Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn mày kiếm đậm, lông mi thật dài, đôi mắt đen nhánh như mực.
Có thể là liên tiếp bị hắn uy hiếp vài lần, Ân Xu thế nhưng không cảm thấy sợ hãi, yên lặng nhìn vào đôi mắt của hắn, trong lòng muốn giơ tay chạm vào lông mi của hắn.
Hai người cách cực gần, nàng nhón chân, kề sát vào mặt hắn, vươn ngón tay đặt trên môi hắn, cười nói: “Ý của công tử Ân Xu đều biết, Ân Xu sẽ không lợi dụng quan hệ của ngoại tổ phụ đi lợi dụng An Lăng công tử.” Rốt cuộc.... Nàng nhướn mày cười, người Ân Xu muốn là ngài cơ!
Đuôi mắt nàng cong lên, con ngươi lộ ra giảo hoạt.
Đầu ngón tay tinh tế đặt trên môi, mềm mại.
Cảm giác tê tê dại dại trên môi như dây đằng bò khắp toàn thân, mày kiếm Sầm Duẫn hếch lên, nghiêng đầu tránh đi tay nàng, lạnh giọng đáp: “Tốt nhất nên như thế.”
Hắn bước chân vội vàng, phất tay áo bỏ đi, lại một lần tan rã trong không vui.
Ân Xu ngồi xuống ghế đá trong viện, nhiều cánh hoa đào rơi xuống đỉnh đầu, Ân Xu lấy xuống một cái, niết ở trong tay, trên mặt lại lộ ra buồn khổ, thật là một kẻ nhẫn tâm.
Con đường truy phu còn dài! Haizzz!
Nàng phiền muộn niết cánh hoa trong tay, suy nghĩ trong lòng lại là: đáng tiếc không mang tiểu Linh Hoàn theo, không có bánh hoa đào, như thế thiếu rất nhiều mỹ vị.
Người An Lăng Viễn phái ra tới báo, cha mẹ ruột của An Lăng Thấm vẫn chưa rời Nhạc Bình, mà đi trấn nhỏ ngoài Nhạc Bình.
An Lăng Thấm sinh ra ở một thôn nhỏ, từ nhỏ cha mẹ đối xử không tốt với nàng, tỷ tỷ là người che chở nuôi nàng lớn lên.
Hài tử trong nhà rất nhiều, nhưng đột nhiên có một ngày, mười mấy hài tử trong nhà dần dần biến thành năm sáu người, cuối cùng chỉ còn lại hai tỷ muội An Lăng Thấm.
Sau đó không lâu tỷ tỷ cũng biến mất, đêm đó An Lăng Thấm không ngủ, nhìn thấy cha mẹ vứt tỷ tỷ xuống khe suối, An Lăng Thấm không dám lập tức hiện thân, chờ cha mẹ đi rồi mới ra ngoài. Vào lúc này, lại có một đội người ngựa đuổi tới, An Lăng Thấm kéo tỷ tỷ trốn trong bụi cỏ.
Tỷ tỷ hôn mê tỉnh lại, hiểu rõ việc đã xảy ra. Nhìn thấy An Lăng Thấm cũng chấn động. Nàng kêu tỷ tỷ đợi, bản thân chống thân thể vô lực bò ra ngoài. Đây là lần cuối cùng An Lăng Thấm nhìn thấy tỷ tỷ.
Nàng năn nỉ cha mẹ tìm tỷ tỷ về, cha mẹ không chỉ không đồng ý, còn bởi vì vậy mà đánh nàng. Trong một đêm, An Lăng Thấm cũng bị giống tỷ tỷ.
An Lăng Thấm cố sức mà bò ra, có lẽ là có vài phần may mắn, gặp An Lăng Viễn.
“Ngôn Chi huynh, có cần ta bắt bọn họ trở về?” An Lăng Viễn xoa hai cái đùi, tùy ý ngồi xuống ghế. 'Bọn họ' là chỉ cha mẹ của An Lăng Thấm, buông tha bọn họ vốn là muốn chừa cho bọn họ một con đường sống, ai ngờ bọn họ sống không sạch sẽ, trong lòng bẩn thỉu.
Sầm Duẫn giơ tay: “Không cần, cho người theo dõi là được.”
“Nói đến cũng kỳ quái.” An Lăng Viễn ngồi nghiêm chỉnh, giương mắt nhìn hắn: “Ngôn Chi huynh đến, nữ tử mất tích trong thành lập tức ít đi, có lẽ những người đó sợ Ngôn Chi huynh, xem ra Tử Nghi mời Ngôn Chi huynh đến là đúng rồi.”
