Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một khúc múa ngừng.
Dưới đài xao động.
“Ta ra hai vạn lượng, chỉ cầu cùng Xu Nhi cô nương cộng độ đêm đẹp.” Một nam nhân bụng phệ đứng lên, Ân Xu trào phúng trong lòng, trên mặt vẫn cười. Nam nhân kia mừng như điên: “Xu Nhi cô nương đang cười với ta.”
“Ta ra ba vạn lượng.”
“Ba vạn ba.”
“Bốn vạn.”
Tiếng kêu không ngừng, náo nhiệt cao trào.
“Một ngàn vạn lượng.” Lần này, tĩnh lặng.
Một ngàn vạn lượng, có thể mua cả Nhạc Bình. Không ai sẽ làm đến nước này vì một nữ nhân.
Ân Xu cũng tò mò người kia là ai, theo ánh mắt mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người nọ đứng dậy đi đến dưới đài, Ân Xu ngây người, người này đúng là Sầm Duẫn.
“Một ngàn vạn lượng, nguyện mua Xu Nhi cô nương.” Khẩu khí bất cần đời, cũng thật giống một công tử thế gia ăn chơi trác táng.
Lão ma ma vui sướng cười không khép được miệng, đưa mắt ra hiệu cho Ân Xu: “Còn không mau cảm tạ vị công tử này.”
Ân Xu hơi hơi uốn gối: “Đa tạ công tử.”
Sầm Duẫn đi đến trên đài, cởi áo choàng phủ xuống đầu nàng, áo choàng to rộng bao vây nàng kín mít.
Ân Xu ngưỡng mặt nhìn hắn, dùng âm thanh chỉ hai người nghe, như tiếng mèo kêu: “Công tử.”
Sầm Duẫn rũ mắt nhìn nàng một cái, ngay sau đó thân thể nhẹ bẫng, Sầm Duẫn bế ngang nàng vào trong lòng ngực, bước chân đi ra ngoài.
Người xung quanh không nỡ nhìn mỹ nhân cứ như vậy bị người mang đi, đôi mắt không ngừng ngó về phía hắn, muốn nhìn nhiều vài lần, Sầm Duẫn liếc mắt một cái lạnh băng. Khiến bọn họ sợ tới mức lòng run run, không dám nhìn tiếp.
Ra hoa lâu, sắc mặt Sầm Duẫn đen lại, trầm giọng nói: “Xuống.”
Đôi tay Ân Xu còn câu ở trên cổ hắn, nghe vậy nhanh chóng buông tay, đứng ở trên mặt đất.
Nàng hiếu kỳ hỏi: “Công tử, ngài thật sự cầm một ngàn vạn lượng tới?”
“Ngươi nói xem?” Sầm Duẫn hỏi lại nàng.
Ân Xu không nói, nhỏ giọng nói thầm: “Ta nào biết.”
Chùa Trần Âm mượn cớ giảng thiền, mời nữ tử trong thành đến, đặc biệt là các cô nương nhà nghèo khổ, cho cha mẹ bọn họ giá tốt, từ chùa miếu đưa tới Vạn Linh, cánh rừng Ân Xu tiến vào đúng là nơi cầm tù, phản kháng sẽ bị giết chết.
Vạn Linh mà chỗ biên quan, lại là nơi man di, muốn mang các cô nương về, thật không phải chuyện dễ, không thể làm quang minh chính đại mà phải làm âm thầm cho thỏa đáng.
Sầm Duẫn ở phía trước biên giới, Thận Thường dẫn người đuổi tới từ phía sau chộp lấy các cô nương mang đi ra ngoài. Tuy có thể cứu được nhất thời, nhưng muốn chân chính cứu vớt các nữ tử bị bán tới, vẫn nên xóa sạch hoa lâu này
Ban đêm, hoa lâu đột nhiên bốc cháy, không biết đắc tội nhân sĩ giang hồ nào, trong một đêm, bất luận là bà chủ hoa lâu hay là cô nương hoa lâu toàn bộ đều bị những người đó giết hại, không ai sống sót.
Lúc tới người nhiều, lúc về chỉ có hai người Sầm Duẫn và Ân Xu. Những người hầu khác đều đi xử lý hoa lâu, vì tránh cho người phát hiện, giấu tai mắt người khác, phải đi đường vòng.
Không ai đánh ngựa, Ân Xu tự mình kỵ một con, chậm rãi đi theo sau Sầm Duẫn.
Sắp đến biên quan, nơi đây cát vàng đầy trời, trống trải vô cùng, tĩnh lặng, sông dài mặt trời lặn, khiến lòng người sinh ra cảm giác kính sợ
Trên người Ân Xu khoác áo choàng của Sầm Duẫn, gió cát tùy ý thổi qua, búi tóc rớt xuống, tóc đen khoác trên vai, hiên ngang khoái ý.
