Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tháng tám, tôi và Hoắc Thời An quay trở lại căn biệt thự ở lưng chừng ngọn núi.
Vị trí đó rất đẹp, xung quanh có lắp đặt thiết bị giám sát, chỉ cần có xe lên núi là tôi biết được ngay.
Tuyệt đối bí ẩn.
Giống như lời Hoắc Thời An nói, tôi có chạy khỏa thân trong rừng cũng không ai nhìn thấy.
Cơ mà, khỏa thân thì không thể, chứ bơi còn có thể.
Lúc mặt trời sắp xuống núi, tôi bì bõm bơi trong bể, Hoắc Thời An mặc quần bơi ngồi bên cạnh nhìn tôi bơi, như người cha già ở bên nhìn đứa con của mình, toát lên vẻ hiền từ.
Tôi bơi ếch từ tốn qua lại, không biết hắn móc đâu ra một con vịt vàng, bị hắn bóp kêu chít chít.
Sau đó hắn ném con vịt vàng vào trong bể bơi, vỗ tay một cái, “Hoài Hoài, tiếp chiêu đi!”
“…………”
Hoắc ba tuổi sau khi lùi khỏi showbiz, vẫn như trước kiên trì nhây bằng thực lực.
Không bao lâu sau Hoắc Thời An xuống nước, tôi dời đường nhìn theo bản năng, trông thấy động tác bơi tự do của hắn rất tuấn tú, tốc độ nhanh như gắn mô tơ sau mông, hơn nữa còn kéo dài bền bỉ.
Lúc này đây tôi rất hâm mộ vóc dáng của hắn.
Nhưng tôi không kiên trì rèn luyện, tôi không có nghị lực giống như hắn.
Nguyên nhân chủ yếu là mỗi ngày tôi phải tiêu tốn biết bao nhiêu thể lực.
Dù là thời trai trẻ hay đến độ tam thập nhi lập, hầu như tôi đều chỉ phụ trách hưởng thụ thành quả lao động của hắn.
Chỉ dưới tình huống đặc thù tôi mới gánh vác trọng trách chủ lực.
Ví dụ như năm đó hắn bị thương gãy chân ở phim trường.
Tôi bồi hồi xúc động, thoáng một cái đã sáu năm trôi qua kể từ ngày hôm đó.
Nghĩ tới đây, tôi nhìn về phía Hoắc Thời An, không phải năm tháng khiến con người ta già đi hay sao? Hắn già chỗ nào chứ? Càng ngày càng muốn mạng tôi, đúng là..
Hoắc Thời An phát hiện ra ánh mắt của tôi, lại bắt đầu chơi nhây bơi ngửa, khoe khoang lực eo hết sức mạnh mẽ của hắn.
Sau đó lại nằm ngửa bất động trên mặt nước, show đôi chân dài và cơ ngực màu đồng..
Tôi cúi đầu nhìn chân tay trắng lòa của mình, lặng lẽ bơi về phía cầu thang.
Hoắc Thời An lập tức bơi tới bên cạnh tôi, vơ lấy tôi ôm chặt, “Thế nào hả?”
Tôi biết rõ còn hỏi, “Cái gì thế nào?”
Hắn hất mái tóc ướt nước, “Vóc dáng người đàn ông của em.”
Tôi không cho hắn hả hê, “Bình thường.”
Hắn khom lưng cắn tôi một cái, dụ dỗ rằng, “Khen anh mấy câu đi.”
Tôi mỉm cười, “Không muốn.”
Hắn dùng sức nắm lấy gương mặt tôi, “Em xem em đấy, có một đống thói xấu, cũng chẳng dịu dàng săn sóc gì cho cam, suốt ngày giẫm đuôi chọc tức anh, sao anh chẳng đếm xỉa tới ai, chỉ thèm khát em thôi chứ?”
Tôi bị hắn đập vào mu bàn tay đau điếng, “Em bỏ bùa anh.”
“Đấy, anh biết ngay mà.” Hắn híp mắt, “Anh sợ chết, nếu em bỏ bùa rồi, phiền em bỏ tới cùng, đừng có lương tâm lên tiếng ôm bùa bỏ chạy, anh nghiện rồi em lại bỏ chạy, chết người đấy.”
Tôi nhìn hắn, nhìn đến khi đôi tai hắn đỏ lên mới thu hồi tầm mắt.
Hoắc Thời An vuốt mấy sợi tóc ướt nhẹp nước rủ trước trán ra sau đầu, buồn bực thở hắt một hơi, lẩm bẩm rằng, “Mấy lời tâm tình phải nói nhiều một chút, không là nói không hay.”
Tôi liếc mắt nhìn hắn, “Ủa ban nãy là lời tâm tình đó hả?”
Hắn trợn trừng mắt, “Không phải chắc?”
Tôi hỏi ngược lại, “Nó đó hả?”
Hắn cắn răng, “Chứ không phải à?”
“…….”
Hai chúng tôi anh một câu tôi một câu nạt nhau mấy phút, trình độ ấu trĩ không phân cao thấp, xêm xêm nhau.
Hoắc Thời An vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út tôi, đột nhiên thở dài thườn thượt.
Tôi chợt có dự cảm chẳng lành.
Với độ hiểu biết của tôi về hắn, hắn như vậy nhất định đòi làm tình.