Sầm Duẫn không để ý tới lời nịnh hót của y, cầm ly nhấp một ngụm trà xanh.
An Lăng Viễn tự nói, cũng không cảm thấy xấu hổ, sau một lúc lâu, y cười như không cười nói: “Mới vừa rồi Ngôn Chi huynh đuổi ta đi, ở trong viện nói gì với Xu Nhi muội muội của ta đó?”
Sầm Duẫn nghe được "Xu Nhi muội muội của ta" mày nhăn lại, cảm xúc mềm mại tựa như ngón tay kia còn ở trên môi, cảm giác rõ ràng. Trà trong tay đã lạnh, Sầm Duẫn vẫn chưa phát hiện, đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.
An Lăng Viễn nhìn hắn hiếm khi sững sờ, trong lòng càng vui sướng: “Ngôn Chi huynh tuổi tác không nhỏ, nên tới lúc định hôn phối rồi. Cô mẫu vì chuyện của Ngôn Chi huynh làm lụng vất vả không ít nhỉ, cái này đúng lúc, Ngôn Chi huynh hồi Kinh làm việc thỏa đáng, cưới vợ về nhà, nhân sinh không còn gì tiếc nuối.”
Hai từ 'cưới vợ' kéo thần trí Sầm Duẫn trở về, “Ngươi rảnh rỗi như vậy thì hồi Kinh đi.”
Không biết vì sao, Sầm Duẫn theo bản năng không muốn nói thân phận Ân Xu là hoa nương Kim Lăng cho y biết, có lẽ là bởi vì bên ngoài nàng vẫn là nữ nhân của hắn.
An Lăng Viễn vội vàng xua tay, không dám lại chế nhạo hắn: “Được rồi, ta không nói, Ngôn Chi huynh, ngươi tha ta đi.”
“A huynh.” An Lăng Thấm trở về, bên cạnh dẫn theo một cô nương, hai người đi vào trong phòng, rất là co quắp, xấu hổ núp sau lưng An Lăng Thấm.
Nàng lại khom lưng hành lễ với Sầm Duẫn: “Công tử.”
Sầm Duẫn gật đầu, xem như đáp lại.
An Lăng Thấm kéo nữ hài phía sau ra, ôn hòa nói: “Tiểu Đào đừng sợ, bọn họ đều không phải người xấu, bọn họ giống tỷ tỷ, là tới cứu muội.”
Khiếp sợ trong mắt Tiểu Đào tiêu tán hơn phân nửa, còn nắm chặt góc áo An Lăng Thấm không chịu buông.
An Lăng Thấm nói: “Đây là cô nương đêm qua muội ra khỏi thành cứu được trong tay bọn họ."
"Bọn họ" trong miệng An Lăng Thấm không ai khác chính là cha mẹ ruột của nàng.
Bọn họ tuổi tác lớn, sau khi không thể sinh dục, bắt cóc các cô nương chưa cập kê nhà người khác, đi mưu cầu ích lợi của bản thân. Này đây, An Lăng Thấm mới không nhịn được muốn giết bọn họ.
Những hài tử còn nhỏ như vậy, sao bọn họ có thể nhẫn tâm?
“Đáng tiếc, bọn họ giao dịch trong rừng, buông người là đi, hành tung bất định, muội thủ ở ngoài thành nửa tháng, cũng không bắt được người. Chỉ cứu Tiểu Đào, còn để những người đó chạy thoát.” An Lăng Thấm nói đến chỗ tức giận, âm thanh tăng lên, tay sờ lên roi bên hông, tự trách, bất đắc dĩ, thống hận, đan xen nhau.
“Việc này cũng không trách muội, muốn trách thì trách những người vô tâm gian ác đó.” An Lăng Viễn cả giận nói.
Qua một lát, giọng nói hòa hoãn lại: “Thấm Nhi thủ nửa tháng, đi về nghỉ ngơi trước đi, việc còn lại giao cho huynh.”
Ánh lệ trong mắt An Lăng Thấm chợt lóe, năm đó được a huynh cứu, được nghĩa phụ nhận nuôi, tiến vào An Lăng phủ, nàng mới có cuộc sống hiện tại, không có tỷ tỷ, An Lăng phủ là nhà duy nhất của nàng.
“Vâng, a huynh.” An Lăng Thấm áp xuống cảm xúc nói.
“Tiểu Đào, muội đi cùng tỷ tỷ.” An Lăng Thấm khom lưng, đôi tay trấn an đặt trên vai tiểu cô nương.
Tiểu cô nương yếu ớt đáp một tiếng: “Được.”