Sầm Duẫn quay đầu lại, nhìn bộ dáng tiêu sái của nàng. Hiếm khi mỉm cười: “Thích nơi này?”
Ân Xu gật đầu, mi mắt cong lên “Gió cát nơi này tốt.”
Hai người nhìn nhau, phảng phất vứt đi hết thảy mọi chuyện, giờ phút này, bọn họ chỉ là nam nữ bình thường giữa thế gian bao la rộng lớn.
Năm tháng yên tĩnh chỉ nửa khắc, đột nhiên ồn ào nổi lên bốn phía, Ân Xu chỉ nghe được một tiếng người: “Ở kia, chính là bọn họ, ta đã thấy bọn họ, bọn họ là người của An Lăng thị.”
Ân Xu quay đầu lại, người nọ đúng là cha mẹ của An Lăng Thấm người nàng đã cứu hôm đó. Đáy lòng thóa mạ một câu, lòng tốt bị vứt cho chó ăn.
Phía sau dẫn theo một đội người ngựa, đầu đội da hổ tóc dài, ăn mặc không giống người Trung Nguyên, là người man di.
Người đi đầu cầm roi dài, nói tiếng Hán sứt sẹo: “Đàn bà Trung Nguyên thật xinh đẹp!”
Đáp lại gã là một trận cười vang khinh cuồng.
Ân Xu không để ý đến bọn họ, quay đầu lại nhìn về phía Sầm Duẫn, nàng cưỡi một con ngựa, kỹ thuật không tinh, tất nhiên không chạy thoát bọn họ.
Sầm Duẫn thít chặt cương ngựa, đi đến bên người nàng, thấp giọng nói: “Đi lên.”
Hai bụng ngựa kề sát, thân ngựa đong đưa, Ân Xu trừng mắt, nàng lên thế nào?
Một tay Sầm Duẫn vòng lấy eo nàng, dùng sức nhấc lên, Ân Xu phi thân ngồi xuống phía trước hắn, bị hắn vòng ở trong lòng ngực.
Bón chúng thấy hai người muốn chạy trốn, vung roi đuổi theo, bụi đất ngập trời.
Sầm Duẫn giật dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa, vó ngựa giương lên, bụi đất bay tứ phía, chờ bụi đất tiêu tan, ngựa đã chạy xa.
Tuấn mã chạy như bay, cách cửa nhập cảnh còn một khoảng cách, người đuổi theo không bỏ.
Cỏ cây Đại Mạc khô vàng, không hề có chỗ núp.
Ân Xu ngồi im dựa vào trong lòng ngực Sầm Duẫn, không dám quấy nhiễu hắn. Lồng ngực sau lưng chấn động, Sầm Duẫn còn rảnh mà nói: “Lúc này mới biết ngoan ngoãn.”
Ân Xu bực mình, những người đó tới rào rạt, thấy là biết không dễ chọc, sớm biết vậy để cho An Lăng Thấm giết bọn họ cho rồi, cũng sẽ không dẫn đến họa hôm nay.
Mũi tên bay tới, Sầm Duẫn bảo vệ Ân Xu lắc mình trốn, mũi tên nhọn bay qua. Ân Xu vỗ ngực, một trận kinh hãi.
Lại một mũi tên, lần này bắn trúng bụng ngựa, ngựa hí vang, trước mặt có một dòng sông, ngựa đau đến không chịu khống chế, thân ngựa đong đưa, Ân Xu tránh còn không kịp, lung lay sắp ngã xuống.
Sầm Duẫn không rảnh tự cố định, cánh tay dài túm lấy nàng, mà ngựa đã không chống đỡ được, hai người cùng rớt vào trong nước.
Truy binh trên bờ xuống ngựa, vũ tiễn bắn loạn xạ xuống nước một hồi, thẳng đến mặt nước nổi lên màu đỏ, mới cười to rời đi.
Hồi lâu, Ân Xu bơi lên mặt nước.
Nàng lên bờ, áo choàng trên người không biết rơi ở đâu, gió thổi lên thân thể bắt đầu lạnh.
Ân Xu phun ra mấy ngụm nước, đứng lên, Sầm Duẫn chưa ra.
Nàng cúi đầu nhìn máu đỏ trên mặt nước, Sầm Duẫn bị thương.
Hắn biết bơi, nhưng bây giờ vẫn chưa ra chứng tỏ hắn đã bị bắn trúng điểm yếu.
Cứu, hay là không cứu.