Hai giây sau, hắn cắn tôi một cái, nhìn chòng chọc tôi bằng ánh mắt cháy bỏng, “Lại nói, bao nhiêu năm như vậy, hai đứa mình còn chưa chơi dưới nước.”
Khóe mắt tôi giần giật, biết ngay đòi làm mà.
“Ý nghĩa lớn lao nhất của cuộc sống là gì? Hắn vừa hôn tai tôi, vừa tẩy não tôi, “Ý nghĩa lớn lao nhất của cuộc sống chính là không ngừng thử nghiệm, không ngừng đổi mới, không ngừng khiêu chiến, cuối cùng cả thể chất và linh hồn đều được thăng hoa.”
Tôi nắm lấy tay vịn đi lên.
Hắn kéo tôi vào trong nước, như con gấu bám lấy tôi, “Hoài Hoài ơi…”
Tôi ghét bỏ đẩy hắn qua một bên, “Có gọi bố ơi cũng vô dụng.”
“……..”
Hoắc Thời An hờn dỗi chui vào trong làn nước, nhanh chóng bơi đi.
Tôi với lấy chai và ly rượu, rót hai ly rượu vang, ngẩng đầu lên nhìn hoàng hôn khuất chân trời.
Tôi thực sự không muốn nhìn mỹ nam, chỉ liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút, cũng dễ dàng chọc lửa thiêu thân.
Cách đó không lâu suýt chút nữa mất khống chế rồi.
Mùa hạ, trên núi mát mẻ hơn ở nội thành.
Tôi khép hờ hàng mi cảm nhận gió núi mơn man, đột nhiên có hai cái tay ôm lấy chân tôi, kéo cả người tôi xuống nước.
Tiên sư hắn chơi trò quỷ tha ma bắt gì vậy?
Hoắc Thời An ở dưới làn nước hôn tôi, thấy tôi sắp xỉu rồi mới ôm tôi ngoi lên mặt nước.
Hắn vỗ tấm lưng tôi, bờ môi mỏng mân mê hôn vành tai và gò má, khàn giọng bảo, “Em ngốc à, ở trong nước lóng ngóng, sao không ôm lấy anh?”
Tôi thở hồng hộc từng ngụm, “Anh thì giỏi rồi, anh là mỹ nhân ngư.”
“……….”
Hắn thở nặng nề, “Hoài Hoài à, chơi với anh một chút đi được không?”
Yết hầu tôi cuồn cuộn, “Nhưng em không có sức làm cơm tối.”
Hắn liền nói, “Để anh làm.”
“Bữa khuya…”
“Để anh lo hết.” Hắn phản ứng lại, “Mà không, em nói cái gì vậy, bình thường toàn do anh làm còn gì?”
Tôi thơm hắn một cái, hắn liền ném chuyện cơm gạo ra sau đầu.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, bể bơi mới yên tĩnh lại.
Tôi sống dở chết dở vắt vẻo dựa vào cầu thang, vô số ký ức thời còn trẻ tuột ra khỏi trí nhớ, nổ bụp một cái.
Phòng ngủ lớn, giường rộng, bồn tắm to, vườn hoa lớn, hồ bơi rộng.. cái gì cũng phải lớn, cái gì cũng muốn chơi.
Những ý nghĩ này vừa dung tục vừa ngu ngốc.
Nhưng kẻ ngu ngốc nhất vẫn là Hoắc Thời An, hắn ghi nhớ từng chuyện lớn nhỏ trong lòng, cần cần cù cù dẫn tôi chơi hết lần này tới lần khác, một lần lại thêm một lần nữa.
Cảm giác ê ẩm kéo tôi trở về hiện thực, tôi liếc mắt nhìn Hoắc Thời An đang phê pha bên cạnh, không nhịn được mà đập hắn một cái.
“Có câu đánh một gậy cho một quả táo,” Hắn vươn tay sờ vết thương ngoài miệng tôi, “Đánh cũng đã cho em đánh rồi, thế táo đâu?”
Tôi kêu một tiếng, “Không phải anh đã ăn táo rồi hay sao?”
“………” Hắn giơ ngón cái lên, bội phục lắc đầu, “Không hổ là thầy Phương, tư duy logic không tầm thường.”
Tôi khẽ hừ một tiếng, “Quá khen.”
“Thấy năng lực của em rồi, quay về tắm rửa nào.”
Hoắc Thời An nói rồi khom lưng, nắm hai tay tôi kéo lên, muốn bế công chúa.
Tôi không hề bị lay động.
Hắn búng trán tôi, “Chiều em đấy.”
Dứt lời, hắn quay lưng về phía tôi, giọng thì hết cách, mà gương mặt thì hết sức cưng chiều, “Ông tướng ơi, lên đây đi.”
Tôi vác cái eo ê ẩm rời khỏi cầu thang, từ từ nằm sấp trên lưng hắn, để hắn cõng tôi lên bờ.
“Anh nấu bữa tối đấy nhé, nói rồi đấy.”
“Ừ, anh nấu.”
“Hoắc Thời An, anh làm cái gì thế hả? Có thể xốc em lên lưng một chút không, em sắp tuột xuống đất rồi đây này!”
“Ai bảo em không chịu ôm cổ anh cơ?”
“…….”
Hai chúng tôi vẫn nuông chiều lẫn nhau, qua quýt lẫn nhau, và chẳng thể tách rời.
– h o à n –