Sau khi được An Lăng Thấm cứu, trong mắt tiểu cô nương luôn chứa cảnh giác, sợ hãi, chỉ nói tên gọi là gì, những việc khác An Lăng Thấm hỏi đều không nói, An Lăng Thấm không còn cách nào chỉ có thể an trí nàng ấy ở An Lăng phủ trước.
.
Ân Xu ngẩn ngơ ngồi dựa ở trên giường, hiện giờ tới Nhạc Bình, nàng có tâm đi tìm An Lăng Viễn dò hỏi chuyện của ngoại tổ phụ nhưng lại sợ Sầm Duẫn hiểu lầm rồi uy hiếp nàng một phen. Nhớ tới cặp mắt sắc bén kia, Ân Xu lập tức ỉu xìu.
“Meo!”
Mèo mập bước chân ngắn nhỏ tiến vào. Ân Xu vui vẻ giày cũng không mang, xuống giường bế nó lên: “Tiểu A Li, sao ngươi tìm được nơi này.”
Tới An Lăng phủ, A Li bị Sầm Duẫn đưa tới sân của hắn, Ân Xu còn chưa gặp nó, nó đã tự mình chạy đến đây.
Mèo mập cọ cọ trong lòng ngực nàng, nhắm đôi mắt tròn xoe, khò khè một tiếng, ngủ rồi.
Tóm lại, nó tới là để ngủ.
Ân Xu dở khóc dở cười, ngón tay gãi gãi cổ của nó, mèo mập ngủ ngon không nhúc nhích.
Mèo mập ngủ an ổn trong lòng ngực nàng, chóp mũi thở ra hơi thở ấm áp, Ân Xu nhìn nó rồi cười.
Vào đêm, Sầm Duẫn bận rộn một ngày trở về noãn các, không thấy mèo mập nghênh đón làm nũng, hắn hơi đỡ trán, nhất định là lại chạy đến chỗ kia.
Trong đầu lại hiện ra khuôn mặt kiều mị của nàng, Sầm Duẫn lắc lắc đầu.
“Công tử.” Âm thanh ôn ôn nhu nhu, kiều tiếu vũ mị.
Bóng người trong đầu vừa tiêu tán, lại nghe được âm thanh của nàng. Sầm Duẫn bực bội trong lòng, xoa xoa thái dương, trầm giọng nói: “Chuyện gì?”
“Công tử, A Li chạy đến viện ta chơi, ta đưa nó trở về.” Xuyên thấu qua cửa sổ giấy thấy được bóng dáng thướt tha của nữ tử đong đưa ở bên ngoài.
“Ha.” Sầm Duẫn cười nhạo, đưa mèo là giả, muốn đến đây mới là thật.
Sầm Duẫn nhìn thấu tâm tư nàng, cũng không nói nữa. Nhắc bút lông sói ngồi trên ghế viết chữ.
Ân Xu không được bên trong đáp lại, cho rằng hắn không nghe thấy, đổi tay ôm mèo, gõ cửa, đề cao âm lượng: “Công tử, Ân Xu có thể tiến vào không?”
“Để A Li vào, ngươi thì không cần.” Sầm Duẫn viết chữ, ngồi ở ghế thái sư, lạnh lùng nói. Ngay sau đó giương mắt nhìn nhìn bóng dáng ngoài cửa, bỏ thêm một câu: “Nếu không nỡ, vậy đứng ở bên ngoài đi.”
Động tác định đẩy cửa của Ân Xu ngừng lại sắc mặt đỏ lên, trong lòng vừa thẹn vừa bực, hắn đây là nhìn ra ý đồ đến của nàng, cố ý làm nàng xấu mặt, nhưng nếu không đi một chuyến này, nàng làm sao tiếp cận An Lăng Viễn hỏi thăm chuyện của ngoại tổ phụ.
Sầm thế tử này hình như quản quá rộng rồi, bản thân nàng rõ ràng đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay, sao hắn còn nghĩ nàng sẽ câu dẫn An Lăng Viễn, chẳng lẽ thật sự bởi vì gương mặt giống như yêu cơ hại nước hại dân của nàng?
Ân Xu giơ một bàn tay sờ mặt, một trận sầu bi tự lướt qua trong lòng.
Cúi đầu nhìn A Li ngoan ngoãn trong lòng ngực, Ân Xu đang do dự, bên ngoài đột nhiên có người tiến vào.
Trong tay An Lăng Viễn cầm giấy viết thư, bước nhanh đi tới, một hơi chưa kịp thở đã nhìn đến Ân Xu ôm mèo ngoài cửa, kinh ngạc: “Xu Nhi muội muội?”
Ân Xu lui một bước, uốn gối hành lễ: “An Lăng công tử.”