Sầm Duẫn chết ở đây, không ai biết. Trái phải đều là những người đó giết hắn, cách cửa biên cảnh không xa, nếu lúc này nàng trở về, sẽ không ai hoài nghi, An Lăng Viễn xét trên tình cảm của ngoại tổ phụ sẽ thu lưu nàng, không lo bất luận kẻ nào hiếp bức nàng. Như vậy, chẳng phải là càng tốt.
Nhưng, Ân Xu cúi đầu nhìn mặt nước nhộn nhạo, vuốt ngực, vì sao nàng không thấy vui.
Hắn đã cứu nàng nhiều lần, tuy vẫn luôn uy hiếp nàng, lợi dụng nàng, nhưng cũng chưa từng chân chính hại nàng, huống chi, muốn điều tra rõ nguyên nhân chết của ngoại tổ phụ còn dựa vào hắn, đúng không?
Trong lòng Ân Xu như có hai kẻ tiểu nhân đánh nhau.
Cứu hay không cứu.
Sắc trời tối dần, nàng ngửa đầu nhìn trời, nàng vốn không phải người tốt, cứu phu thê Lý thị, lại bị đuổi giết, nếu hôm nay nàng cứu Sầm Duẫn, ngày sau ai biết sẽ gặp tai họa gì.
Nhưng. . .
Nàng nhắm mắt, nàng nguyện ý đánh cược tiếp một lần.
.
Sầm Duẫn ngồi dậy ở trên giường, chịu đựng đau đớn, xốc mành lên, thấy một nữ lang xinh đẹp bước vào.
Ân Xu bưng chén thuốc, cong mi cười nói: “Công tử, ngài tỉnh rồi!”
Hai ngón tay Sầm Duẫn nhéo giữa mày, hồi ức mơ hồ bừng lên, hắn nhớ rõ, ở biên cảnh rơi xuống nước, còn trúng một mũi tên, bị thương nặng, không có sức bơi lội. Thân ảnh nhỏ gầy trong nước kéo hắn lên, dùng quần áo trên người hắn trói thành dây thừng, kéo hắn về khách điếm.
Trong trí nhớ còn có đôi môi ôn nhu truyền khí cho hắn. Thần sắc trong mắt Sầm Duẫn bất định, yên lặng.
“Ngươi đã cứu ta?”
Nàng thay đổi quần áo đơn giản màu xanh, có lẽ là do rơi xuống nước, mặt nàng trắng bệch. Nàng còn đang cười, “Công tử, ta không chỉ cứu mèo của ngài, còn cứu ngài đó!”
Sầm Duẫn gợi lên khóe môi, mắt phượng hẹp dài đen như mực: “Lần này lại muốn cái gì?”
Ân Xu nhăn khuôn mặt nhỏ làm như đang suy nghĩ, qua một lát đi đến trước mặt hắn, nửa ngồi ở trên giường, bưng chén thuốc, con ngươi lóe sáng: “Lần này Ân Xu muốn đút ngài uống thuốc.”
Sầm Duẫn cong môi ý cười gia tăng, “Tự mình?” Hắn cúi người tới gần “Đút ta?” Âm cuối kéo dài, “Đút như thế nào?”
Lang quân diện mạo tuấn lãng như ngọc, đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng nay đã có chút tình ý lưu luyến, triền miên như tơ như lũ.
Ân Xu gật đầu theo bản năng, không thể tưởng được làm hoa nương ba năm, cho dù gặp qua vô số người cũng tại một khắc này bị hắn mê hoặc.
Vẻ ngoài mê hoặc, sắc đẹp mê hoặc, Ân Xu mặc niệm trong lòng.
Nàng bưng chén thuốc, cái thìa giảo thuốc múc một muỗng, đưa đến bên miệng thổi thổi rồi chuyển qua cho hắn.
Sầm Duẫn nhấc lên mí mắt nhìn nàng, hé miệng, nước thuốc chảy vào trong miệng.
Tay Ân Xu nhất thời lung lay, một giọt nước thuốc theo khóe miệng hắn chảy ra. Nàng hoảng loạn buông chén thuốc, lấy khăn ra, mày đẹp cong lên, “Công tử, xin lỗi, Ân Xu không cố ý.”
Khăn trắng tuyết thấm vệt nước màu nâu trên khóe miệng hắn. Khăn vốn là ở khóe miệng hắn, kết quả giọt nước lại trượt xuống theo cánh tay nàng.
Khóe miệng Sầm Duẫn ngậm cười, nhìn ra tâm tư của nàng, cũng không ngăn cản nàng.
Giọt nước thuốc lăn theo cổ tay Ân Xu rơi xuống vạt áo trước ngực hắn, nàng bất động. Sóng mắt lưu chuyển, nâng lên nhìn hắn.
