thở của các vị vương công tử đệ này xuống.

Oong!

Chiến mã hí dài, mạnh mẽ như Phương Lâm, Hứa Thuận cũng không dám chậm trễ, vội giục ngựa đi qua. Mỗi một đầu thống lĩnh đại tướng quân của triều đình, đều là cao thủ Thoát Thai cảnh. Cao thủ như vậy, chỉ cần một ngón tay thôi là có thể đè chết một cao thủ Trụ Thai cảnh!

Các đệ tử của Đại Chu trong sân mặc dù rất kiêu ngạo, nhưng cũng nhanh chóng xếp thành hàng. Ở chỗ này, Tào Báo chính là đại diện cho hoàng gia. Đối kháng cùng với hắn chính là tự đi tìm đường chết!

Vốn là giáo trường rất hỗn loạn, lập tức trở nên ngay ngắn rõ ràng, mỗi một con chiến mã đều hàng ngũ chỉnh tề, mọi người đều không nói lời nào, chuẩn bị nghe lệnh.

Tào Báo nhìn lướt qua tứ phương, khẽ vuốt cằm. Lúc này mới đưa tay vào ngực, móc ra một cuộn thánh chỉ màu vàng, đọc lên.

– Phàm là sĩ tử vương công nghe tên, lập tức trình diện!

– Mãng Hoang hầu phủ!

– Có!

Hứa Thuận giơ cánh tay lên, trả lời.

Ánh mắt của Tào Báo quét qua, sắc mặt Hứa Thuận khẽ biến, vội vàng cúi đầu.

– Cẩm Tú hầu phủ!

– Có!

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Cao Vi lập tức lên tiếng.

– Trấn Quốc hầu phủ!

– Có!

Cả trường im lặng, chỉ có thanh âm Tào Báo đọc danh sách và đơn độc một chữ ‘có’.

– Rất tốt, lần Đông Giao săn bắn này, tất cả vương hầu, đại công triều đình, thượng quan ở kinh thành của Đại Chu đều đến đông đủ, không có thiếu một ai cả!

Nói xong lời này, Tào Báo mới thu thánh chỉ lại, để trong ngực. Sau đó liền đứng thẳng dưới lá cờ có chữ ‘Chu’, nhìn về phương hướng Hoàng Thành, không hề nhúc nhích!

Một đạo hào quang năm màu tốc độ cực nhanh, chỉ trong một chớp mắt đã xuyên qua không khí lướt qua giáo trường. Một cỗ lực lượng làm cho người ta kinh hãi tràn ngập bầu trời, từ bầu trời phát ra thanh âm răng rắc, tựa hồ bị mũi tên này chia làm hai mảnh.

– Lại là một mũi tên!

Phương Vân ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đạo hào quang kia. Nhìn vào hình ảnh mơ hồ trong đạo hào quang năm màu đó, Phương Vân có thể đoán đó là mũi tên từ trong hoàng cung phát ra.

Ầm!

Sâu bên trong dãy núi Đông Giao, đất trời rung chuyển, từ rất xa truyền đến một tiếng rống của cự thú vang lên trước khi chết! Âm thanh vô cùng vang dội, dường như ngay cà màng nhĩ cũng bị xé rách.

– Lên đường!

Đại tướng quân Tào Báo đột nhiên rút trường kiếm ngang hông ra, vẻ mặt nghiêm túc lớn tiếng hét to.

Ầm ầm!

Cấm quân Đại Chu ở ngoài năm ngàn trượng chia làm mười hướng, gót sắt ngựa tung bay, nhanh như điện chớp đã vào sâu trong dãy núi mênh mông. Mỗi một lần Đông giao săn thú, đều có cấm quân hộ tống, bảo vệ các vương công tử đệ này.

– Săn thú! Săn thú! Săn thú!

Trên giáo trường tràn đầy tiếng hoan hô, nét hưng phấn hiện lên trên mỗi khuôn mặt. Các sĩ tử luôn quen sống trong an nhàn sung túc, đây là thời gian bọn hắn có cảm giác giết chóc trên chiến trường, là phương pháp tốt nhất để họ thả ra những cảm giác đè nén ở trong lòng.