An Lăng Viễn duỗi tay như có như không nâng nàng dậy: “Xu Nhi muội muội đừng khách khí, sao không gọi ta là Tử Nghi ca ca?”
Ân Xu cười: “An Lăng công tử thân phận cao quý, Ân Xu không dám.” Trong lòng lại nghĩ là: hôm nay chỉ gọi y một tiếng Tử Nghi ca ca, Sầm Duẫn đã cưỡng bức uy hiếp nàng, hiện tại hắn còn ở trong phòng, nếu nghe nàng gọi chỉ sợ nàng không thể về Thượng Kinh.
“Đâu ra dám hay không dám, muội gọi là được, ta…”
“Ngươi không phải có việc?” Sầm Duẫn đột nhiên mở cửa đi ra, khoác áo choàng màu đen, khí thế quanh thân mãnh liệt, nhíu mày nhìn hai người.
An Lăng Viễn thình lình bị hắn cắt ngang, nhìn sắc mặt của hắn lập tức im miệng, đưa giấy viết thư cho hắn: “Ngôn Chi huynh, hôm nay ta có việc tới tìm ngươi.”
Sầm Duẫn tiếp nhận, cầm ở trong tay, xoay người vào phòng, ném xuống một câu: “Tiến vào.”
Hai người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết là nói với ai.
Qua một lát, An Lăng Viễn gật gật đầu với Ân Xu: “Xu Nhi muội muội ta vào trước.”
Ân Xu hơi mỉm cười, gật đầu.
Chờ An Lăng Viễn vào phòng, Ân Xu lại nghe bên trong nói: “Ai bảo ngươi tiến vào.”
An Lăng Viễn rũ đầu sắc mặt xấu hổ đi ra cửa, chắp tay với Ân Xu rồi lui ra ngoài, trong lòng than nhẹ, quả nhiên nữ nhân như thủ túc, huynh đệ như quần áo.
Ân Xu nghe Sầm Duẫn nói, An Lăng Viễn lập tức ra khỏi phòng, còn để lại cho nàng ánh mắt ý vị sâu xa. Không biết sao, nàng cảm thấy khi y nhìn mình luôn toát ra một loại.… Cực kỳ hâm mộ.
“Còn không tiến vào?”
Ân Xu ôm mèo ngơ ngác ở trước cửa, giương mắt nhìn thấy Sầm Duẫn đối diện với nàng, đứng ở cửa, đen mặt, thân dài thẳng như ngọc.
Ánh mắt hai người va chạm, Sầm Duẫn phất tay áo trở về, Ân Xu đi theo phía sau.
Căn phòng này rộng hơn phòng của nàng nhiều, bố trí thỏa đáng ngắn gọn, thực hiển nhiên là đã cố ý dọn dẹp trước.
A Li thân mình béo, Ân Xu ôm hồi lâu, cánh tay đã mỏi. Nàng đổi tay, để một bên cánh tay tạm nghỉ.
Sầm Duẫn liếc con mèo trong lòng ngực nàng, ý vị không rõ: “Nói đi, chuyện gì?”
Ân Xu mỉm cười, bỏ A Li xuống giường nhỏ sau bình phong, nàng biết, Sầm Duẫn luôn chừa cho A Li một gian.
Sầm Duẫn nhìn động tác quen thuộc của nàng, thần sắc phức tạp.
Ân Xu đi ra một lần nữa tổ chức ngôn ngữ, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp, rũ đầu, mi sắc nhàn nhạt.
Âm thanh giữa phòng yên tĩnh vô cùng rõ ràng, ôn nhu mà kiên định, còn mang theo nghịch ngợm, “Công tử cũng thấy đó, ở ngoài cửa ta và An Lăng công tử không có chút tình ý nào, An Lăng công tử hỏi một câu, ta đáp một câu, vẫn chưa nhiều lời. Công tử yên tâm, lời ngài nói Ân Xu đều nhớ kỹ, ghi tạc trong lòng.”
“Ân Xu muốn tìm An Lăng công tử, là muốn hỏi thăm chuyện của ngoại tổ phụ, đi tế bái ông ấy, ngoại tổ phụ qua đời ba năm, Ân Xu chưa kết thúc hiếu tâm, trong lòng bất an.”
“Nếu công tử đã mang Ân Xu tới đây, nghĩ đến cũng nhất định sẽ đáp ứng tâm nguyện của Ân Xu.”
Nàng nói ý đồ đến, Sầm Duẫn nghe, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, hắn biết, nàng vẫn thường như thế, hướng dẫn từng bước, mê hoặc lòng người.
Có thể ở Kim Lăng sạch sẽ rời khỏi bàn tay của Giang Hoài Sơn, làm sao không có vài phần bản lĩnh và thủ đoạn.