Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Trần Tiểu Niên cũng ngại về lớp học mà về luôn kí túc xá của mình.
Trời đã dừng mưa, nhưng không khí ẩm ướt vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô không thích mưa....
Hình như ngày cô rời khỏi thành phố A trời cũng mưa thì phải.
Trần Tiểu Niên vừa bước ra từ học viện, tầm mắt đã bị một tiệm bánh ngọt ở bên đường thu hút.
Hồi nhỏ cô rất thích đồ ngọt, ăn nhiều tới nỗi hai chiếc răng bị sâu nặng, đau nhức mấy ngày không ăn nổi thứ gì nhưng vẫn không bỏ được thói quen thích ăn ngọt.
Trong lúc cô còn đang chăm chú nhìn thì chiếc xe đưa đón cô đã đỗ trước mặt.
Cô nhướn mày nhìn chú tài xế, sau đó xốc lại balo trên vai, bình tĩnh bước vào xe.
"Phó giám đốc Trần có chuyện muốn nói với cô."
Tài xế thản nhiên đưa điện thoại cho cô, sau đó nghiêm túc lái xe.
Trần Tiểu Niên nhìn điện thoại trên tay, bình tĩnh trả lời:
"Alo..."
Ái chà, đi học chưa tới 1 tháng mà gây ra cũng không ít chuyện nhỉ?!đầu bên kia, Trần Ngọc Lan nói với giọng châm biếm.
Cô cười lạnh.
Tin tức của dì ta cũng thật nhanh, ngay cả chuyện trong học viện, người bên trong còn chưa biết hết, người ngoài cuộc đã tường tận mọi chuyện.
Nhưng không sao, cô cũng đã đoán trước được chuyện này.
"Cũng phiền dì quan tâm rồi."
Haha, thật ra chút chuyện nhỏ này tôi cũng không ngại giải quyết dùm cô đâu.
Cần thiết thì tôi dạy dỗ mấy đứa nhóc kia giúp cô cũng được.
"Xem ra với dì, tôi cũng là một con cờ rất quan trọng." Cô cười nhạo
Đừng tự nâng cao bản thân thế chứ.
Dù sao trước khi có được thứ mình muốn, cô mà xảy ra chuyện thì tôi lỗ vốn mất tiêu rồi.
Mặt mày cô xám xịt, giọng nói càng thêm lạnh lẽo:
"Tôi nghĩ dì không cần lãng phí thời gian dành cho tôi đâu, nghe nói dì dạo này cũng bị không ít áp lực nhỉ?"
Trần Ngọc Lan ngẩn người vài giây.
Đúng là dạo này Trần Gia Hưng đang cố chèn ép cô ở công ty, xem chừng cũng biết sự xuất hiện bất ngờ của Trần Tiểu Niên rồi nên cảnh giác với cô ta hơn rất nhiều.
Hừ!
Mẹ nó, cô cũng biết nhiều chuyện quá nhỉ.
Sao? Nếu bây giờ cô đi tới nói hết mọi chuyện với anh ta, khéo mẹ con cô có khả năng trở về đó đấy.
Dì sẽ để tôi có cơ hội đó sao?
Chỉ sợ nói đi, một giây sau liền bị bắn chết rồi.
"Lo chuyện của gì đi, đừng phiền đến tôi."
Sau đó là tiếng dập máy đầy tính khiêu khích từ Trần Ngọc Lan.
Trần Tiểu Niên trả điện thoại cho tài xế, yên lặng nhìn ra bên ngoài.
.
Ngày hôm sau lão Từ lại gọi mọi người lên văn phòng lần nữa.
"Chúng tôi trích camera điều tra hết rồi.
Đổng Phi các em tới kiếm chuyện trước, Giang Trì và lớp A thì động thủ trước.
Cả hai lớp A và F đều có lỗi hết, nhưng sắp tới kì thi, chúng tôi sẽ khoan nhượng bỏ qua.
Mau chóng xin lỗi nhau đàng hoàng."
Lần này viện trưởng không muốn làm to chuyện, những thông tin trên diễn đàn qua một đêm cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Chủ yếu là không muốn kinh động đến Lục gia.
So với Giang Trì ương bướng mày mày khó ở thì Đổng Phi và học sinh lớp F lại nghe lời đến bất thường.
Hắn như học sinh thuộc bài, đứng trước học sinh lớp A, kiên nhẫn nói xin lỗi.
Đổng Phi hôm nay đột nhiên trở nên ngoan ngoãn khiến Trần Tiểu Niên hơi suy nghĩ.
Chắc không phải Trần Ngọc Lan cho người dạy dỗ cậu ta đó chứ?
Không thể nào, không sợ gia thế của Giang Trì, gia đình Đổng Phi hẳn cũng không tầm thường.
Trần Ngọc Lan cũng không ngu tới mức vì một con cờ như cô mà liều mạng, nhất là khi Trần Gia Hưng đang để ý tai mắt của dì ta.
Đúng là Đổng Phi không sợ Giang Trì, nhưng không có nghĩa là cậu ta không kinh hãi trước Lục Thời và Lục gia.