– Mỗi một lần Đông giao săn thú, cũng là cách để hoàng thất khảo nghiệm thực lực của các thế gia. Con cháu lúc săn bắn càng tốt, cũng chính là thể hiện sức nặng của các thế gia trong lòng hoàng thất càng cao. Nhưng mà, những thứ này cùng các ngươi cũng không có liên quan. Trương Anh, Chu Hân, một lát nữa sau khi đi vào, các ngươi không nên dùng vũ khí, hãy lấy lần săn thú này để tôi luyện, dùng quyền pháp để chiến đấu, làm như thế đối với tu vi võ đạo của các ngươi sẽ có trợ giúp thật lớn. Mặt khác, nhớ kỹ, không được đi vào trong sâu, ở nơi đó có nhiều loại thú dữ, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ!

– Chúng ta hiểu.

Trương Anh, Chu Hân hưng phấn nói. Lần đầu tiên tham gia Đông Giao săn thú, hai người vừa khẩn trương vừa hưng phấn.

– Đệ đệ, một lát nữa, ngươi hãy ở bên cạnh ra. Ta dẫn ngươi đi vào trong Đông Giao để cho ngươi biết một chút!

– Ừ!

Đông Giao săn thú này chính là lần đầu tiên Phương Vân tham gia. Vào kiếp trước, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn thấy một gã sĩ tử cỡi ngựa đạp tuyết, giương cung săn bắn, Phương Vân trong lòng hết sức hâm mộ. Nhưng mà, ngại mình thân thể gầy yếu nên cũng chỉ có thể đến vực mà thèm cá ( ý nói là chỉ nhìn mà không làm được). Hôm nay, tâm nguyện cũng đã được đền bù!

“Đông Giao săn thú được lập nên từ lúc có Đại Chu, khoảng hơn một nghìn dặm, bên trong Đông Giao, có không ít các loại mãnh thú do hoàng thất bắt về. Các loại hung vật của Man Hoang, Địch Hoang, Di Hoang cũng có thể tìm thấy được ở bên trong. Thậm chí còn có cả các loại yêu thú của Mãng Hoang và của vùng biển Minh Hoang. Vô cùng phong phú. Ở bên trong Đông Giao săn thú, cũng có thể tăng thêm sự hiểu rõ đối với ngũ hoang, chuẩn bị cho sau này nhập ngũ!”

Phương Vân âm thầm tính toán, phần thưởng của hoàng gia chỉ là thứ yếu, mà những lợi ích đạt được khi nắm rõ tình huống Ngũ hoang mới là cần thiết.

Pháp lệnh của Đại Chu, tất cả vương công tử đệ, sau mười lăm tuổi và trước hai mươi tuổi phải đạt được chiến công trong quân. Nếu không nghe lệnh, sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc ngàn dặm, cách chức làm thứ dân!

Cấm quân Đại Chu rất nhanh đã biến mất trong núi tuyết mênh mông, kế đó, liền đến phiên sĩ tử Đại Chu xuất phát lên đường. Chỉ nghe thấy từng thanh âm hét lên, các sĩ tử trên giáo trường cho kỵ mã tung bay, còn có người đem theo cả chó săn, hướng về dãy núi mênh mông trắng như tuyết mà lao đi.

Cùng lúc này, đám người Cao Vi, Dương Bưu, Thái Phong, Hứa Thuận, Lý Thần cũng đang thương nghị.

– Thế huynh, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?

Cao Vi len lén nhìn sang huynh đệ Phương gia một cái, nhỏ giọng nói.

– Không vội, hiện tại cấm quân triều đình đang ở đây, nếu như quang minh chính đại ra tay chính là tìm chết.

Hứa Thuận ngồi yên trên lưng ngựa, ngồi thẳng tắp, điệu bộ như nắm đại cục trong tay.

– Ý của thế huynh rất đúng…

Thái Phong cẩn thận nói. Lúc Hứa Thuận nói chuyện, làm cho hắn có cảm giác người này vô cùng cao thâm.

– Tạm thời không nên kinh động đến bọn hắn. Một lát sau khi tiến vào khu vực Đông Giao săn thú, lập tức cùng bọn họ tách ra, không nên khiến cho bọn hắn hoài nghi. Phương Lâm có tu vi Khí tràng cấp, chắc chắn hắn sẽ đi sâu một chút vào bên trong dãy núi Đông Giao. Lúc đó ra tay là được. Phải biết rằng, mỗi một lần săn thú, mặc dù có các cấm quân bảo vệ, nhưng vẫn có một số người bị thương. Huynh đệ Phương gia, nếu như bị thú dữ ăn thịt hoặc bị giết chết thì cũng không trách được chúng ta!