Sầm Duẫn trào phúng cười, tay phải đột nhiên bắt lấy cổ tay của nàng, tay trái duỗi ra sau thắt lưng kéo nàng, chén thuốc loảng xoảng rơi trên mặt đất, đồ sứ vỡ vụn, nước văng tung tóe. Ân Xu bị hắn kéo tới trong lòng ngực, tay phải còn đặt trước ngực hắn.
Rũ mi nhìn nữ lang trong lòng ngực, trong mắt có tia sáng vụn, hắn chậm rãi để sát vào, hơi thở nóng rực phả lên mặt nàng: “Tiểu hồ ly, ngươi muốn thì cho ngươi.”
Dứt lời, môi mỏng hôn lên, Ân Xu trừng lớn mắt, không thể tin được Sầm Duẫn thế nhưng chủ động hôn nàng.
Trong mắt hắn chứa nhu tình triền miên, khiến Ân Xu hoảng hốt cho rằng, hắn yêu nàng, yêu đến sâu đậm.
Cảm giác tê dại lan khắp toàn thân.
Làm như không hài lòng nàng giờ phút này thất thần, tay Sầm Duẫn véo eo nàng một phen.
Độ ấm thân thể tăng cao, cả người Ân Xu mềm nhũn, cuối cùng không chống đỡ được, cả người dựa vào trong lòng ngực hắn. Tứ chi tê dại, không biết hôm nay là hôm nào, như lục bình trôi nổi trên biển rộng.
Sầm Duẫn vẫn chưa thỏa mãn, ác ý mút môi nàng, như thiết tha, ma sát lưu luyến, thong thả mà lại dồn dập, ôn nhu mà lại vội vàng.
Lông mi Ân Xu không ngừng run rẩy, trong mắt nổi lên sương mù, bên trong có hơi nước, sắc mặt đỏ ửng như ánh bình minh.
Nàng ngửa đầu, bị hắn tùy ý chiếm hữu.
“Công tử…” Âm thanh mỏng manh trong miệng truyền ra, lại bị Sầm Duẫn nuốt xuống.
“Hửm?” Hắn hôn chuyên chú, âm thanh khàn khàn.
Môi đỏ tươi mềm mại hơn dùng bàn tay chạm vào đêm đó, hương vị ngọt ngào hơn trong mộng. Sầm Duẫn không thể không thừa nhận, giờ khắc này hắn mơ ước đã lâu.
Chén thuốc vỡ trên mặt đất, nước tràn ra, không ai chú ý tới nó.
Cả phòng ái muội nhu tình. Ánh nắng chiếu vào trên người hai người, thời gian như đọng lại.
“Công tử.” Thận Thường trở về mới biết được hai người Lý thị chạy thoát, công tử gặp nạn ở biên cảnh, hắn tìm một đêm, nhìn thấy ám hiệu của Ân Xu cô nương, mới tìm được khách điếm này.
Không khí trong phòng bị đánh vỡ, Sầm Duẫn chậm chạp lui trở về. Ân Xu toàn thân vô lực, mê mang nhìn hắn, Thận Thường đè thấp thanh âm, nàng vẫn chưa nghe thấy.
Sầm Duẫn ác thú tới gần nàng, liếm liếm cánh môi của nàng, lại dùng sức mút một ngụm, thẳng đến môi nàng sưng lên hắn mới buông ra.
Đầu óc Ân Xu vẫn hỗn loạn, hô hấp hai người quấn quanh bên nhau, nàng ngưỡng khuôn mặt nhỏ, thân thể mềm như bông, giống như không có xương cốt, hóa thành nước ngoan ngoãn rúc vào trong lòng ngực hắn.
Sầm Duẫn cười nhẹ: “Không muốn dậy?”
Ân Xu hừ một tiếng, giống như móng vuốt nhẹ cào hắn một cái, ngứa tận đáy lòng.
Cặp mắt đẹp khép hờ, lười biếng vũ mị, trời sinh có linh tính, mê người tận xương.
Sầm Duẫn còn chưa buông tay, nghe một tiếng này, nhéo nàng một cái. Ân Xu bị đau, mắt đẹp trợn tròn, cái miệng nhỏ chu lên. Sầm Duẫn cười, lúc này mới thu ánh mắt, chậm rãi buông tay.
Thận Thường không nghe được tiếng bên trong, ngón trỏ gõ cửa, đề cao thanh âm: “Công tử?”
Mắt Ân Xu bỗng dưng trừng lớn, nghĩ đến ám hiệu mình để lại, chẳng lẽ Thận Thường đã tìm tới?
Thân thể hai người dính chặt, tư thế ái muội, dục vọng của Ân Xu sắp dâng lên bị Sầm Duẫn đè xuống, dục niệm trong mắt hắn tan đi, như vực sâu tối tăm lạnh lẽo.