Hôm qua không để ý kĩ, hắn giờ mới biết mình động nhầm vào thứ không thể động.
Lục Thời không mở miệng, Lục gia phía sau cũng tự động giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.
Tối qua khi biết hắn đánh nhau với Lục Thời , cha mẹ Đổng Phi suýt nhập viện, mặt tái xanh rối rít xin lỗi chỉ thiếu nước quỳ xuống xin tha thứ.
Cũng may, Lục gia chỉ tới cảnh cáo, không thì gia đình hắn xong đời luôn.
Trần Tiểu Niên thấy cảnh này hơi bối rối nhưng cũng không để tâm.
Phận mình như nào, cô hiểu rõ, cũng ngại dính vào nhiều phiền phức nên trong khi đám học sinh lớp A còn đang dò xét thái độ của lớp F có địch ý gì không thì cô cũng chủ động mở lời:
"Xin lỗi."
Thấy cô nghe lời như vậy, lão Từ thực phần hài lòng, sau đó trừng mắt nhìn lũ học sinh còn lại:
"Còn không mau xin lỗi người ta.
Các em còn không có lỗi à?"
Thế là mấy đứa con trai A và F mắt đối mắt, miễn cưỡng nói xin lỗi.
Người khác thì không sao, nhưng tới Lục Thời chỉ thấy bọn họ co rúm người, không dám nhìn thẳng anh.
Nhất là Đổng Phi, bài học xương máu tối hôm qua đã cho hắn nhớ kĩ, đây là người hắn nhất định không được dây dưa vào.
Vì thế lúc Lục Thời nhàn nhạt nói hai từ xin lỗi, Đổng Phi tận lực tránh né, mắt đảo như lạc rang.
Trần Tiểu Niên là người đầu tiên trong lớp A chủ động hòa hoãn đầu tiên.
Việc này khiến hận ý của Đổng Phi với cô giảm đi không ít.
Đột nhiên hắn phát hiện, Trần Tiểu Niên cũng rất xinh đẹp.
Lúc ra về lớp, còn rất thân thiện nói với cô:
"Lần sau muốn chơi game cùng không?"
Đây là lại muốn giở quỷ kế gì đây? Nam sinh lớp A không hiểu nỗi lòng của Đổng Phi, chỉ nghĩ rằng hắn muốn âm mưu hãm hại.
Ánh mắt nhìn hắn càng thêm phần đặc biệt ưu ái.
Giang Trì là người đầu tiên thể hiện thái độ:
"Mày có ý gì đây?"
"Cũng không phải mời mày, xen vào làm gì."
"Gì cơ?"
Đang khẩu chiến với Giang Trì đột nhiên Đổng Phi khựng người, cảm giác lành lạnh nơi sống lưng khiến mồ hôi trên trán hắn bắt đầu túa ra.
Hắn không hề biết từ lúc hắn mời chào Trần Tiểu Niên, Lục Thời vẫn nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt không mấy thân thiện.
Trần Tiểu Niên thấy tình hình không ổn, không muốn quan tâm cũng phải quan tâm.
Cô không nhìn nổi, gương mặt miễn cưỡng, lạnh nhạt đáp lại:
"Không cần, tôi không rảnh."
Thái độ rất rõ ràng.
Đổng Phi cũng đoán được cô sẽ từ chối, chẳng qua thấy cô chơi rất tốt nên mới muốn mời chào, nhưng cũng chỉ thất vọng chút ít, sau đó rời đi.
Tống Hàn trông thấy, không nhịn được bèn nói:
"Cậu ta từng chơi chuyên nghiệp đấy."
"Vậy thì sao?" Cô nhướn mày nhìn y "Một đứa mới học hết kiến thức lớp 10 như tôi còn có thời gian để chơi game với cậu ta sao?"
Tống Hàn sững sờ nhìn cô.
Tuy không phục nhưng lời Trần Tiểu Niên nói rất đúng, nếu như kì thi tới kết quả quá thảm hại, bị đuổi khỏi lớp A là chuyện đương nhiên.
Như vậy thì nhục nhã lắm.
Cô không quan tâm tới trạng thái của Tống Hàn, bình tĩnh đi tới chỗ Lục Thời , điềm đạm nói:
"Về lớp đi, tôi có đề muốn hỏi cậu."
Lục Thời không đáp lại, nhưng lại rảo bước về phía lớp như một lời đồng ý.
Nhìn bóng dáng hai người kia, đám người phía sau có chút không tiêu hóa nổi.
"Giang Trì, sao Lục Thời cư xử bất thường vậy.
Hồi trước học với chúng ta cũng không thấy thái độ hào phóng như thế."
"Ai biết, bổ não cậu ta ra thì mà xem." Giang Trì khinh bỉ phun một câu.
.
Kì thi liên kết diễn ra rất đúng thời hạn, nếu như cô không thì đầu tuần sau đã bắt đầu phân lớp kiểm tra.
Mấy ngày gần đây, tốc độ dạy của giáo viên càng được đẩy nhanh, kiến thức cũng càng ngày càng nặng.