Hứa Thuận mắt đầy thâm ý nhìn vào dãy núi tuyết mênh mông phía trước, ánh mắt híp lại, lộ ra hàn quang khiến người ta lạnh người.

Đám người Thái Vi, Cao Phong, Dương Bưu nghe vậy liền biết Hứa Thuận này chính là muốn mượn thú dữ trong dãy núi Đông Giao diệt trừ huynh đệ Phương gia. Trong lòng lạnh xuống, thầm giật mình vì sự xảo trá của Hứa Thuận, đồng thời cũng không khỏi khen tặng một tiếng.

– Thế huynh, cao minh!

Mắt thấy các sĩ tử Đại Chu đeo cung tên vào, nắm chó săn, đi vào trong núi, giáo trường rất nhanh đã trống vắng. Hứa Thuận cũng giục vào bụng ngựa, đẫn dầu đi trước, đồng thời quát khẽ.

– Đừng có đứng đó, đi!

Đám người Cao Vi hội ý, đi theo sau Hứa Thuận, tùy ý chọn lấy một phương hướng, rồi đi vào dãy núi.

– Cực khổ đưa cứu binh đến, rồi ra điệu bộ không làm gì cả, nhất định là có vấn đề. Lần Đông giao săn thú này, sợ rằng sẽ không yên lặng lắm!

Phương Vân nhìn sau lưng mấy người này, cười lạnh nói. Có đánh chết, hắn cũng không tin những người này không có ý nghĩ gì khác, toàn tâm nguyện ý đi săn thú.

– Không cần lo lắng, binh tới tướng đỡ, nước tới đấp đất chặn. Nếu như bọn họ muốn ‘săn thú’, vậy thì cứ theo họ ‘săn thú’.

Phương Lâm nhìn phương hướng bọn họ biến mất, nói.

Chỉ chốc lát sau, bọn người Phương Lâm, Phương Vân, Chu Hân, Trương Anh cũng cưỡi ngựa đi vào bên trong dãy núi tuyết mênh mông.

…..

Phương Lâm và Phương Vân sau khí giúp Trương Anh, Chu Hân săn thú một lúc, liền từ biệt, đi theo con đường riêng của mình, phóng ngựa đi hướng đông của dãy núi Đông Giao.

– Chú ý tới phía sau xem có người theo dõi không?

Phương Lâm nói, hai người bọn họ song song đi, lặng lẽ nói chuyện.

– Ừ, đám người Cao Vi, Thái Phong đúng là chưa bỏ ý định, phái những người khác theo dõi chúng ta!

Phương Vân gật đầu, ý bảo đã biết.

– Tạm thời đừng đả thảo kinh xà, một lát nữa, chúng ta kéo khoảng cách ra, săn một vài con dã thú.

– Ừ, chờ bọn hắn có thêm hành động gì tiếp thì hãy nói.

Hai huynh đệ cỡi ngựa không nhanh không chậm, cử chỉ thần sắc một chúc khác thường cũng không có. Nhưng nội tâm có thể thấy rõ. Một lát sau, hai người cưỡi ngựa đi sâu vào bên trong một chút.

Đây là một cái khe có cây tuyết chương trên nền tuyết khổng lồ trắng xóa. Trong đống tuyết này, những bụi cây có thể sinh trưởng được đều là những cây có sinh mệnh vô cùng dị thường. Ở nơi này hầu như không thấy vương công tử đệ nào, hơn nữa, khoảng cách của bọn họ cũng rất xa.

Ngao!

Một con cự viên cao to, lông trắng đầy người đột nhiên từ trên một cành cây, đưa trảo ra, đánh về phía ngựa của Phương Lâm. Hai huynh đệ ngửa đầu, không có ý động thủ.

– Loại cự viên hoang dã này lực lượng rất mạnh, hai cánh tay có thể xé rách cả hổ báo. Lấy năng lực của ngươi có thể đánh thắng được.

Kình phong đập vào mặt, nhưng ánh mắt của Phương Lâm vẫn bình tĩnh, thờ ơ.

Cự viên đập xuống, cách khoảng Phương Lâm ba trượng thì đột nhiên không khí bị chấn động, khí tràng phát ra, một cỗ lực lượng cường đại trong nháy mắt đập vào đầu nó. Cự viên lượn trên không trung bị đập xuống, máu văng đầy đất.

– Nhược điểm của con cự viên này chính là đầu. Những bộ phận khác trên thân thể hắn vững như nham thạch, nhưng phần đầu lại rất yếu ớt. Ngươi thử một chút!

Phương Lâm nói và làm việc vô cùng mẫu mực, dễ dàng giết chết một con cự viên, sau đó rong ngựa, từ từ đi.

Ngao! Ngao!

Trong lúc nói chuyện, lại có năm đầu cự viên khác từ trong bụi cây, bổ nhào tới Phương Lâm. Trong đó có bốn đầu bị khí trành của Phương Lâm chấn động, hai con đôi một đụng đầu nát bấy. Còn một đầu khác, thì Phương Lâm dùng khí tràng vô hình đẩy qua cho Phương Vân!

Két!

Phương Vân ở trên lưng ngựa ngồi yên như núi, một cánh tay nhanh như tia chớp vươn ra, một chưởng lập tức chắt đứt đầu vượn. Động tác gọn gàng, cực kỳ tĩnh táo, không có chút nào ướt át bẩn thỉu.

======

Chương 26: Mãnh Thú Ngũ Hoang

Nhìn thấy Phương Vân nhanh chóng dứt khoát giết chết cự viên, Phương Lâm rốt cuộc cười.

– Cũng là ta quá lo lắng, đệ đệ, nhìn thủ đoạn của ngươi, đã có được thực lực chiến đấu cần thiết rồi.

– Ý của đại ca, ta hiểu. Đánh nhau trong chiến tranh, nếu bên nào nương tay chính là tự diệt vong. Đệ tử thế gia chúng ta, khi ra chiến trường, nhất định không được nương tay, đạo lý này ta hiểu.

– Như vậy là tốt rồi. Ta vốn là lo lắng ngươi không hạ thủ được. Dù sao, trước kia ngươi ngay cả con gà cũng không dám giết.

Vẻ mặt Phương Lâm vui mừng, đối với Phương Vân chân chính yên tâm.

– Nhưng mà, sau này ngươi nhập ngũ rồi nhất định phải cẩn thận. Đông giao là khu vực săn bắn của hoàng gia, cự viên có lực lượng mạnh cũng không nhiều lắm. Nhưng tại Man Hoang chân chính, cự viên có thực lực mạnh không chỉ là một đám mà là đến mấy ngàn. Cho dù là chính ta, một khi đã bị bao vây thì cũng chính là chịu chết.

Phương Lâm nhắc nhở.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Phương Vân vốn không để ý mấy, nhưng khi nghe Phương Lâm nói như vậy liền trịnh trọng gật đầu, thầm nghĩ chính mình đã quá khinh thường mãnh thú Man Hoang rồi.

– Còn có một vật, ngươi phải cẩn thận, đó chính là Độc Tiễn Chương của Địch Hoang!

Phương Lâm vừa nói, khí tràng xuất hiện, bao quanh lấy một cỗ thi thể cự viên, sau đó ném mạnh ra ngoài hơn mười trượng!

Vèo!

Ngoài mười trượng kia, một chỗ tuyết động đột nhiên có động tĩnh, tiếp theo đó lại có một loạt âm thanh rít tai. Ngay sau đó, hơn mười đầu nhọn màu bạc khoảng hơn một thước phá không bay ra, lả tả găm vào trên thi thể của cự viên.

Chỉ nghe thấy tiếng vèo vèo, bỗng nhiên có khói xanh phát ra từ thi thể của cự viên kia, sau đó bị ăn mòn dần. Lúc rơi xuống đất thì chỉ còn có một bộ xương tanh hôi.

Tách!

Ở ngay chỗ tuyết đọng, có nhiều vật nhỏ nhọn dài màu bạc trắng nhanh chóng bay ra, lượn là tứ phương, bay tán loạn ở trong không trung, lả tả mấy cái rồi không thấy gì cả.

– Dọa người a!

Nhìn thấy Độc Tiễn Chương này lợi hại như thế, Phương Vân cũng là sợ hết hồn. Độc Tiễn Chương này có mũi nhọn lại có độc tính quá sức mãnh liệt.

– Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Độc Tiễn Chương này trời sinh đã có tính cẩn thận, chỉ cần gió thổi cỏ lay, lập tức sẽ bắn ra độc tiễn ở trên người. Nhưng mà, loại Độc Tiễn Chương này cũng không có chủ động công kích người. Cho nên cũng không cần lo lắng quá. Ở Địch Hoang, dị tộc chủ yếu lợi dụng độc của nó để luyện chế ra độc dược, rồi bôi lên đao kiếm!

Phương Lâm nói ra, thuộc như lòng bàn tay.

– Đại ca, đây là nội dung huấn luyện trên Thiên Xà Sơn sao?

Phương Lâm đột nhiên hỏi.

– Ha ha, đệ đệ quả nhiên thông minh. Những thứ này đúng là nội dung giảng dạy trên Thiên Xà Sơn. Mỗi người trước khi vào quân đội nhất định phải thuộc những thứ này.

Phương Lâm cười nói.

Hai huynh đệ từ từ đi về phía trước, vừa đi vừa phân biệt các loại hung cầm, dị thú trong dãy núi Đông Giao.

Ở một chỗ ngay sườn núi, ngay chỗ tuyết đọng thành gò cao, có hai gã vương công tử đệ mặc đồ da đang ẩn thân trong đống tuyết, len lén nhìn hai người.

– Xem ra, bọn họ tạm thời sẽ không có rời đi. Dựa theo tốc độ này của bọn họ, muốn đi qua ngọn núi này cũng phải cần đến hai canh giờ. Điều kiện đủ rồi, có thể báo cho các thế tử.

– Ừ, ngươi ở chỗ này quan sát, ta đi báo cho các thế tử.

Hai người nhẹ giọng nghị luận nói.

– Ngươi đi đi! Ta ở đây quan sát được rồi.

Hai người tách riêng ra, một người ở lại giám sát, một người lẳng lặng đi ra, sau đó vỗ ngựa rời đi.

Tên Vương công tử đệ vừa rời đi, hai người Phương Lâm, Phương Vân liền xuất hiện sau đống tuyết đó, một chưởng liền đánh ngất tên sĩ tử ở lại giám sát.

– Đi theo hắn, xem thử bọn Cao Vi chuẩn bị cái gì ở trên đường!

Hai huynh đệ không nói lời nào, lặng lẽ đi ở sau, theo dõi.

Ở một ngọn núi phía bắc, đám người Hứa Thuận, Cao Vi, Thái Phong, Dương Bưu đang buồn chán đến chết vây quanh một đống lửa, yên lặng nướng một con thỏ hoang.

– Thế tử, thế tử, có tin tức.

Ở một con đường nhỏ ngay lưng núi, một gã sĩ tử đang cưỡi ngựa nhanh mà đến. Thấy người này, đám người Hứa Thuận tinh thần phấn chấn, ném con thỏ trong tay đi, đứng lên.

– Như thế nào?

Dương Bưu phóng người qua, gấp giọng nói.

– Phương gia huynh đệ đang săn thú ở hướng nam trong sơn cốc. Chúng ta quan sát một thời gian ngắn, dường như Phương Lâm đang giúp cho Phương Vân quen thuộc với hung cầm dị thú Ngũ hoang. Lấy tốc độ của bọn họ, trong vòng hai canh giờ, có thể sẽ vẫn ở trong cốc.

Sĩ tử báo tin cúi đầu, không dám kiêu ngạo. Ở trước các vị có gia thế thâm sâu này, không phải một người con của quan lại bình thường có thể so sánh được.

– Rất tốt, có thể hành động!

Hứa Thuận nói.

– Chờ một chút.

Lý Thần đột nhiên đứng dậy.

– Phương Lâm kia cũng là cao thủ Khí Tràng cấp. Chúng ta để người theo dõi hắn, hắn có thể hay không có phát hiện ra.

Mọi người liền trầm mặc.

– Không cần lo lắng những thứ này, tên Phương Lâm này, nếu như theo những gì Dương Khiêm nói với ta. Thì lấy tâm tính của hắn sẽ không có để ý đến những thứ này đâu. Lại nói tiếp, coi như là hắn có phát hiện ra chúng ta theo dõi, giám thị hắn, cũng chưa chắc hắn đem chúng ta để vào trong mắt. Mà còn cho chúng ta cơ hội!

Hứa Thuận híp mắt lại, suy tư trong chốc lát rồi nói.

– Thế huynh nói có lý, tính cách của Phương Lâm, chỉ sợ coi như là biết rồi, cũng chưa chắc để chúng ta vào trong mắt. Trong vòng hai canh giờ, bọn họ hẳn là vẫn còn ở bên trong sơn cốc!