Lớp A cũng có kiêu ngạo riêng của mình, không cần giáo viên nhắc nhở cũng không có ai dám mất tập trung trong tiết học.
Chuông giải lao vang lên, giáo viên vội vàng giảng nốt câu hỏi trên bảng sau đó liền rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò mọi người ôn tập cẩn thận.
Đủ hiểu được tầm quan trọng của kì thi này như thế nào.
Trong nhận thức của Tiểu Niên, cô không phải kẻ trời sinh đã ban cho năng lực học tập.
Cái thành tích thảm hại lúc trước, cô chưa từng quên được.
Sau đó cô đã phải cực kì khổ cực, chăm chỉ ngày đêm mới cứu vớt được bộ não đã ngủ đông hơn mười mấy năm của mình.
Cường độ học tập của Thành Lập ở thành phố K đã được xem là tốt nhất rồi.
Trước khi Mục Cảnh Nhiên về nhà đã nói với cô, trong mấy tuần cô nghỉ, bọn họ đã học được 1/3 quyển sách.
Không nghĩ cũng chỉ là muỗi cắn so với Lâm Dương.
Những người trong lớp A lại càng đáng sợ.
Lớp A là lớp chọn của khối, điểm của 43 người bọn họ chưa bao giờ rơi khỏi top 50 của khối, top 70 của trường.
Áp lực này khiến Trần Tiểu Niên muốn ngừng thở.
"Kì thi này rất quan trọng?"
Lục Thời chậm rãi giải thích:
"Chủ yếu để khảo sát thành tích."
Cô cong môi cười khổ, tình hình như vầy mà chỉ là khảo sát thành tích thôi sao.
"Điểm quá thấp sẽ bị chuyển lớp."
Sau đó anh liền nhìn cô với ánh mắt khác lạ.
Trong những ngày làm người kèm cặp cho Trần Tiểu Niên, anh có thể khẳng định sẽ không bao giờ có chuyện Trần Tiểu Niên bị chuyển lớp.
Kiến thức lớp 10 của cô rất vững chắc, khả năng tiếp thu cũng rất cao.
So với lúc trước,...!rất xuất sắc.
Lục Thời cũng hơi giật mình với ý nghĩ này của mình, người xuất sắc xung quanh anh không ít, nhưng đây là lần đầu tiên anh công nhận một ai đó.
"Vậy sao?"
Cô nhỏ giọng nói, có thể nghe ra chút thất vọng.
Nếu như khi mới chuyển vào nghe được chuyện này Trần Tiểu Niên nhất định sẽ nghĩ thật tốt, nhưng bây giờ cô lại có chút luyến tiếc.
Tiếp xúc nhiều với Lục Thời , cảm xúc cấm kị của cô ngày một lớn hơn.
Đây là người mà cô đã thích thầm hơn 5 năm trời, nói không rung động sẽ là nói dối.
Cô tham luyến thời gian ngồi cạnh anh, thời gian nghe anh giảng bài, mỗi cử chỉ hành động của người bên cạnh đều khiến cô không nỡ rời xa, dù biết đó chỉ là vì lão Từ đã nhờ anh giúp đỡ cô, Tiểu Niên vẫn không kìm được ham muốn.
Theo lời của Phí Nhi, cô là người đầu tiên được Lục Thời đối xử đặc biệt như vậy.
Nhưng cô biết, không chỉ cô, đãi ngộ này Trần Kỳ Nhan cũng hiển nhiên có được.
Thậm chí, càng thân mật hơn.
Vừa thấu hiểu bản thân không là gì cả, vừa thất vọng khi nhận ra Lục Thời vẫn còn tình cảm với Trần Kỳ Nhan.
Ha, nếu cô có thể thầm thích anh lâu đến vậy thì sao anh không thể chứ!??Bản thân đây chính là đang cuồng vọng thứ không thể.
"Sợ bị chuyển lớp?"
Trần Tiểu Niên cười:
"Chắc cũng không thảm đến mức đấy."
"Cũng không khó lắm."
Trần Tiểu Niên lại nở nụ cười, cô rất ít khi cười, nhưng mỗi lần cười lên đều rất xinh đẹp.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, khẽ nói:
"Cậu cũng biết an ủi người?"
Cô rất tận hưởng những khoảnh khắc này, dè dặt như hồi trước cũng chẳng có ích gì, chi bằng lớn gan một chút, cùng lắm là bị ghét thôi.
Cũng không phải chưa từng bị ghét qua.
Không biết nghĩ gì, Lục Thời lại bất ngờ cong môi cười nhẹ, thờ ơ nói:
"Vậy thì sao?"
Người ta nói nụ cười là khởi đầu của tình yêu quả không sai.
Lục Thời chỉ cười nhẹ trong vài giây cũng khiến Tiểu Niên nhìn đến ngây ngẩn.
Cảm giác nơi lồng ngực kia đang dần nóng lên, cảm giác kích thích khiến trái tim cô đập thình thịch như trống...!Trong đầu cô chẳng biết kì thi kia đã quẳng đi đâu xa, chỉ liên tục lặp lại một câu nói: Lục Thời vừa cười..