Cao Vi lúc này cũng lên tiếng. Bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên tham gia Đông Giao săn thú. Đối với địa hình ở đây cũng rất là quen thuộc.

– Ừ, cho dù thế nào, lần Đông Giao săn thú này chúng ta cũng phải vãn hồi thể diện. Nếu không, sau khi ra khỏi dãy núi này, mấy người chúng ta sẽ trở thành trò cười! Sau này cũng sẽ không có người tin phục chúng ta nữa.

Thái Phong lời này nói ra cũng coi như là quyết định cho mọi người.

– Rất tốt, xem ra chúng ta đã thống nhất ý kiến rồi.

Hứa Thuận gật đầu, sau đó cho tên sĩ tử theo dõi kia thối lui.

Năm người đứng ở trên đỉnh núi trong chốc lát, đưa mắt tên sĩ tử đó rời đi. Đột nhiên phi thân lên ngựa, nhằm hướng dãy núi tây bắc mà đi.

– May mà chúng ta có đi theo, bọn người này, quả nhiên có âm mưu.

Ở một chỗ tuyết đọng lại, Phương Vân nhô đầu ra.

– Đệ đệ, cũng là do ngươi thông minh. Cái tên kia, tuyệt đối không ngờ rằng ngươi đã sớm xem thấu tâm tư của hắn.

Phương Lâm khen.

– Tên kia tự nhận mình là thông minh, còn không phải bị đại ca ngươi lừa ư.

Phương Vân cười nói.

Hai huynh đệ nhìn nhau cười một tiếng, đồng thời đi ra. Hai người cúi xuống rất thấp, nhanh chóng theo sau năm người kia.

Hai người cũng không có cỡi ngựa, không ngừng đi trong tuyết. Ở trong núi này, tốc độ của ngựa cũng giảm đi rất nhiều so với đi trên đất bằng phẳng, hai người đi bộ cũng có thể miễn cưỡng đuổi theo.

Chỉ trong thời gian uống một chun trà, năm người phía trước rốt cuộc cũng đã ngừng lại, năm người đứng trên một gò tuyết, dường như đang đợi ai.

– Oh? Bọn họ còn đang đợi người!

Ào!

Một cơn gió lạnh từ trong đống tuyết ào ra, một tiếng bước chân bình ổn vang lên, một gã cấm quân khoác chiến giáp Đại Chu bước ra. Tên cấm quân này cao khoảng chừng tám thước, toàn thân che giáp. chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, ánh mắt lạnh như băng.

– Bọn người này lại tìm tới cấm quân triều đình!

Phương Vân, Phương Lâm chấn kinh. Tu vi binh lính cấm quân, cũng là trận pháp cấp, cảm giác cực kỳ nhạy cảm. Hơn nữa mỗi người đều có công pháp riêng của mình. Hai người không dám coi thường, ngừng hô hấp lại, lẻn vào bên trong tuyết trắng.

– Oh?

Cả người tên cấm quân Đại Chu này tỏa ra một cỗ hơi thở hắc ám, nhìn về chỗ ẩn thân của hai huynh đệ Phương Vân, Phương Lâm ẩn thân, cũng không có phát hiện gì, liền thu ánh mắt lại “Có thể là dã thú”

– Nói đi, tìm ta có chuyện gì?

Hơi thở của tên nam tử nặng nề như núi, chỉ nhìn lướt qua đám người Hứa Thuận cũng khiến cho họ cảm thấy áp lực.

– Thế tử tại giáo trường bị huynh đệ Phương gia làm nhục rồi, chúng ta cần sự trợ giúp của ngươi.

Cao Vi ấp úng nói, mặc dù tên nam tử trước mắt này trước đây đã từng là bộ hạ của Mãng Hoang hầu, nhưng một khi đã tiến vào cấm quân, đó lại là một bước lên trời, thân phận địa vị hoàn toàn khác trước.

– Các ngươi nên biết, cấm quân kỷ luật sâm nghiêm, các ngươi nếu như muốn giết huynh đệ Phương gia, thứ cho ta không phụng bồi.

Nam tử nói xong, liền muốn xoay người rời đi.

Đám người Cao Vi nhất thời sắc mặt khó coi, mặc dù trong lòng bọn họ không vui, nhưng cũng không dám nói gì.

Vào cấm quân, là tiền đồ vô lượng. Cái gì công pháp, đan được cũng đều có thể được hoàng thất ban thưởng. Ở nơi này, rất có thể tương lai lại có một Tứ Phương hầu Phương Dận. Phải biết rằng, vài chục năm trước, Tứ Phương hầu Phương Dận cũng chỉ là một tên binh linh trong cấm quân.

Đám người Cao Vi, Thái Phong, Dương Bưu, Lý Thần đưa mắt nhìn về Hứa Thuận, ở đây chỉ có hắn là họ Hứa cho nên cũng chỉ có hắn nói được.

– Đại nhân, chờ một chút.

Hứa Thuận vội vàng gọi tên cấm quân này lại, mặc dù chỉ là một tên binh lính, nhưng hắn cũng không dám cao giọng ở trên, cẩn thận nói.

– Chuyện xúc phạm quân kỷ, chúng ta tự nhiên sẽ không dám nói đại nhân đi làm.

– Nếu như vậy, nói đi. Các ngươi muốn ta làm chuyện gì?

Nam tử dừng bước lại, nhìn lướt qua Hứa Thuận.

– Là như thế này. Huynh đệ Phương gia đang ở hướng nam trong sơn cốc săn thú, chúng ta cũng không cần ngươi xuất thủ. Chỉ cần ngươi ra tay đẩy hung cầm dã thú ở chung quanh đỉnh núi này qua sơn cốc kia là được rồi! Lấy thực lực của đại nhân, làm việc này hẳn là không có vấn đề gì.

– Nếu như chỉ có như vậy, ta có thể đáp ứng các ngươi.

Nam tử suy nghĩ một chút, gật đầu.

– Ta đây thay thế tử cảm ơn đại nhân. Sau chuyện này, Mãng Hoang hầu nhất định sẽ nhớ ân tình của đại nhân.

Hứa Thuận chắp tay nói, lời nói hết sức vừa lòng người.

– Ừ.

Nam tử gật đầu, đi sâu vào bên trong núi, vượt qua chỗ hẽm đã không còn thấy bóng dáng.

– Đi, làm bước cuối cùng xong là chúng ta có thể nắm chắc rồi.

Hứa Thuận nói, xong rồi dẫn bọn họ đi về hướng tây.

– Bọn người kia rốt cuộc muốn làm gì?

Khoảng cách quá xa, lại có cấm quân triều đình ở đó, hai người Phương Vân cũng không có nghe được Hứa Thuận cùng với tên cấm quân kia nói gì. Khom người xuống, hai người trong tuyết đi theo năm người kia.

……

Ở một cái động quật sâu, có một phiến đá ở ngay đó. Hai bên động quật lại có lửa đang cháy, khói đen bốc lên. Bên trong động lại là tối đen như mực, không biết động sâu bao nhiêu.

Ở ngay cửa động, có rất nhiều hài cốt của động vật. Có hươu nai, cũng có sư tử, hổ, gấu. Đám người Hứa Thuận, Dương Bưu lúc này đang đứng trước cửa động, trong tay mỗi người đều có một chi đầm đìa máu tươi của các con động vật.

– Hỏa Bạch Cốt Thú hẳn là đang sống trong động này, loại mãnh thú Địch Hoang này thích nhất là máu thịt tươi, đặc biệt là máu thịt tươi của loài người. Một lát nữa đợi cấm quân kia đem dã thú chung quanh chạy tới. Các ngươi lập tức ném máu thịt này ra, sau đó trốn đi.

Hứa Thuận ánh mắt lóe lên, trong đôi mắt lưu chuyển lên vô số âm mưu quỷ kế.

– Lát nữa, chúng ta lợi dụng bầy thú đem bọn người Phương Vân, Phương Lâm tách ra. Sau đó thừa dịp công kích Phương Vân có thực lực yếu hơn. Không cần giết chết hắn, chỉ cần để lại trên người hắn vài vết thương, để máu chảy ra là được rồi. Hỏa Bạch Cốt Thú thích nhất là máu người, một khi ngửi thấy được, rất dễ lâm vào trạng thái điên cuồng. Đến lúc đó, mấy người chúng ta lại đang kéo Phương Lâm, tên Phương Vân hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!

Quảng cáo
Trước /26 Sau
Theo Dõi Bình Luận
May Mắn Của Anh Hạnh Phúc Của Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net